Cô Gái Của Những Cơn Mưa

Chương 37: Vườn hoa dại



Hắn đưa nó rời khỏi bệnh viện. Lúc này, trời cũng đã chợp tối rồi, hắn lái xe chạy quanh thành phố một vòng. Nó đã ngủ quên trên xe từ lúc nào, trên khóe mắt nó vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt. Hắn khẽ lắc đầu, nó quá lương thiện rồi, Lan Khánh làm ra những chuyện như vậy với nó mà nó vẫn có thể khóc khi thấy cô ta như vậy. Haizz, hắn nên nói là nó quá lương thiện hay nhu nhược đây. Hắn đảo tay lái đưa nó đến một vùng ngoại ô của thành phố.

Hắn khẽ mỉm cười nhìn nó vẫn còn đang ngủ say sưa, không nỡ đánh thức nó dậy nhưng cũng phải làm thôi, không lẽ để nó ngủ như thế này hoài, thế thì kế hoạch của hắn sẽ tan tành mất. Hắn khẽ khàng lay vai nó:

- Vũ, dậy đi. Dậy đi em.

Nó xoay người quơ thẳng một nắm đấm vào mặt hắn. Nó lẩm bẩm:

- Để ngủ chút đi mà.

Hắn bị nó đấm một phát có chút bất ngờ nên không né kịp, thế là lãnh trọn cái đấm vào mặt. Hắn một tay ôm mặt, một tay lay nó dậy:

- Dậy, dậy. Em dậy ngay cho anh.

- Đã nói là để cho người ta ngủ chút đi mà. – Nó lại quơ tay loạn xạ khắp nơi. Rất may là lần này hắn có chuẩn bị trước nên không bị ăn đòn như trước nữa.

- Không, dậy ngay cho anh. – Hắn kéo nó dậy.

Nó vùng vằn nhưng vẫn từ từ mở ra đôi mắt của mình. Nó dịu dịu mắt, khẽ vươn vai một cái. Ngủ ngon quá mà. Hắn ôm một bên mặt ngồi dậy nhìn nó, nó quay gương mặt ngây thơ vô tội qua nhìn hắn. Thoáng ngạc nhiên khi một bên má của hắn đỏ gần lên, đang có hiện tượng sưng lên nữa chứ. Nó chớp chớp mắt để kiểm tra xem có thật là mặt hắn đang bị thương không, nó thầm nghĩ không biết ai mà lại có khả năng làm hắn ra nông nỗi này thế này. Nó hỏi:

- Anh bị làm sao thế? Ai mà làm anh ra nông nỗi này thế?

- Em nghĩ coi là ai? – Hắn trừng trừng mắt nhìn nó.

- Làm sao em biết được? Em đang hỏi anh mà, em đang thắc mắc ai lại có tài năng đến thế đấy. – Nó ngây thơ nói.

- Em thực sự muốn biết đúng không? – Hắn hỏi.

- Đúng, anh nói đi. Em sẽ đi xử hắn giúp anh. – Nó xoăn tay áo lên nói.

- Người đó là em đấy. Chính em đánh anh ra nông nỗi này đấy. Rồi mời em đi “xử” giúp anh đi. – Hắn nói.

- Em? Em đánh anh lúc nào chứ? – Nó ngạc nhiên hỏi.

- Lúc nãy, anh đang kêu em dậy thì em đấm cho anh một cái luôn. – Hắn nói.

- Em quên nói cho anh biết là em có cái tật xấu là lúc em đang ngủ, ai mà làm phiền thì em sẽ quơ quạng lung tung. Em xin lỗi. – Nó ỉu xìu nói.

- Em. Được, không nói nữa. Coi như là lần đầu, anh tha lỗi cho em nhưng không có lần sau đâu đó, có lần sau là biết tay anh nghe chưa? – Hắn gằn giọng nói.

- Em biết rồi. – Nó tề môi nói. - Ủa, mà đây là đâu thế?

- Quên mất, nhanh lên. Đi theo anh. – Hắn bước xuống xe, đi vòng qua mở cửa cho nó rồi kéo nó đi. – Ngoan, nhắm mắt lại. Khi nào anh kêu thì mở mắt ra.

- Anh muốn làm gì vậy? – Nó hỏi.

- Chút sẽ biết.

