Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác Ma

Chương 47



Hơn mười ngày trôi qua.

Quả nhiên, mọi người trong thôn rất lương thiện, thỉnh thoảng mọi người đều lên thăm và mang thức ăn đến cho cô.

Nguyên lai là cô được phát hiện dưới chân núi, vào thời điểm cô được cứu về là đang hôm mê, liên tục bốn ngày bốn đêm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Có người cho rằng cô vẫn chưa tỉnh lại, lại có người nói cô là tiên nữ hạ phàm đang ngủ.

Thôn này rất nhỏ, chỉ một việc nhỏ cũng sẽ truyền đi khắp thôn, dĩ nhiên là chuyện của Mạc Tiểu Mễ cũng trở thành chủ đề chính trong thôn. Cô chính là người xinh đẹp nhất từ trước đến giờ xuất hiện trong thôn, cho nên đặc biệt được hoan nghênh.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là cặp mắt tròn tròn xinh đẹp như nước lại bị mù, nhưng mà tất cả mọi người lại đối với cô tốt như vậy nên cô cũng không còn sợ hãi, tập làm quen dần với cuộc sống không có ánh sáng.

Dựa người vào cửa, Tiểu Mễ có chút đăm chiêu, thế giới của cô chỉ có một màu đen khiến cho cảnh đẹp trước mắt nhưng cũng không thể nhìn thấy. Trước đó đã phát sinh chuyện gì cô cùng không nghĩ ra được, cô chỉ biết là ngày đó cô cùng Lẫm Lạc giả kết hôn cho ông nội xem, kết quả là cô được phát hiện ở chân núi hoang vu hẻo lánh này, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra.

Đem tháng sáu yên tĩnh, sương mù bao phủ khắp nơi, bầu trời lất phất những hạt mưa nhỏ.

Vốn là thời tiết oi bức, nhưng trong phòng lại lạnh như băng, gần 4, 5 độ, rõ ràng là có người chỉnh cho điều hòa giảm xuống.

Truyền hình đưa tin, hình của Lẫm Lạc và Tiểu Mễ, trên bàn đều là hình của Tiểu Mễ, ghi hình, ảnh chụp đều là của Tương Tiểu Mạn trong lúc nhàm chán đã chụp lại.

Thân thể thon dài ngồi trên ghế sôfa, tầm mắt của Lẫm Lạc đều dừng lại trên tivi. Trong đó, Tiểu Mễ trông rất sống động, hoàn toàn biểu lệ hết tính cách của cô, mày liễu tinh xảo, hai tròng mắt linh hoạt, khẽ tươi cười, vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu.

” Mễ Nhi…” Lẫm Lạc hai mắt ướt đẫm, nhẹ giọng gọi, tâm truyền đến một trận đau đớn, một cỗ lãnh khí dồn dập hạ xuống, dần dần đóng băng tâm hồn hắn.

Dường như mỗi ngày hắn đều phát tin trên truyền hình, lặp đi lặp lại nhắc nhở tra tấn chính mình.

Nhớ lại sau khi sự việc xảy ra mấy ngày, phía Tây công viên, một đám rừng vô cứ bị cháy, ngọn lửa hung mãnh dường như đã đem khu rừng này đốt cháy sạch. Khi đám người của Lẫm lạc đến nơi thì ngọn lửa hung tàn đã muốn đốt một nửa khu rừng thành mặt đất bằng phẳng, một cây cỏ cũng không để sót.

Nghe nói, có tiếng thét chói tai của một cô gái nhưng do lúc ấy lửa qua lớn, không ai có thể xông vào cứu cô ấy, cứ như vậy mà bị hóa thành tro bụi. Tất cả mọi người đều kết luận là Mạc Tiểu Mễ, bởi vì sự tình phát sinh rất trùng khớp, vừa vặn là cùng một khoảng thời gian.

Lúc ấy Lẫm lạc sợ hãi đứng tại đó, trái tim vỡ vụn, chứng kiến tất cả mọi việc khiến hắn quên cả hô hấp. Sắc mặt nháy mắt chuyển sang xanh, hắn ngón tay nắm chặt, lực đạo đột nhiên tăng thêm, cho đến khi có máu chảy từ lòng bàn tay của hắn…… Chảy dọc theo ngón tay thon dài rơi xuống mặt đất……

” Vì sao? Vì sao lại tàn nhẫn như vậy.” Lẫm Lạc giận dữ ngẩng mặt lên trời gào lớn, cảm xúc không khống chế được, điên cuồng gào thét. Hắn thề nhất định sẽ đem hung thủ băm thây vạn mảnh.

Giật mình tỉnh lại trong cơn ác mộng, trong mộng Tiểu Mễ toàn thân cháy rực, gào thét gọi tên của hắn, thế nhưng hắn cũng không ở bên người cô, không thể hảo hảo bảo vệ cô.