Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Chương 6: Trăm năm đầu bạc



Đó là một đêm tất cả mọi người đều say, duy chỉ mình tôi tỉnhtáo.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi đám người quá khích đó, tôi lôi thôilếch thếch lê tấm thân dính đầy kem sữa vào trong nhà tắm đểrửa.

Hôm nay, Alawn cũng uông không ít rượu. Cậu ấy vừa đưa lưỡi liếmlớp kem dính quanh mép vừa đi theo tôi. Tôi vào nhà tắm, cậu ấyliền đứng cạnh tôi. Nhìn qua tấm gương, khuôn mặt cậu ấu toàn màuvàng, đỏ của kem sữa, chỉ còn lại đôi mắt đờ đẫn liếc qua liếc lại,miệng lưỡi còn bận rộn liếm nốt chỗ kem còn đang dính trên tay. Bộdạng đó trong thật khôi hài. Tôi chỉ vào cậu ấy, cười phálên.

Alawn lườm tôi một cái, hơi rượu xông lên nồng nặc: “Bộ dạng củacậu không… không buồn à?”.

Sau đó tôi không để ý tới cậu ấy nữa, bắt đầu rửa tay. Alawn lạivẫn rì rà rì rầm bên tai tôi: “ Cô bạn học Duyệt Duyệt của cậu… quáđiên rồ, có mặt cô ấy ở đây quả lá đáng sợ… thật… thật sự khôngđiều khiển được! Đáng tiếc quá… một thân hình mỹ tuyệt đẹp”.

Tôi lườm cậu ấy một cái. Alawn mặc dù đã có phần say nhưng cũng vẫnbiết điều, thôi không nói xấu Duyệt Duyệt nữa bèn chuyển sang chủđề khác. “Đúng rồi… cậu, cậu ban nãy thì thầm với An Lương ở đó rấtlâu, nói… chuyện gì thế? Vừa cười… vừa nói, ra vẻ rất hòa… hòa hợpnữa!”

Tôi bỗng quay sang nhìn Alawn rồi nhảy cẫng lên: “Tớ biết ngườitặng hoa là ai rồi!”.

“Ai?” Alawn vốn đang định lè lưỡi liếm nốt chỗ kem còn lại trênngón tay, nghe tôi nói vậy, căng thẳng quá suýt nữa thì cắn cả vàolưỡi.

“Là An Lương!” Bàn tay phải của tôi nắm chặt thành một nắm đấm, limdim đôi mắt, bộ dạng như đã tìm ra mọi chứng cứ để chứngminh.

“Tại sao… lại nói vậy?”

“Trực giác của con gái.”

“Tên tiểu tử đó rốt cuộc… đã nói gì với cậu hả!” Alawn không chịunổi nữa, trợn mắt lên, “Cậu ta không thể… bất tài đến nỗi… muốnnhai lại cỏ… cỏ đấy chứ?!” Sau đó, cậu ấy ngắm ngía tôi một lượt từtrên xuống dưới giống như lũ hạ lưu, “Ngực cậu cũng không… to, môngcũng không… mẩy! Rốt cuộc… cậu ta đã nói cậu những gì?”.

“Ai da! Liên quan đến bí mật cá nhân, tớ không nói cho cậu biếtđược!” Tôi cũng không buồn để ý tới những lời bình phẩm của Alawnvề cơ thể tôi, đắc ý chơi trò ú tim, mỉm cười với chính mình ởtrong gương, sau đó tiếp tục rửa. “Này, cậu đi ra đi! Tớ muốn đi vệsinh!” Tôi đẩy mạnh Alawn.

Tên tiểu tử đó bắt đầu giở trò, nhất quyết không chịu đi ra, luônmiệng hỏi: “Nói đi! Bọn cậu… nói những gì? Cậu… cậu có chuyện gìđều hỏi tớ, tớ đều… đều trả lời hết mà!”.

“Cậu có thể cho phép người ta không vô tư như cậu được không?” Tôitrợn mắt lườm cậu ấy một cái.