Hắn lấy tay bịt mắt nó lại rồi dẫn nó đi về phía trước. Được một quãng thì hắn buông tay ra nhưng vẫn không quên dặn nó không được mở mắt ra. Hắn bước về phía trước, đứng trước mắt nó. Khẽ vỗ tay một cái, một loạt ánh sáng hiện lên, hắn mỉm cười nhìn nó:

- Em có thể mở mắt ra được rồi.

Nó mở mắt ra và hiện ra trước mặt nó là một vườn hoa dại xinh đẹp. Nó đưa tay che miệng vì bất ngờ. Cả một khu vườn toàn là những loài hoa dại cùng với những ngọn đèn được hắn khéo léo bố trí làm sáng lên cả một khu vườn và tạo lên thêm cả sự lãng mạng. Nó định mở miệng nói thì hắn đưa tay lên miệng ra hiệu cho nó im lặng rồi lấy từ sau lưng ra một cái bảng:

- EM KHÔNG CẦN NÓI, CHỈ CẦN GẬT ĐẦU HOẶC LẮC ĐẦU THÔI!

Nó gật đầu nhìn hắn. Hắn lại lấy ra một cái bảng khác:

- EM CÓ BIẾT HÔM NAY LÀ NGÀY GÌ KHÔNG?

Nó lắc đầu. Hắn lại lấy ra một cái bảng nữa:

- HÔM NAY LÀ SINH NHẬT ANH.

Nó ngạc nhiên nhìn hắn, định mở miệng nó thì hắn lại ra hiệu cho nó im lặng. Hắn lấy ra một cái bảng nữa:

- ANH MUỐN EM TẶNG QUÀ CHO ANH.

- ANH MUỐN EM HỨA VỚI ANH LÀ….

- SẼ MÃI MÃI Ở BÊN ANH…

- YÊU ANH VÀ…

- SẴN SÀNG LÀM CON DÂU CỦA BA MẸ ANH VÀ LÀM MẸ CỦA CÁC CON ANH!!!

Hắn cầm chiếc bảng bước đến trước mặt nó, lên tiếng hỏi nó đang trong trình trạng chôn chân tại chỗ như trời trồng:

- Em đồng ý chứ?

- Em không đồng ý. – Nó nói dứt khoát.

- Tại sao em không đồng ý? – Hắn ngạc nhiên hỏi.

- Rõ ràng là anh đòi hỏi quá đáng, em và anh mới chính thức ở bên nhau chưa được một tháng mà anh đã tính tới chuyện tương lại. Có phải là quá xa vời không?

- Anh chỉ muốn đánh dấu chủ quyền trước thôi. Biết đâu được sau này em lại lật lọng không yêu anh nữa thì anh chẳng phải sẽ bị thiệt sao? Thế thì anh phải biết tính toán một chút chứ.

- Em không cần biết, em không đồng ý.

- Em…

- Chuyện đó tính sau, bây giờ em đói rồi, em muốn ăn. – Nó nói.

- Em. Anh không cho em ăn. Em trả lời anh trước đã.

- Em không cần biết, em muốn ăn, em đói rồi. Nếu anh mà không cho em ăn thì em sẽ không suy nghĩ lại đâu, anh sẽ không có cơ hội em đồng ý đâu.

Nó khoanh tay quay mặt đi nơi khác. Hắn bất lực buông tấm bảng xuống bàn, nói:

- Được, ăn.

Nó cười hí hửng ngồi vào bàn ăn chung với hắn. Không phải là nó không đồng ý với hắn mà nó thấy còn quá sớm để nghĩ đến chuyện đó. Nó còn yêu độc thân lắm, với lại nó và hắn cũng chỉ mới 17 tuổi thôi mà. Lo chi sớm. Nó còn rất nhiều chuyện chưa làm, nó chưa muốn bị gia đình trói buộc đâu. Nó là người yêu tự do cơ mà.

Hắn hậm hực ngồi ăn, hắn nhất định phải có cách làm cho nó đồng ý. À, chẳng phải ba mẹ nó rất thích hắn sao? Hắn sẽ nhờ sự trợ giúp của nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân vậy. Thật ra hắn chỉ muốn cầu hôn nó trước thôi, để cho mọi người biết nó là vị hôn thê của hắn để không ai dám đụng đến nó còn việc đám cưới sớm hay muộn thì tùy vào nó quyết định. Tất cả cũng chỉ vì hắn yêu nó quá thôi, vậy mà nó chẳng hiểu gì cả.

....