Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Chương 7: Mùa thu tươi đẹp



Sự thật đã nhanh chóng loại Leo ra khỏi vòng nghi vấn, anh ấy tuyệtđối không phải là người đã tặng hoa cho tôi, bởi vì Leo đã có bạngái rồi. Mà bố của bạn gái anh ấy là người giầu có, là ông chủtrong tập đoàn đa quốc gia mà Leo làm việc. Những điều đó đều là doAlawn nói với tôi qua điện thoại. Tôi có thể hình dung ra vẻ mặttươi cười rạng rỡ của cậu ấy khi thấy kẻ khác gặp nạn trong lúc kểnhững chuyện đó cho tôi nghe.

Hàng ngày, sau giờ ngủ trưa, tôi vẫn lên lớp cho dù chỉ còn hơnmười phút nữa là hết giờ học. Nhân lúc thầy giáo đang viết thứ gìđó lên bảng, tôi khom người lặng lẽ khom người lặng lẽ chui vào lớptheo lối cửa sau. Trước khi thầy giáo quay đầu lại, tôi đã chọn sẵnmột chỗ ngồi xuống, còn chưa kịp ngồi ngay đã thể hiện một khuônmặt ham học, nghiêm túc ngước lên thầy giáo, chốc chốc lại gật gậtđầu, vung vẩy cây bút trong tay, thầy giáo căn bản là không thểphát hiện ra tôi vừa mới vào lớp.

“Cậu quả là chăm chủ ham học nhỉ.” Một giọng nói khe khẽ vang lênbên cạnh.

Tôi giật mình, hóa ra là An Lương ! Tôi nói : “Sao cậu lại học ởlớp tớ?”.

Hồi học cấp ba còn không chú ý, đến khi lên đại học rồi mới pháthiện ra, An Lương ăn mặc rất thời gian, là một nam sinh rất chútrọng đến đầu tóc quần áo. Một mái tóc điển hình kiểu Hàn Quốc, đôimắt lá răm, trông cậu ấy thật giống một ngôn sao nào đó của HànQuốc. An Lương mặc một chiếc áo khoác có mũ màu trắng tinh. Tôiluôn cảm thấy rằng những người mặc quần áo trắng thường phải có mộtsự dũng cảm nhất định, rõ ràng An Lương là một chàng trai rất códũng khí.

Cậu ấy không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, ghévào thăm vở ghi của rôi: “ Cậu vừa lén vào lớp mà cũng biết chépbài rồi af?”

Tôi được một phen ngượng ngùng, bởi vì trong vở của tôi toàn lànhững vòng tròn.

Năm vòng Olympic à?” Cậu ấy cười nhẹ.

Tôi thẹn quá hóa giận, quay mặt đi không thèm để ý đến cậy ấy nữa.Mọi người đều bảo An Lương rất ít nói, tính cách tương đối lạnhlùng, xem ra tất cả những điều đó đều là do cậu ấy gải vờ trước mặtngười khác mà thôi.

Hôm nay trời quang mây tạnh. Mặt trời chói sáng bên ngoài cửa sổ.Trong một ngày không giống mùa xuân cũng chẳng phải, cũng chẳngphải mùa thu như thế này, chim oanh chim tước cũng trở nên hoạtbát, huyên náo đùa giỡn mãi không thôi.

“Vừa này thầy giáo lớp cậu điểm danh rồi.” Cậu ấy không hề để ý đếnsự lạnh nhạt của tôi, tiếp tục nói vói tôi một cách thân thiện, cậyấy quả là rất thích cười.

“Cài gì?!” Thôi rồi, môm học này rôi bỏ học quá nhiều, chắc sẽkhông qua được mất.

“Lúc gọi đến tên cậu, tớ đã điểm danh giúp cậu rồi.” An Lương nóimột cách nghiêm túc, “Cả thầy giáo và các bạn đều không phạt hiệnra, hình như tất cả đều cho rằng cậu ấy một nam sinh đấy”.