“Phù thủy Gà Mên, nói cho tớ biết đi mà! Bọn mình… ai với ai hả,bọn mình… là người một nhà mà!” Alawn bắt đầu dùng hai bàn tay đầydầu mỡ của cậu ấy để túm lấy tôi, giả bộ ngây thơ đáng yêu. Cuốicùng, cậu ấy buông ra một câu, “ Cậu cậu… thay đổi rồi”, để đe dọacho tôi sợ.

Tôi chậm rãi kéo tay cậy ấy ra: “ Đương nhiên là tớ thay đổi rồi,tớ đã là cô gái trưởng thành không giống trẻ nhãi ranh như cậu. Cậucó hiểu chuyện chính trị quốc gia không, cậu có hiểu chuyện thời sựkhông? Cậu có hiểu tương lai tiền đồ không? Cậu có hiểu có tráchnhiệm hôn nhân không?”. Tôi càng nói càng đắc ý, càng nói càng xarời thực tế, “Còn nữa, cậu hiểu trái tim của một có gái trưởngthành không? Cậu có hiểu không, có hiểu không? Vị thànhniên!”.

Alawn nhỏ hơn tôi hai tháng tuổi, thế là, việc công kích một ngườicòn hai tháng nữa mới đủ mười tám tuổi trở thành một việc vui nhấttrong ngày hôm nay của tôi. Nhìn điệu bộ nghiến răng nghiến lợi củacậu ấy, tôi cản thấy vô cùng thoải mái.

Tôi dùng bộ mặt đắc ý theo kiểu “tớ làm thế đấy cậu làm gì được tớnào” để nhìn cậu ấy, nhưng khuôn mặt của Alawn bỗng biến sắc, “sầm”một tiếng,cánh cửa phòng tắm bị đóng lại. Cậu ấy chỉ tiến một bước,tôi đã lập tức cảm thấy không gian bị thu hẹp lại. Hơi thở mangtheo mùi rượu của cậu ấy phả lên mặt tôi. Tôi ngây người ra nói: “Làm gì vậy… cậu muốn đóng cửa để đánh tớ hả? tớ kêu cứu lên đấynhé!”.

Alawn không nói gì, càng tiến lại gần tôi, tôi lùi từng bước từngbước lại phía sau, cuối cùng, bị giam giữa bức tường phía sau vàhai cánh tay của cậu ấy. Hai mắt Alawn đỏ ngầu. Tôi gắng hết sức đểđẩy cậu ấy ra nhưng cậu ấy không hề nhúc nhích..

Cậu ấy bỗng nhiên khom người xuống, dùng một bàn tay nắm chặt haibàn tay tôi, dù tôi cố gắng sức vẫy vùng thế nào cũng vô ích. Khôngbiết từ bao giờ, cậu ấy đã trở nên khỏe mạnh như vậy? Khuôn mặt cậuấy càng ngày càng gần với gương mặt tôi: “Phù thủy Gà Mên…” Giọngcậu ấy nhỏ như lời nói mê, “Có bao giờ… chỉ trong giây lát thôi…trực giác của cậu với với cậu bằng… bó hoa hồng đó là…là do tớ tặngkhông…”.

Tôi nhìn đôi môi gợi cảm đang ghé sát của Alawn, thẳng thắn mà nói,khuôn miệng của Alawn khá đẹp, cặp môi dày, khóe môi luôn cong lênmột cách tự nhiên. Nhưng lúc này đây, tôi không còn tâm trạng nàođể ngắm nhìn đôi môi của cậu ấy nữa, bởi vì đôi môi của cậu ấy sắpsửa chạm vào môi của tôi. Tôi sợ đến nỗi chi tiết co rúm người lại,lắp ba lắp bắp, “Cái… gì? Cậu nói gì? Bạn bè thân thiết, đùa kiểuđó… cậu… cậu thật xấu xa! Alawn, cậu đừng…” Đôi môi của cậu ấykhông ngừng mở rộng… tôi đã có thể ngửi thấy mùi rượu vang nồng nặctrong miệng cậu ấy cùng mùi kem sữa nhàn nhạt, viên kim cương trênkhuyên tai cậu ấy sáng lấp lánh khiến tôi hoa mắt, tôi vội nhắm mắtlại hét lên: “Này… này…cậu định làm gì hả… đừng…”.

“Miệng cậu vẫn còn vết bánh kem… tớ giúp…cậu lau…sạch!”

Đang định hỏi cậu ấy định lau như thế nào, bỗng nhiêu cảm thấy trênmôi một cảm giác mát lạnh, một vật gì đó mềm mềm, ươn ướt khó hiểuđang lướt qua lướt lại.

Mở to mắt ra, tôi thấy Alawn đang giơ ngón tay trỏ, nở một nụ cườiđắc ý. Ngón tay trỏ, nở nụ cười đắc ý. Ngón tay trỏ của cô cậu ấydính đầy bánh kem, chắc là vừa lau từ môi của tôi ra.

“Cậu run… rồi, cậu… cho rằng tớ… muốn hôn cậu hả?”

Tôi thực sự xấu hổ đến phát cáu, nhân lúc cậu ấy không để ý, giãyra khỏi tay của cậu ấy , chui ra dưới cánh tay kia, dùng vòi nướcphun vào mặt cậu ấy: “Alawn, đồ mượn rượu để giả vờ điên này!” Tôisợ cậu ấy lại xâm phạm tôi nên ra sức phun nước, liên tục khôngngừng nghỉ.

“A Lạc đại tỉ! Đừng phun nữa! Không dám nữa, không dám nữa!” Alawnbị phun ướt đẫm cả người, nước lạnh vừa phun vào, rượu đã tỉnh vàiphần. Thấy tôi nổi giận, cậu ấy liền không dám tái phạm nữa, ngoanngoãn đứng sau lưng tôi. Tôi nhìn trộm cậu ấy còn đỏ hơn mặttôi.

“Phù thủy Gà Mên, cậu đang làm gì vậy?” Alawn đột nhiên hỏi một câungớ ngẩn. Sau khi bị tôi mắng cho một trận, tỉnh rượu rồi, cậu ấynói năng cũng không còn hùng hổ nữa. Tôi ngờ rằng cậu ấy đã giả vờsay rượu!

“Mù hả? Không nhìn thấy tớ đang rửa những vết bánh trên người haysao?”

“Thật quá lãng phí, cậu xem, tớ chẳng cần đến nước rửa!” Sau đó cậuấy giơ mười đầu ngón tay lên, quả nhiên đã được liếm sạch sẽ. Tiếpđó, cậu ấy lại trơ trẽn sán đến nói, “Để tớ giúp cậu nhé…”

“Cút!”

Cậu ấy lách người qua tôi, tiến sát chỗ vòi nước làm ra vẻ nói: “Tớcũng gột rửa cơ thể lấm lem của cậu đi!”, tôi hét lên đầy hàmý.

“Dạ!” Cậu ấy lại dập hai gót chân vào nhau.

Tôi vẫn chưa hết tức giận nhưng cũng không làm gì được tên tiểu rửsay rượu này.

Alawn đặt vé chuyến bay lúc năm giờ sáng.Đến bốn giờ, tất cả mọingười như quân thất trận, chỉ còn một mình tôi may mắn sống sót. Vìmuốn giữ hình ảnh đẹp trong mắt Leo nên tôi cương quyết không uốngrượu.

Khi trong phòng chỉ còn lại mình tôi và Alawn, chúng tôi để nguyênquần áo, nằm nlăm ra giường, giống như lúc còn nhỏ, nhắm mắt lạicâu được câu chăng nói những lời trẻ con vô vị để tưởng niệm thờiniên thiếu đang sắp trôi qua.

Alawn kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện cũ khi tôi còn nhỏ, tôi đánhnhau với ai này,tôi bị thầy giáo đánh vào lòng bàn tay, tôi và cậuấy đi bắt châu chấu,hễ bắt được còn nào to là cậu ấy lại nhường tôinày… Quả thực phần lớn những chuyện cậu ấy kể, tôi đều quên hết cả,chỉ thi thoảng nhớ một vài chi tiết vụn vặt, nhỏ lẻ. Nhưng cậu ấylại nhớ hết một cách rõ ràng, lại còn có thể miêu tả một cách chitiết thời tiết và tâm trạng lúc ấy.

Alawn bỗng nắm lấy tay tôi, nói: “Cứ đến mùa đông tay cậu lại bịlạnh.” Tôi im lặng, tay của Alawn rất to, lòng bàn tay rất dày.Nhưng tôi luôn cảm thấy chúng tôi đều trưởng thành rồi mà vẫn nắmtay nhau như hồi nhỏ quả là không được tự nhiên lắm.

Cách nghĩ của Alawn lại không phức tạp như của tôi Cậu ấy vẫn nhắmmắt lại, bình thản nói: “Trong ấn tượng của tớ, cậu luôn rấtngố”.

Về điều này, tôi chẳng có cớ gì để phủ nhận cả. Tôi còn nhớ nhữngnăm đầu cấp hai, có một lần trong giờ học toán tôi quên mang sách,Alawn liền cho tôi mượn sách của cậu ấy, an ủi tôi rằng cậu ấy vẫncòn một quyển nữa. Tôi yên tâm dùng sách của Alawn. Ai ngờ, đến giờvào lớp, thầy giáo hỏi ai quên mang theo sách thì đứng lên, Alawnlập tức đứng bật dậy. Mặc dù cậu ấy là một học trò giỏi môn toán,được thầy giáo yêu quý nhưng hôm đó vẫn bị thầy giáo phê bìnhnghiêm khác rồi bị phạt đứng ngoài lớp học một tiết. Rất nhiều lầntôi muốn đưng lên nói rằng, quyển sách tôi đang dùng là của Alawnnhưng lại không đủ dũng khí để làm việc đó. Bởi vì lúc ấy, việc bịthầy giáo phạt đứng ngoài lớp học là một hình phạt tương đối nghiêmkhắc và đáng xấu hổ. Tôi chỉ dám ngân ngấn nước mắt nhìn bề phíaAlawn ngoài cửa sổ. Cậu ấy lại còn rụt đầu lè lưỡi, làm điệu bộ đểchọc cho tôi cười.

Tôi kể lại câu chuyện mà tôi khắc cốt ghi tâm đó một cách đầy tìnhcảm, Alawn lại nói cậu ấy đã quên mất rồi.

Hóa ra, chúng tôi đã đến cái tuổi già nua cùng ngồi ôn lại chuyệncũ rồi ư? Chỉ là tâm trạng của chúng tôi rất dễ bị những chuyện đãqua đó ảnh hưởng, có lúc nét mặt đầy ưu tư, có lúc lại mừng vui hớnhở. Chúng tôi còn chưa thể để những chuyện cũ đó nhạt nhòa và thongdong theo gió.

Ở bên Alawn tất cả vẫn chân thực như vậy. Giống như lúc còn nhỏ,chúng tôi cười cười nói nói, đôi lúc thì thà thì thầm, lúc lạitranh luận không dứt… Dường như chũng tôi đều chưa từng trưởngthành, dường như thời gian chưa lướt qua chúng tôi. Chúng tôi khôngdo dự nữa, không gắng gượng nữa, cũng chẳng phải chịu sự trói buộccủa đạo đức thế tục. Dù rằng bàn tay tôi vẫn đang năm gọn trong taycậu ấy, tôi vẫn cảm thấy trái tim mình tĩnh mịch hơn cả đêm đenngoài kia.

Nhưng, tôi nhớ lại những lời nói của cậu ấy trong nhà tắm ban nãy,nếu có bó hoa đó thật sự là do cậu ấy tặng, vậy… chúng tôi còn cóthể yên bình và hòa hợp như thế này, để nằm trên giường, cùng nhauôn lại chuyện cũ không? Nghĩ đến đó, tôi muốn rút tay về, Alawndường như đang mơ màng giữa biên giới của giấc mơ, cứ nắm chặt lấytay tôi, dù thế nào cũng không rút tay ra được.

Tài xế của gia đình đưa Alawn ra sân bay. Trên đường đi, cậu ấy vẫncòn ngục trên vai tôi ngủ một cách mê mệt Khi sắp lên máy bay, tôithấy cậu ấy mơ mơ màng màng, bộ dạng như đang rất buồn nôn nhưngvẫn cố gắng kiềm chế lại. Tôi bỗng cảm thấy rất đau lòng, tronggiây lát đã muốn lên máy bay cùng Alawn để tiện chăm sóc cậu ấy.Hai chúng tôi giống như một đôi tri kỷ hết mực yêu quý nhau, cànggiống với một đôi tình nhân đang vô cùng bịn rịn không muốn rời xanhau.

“Cậu đi một mình chắc chắn là không có vấn đề gì chứ?” Tôi níu cánhtay Alawn để cậu ấy có thể đứng vững.

“Cậu lo cho tớ?” Alawn nhìn vào mắt tôi.

“Đương nhiên rồi! Vì muốn tổ chức sinh nhật cho tớ nên cậu mới về,bây giờ uống say như thế này… tớ thực sự rất áy náy!” Nước mắt tôiđã bắt đầu rơm rớm. Trông bộ dạng của cậu ấy như thế này, làm saoyên tâm để cậu ấy đi một mình đến Bắc Kinh được.

“Cậu sau này phải ăn nhiều một chút trông cậu lại gầy đi rồi. Khôngđược phép giảm cân nữa, gầy quả thực chẳng đẹp chút nào!”

“Ờ!”

“Viết thư cho tớ!”

“Ờ!”

“ Phải nghe điện thoại của tớ! Hơn nữa, lúc nghe điện thoại, cậukhông được phép ngủ gật!”

“Ờ!”

“Bây giờ lũ con trai đều xấu xa cả, nếu hẹn hò với ai thì phải nóicho tớ biết, tớ còn kiểm trai cho cậu!”

“Ờ!”

“Tốt nhất là đều từ chối hết!”

“…”

“Có thời gian tớ sẽ về thăm cậu.”

“Ờ.”

“Ôi chao, phù thủy Gà Mên, Đại học B cái gì cũng tốt, chỉ có điềuthiếu cậu.” Alawn bỗng nhiên nói với tôi như vậy. Tim tôi khẽ nhóilên, hóa ra cậu ấy cũng có cảm giác giống như tôi. Cậu ấy nói tiếp:“Không có cậu, cuộc sống của tớ chẳng tìm được thú vui nữa!”, “Hóara, tớ là thú vui của cậu à!”, tôi nghiến răng nói. Nhớ lại lời nóicủa cậu ấy trong nhà tắm tối qua, đã kìm nén được nữa, câu hỏi đãbật ra khỏi miệng, “Cái đó… Alawn, lúc đó cậu nói… bó hoa hồng làdo cậu tặng?”.

Alawn bất chợt trở nên trầm lặng, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi mộtcách khác thường, thay đổi… giống như “đôi mắt đắm đuối” thườngđược miêu tả trên truyền hình, “Theo cậu thì sao? Dùng trực giáccủa cậu thử đoán xem?”.

“Tớ tớ tớ không biết…” Tôi thường ngày mồm miệng nhanh nhảu, nhưnghễ động tới vấn đề nhạy cảm là bắt đầu lắp ba lắp bắp theo thóiquen ngay.

“Nếu đúng là như vậy thì sao nào?” Cậu ấy hạ thấp giọng xuống, viênkim cương trên khuyên tai sáng chói cả mắt tôi.

“Nếu là… điều đó… điều đó… ôi chao! Alawn!” Tôi cuống cuồng hétlên, “Cậu điên rồi à? Có cần tớ gọi bác sĩ tới chữa bệnh cho cậukhông? Đừng đem tình bạn của bọn mình ra để đùa giỡn kiểu đó nữa,được không hả!”.

Alawn ngắm nghía tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, dường như tôi là một côgái lạ hoắc trong mắt cậu ấy. Đột nhiên, cậu ấy bất cười thànhtiếng.

“Ha ha ha ha! Đồ ngốc! Ha ha ha ha!”

“Cậu cười gì vậy?”

“Ha ha ha! Cậu cho rằng… ha ha ha, còn thật sự cho rằng là do tớtặng?”

“Này, cậu đừng cười nữa! Alawn!” Sức kìm chế của tôi đã đến giớihạn.

“Ha ha. Cậu đáng yêu quá! Đáng yêu nhất vũ trụ! Ha ha! Trước đây,sao tớ không phát hiện ra cậu hai hước thế nhỉ! Tớ vẫn còn sợ bịviêm đốt sống đấy!” Cậu ấy càng cười càng thoải mái, cho tận tớilúc nắm đấm của tôi rớt xuống mặt cậu ấy mơi thôi.

Alawn dừng lại, đột nhiên chậm rãi đưa tay ra, nâng cằm tôi lên,nhìn tôi một cách nghiêm túc, nói: “Phù thủy Gà Mên, chứng mìnhtrăm năm đầu bạc được không?”.

“…” Lúc đó, tôi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cậu ấy dưới chiếc mũilưỡi trai màu trắng, quên cả cách hít thở thông thường nhất.

“Với danh nghĩa bạn bè! Ngốc ạ!”Alawn vỗ mạng vào vai tôi.

Thấy mình lại bị trêu chọc một lần nữa, tôi liền đuổi theo cậu ấyđấm tới tấp, Alawn thừa cơ chạy mất, chạy vào bên trong cửa kiểmtra an ninh. Để lại một bóng người hào phóng trong mắt tôi, bỏ lạimột cô gái đang trầm ngâm.Tayphải cậu ấy đang đeo túi lên vai, taytrái giơ lên thật cao, cầm chiếc mũ lưỡi trai, vẫy qua vẫylại.

Trò đùa ác ý của tên tiểu tử Alawn thật đáng căm hận, chỉ trách làđiệu bộ nghiêm túc của cậu ấy đã thoát hẳn khỏi giọng nói ồm ồm nhưvịt đực, thay vào đó là giọng trầm trầm luôn văng vẳng bên tai, lâulắm mà vẫn không tan biếc hết.

Trên đường về nhà, cơn gió của mỗi buổi sớm mùa thu thổi tới vừanồng nàn vừa kiên quyết. Một cảm giác cô đơn đột ngột hiệnvề.

Ngày hôm sau, khi trở về trường, tôi treo bức tranh Leo tặng ngayngắn lên đầu giường ngủ trong ký túc xá, ngày nào cũng nhìn vậy nhớngười. An Lương tặng tôi một hộp sô cô la nhập khẩu, tôi vừa mở rađã bị đám sói cái trong phòng nhe nang múa vuốt cướp đi rồi chianhau ăn hết. Duyệt Duyệt vừa ănvừa nhăn mày nhíu mắt nói với tôi: “Cậu có biết sô cô la đại diện cho cái gì không?”

Còn có hoa hồng chín mươi chín bông, một chàng trai thầm yêu tôi…rốt cuộc tôi vẫn không sao nghĩ ra đó là ai. Duyệt Duyệt nói, chínmươi chín bông hồng, đời đời kiếp kiếp, có nghĩ là trăm năm đầubặc, vì vậy không cần phải nóng vội. Nếu người đó muốn trăm năm đầubạc với tôi, nhất định sẽ đến thổ lộ với tôi. Vì vậy, tôi chỉ cầnngồi yên chờ người đó thổ lộ là được rồi.

Duyệt Duyệt nói những câu đó, ngay lập tức tôi lại nhớ tới Alawn.Lúc năm giờ sáng ở sân bay, chính cậu ấy đã nâng cằm tôi lên vànói: “Chúng mình trăm năm đầu bạc có được không?” Mặc dù đó lànhững câu nói đùa của Alawn nhưng lại khiên tôi mỗi lần nhớ lại,nghĩ tới khuôn mặt nghiêm túc của cậu ấy, trong lòng luôn cảm thấyấm áp.

Nhưng, một tháng trôi qua, ngoài việc cứ cách một ngày Alawn gọiđiện cho tôi một lần để nói những chuyện tầm phào vụn vặt, ngoàiviệc thường xuyên gặp An Lương trong nhà ăn, gật đầu mỉm cười chàonhau ra, người sẽ đến thổ lộ với tôi chẳng thấy tăm hơi đâu cả.Thời gian trôi qua, tôi cũng quên luôn chuyện đó. Chỉ thi thoảng cólúc cao hứng, đem chuyện đó khoe khoang với bọn đàn em: Tốt xấu gìthì chị đây cũng là chủ nhân của chín mươi chín bông hồngđấy!