Cô Gái Thông Linh Sư

Chương 13: Luyện hóa thông linh đồng tử



Edit: thienbao95

Tô Vũ mở ra hồ lô, thả ra quỷ Anh, ở dưới lực lượng quỷ dị của quỷ đồng, quỷ Anh hấp hối, làn da xanh tím, con ngươi không có đồng tử, môi đỏ tươi, nhìn qua có vài phần dữ tợn khủng bố.

“Quên đi, coi như mình làm việc thiện đi!” Tâm Tô Vũ vừa động, dời đi quang mang quỷ đồng đỏ như máu, quỷ Anh quát to một tiếng, oa oa đánh tới Tô Vũ, Tô Vũ không chút hoang mang, trong miệng lẩm bẩm, hai tay vẽ ra một cái Thủ Ấn, bên trong Thủ Ấn, một đạo linh quang thanh lương hiện ra, rơi vào trên người quỷ Anh, lập tức bao phủ quỷ Anh.

Nháy mắt, vô số tử khí, oán khí, quỷ khí trên người quỷ Anh tan đi, từng đạo linh quang nhập vào bên trong quỷ thể quỷ Anh!

Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài trong chốc lát, thế nhưng, quỷ Anh trải qua linh quang rửa tội, đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, không còn hình tượng quỷ khí dày đặc, ngược lại biến thành một đứa nhỏ ba bốn tuổi, một cậu bé mập mạp trắng nõn, hắn mặc một cái yếm màu hồng, trên đầu có một cái búi tóc hướng lên trời, đôi mắt vô cùng linh hoạt.

Tô Vũ thản nhiên nói: “Từ nay về sau, em không còn là quỷ Anh, mà là thủ hộ chi linh của thông linh sư Tô Vũ, thông linh đồng tử. Chị cho em cái tên, từ hôm nay trở đi, em gọi là Linh Nhi, nhớ kỹ chưa?”

“Dạ, tiểu Linh Nhi nhớ kỹ!” Thông Linh đồng tử vô hại gật đầu, thông linh đồng tử vừa mới thành hình nên vô cùng trong sáng, tâm vô tạp niệm, hơn nữa mang lại cơ duyên lớn có ích cho Tô Vũ, vì vậy mà thoát khỏi bản chất ma quỷ, đi trên con đường tu hành.

“Thế nào?” Đúng lúc này, Trương đại sư vui vẻ lên tiếng, chật vật không chịu nổi chạy tới.

Đồng thời, thông linh đồng tử hóa thành một đạo hào quang, trốn vào bên trong ống tay áo Tô Vũ, cho nên Trương đại sư không có phát hiện sự tồn tại của hắn.

Tô Vũ thản nhiên nói: “Thu phục, nhưng có điểm ngoài ý muốn!”

Tuy nói như vậy, nhưng Tô Vũ cũng không cho rằng Trương Thiếu Hoa có cái gì đáng để đồng tình, cái gọi thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, hắn rơi vào kết cục này, cũng là nhân quả của hắn mà thôi.

“Vậy là được rồi!” Trương đại sư thở phào một hơi, hắn thề, hôm nay tránh được một kiếp, từ nay về sau, sẽ không dám tùy tiện ngụy trang cao nhân đi lừa gạt nữa.

“Tiểu Vũ, con ở chỗ nào?” Một tiếng gọi lo lắng truyền tới, Tô Vũ quay đầu nhìn lại, hóa ra Tô Tuyết Dung và Hà Tâm Kì chạy tới, Tô Tuyết Dung lo lắng cho con gái, vội vã đi tới.

Tô Vũ nhanh chóng trở về bên cạnh mẹ mình, mỉm cười nói: “Mẹ, không có việc gì , Trương đại sư đã đánh con quỷ kia hồn phi phách tán !”

Trương đại sư biết Tô Vũ cố ý đổ hết mọi chuyện cho hắn, vì thế, lập tức bày ra bộ dáng cao nhân, thở dài, “Bần đạo cũng không ngờ mọi chuyện lại như thế, cũng may cái hồ lô này chưa mất linh, bần đạo mới có thể ra tay thu phục nó, đáng tiếc, Trương tiên sinh vẫn bị yêu nghiệt kia động thủ!”

Không bao lâu, Triệu Viện lôi kéo Lục Hoàn Vũ cùng tiến đến, biết được lệ quỷ Hồng Y đã bị tiêu diệt, biết mình sống sót sau tai nạn mà nhẹ nhàng thở ra.

Ngay sau đó, Trương đại sư báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh đến bệnh viện, mọi người làm ghi chép, cuối cùng đưa ra kết luận, Trương Đình Đình có bệnh tâm lý nghiêm trọng, có thể là chứng bệnh đa nhân cách phân liệt, lúc bị bệnh, bóp chết cha của mình, bởi vì trên cổ Trương Thiếu Hoa có dấu tay của Trương Đình Đình, tuyệt đối không thể làm giả.

Không bao lâu, Vương Tuyết cũng tỉnh lại, đối mặt với kết quả này, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên khổ sở hay phẫn nộ, nhưng trong lòng bà vẫn biết rõ đó là do nhân quả, nhưng vì danh dự của chồng, đành phải ngậm miệng không nói gì.