“…” Im lặng. Điểm đáng ghét nhất của An Lương đó là kể cả trongnhững lúc cậu ấy chế giễu người khác, nét mặt vẫn tỏ ra hết sứcnghiêm túc, tự nhiên. Tôi bao biện một cách tức tối: “Chẳng qua tớchỉ là ít khi nói chuyện với các bạn trong lớp nên độ nổi tiếngkhông cao đấy thôi”.

“Độ nổi tiếng của cậu còn không cao á? Trong ký túc xá của tớ còncó người bình luận về cậu đấy.”

“Hả? Bình luận về tớ như thế nào?” Giọng tôi bỗng cao vútlên.

“Đề nghị các bạn ngồi cuối lớp không nói chuyện riêng!” Vị giáo sưđẩy đẩy gọng kính, nói chậm rãi những vô cùng nghiêm túc. Đám bạnhọc trong lớp nhân cơ hội vận động một chút cơ cổ, nhất loạt đềuquay lại nhìn xuống phía dưới. Thấy mọi ánh ămts đều đổ dồn về phíamình, tôi liền vội vàng ra vẻ “ rốt cuộc là ai nói chuyện nhỉ” rồiquay nhìn xung quanh tìm kiếm.

An Lương cúi đầu xuống, cười một cách bất đắc dĩ, “ Cậu quả thật làrất đáng yêu”.

Tôi cố gắng nhớ lại biểu hiện của mình trong mấy ngày gần đây:Không phải là ngáy khò khò khi lên lớp đấy chứ? Không phải là đãvào nhầm lớp học đấy chứ? Không phải là vừa đi vừa đọc sách đến nỗiđâm cả vào gốc cây đấy chứ… Đám bạn trong ký túc xá An Lương bànluận gì về tôi nhỉ?

“Rốt cuộc là bàn luận gì về tớ?” Tôi hạ thấp giọng xuống hỏi.

“Tớ chỉ nhắc đến tên của cậu, mọi người hỏi, có ohải cô nữ sinh tócngắn, xoăn tự nhiên ở khoa Ngữ Văn, thường bị ngất khi tập quân sự,tối nào cũng đi đôi dẹp lê hình chú mèo nhỏ đến phòng tự học haykhông…” An Lương nở to đôi mắt lá răm sáng long lanh nhìntôi.

“Này! Đâu phải chỉ có tớ đi dép lê đến phòng tự học buổi tối đâu…”Tôi lẩm bẩm một mình.

An Lương bỗng nhiên nói với tôi: “Lạc Lạc Tô, lát nữa tớ đi đábóng, cậu có đi xem không?”.

“Cậu lại bắt đầu đá bóng rồi à?” Tôi nghiêng đầu một cách nghiêmtúc, “Tớ cảm thấy bóng đá không hợp với cậu , thật đấy”.

“Tại sao?” An Lương hiếu kỳ hỏi.

“Đối với một nam sinh nho nhã như cậu, bóng đá quá kịch liệt. Bóngđá chỉ hợp với kiểu người thô lỗ như Alawn thôi!” Tôi ra vẻ hùnghồn nói.

“Vậy cậu nó xem tớ hợp với cái gì?”

“Vẽ tranh chẳng hạn, thư pháp chẳng hạn, chơi piano chẳng hạn…” Tôiliệt kê hàng loạt những hoạt động có liên quan tới vẻ bề ngoài nhonhã, điềm tĩnh.

“Tớ học kéo violon mấy năm rồi. Nhưng tớ vẫn thích chơi bóng đã.Rốt cuộc, lát nữa cậu có đi không?”

“Đi chứ!”

An Lương liền không nói gì nữa, chuyên tâm nghe giảng, chuyên tâmghi chép. Chữ của cậu ấy rất đẹp, có nội hàm và tu dưỡng giống nhưcon người cậu ấy vậy.

Tôi tiếp tục vẽ nhăng vẽ cuội lên vở ghi, viết ra hàng loạt cái tênrồi lại dùng bút gạch xóa lem nhem hết.

“Sao cậu lại viết tên của anh Leo?” An Lương bỗng nhiên ghé sátlại. Tôi bắt đầu dùng chiêu bài đã dùng với Alawn ra đối phó vớicậu ấy, mỗi lần gặp phải chuyện khóc giải thích, tôi đều chế giễuAlawn là con nít, vì vậy, tôi nói với An Lương, “Con nít như cậuthì hiểu cái gì!”.

“Tớ lớn hơn cậu tám tháng cơ đấy.” An Lương điềm tĩnh nói, cũng maylà không truy hỏi thêm nữa. Tôi bỗng nhiên nhớ ra, cậu ấu vừa nhắcđến chuyện ở ký túc xá của bọn họ, tôi đập vào tay cậu ấy: “Này tựdưng cậu lnhác đến tên tớ trong ký túc xá làm gì?”.

Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi, chưa đợi được câu trả lời, tiếng chuôngbaod hiệu tan học đã vang lên. An Lương đứng lên nói hẹn gặp lại ởsân bóng rồi vội vã đi maát.

Hôm nay thời tiết quá đẹp. Ánh nắng mỏng manh như cánh chuồn chuồnđã xua tan vẻ u ám ẩn ướt của mấy ngày hôm trước. Những tán cây ngôđồng vốn ủ rũ, này hôm nay cũng mạnh mẽ vươn lên, tranh thủ tậnhưởng chút ánh nắng kiều diễm hiếm có của những ngày mùa thu.

Bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh

Hóa ra, hôm nay có trận đấu giao hữu giữa đội bóng của khoa Ngữ vănvà đội bóng của kho Máy tính. An Lương học ở khoa Máy tính.

Tôi đềnh dàng trong kỹ túc xá một hồi lâu, lúc đến sân vận động mớithấy lo lắng, vì khác đài đã chật kín người ngồi. An Lương đang tậpkhởi động. Cậu ấy moặc chiếc áo khoác ngoài màu trắng tinh, để lộđôi bắp chân rắn chắn, bên trong là bộ quẩn áo cầu thủ màu trắngpha xanh. Những động tác cong lưng, đá chân đuề được cậu ấy tập mộtcách khí thế. Từ xa, khi nhìn thấy tôi, An Lương liển vẫn tay rahiệu gọi tôi đến đó.

“Tớ đã giữ cho cậu một chỗ ngồi tốt nhất.” Cậu ấy gọi tôi.

Tôi bước về phía đó, chợt cảm thấy những ánh mắt lẹm xunh quanh,bởi vì ở đây toàn là sinh viên khoa Máy tính. Trong đám sinh viênkhoa tôi lại ngồi ở phía đối diện.

Tôi bỏi An Lương, “Đối thủ mặc trang phục màu gì?”

Dù rằng tôi đã đi theo Alawn và có tới thân niêm sáu năm xem bóngđá như vẫn mơ hồ khó hiểu đối với môn thể thao này. Alawn vốn cònkiên nhẫn giảng giải cho tôi thế nào là việt vị, bẫy việt vị, khátkhao bồi dưỡng để tôi có thể giống như cậu ấy, cuồng nhiệt thức đêmđể xem Wỏld cup. Sau đó, thấy tôi không thể huấn luyện được cũngđành ôm nỗi hận không thể rèn sắt thành kim mà đau khổ vỗ ngực nói:gỗ mục thì không thể chạm khắc được “Tớ là đối thủ hay là phe củacậu?” An Lương hỏi.

“Đương nhiên là đối thủ rồi!” Tôi chỉ về phía đám bạn học ngồi ởkhán đài đối diện, ấm ức nói: “Cậu xem tớ ngồi đây, Khoa tớ đã coitớ là Hán gian bán nước rồi! lát nữa về phòng ký túc xá, chắc chắntớ sẽ trở thành mục tiêu công kích mất thôi! Hơn nữa, khoa cậu chắcchắn đang nghĩ tớ là gián điệp, cũng dành tặng cho tớ những ánh mắtchẳng nhân ái chút nào!”.

An Lương không tiếp lời tôi, nhướng nhướng cặp lông mày, hào phóngcởi áo khoác ra, nói một cậu mệnh lệnh ngắn gọn: “Giữ hộ tớ”.

“Được lợi gì không?”

“Giữ hộ áo mà cũng đòi lợi lộc? Cậu học đòi thói xấu đến hư ngườirồi!” Sau đó cậu ấy gõ gõ vào mũi tôi.

Không ngờ một người nho nhã như quý tộc chốn cung đình giống AnLương mà cũng lóng nga lóng ngóng với tôi! Tôi cảm thấy hơi ngạingùng trước những cử chỉ thân mật của An Lương, giơ tay lên xoắnxoắn tóc, ngây ngô mỉm cười.

Thế này nhé, xong việc tớ mời cậu uống nước chanh!” Sau đó, cậu mỉmcười rạng rỡ, ánh nắng phủ lên mái tóc lòa xòa của cậu ấy một màuvàng rực rỡ chói mắt. Đám bạn xung quanh đều nhìn tôi một cách kỳlạ, thì thầm to nhỏ. Phần lớn trong số đó đều cho rằng mối quan hệgiữa tôi và An Lương không bình thường.

Trước đây, khi xem bóng đá, tôi chỉ nghe Alawn luôn miệng khoekhoang bản thân mình rất lợi hại. Nhưng đến tận bây giờ, tôi cũngkhông hiểu thế nào là lợi hại. Chỉ cảm thấy An Lương chạy rấtnhanh, trên sân đấu chẳng có ai đuổi kịp cậu ấy. Tư thế chạy cũngrất đẹp, mái tóc rung rung, quả bóng trăng trắng tròn tròn như đangbám rễ vào đôi chân của cậu ấy, phối hợp vô cùng hài hòa.

An Lương vừa bước vào trong sân bóng, chạy vài bước đã hoàn toànthay đổi diện mạo. Dáng vẻ thư sinh vốn có đã hoàn toàn biến thànhdũng mãnh, oai phong như gió lốc, thể hiện rõ vẻ nam tính mạnh mẽcủa cậu ấy. Tôi thích nhìn cậu ấy đi đôi tất trắng. lộ rõ bắp châncuồn cuộn cơ bắp, còn cả dáng vẻ mồ môi ướt đẫm lưng áo, còn cảchiếc áo khoác của An Lương trong vòng tay tôi chốc chốc lại thoangthoảng mùi thơm thanh khiết của xà phòng, tất cả đều tràn đầy sứchấp dẫn nam tính.

An Lương vẫn không hề thay đổi, vẫn khỏe mạnh tươi mới như hồi họccấp ba. Nhưng tôi lại không còn mê muội như hồi trẻ con đó, ôm giữmối mộng mưo, gắng sức dõi theo cậu ấy, gương mặt tràn đầy niềmhạnh phúc và dễ dàng coi chút dư vị được tận hưởng đó là tìnhyêu.

Bỗng nhiên nghe được tiếng bình luận từ phía sau lưng, nói rằngngười đang giữ áo khoác hộ An Lương là bạn gái của cậu ấy. Tôi cũngchỉ biết mỉm cười. Từ nhỏ, khi chơi chung với Alawn, vô hình trungtôi đã quá quen với những tin đồn kiểu này rồi.

Khả năng tập trung của tôi vốn không được tốt chỉ một lát là đầu óctôi bắt đầu rối tung rối mù cả lên.

Trên sân bóng, tiếng kêu gào của đám năm sinh trong trang phục áotrắng pha xanh càng ngày càng nhỏ đi, hình ảnh khôi ngô tuấn tú củaAn Lương trước mắt cũng càng ngày xa xăm.Buổi chiều mùa thu dịudàng đến mê hoặc, cơn gió chậm rãi thổi gió nhè nhẹ mơn man trênmái tóc như có như không, những tia nắng mỏng manh dịu dàng đan xenlẫn nhau bên tai tôi, cây hòe tây và những ngọn cỏ non mơn mởntrông thật đẹp mắt… Cô gái vô tư là tôi đã gục lên áo khoác của AnLương ngủ thiếp đi mất.

Không biết đã bao nhiêu lâu trôi qua, trận đấu đã kết thúc. Giọngnói của An Lương vang lên trên đầu tôi: “Này, tỉnh dậy! Làm gì cógián điệp nào ngủ quên trong giờ làm việc cơ chứ! Hơn nữa, tớ để ýthấy rồi nhé, Lạc Lạc Tô! Trận đấu mới bắt đầu có mười phút là cậuđã ngủ say rồi! Tớ thiếu sức hấp dẫn đến vậy sao?”.

Tôi ngước đôi mắt ngái ngủ lên nhìn anh chàng An Lương mồ hôi nhễnhại, đang đứng thở hổn hà hổn hển, tiện tay vớ đại một miếng vảilên lau nước dãi, áy náy nói: “Không phải, không phải, là do thờitiết mùa thu quá hư, nó quá mát mẻ mà!”.

An Lương nhíu mày lại: “Cậu lấy áo của tớ lau nước dãi hả?”.

“Á!” Bấy giờ tôi mới tỉnh táo hoàn toàn, phát hiện ra chiếc áokhoác trắng tinh của An Lương đã bị tôi kê xuống dưới mông còn bảnthân mình đang vớ một bên tay áo lau nước dãi. An Lương không giốngnhư Alawn, trước mặt cậu ấy, tôi dù sao cũng phải giữ thể diện. Vậylà tôi ngượng ngùng xoắn xoắn lọn tóc, “Xin lỗi, xin lỗi, áo khoácđể tớ giặt đền, nước chanh để tớ mời cậu!”.

Nếu là Alawn, cậu ấy sớm đã bị tôi cho một đòn rồi, làm gì còn đợiđến lúc được xin lỗi nữa. An Lương im lặng hồi lâu, tôi khe khẽliếc nhìn cậu ấy, phát hiện ra cậu ấy đang nhìn tôi cười thânthiện, “Ha ha, đừng căng thẳng mà! Tớ không giận đâu. Đi, tớ mờicậu uống nước chanh”.

Tôi vui vẻ theo An Lương, buông lời nịnh bợ: “Ông chủ An, ngài cònphong độ hơn Alawn nhiều!Ngài đúng là bậc lão gia!”.

Cậu ấy bỗng nhiên quay đầu lại, nói một cách nghiêm túc: “Nhưng cậuvẫn phải giặt áo khoác đấy”.

Cũng giống như thời còn học cấp ba, An Lương lại ngửa cổ lên tu mộthơi gần hết chai nước. Tôi giương cằm lên nhìn cục yết hầu khôngngừng đưa lên đưa xuống của cậu ấy, tường tượng đến cảnh lúc đó cậuấy nói với rôi “Chúng ta nên chia tay thôi”, cảm thấy cuộc sống nàythật sự có nhiều việc mà con người ta khó dự đoán được. Tôi đã từnguống rượu, đau khổ cho mối tình đầu của mình. Tôi làm sao có thểtượng được rằng, mùa thu của vài tháng sau đó, tôi lại có thể điuống cước chanh cùng với An Lương đây?

An Lương bỗng nhiên nói với tôi bằng một giọng rất khẽ: “Lần trước,tấm ảnh thẻ tớ lấy trên thẻ học sinh của cậu bị Alawn cướp mấtrồi”.

Tôi cười, tôi nói tôi biết rồi, Alawn đã đưa nó cho tôi.

“Cậu trả lại cho tớ đi.” Cậu ấy chìa tay ra.

“Này, tấm ảnh đó là của tớ chứ! Cái gì mà trả lại cho cậu!”

“Cậu đã tặng tớ rồi, nó là của tớ. “ Cậu ấy làm ra vẻ đó là chuyệnđương nhiên. Tôi nghiến răng nhủ thầm, hóa ra một trang quân tửđường hoàng như An Lương cũng có lục mặt dày không biết xấu hổ nhưvậy.

“Tấm ảnh đó chụp rất xấu, không nên lấy làm gì.” Tôi xua tay, tựcảm thấy có tài phong độ phất tay áo mà dong chơi với mâygió.

“Nhưng tớ cảm thấy nó rất đáng yêu mà.” An Lương nói.

“Có phải là câị lại cá cược với ai rồi không?” Tôi hỏi một cáchcảnh giác.

“Không. Chỉ là…”

“Có phải là cậu thích tớ không?” Đây là câu nói của Alawn, cậu ấythường nói An Lương khồng hề có ý tốt với tôi.

Rõ ràng là An Lương không ngờ được tôi lại có thể hỏi một cáchthẳng thắn như vậy, cậu ấy sững người lại một chút, sau đó bật cườisảng khoái: “Ha ha! Cậu thật đáng yêu!”.

“Tớ lại tưởng bở rồi phải không?”

“Không phải.” Cậu ấy không cười nữa, đôi mắt sáng bừng lên như haivì sao, “Tớ thích cậu. Tớ cảm thấy áy náy với cậu, muốn đối xử tốtvới cậu, bù đắp cho cậu.”

“Là ý gì vậy?Cậu muốn theo đuổi tớ ư?” Tôi trở lên bồn chồn.

“Nếu cậu muốn.” An Lương nói, “Tớ muốn theo đuổi cậu, nhưng tớ sợsự theo đuổi của tớ sẽ đem lại phiền hà cho cậu, như vậy sẽ sai vớimong ước của tớ. Tớ chỉ muốn cậu được sống vui vẻ và tự do”.

Tôi không nói gì nữa, cắn chặt ống hút, chuyên tâm uống nướcchanh.

Tôi nghĩ, nếu anh chàng quá đỗi quân tử này theo đuổi mình, đươngnhiên tôi sẽ rất phiền hà.

Từng bóng, từng bóng đèn đường trong trường được bật sáng, tôi bỗngnhiêu cảm thấy tất cả đều trở nên rất quen thuộc, bao gồm cả buổichiều tà với áng mây dày đặc phong tình, bao gồm vả buổi chiều tavới áng mây dày đặc phong tình, bao bồm cả những người đang đi đilại lại trong trường, bao gồm cả việc cậu ấy uống nước suối còn tôiuống nước chanh, bao gồm cả động tác mà An Lương dùng tay lau mồhôi, tất cả của tất cả, không một chút thay đổi. Duy chỉ có tráitim là đã thay đổi rồi, trái tim thôi thúc loạn nhịp trước mỗi cửchỉ, mỗi nụ cười trên môi An Lương của rôi khi ấy, nó đã viễn bị bỏquên trong một góc nào đó của mùa xuân năm mười bảy ruổi đó, khôngtìm lại được nữa rồi.

Buổi tối, Alawn gọi điện về, tôi mặc quần áo ngủ, lười biếng nằmtrên giường báo cáo lại mọi chuyện xảy ra trong ngày cho cậu ấynghe, cậu ấy liền nhảy dựng lên, hét vào điện thoại: “Tên sở khanhđó lại còn muốn nhai lại cỏ ư?! Tớ đã nói là cậu ta chẳng có ý tốtđâu mà, khi tớ nhờ cậu ta chăm sóc cậu, cậu ta đã nhận lời luôn!Hóa ra là muốn đùa giỡn với cậu! Lại còn bắt cậu giătk áo khoác nữachứ! Cậu ta chăn sống rồi à! Đại gia này sẽ quay về xử lý cậu ta!Cái tài đá bóng lãng xẹt đó của cậu ta, để người trong nghề thấychắc phải phì cười ra đấy! Xem còn lên mặc được nữa không? Trongrừng vắng cuổ chúa, khỉ con cũng đòi xưng bá à…” khiến tôi bật cườiha hả.

Đèn tắt đi rồi, trong làn gió đêm, bầu không khí vẫn lưu giữ sự ấmáp của ban ngày. Chiếc áo khoác trắng tinh của An Lương đã đượcgiặt xong đang phơi ngoài ban công ký túc xa, dưới ánh trăng vằngvặc, nó khe khẽ đung đưa theo từng cơn gió thu, làm chứng cho nhữngcố gắng cứu vãn của chúng tôi để bù đắp cho lứa tuổi dậy thì quýbáu, đó sẽ mài là một chốn yên tĩnh êm ái trong sâu thẳm tâm hồnmỗi chúng tôi