Trương Đình Đình khi…tỉnh lại, biết được cha chết ở trong tay mình, lúc ấy liền khóc lớn, bởi vì vài ngày nay bị nữ quỷ Hồng Y ám ảnh, đầu óc cô trống rỗng, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, bởi vì âm khí xâm nhập, thân thể cũng suy yếu rất nhiều, căn bản không thể quay về trường học học tập, chỉ có thể tạm thời ở lại bệnh viện dưỡng bệnh .

Buổi tối hơn chín giờ, Tô Vũ, Tô Tuyết Dung hai mẹ con rời khỏi bệnh viện, Tô Tuyết Dung vẫn còn kinh hồn bạt vía, có thể nói, bà vốn là người theo chủ nghĩa vô thần, chuyện xảy ra ở bệnh viện đã hoàn toàn làm đảo lộn nhận thức của bà.

Tô Vũ cũng không muốn mẹ mình bị chuyện này quấn quanh trong lòng, dù sao, đối với người thường mà nói, ma quỷ hay thần linh luôn làm người ta sợ hãi, liền cố ý nói sang chủ đề khác: “Mẹ, tốt lắm, mọi chuyện đã kết thúc, cửa hàng bánh ngọt của chúng ta có nên nhanh chóng khai trương hay không?”

Tô Tuyết Dung nở nụ cười, lộ ra sắc mặt vui mừng, nói: “Ừ, vốn đã chuẩn bị không sai biệt lắm, qua vài ngày hẳn là có thể !”

Ngày hôm sau, Tô Vũ đi tới lớp học như bình thường, tin tức Trương Thiếu Hoa chết đã truyền tới lớp học, hơn nữa, căn cứ tin tức nho nhỏ, trường học tựa hồ chuẩn bị phân cho lớp một tân chủ nhiệm mới. Rốt cục, lúc chuông reo vào lớp, một cô giáo ước chừng hai mươi mấy tuổi, xinh đẹp thanh tú, tóc dài tung bay đi đến, cô cười nhẹ, lộ ra hai cái lúm đồng tiền say lòng người, tự giới thiệu nói : “Chào các em học sinh, cô tên là Lâm Mạn, là tân chủ nhiệm lớp của các em, sau này, cô sẽ chủ nhiệm lớp các em một năm, hơn nữa, cô sẽ cố gắng giúp các em thi đậu vào một trường cao trung thật tốt!”

“Ba ba. . . . . .”

Giữa phòng học vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, bất luận là nam sinh hay nữ sinh, đều tràn ngập hảo cảm với vị tân chủ nhiệm lớp xinh đẹp này.

Tô Vũ cũng vỗ tay, vị tân chủ nhiệm lớp này nhìn qua cũng dịu dàng, bộ dáng có thể ở chung. Cô chỉ mong có thể ở nơi này an ổn vượt qua một năm, mà không gặp chuyện gì giống Trương Đình Đình, Triệu Viện và các tôm tép nhãi nhép khác .

Rất nhanh đã tới giữa trưa, học sinh tranh thủ chạy về phía căn tin, Tô Vũ lại rời khỏi trường học, bởi vì, cô dự định đi đến chợ đổ cổ trấn Thanh Sơn mua một khối Cổ Ngọc, tuy rằng trấn Thanh Sơn Trấn là một trấn nhỏ, nhưng chung quanh lại có vô số mộ của đế vương hay các tướng nằm rải rác, những người có tay nghề ở trấn Thanh Sơn cũng rất nhiều, cho nên, trấn Thanh Sơn Trấn cũng chậm rãi hình thành chợ đồ cổ riêng.

Bởi vì thông linh đồng tử trốn ở bên trong tay áo Tô Vũ, trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng âm dương khác biệt, cứ để thế mãi, sẽ có hiệu quả không tốt. Nhưng Cổ Ngọc có linh khí dồi dào, đúng là nơi cư trú tốt nhất cho thông linh đồng tử.

Đi trên con đường xi măng, Tô Vũ đeo túi sách, dựa vào trí nhớ đi tới quãng trường trong trấn, quảng trường là nơi phồn hoa nhất trấn Thanh Sơn, nơi nơi đều có tiếng rao hàng của những người bán hàng rong, quanh đó còn có bác gái đang khiêu vũ giữa quãng trường, buổi tối còn có suối phun biểu diễn. Nhưng Tô Vũ lại không để ý, lập tức đi tới ngã tư đường phía tây quãng trường, hai bên ngã tư đường có các loại sạp bán hàng lớn nhỏ, có âm thanh cò kè mặc cả, nhưng phần lớn các sạp nhỏ bán các loại đồ cổ thật giả, đây là chợ đồ cổ trấn Thanh Sơn Trấn.

Tô Vũ đi vài bước, tùy tiện nhìn vài quầy hàng, ông chủ các sạp hàng luôn miệng khoe đồ của mình là hàng thật, Tô Vũ lắc đầu, cô không hiểu đồ cổ, nhưng thân là thông linh sư đối với linh khí có mội loại cảm ứng trời sinh, thứ này không cần nhìn cũng đã biết là hàng giả!

Thanks+comt ủng hộ Bảo nha mọi người, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Xin lỗi mọi người Bảo up trễ, mấy ngày nay Bảo ko được khỏe nên ko up truyện được, mọi người đừng giận Bảo nha :love: