Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Chương 2: Nụ hôn đầu đời



Giờ ra chơi chiều thứ sáu, một bạn chạy vào lớp hét lên với tôi:“Lạc Lạc Tô, có người muốn gặp! Là con trai đấy!”.

Sau đó, trong thời kỳ mẫn cảm của tuổi thanh xuân, dưới ánh mắt đầymờ ám của đám bạn trong lớp, tôi hoang mang bước ra ngoài, quảnhiên là An Lương.

An Lương nói: “Ngày mai, tớ mời cậu đi xem phim có đượckhông?”

Khi nói những lời đó, cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, đắm đuối vàchờ đợi. Đôi mắt ấy nhường như đang thiêu đốt trái tim tôi khiếnkhuôn mặt tôi bỗng chốc đỏ ửng lên.

Tôi xấu hổ quá nên chỉ thốt lên được một câu: “Để mình suy nghĩđã”. Sau đó chạy như bay vào trong lớp, cố ý nô đùa với Lý Như. Tôibiết, An Lương vẫn đang đứng ngoài nhìn mình không để ý đến cậuấy.

Lý Như hỏi: “An Lương theo đuổi cậu à?”.

Làm gì có chuyện đó!” Mặt tôi lại đỏ bừng lên.

Sau đó, tôi thấy Alawn đứng phía cuối lớp, mặt mũi tối sầm, đangbuông những lời thô tục chửi mắng người khác.

Lý Như lại hỏi: “ Alawn cũng thích cậu phải không?”.

“Làm gì có chuyện đó!” Nếu như câu nói trước còn mang một chút xấuhổ, một chút khó hiểu thì ngữ khí câu sau là sự ngạc nhiên và trongsáng.

Sau một hồi ngạc nhiêu, tôi liền chạy đi hỏi Alawn xem cậu ấy cóthích tôi như Lý Như nói không.

“Phù Thủy Gà Mên…”Alawn khẽ nghiêng vai, nheo mắt lại ngắm nghíatôi một lượt với thái độ kỳ quặc nhưng không nói gì. Sự im lặng củacậu ấy khiến tôi nghẹt thở một cách khó hiểu. Sau đó cậu ấy vò đầutôi: “ Cậu á, thứ nhất không có ngực, thứ hai không có mông, ngườithì như cọng giá đỗ, óc thì như bã đậu. Thà cậu tìm hiểu xem làmthế nào để di dân lên sống trên sao Hảo còn thực tế hơn”.

Tôi thở phào một tiếng, vỗ vỗ ngực nói: “Cậu làm tớ sợ chết khiếp,Tớ cũng có coi cậu là đàn ông đâu.”.

“Tớ không là đàn ông thì là cái gì?”

“Một đứa trẻ ranh.”

Sau đó, Alawn giơ tay lên như muốn đánh tôi. Tôi biết, tên tiểu tửnày vốn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là nên bỏ chạy thục mạng,vừa chạy vừa hét: “ Tớ sẽ mách mẹ cậu! Để mẹ cậu lột quần cậu rađánh cho một trận!”.

Hồi ấy có ánh nắng mặt trời chiếu vào trong lớp học, có đám bụi nhỏli ti bay trong không khí, có mùi hương hoa nhè nhẹ không rõ từđâu, có con đường phía trước xa xăm không rõ phương nào, còn có cảmầm thanh xuân bị chúng tôi cất dấu thật kỹ tận đáy lòng đang nảynở. Chúng tôi của hồi ấy, một giây trước đó còn có thể cười mộtcách nghiêm túc, một giây sau đó lại có thể giả vờ như đang ủ ê rầurĩ. Đó là những năm tháng coi nhầm những việc ưu phiền thành chuyệnthường tình của thế sự.

Giờ tự học buổi chiều, Lý Như lại dò hỏi xem rốt cuộc có phải tôivà An Lương đang hẹn hò không.

Tôi nói không biết vì chưa suy nghĩ kỹ. Nói đến đó, tôi khẽ liếc vềphía sau theo bản năng, Alawn đang cúi đầu, chăm chú làm bàitập.

Mặc dù ngoài miệng nói không biết nhưng buổi tối, tôi vẫn gọi Alawnqua nhà mình làm cố vấn. Tôi lục tung hết tủ quần áo kên rồi lầnlượt mặc thử từng bộ trước mặt cậu ấy.

Alawn lúc thì khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày lại suy xét, lúcthì lắc cài đầu than vãn: “ Mấy cái váy này chẳng có cái váy nàohợp với cậu cả”, lúc tỏ vẻ không chịu nổi: “Chẳng phải chỉ là đixem phim thôi sao? Có cần thiết phải làm rùm beng như thế không?Chưa từng thấy đứa nào ngốc như cậu”, lúc lại ra vẻ thoải mái nói:“ Hay là ngày mai bọn mình không đi nữa, những người họ An chắcchắn là chẳng tốt đẹp gì đâu”.

Đây là logic kiểu gì vậy.

“ Cái gì mà bọn mìn, ngày mai chỉ có một mình tớ đi thôi, Anh Lươngchỉ mời một mình tớ đi xem phim thôi, An Lương chỉ mời một mình tớđi xem phim thôi. Tớ nói cho cậu biết, cậu không được đi theo đểlàm đèn đường đâu nhé!” Lúc đó, tô đang mặc chiếc váy xếp nhiều lymàu xanh lam đã lâu không mặc, bắt chước điệu bộ trên ti vi, thẳnglưng ưỡn ngực rầu rĩ hỏi: “Có thật là tớ cần giảm béo không? Váyvóc đều sắp không kéo lên được nữa rồi!”

Rõ ràng Alawn không hề có chút hứng thú với việc gầy hay béo củatôi. Sau khi làm nũng, giở trò hăm dọa, lừa bịp nhưng vẫn nhận đượclời khẳng định không cho đi theo của tôi, Alawn bỗng nhiên im lặng,hỏi tôi một cách nghiêm túc: “Nói thật đi, phù thủy gà Mên, có phảinếu tớ không đi theo, cậu sẽ cảm thấy vui hơn?”.

“Tất nhiên rồi” Tôi trợn tròn mắt nói, “ Ai lại dắt bạn đi hẹn hòcùng bao giờ chứ”.

“Biết rồi. Vậy thì chúc cậu ngày mai đi chơi vui vẻ. Tớ về đây.”Cậu ấy nói xong liên bỏ đi. Vừa nhìn thấy bộ dạng rầu rĩ của cậuấy, trong lòng tôi lại dấy lên một cảm giác áy náy khó tả. Tôi muốntìm một câu gì đó để an ủi, vì dù sao cũng là bạn thân đã cùng lớnlên bên nhau, không thể để cậu ấy phải chịu ấm ức vì “Phù thủy GàMên có bạn trai rồi liên quên bạn bè thân hữu” được.

Nhưng khi tôi còn chưa kịp nghĩ ra câu gì để an ủi, cậu ấy bỗngnhiên quay người lại, nói một cách nghiêm túc: “Đúng rồi, cái váynày quả thực là không hợp với cậu… Cậu thực sự đang béolên…”.

“Biến đi!” Vậy là tôi không do dự tống cổ cậu ấy ra khỏi cửa.

Cảm giác xem phim cùng An Lương thật giống như đang nằm mơ.

Trên màn hình có nam có nữ, nhân vật nam đang cười, nhân vật nữđang khóc… Tôi cũng không biết họ đang diễn cái gì nữa.

Vì khi bộ phim bắt đầu chiếu chưa lâu, An Lương bỗng nắm chặt bàntay phải đang không ngừng bốc bỏng ngô bỏ vào miệng của tôi. Ngaysau đó, đầu óc tôi lập tức trở nên trống rỗng.

An Lương ghé sát vào tai tôi, khẽ cười nói: “Tay cậu thật nhiềuthịt”. Tôi đang tự hận mình không có chút quyết tâm nào giảm béonào thì giọng nói đầy mê hoặc của An Lương lại vang lên bên tai:“Thật mền mại”.

“Lạc Lạc Tô…” Cấu ấu họi tên tôi vô cùng dịu dàng, ấm áp.

“Hả?”

Tôi quay lại, bất ngờ đối diện với khuôn mặt đang dần dần ghé sátbên cạnh của cậu ấy… Phải chăng, thời khác rung động tâm hồn đangđến gần?

Nhưng đôi môi của An Lương bỗng nhiên dừng lại giữa chừng. Cậu ấychăm chú nhìn tôi đầy ngạc nhiên vì miệng tôi đầy bỏng ngô còn chưakịp nuốt!

Cậu thanh niên ngồi dãy ghế sau khẽ hắng giọng một tiếng.

“À… hì hì…” Tôi ngượng ngùng cười với cậu ấy, cố gắng rút bàn tayđang bị cậu ấy nắm chặt ra, rồi vội vàng nuốt gọn bỏng ngô đángghét kia. Lúc đó, tôi chỉ hận một nỗi không thể cắn lưỡi mà tự vẫncho xong, từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ tôi bị mất mặt nhưlúc này.

Nụ hôn khiến tôi chờ đợi đến mất ngủ vừa được nhen nhóm đã bị miếngbỏng ngô vô duyên đó dập tắt mất. Mãi tới khi xem phim và ăn cơmxong chào tạm biệt nhau rồi, chúng tôi cũng không còn cơ hội vàkhông khí thuận lợi để đốt cháy nó nữa. Tôi vô cùng rầu rĩ , trúttoàn bộ nỗi bực dọc và khó chịu của mình lên túi bỏng ngô vô tội.Tôi như một đại tiểu thư khêu các được giáo dục đầy đủ, nở một nụcười đầy nho nhã nhưng cũng không kém phần dí dỏm nói với An Lươngrằng, hẹn gặp lại phải chịu đựng sự giày vò bởi những hành độngbóp, xát, vặn đầy bạo lực từ hai bàn tay tôi.

“À, hôm nay tớ rất vui. Cảm ơn cậu, hẹn gặp cậu ở trường vào thứHai nhé” Tôi nói. Đang chuẩn bị quay đầu bước vào nhà, An Lươngbỗng gọi giật tôi lại.

“Đợi một chút, Lạc Lạc Tô!” Cậu ấy nhìn vào mắt tôi nói, “Cậu muốnlàm bạn gái của tớ không?”.

Mặc dù biết không phải vô duyên vô cớ mà một bạn nam lại hẹn hò đichơi với mình, mặc dù biết đi xem riêng với nhau là có ý gì nhưnglời thổ lộ thẳng thắn đó của An Lương vẫn khiên khuôn mặt tôi lạiđược một phen đỏ bừng lên.

Tôi cúi đầu, yên lặng, chân trái di di trên mặt đất…

“Cậu có cần thời gian để suy nghĩ không?” Giọng nói ấm áp của AnLương vang lên.

“Không… không phải…” Tôi vội vàng trả lời.

“Vậy cậu đồng ý rồi phải không?”

Tôi lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn dìu dịu, An Lươngđang cười một cách rất đắc ý.

“Ừ!” Câu trả lời của tôi tuy nhỏ nhưng đầy ý khẳng định.

“Thật không?”

Tôi mỉm cười liếc nhìn cậu ấy, không nói gì rồi chạy vào trong bóngđem, không dám quay đầu nhìn lại.

Tôi biết hai khóe môi của mình đang cong lên. Vậy là mối tình đầuđược chôn giấu suốt mười bảy năm của tôi cuối cùng đã xuấthiện.

Tôi chỉ nói cho một mình Alawn biết việc tôi và An Lương chính thứchẹn hò. Ngay cả bạn thân hay bạn cùng bàn, tôi cũng không nói vìtôi tự ti khi An Lương quá xuất sắc, cậu ấy giống như một hoàng tửhoàn mỹ. Cậu chuyện cô bé Lọ Lem và Hoàng tử nếu xuất hiện trongcuộc sống thực tế cũng thường chỉ khiến người khác coi thường chứkhông ai tin vào điều đó cả. Tôi nói với Alawn vì đối với tôi,Alawn không phải người ngoài, tôi không bao giờ sợ mất mặt trướccậu ấy. Cho dù Alawn cũng chế giễu tôi một trận nhưng cậu ấy khôngphải là loại con trai hay đưa chuyện, không đem chuyện này kể lungtung ra ngoài được.

Nhưng truyện hẹn hò của tôi lại được lan truyền khắp cả trường vàosáng sớm thứ Hai, trở thành một bí mật mà ai cũng biết. Ai đấy đềunhìn ánh mắt khác thường để nhìn tôi, chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng tôi,lời bình luận và tin đồn nhảm nhiều như lá rụng mùa thu, ào ạt trútphủ kín cả vườn trường.

Tôi lập tức đi tìm An Lương, kể lại chuyện kỳ quặc này với cậu ấy:“ Thật kỳ lạ, sao chuyện hẹn hò của chúng mình mà cả trường lạibiết được nhỉ?”

Bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh

An Lương lạnh lùng nói: “Là do tớ nói ra đấy”.

Tôi sững người, lúc bấy giờ mới phát hiện ra, hôm nay, An Lương trởnên rất kỳ lạ nhưng lạ ở điểm nào thì tôi không thể nói rađược.

An lương tiếp tục nói một cách bình thản: “ Tớ kể chuyện của bọnmình với một vài cậu bạn thân, bọn họ đều nhật loạt cho rằng bọnmình không hợp nhau, hơn nữa trường trung học cũng không cho phépchuyện yêu đương. Tớ thấy, chúng ta nên chia tay thôi”. Chia taycũng có thể nói một cách thẳng thắn như vậy, cậu ấy quả đúng làngười không thích làm ra vẻ huyền bí.

Tôi như bị sét đánh ngang tai giữa ngày trời quang, đến nỗi bênngoài cháy đen, bên trong mềm nhũn. Ban nãy, trên đường đến trường,tôi còn cùng Alawn nghiên cứu xem làm thế nào để có buổi mở đầu đầyý nghĩa với bạn trai trong ngày đầu tiên hẹn hò.

“…Ờ!” Tôi không hỏi nguyên nhân, không hỏi tình tiết, không tra hỏirõ ngọn ngành, chỉ lạnh lùng “ờ” một tiếng rồi quay người vềlớp.

“Lạc Lạc Tô”, An Lương gọi.

Tôi đứng lại, vẫn quay lương về phía cậu ấy. Tiếng An Lương vanglên sau lưng về phía cậu ấy. Tiếng An Lương vang lên sau lưng nhưmuốn giải thích: “Tớ… tớ cảm thấy bọn mình sắp phải thi đại họcrồi, nếu hẹn hò sẽ rất ảnh hưởng tới việc học tập… vì vậy…”.

“Ờ.” Tôi lại “ờ”, sau đó tiếp tục bước đi.

“Lạc Lạc Tô… cậu… tại sao cậu không hỏi gì?” Giọng nói cậu ấy vẫnvang lên phía sau lưng.

Tôi hơi dừng lại một chút rồi lại đi tiếp, bước đi một cách vô cùnghào sảng, vô cùng phong độ. Còn gì để hỏi ngoài một câu mang đầy ýphẫn nộ “ Giờ đây đã không còn như xưa nữa rồi” ra.

Chỉ là chẳng ai nghe thấy tiếng trái tim tôi đang vỡ vụn.

Về đến chỗ ngồi, tôi gục đầu xuống bàn, không để ý tới sự quan tâmcủa Ý Như, cũng chẳng buồn để ý đến ai nữa.

Giọng nói đầy lo lắng của Alawn vang lên phía trên: “Phù thủy GàMên, cậu sao thế? Đừng khác nữa! Cậu đừng khóc…”.

Thực ra tôi không hề khóc, tôi chỉ đang muốn yên tĩnh một chút,nhân tiện… tưởng niệm một chút mối tình đầu không mấy vui vẻ củamình. Nó còn chưa nảy mần ra hoa, chưa xum xuê cành lá mà đã nhanhchóng héo úa. Nhanh đến lỗi tôi còn chưa kịp dùng bút ghi chép lạinhững thổn thức, e ấp ngọt ngào mà đã vội vã tàn phai.

Sau đó, Lý Như cho tôi biết, hóa ra An Lương đã đánh cược với đámcon trai lớp cậu ấy xem có phải tôi thích Alawn hay không, có thểtheo đuổi tôi chỉ trong vòng một tuần hay không. Tiền đặt cược làphí lên mạng trong vòng một tháng. Kết quả rất rõ ràng, An Lương đãthắng, đám con trai lớp đó đã thua phí lên mạng một tháng, còn tôi…thất bại thật thảm hại. Tôi đã thưa bằng cả mối tình đầu mà tôiluôn nâng niu, trân trọng như báu vật.

“Bọn họ đều nói An Lương đã có bạn gái rồi, là người trườngkhác.Chao ôi, cái cậu An Lương đó, nhìn cái vẻ thư sinh nho nhã,sao lại có thể bỉ ổi như vậy được chứ!”, Lý Như an ủi tôi.

Đám con trai đáng ghét, thời tuổi trẻ chỉ toàn chê cuộc sống quáđơn điệu, không ít thì nhiều toàn gây ra những gi kịch đáng cămgiận. Tôi ngoài thầm phỉ báng bản thân mãi không giảm được câu nào,ngoài việc tự than vãn thương xót cho số phận ra thì chẳng có cáchnào đối phó với bọn họ cả. Vậy là tôi ngẩng đầu lên, tặng cô bạnmột nụ cười chua xót.

Bỗng nhiên tôi nhớ ra, nếu Alawn biết chuyện này thì sẽ cười tôiđến chết mất. Vậy là tôi liền đưa mắt tìm kiếm một vòng quanh lớphọc rồi hỏi: “ Alawn đâu rồi?”.

“Không biết, tiết trước đã thấy đi ra ngoài, vẫn chưa quaylại.”

Lý Như vừa nói đến đó vừa nói đến đó, Alawn đã toét miệng quay vềlớp. hai bên mép và khóe mắt đều là những vết thâm tím, đầu gối ốngbên ống quần đang xắn còn rỉ máu.

Tôi vội vàng chạy lại hỏi: “ Sao cậu lại làm như thế hả? Cả ngườibị thương hết rồi đây này!”.

“Cầm lấy.” Alawn dúi vào tay tôi một vật gì đó rồi chẳng buồn nhìn,hùng hổ đi qua chỗ tôi đứng.

Tôi nhìn vật trong lòng bàn tay mình, chính là tấm ảnh thẻ mà AnLương đã mượn đợt trước. Lần đầu tôi phát hiện ra rằng, một anhchằng luôn toe toét như Alawn cũngc ó lúc người lớn như vậy.

Sau này tôi mới biết rằng, cậu ấy đi tìm đám con trai lớp An Lươngđể đánh nhau. Tuy có nói rằng khiêu chiến vì chuyện của trận đấygiao hữu nhưng cậu ấy chỉ nhằm vào mỗi An Lương để đấm đá…

Cả ngày thứ Ba hôm đó, tôi không đến trường. Thất tình là chuyệnnhỏ nhưng tôi cảm thấy bị người khác lừa ngạt về tình cảm quả làquá mất mặt. Tôi cảm thấy tình cảm của mình quá rẻ mạt, khoản phílên mạng cũng còn đáng giá hơn tôi. Vậy là tôi giấu bố mẹ, langthang ngoài đường cả một ngày trời.

Buổi tối về nhà, bố còn làm cho tôi món sườn chua ngọt và nói rằngsắp đến kỳ thi đại học, áp lực thi cử rất nặng nề mà mấy ngày hômnay tôi gầy đi trông thấy… Tôi cảm thấy vô cũng ân hận nên muốn lấythành tích học tập xuất sắc để báo đáp bố mẹ nhưng cầm sách lên màlại chẳng có chữa nào chui vào đầu cả.

Thứ Tư tôi vẫn không muốn đến trường, thế là tôi lại lang thangngoài hiệu sách suốt cả buổi sáng, sau đó tiêu tốn cả một buổichiều ở sân trượt patin.

Alawn bắt được tôi ở đấy. Chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ, cậu ấyhình như còn hiểu tôi hơn bản thân tôi. Cậu ấy từng nói, dù tôi cótrốn ở bất kỳ xó xỉnh nào trên thế giới này, trừ phi cậu ấy khôngmuốn tìm, còn không sẽ chẳng tốn chút hơi sức nào để tóm được tôi…Nhưng cậu ấy vẫn phải tìm tôi suốt một ngày trời.

Alawn lôi tôi ra khỏi sân trượt patin, sau đó lại bị tôi kéo vàoquan lẩu.

“ Đã là anh em thân thiết thì một chữ cúng không được nhắc đến!”Nói xong, tôi gọi một két bia. Quả nhiên Alawn không hề nhắc mộtchữ liên quan tới việc thất tình của tôi, chỉ vui vẻ nhiệt tìnhcùng tôi đối ẩm.

Thực ra, tôi chỉ cần uống một chai bia đã say khướt rồi, uống thêmnửa chai nữa là đã cảm thấy miệng lưỡi không còn là của mình nhưnglần này tôi cương quyết uống hết hai chai, nâng thêm một mức về khảnăng uống bia của mình.

Tôi còn nhớ rõ, trên đường về nhà, tôi loạng choạng đi trước, miệngkhông ngớt gào thét như một kẻ điên khùng: “Cậu ta dựa vào cái gì?Cậu ta dựa vào cái gì?”.

Alawn vẫn im lặng đi phía sau, đưa cho tôi một lon nước chanh. Mớiuống một ngụm mà tôi đã cảm thấy ruột gan đảo lộn như muốn đưa hếttất cả ra ngoài. Sau đó “ọe” một tiếng, tôi nôn thốc nôn tháo nhưnước sông hoàng hà khi vỡ đê, như muốn nôn ra hết những cái xúiquẩy và ấm ức trong lòng.

Alawn quả là vô cùng nghĩa khí, không sợ bẩn, không sợ hôi thối,quỳ xuống bên cạnh vỗ vỗ lưng tôi.

Sau khi nôn đến sức tàn lực kiệt, tôi nghỉ vài phút rồi ngồi phệtxuống đất, ngây người ra.

Alawn là một chàng trai vẻ ngoài cứng rắn nhưng nội tâm lại vô cùngmềm yếu, cậu ấy cẩn thận lau sạch vết bẩn trên khóe miệng, lo lắngnhìn tôi, khe khẽ nói: “Cậu đừng tỏ ra mình biết uống nữa đượckhông? Có gì hay ho đâu chứ!”.

Nghe được những lời nói ấm lòng như vậy từ một người bạn thân, tôikhông kìm chế nổi òa lên khóc nức nở.

Tôi khóc liền một mạch đến nửa giờ đồng hồ. Alawn cởi chiếc áophông đang mặc ra giúp tôi lau nước mắt nước mũi, vụng về an ủitôi.

Nhớ lại An Lương từng nói tay tôi nhiều thịt, tôi quay sang hỏiAlawn mà chẳng cần suy nghĩ: “Alawn, cậu thấy tớ béo không?”.

“Điều này… chỉ có thể nói là không gầy thôi.”

“Vậy tại sao cậu không nhắc tớ giảm béo?”

“Giảm cái gì chứ, hại sức khỏe, tớ thấy như thế này cũng rất đẹpđấy chứ.”

Sau khi khác một trận thỏa thích, vốn dĩ đã nguôi ngoai nhưng ngheAlawn nói như vậy, nhớ tới lời An Lương nói trước đây, tôi lại càngấm ức, nước mắt lại cứ thế tuôn trào.

“Cậu thật sự yêu cậu ta như vậy sao?” Alawn hỏi tôi.

“Ờ… không hẳn là yêu nhưng đó là mối tình đầu của tớ mà, còn nụ hônđầu nữa…”

“Chỉ có cậu mới coi đó là mối tình đầu… hơn nữa, một đứa con gáikhông có ngực cũng chẳng có mông như cậy, không thất tình mới làchuyện lạ…

Thấy tôi trợn mắt lên nhìn, Alawn vội im bặt.

“Hừ! Đợi thêm mấy năm nữa, đợi tớ lớn hơn thêm rồi ngực sẽ to dầnlên, mông sẽ tròn hơn, lúc đó thì cậu ta tha hồ mà ân hận! Hứ!” Tôirầu rĩ dùng tay đấm Alawn, coi cậu ấy như thủ phạm gây nên việcthất tình của mình.

Alawn rất muốn cười nhưng không dám, đành kiên nhẫn dỗ dành tôi:“Đúng, vài năm nữa ngực đầy mông mẩy, cậu sẽ khiến cậu ta tha hồ màân hận! Nhưng cứ cho đó là mối tình đầu thì cũng đã sao nào… có cầnthiết phải đau khổ như thế không?”.

“Thực ra cũng không phải là đau khổ lắm… Chẳng qua là tớ chỉ thấyxấu hổ… vì mối tình đầu qua rồi… ờ… cái gì nhỉ, nụ hôn đầu vẫn chưacó… cậu nói xem, thật xấu hổ biết bao! Cậu nói xem… có xấu hổkhông? Tớ thật sự muốn chết đi cho rồi…” Tôi còn chưa nói hết câu,Alawn đã lấy môi mình bịt miệng tôi lại. Thấy vậy, tôi vội vàng nétránh. Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, nó cũng cướp đi nụhôn đầu đời của tôi. Mặc dù không vấn vương thương nhớ như trongtưởng tượng nhưng uy lực lại khiến tôi giật mình tỉnh cơnsay.

“Cậu… cậu… cậu… làm… làm gì vậu?!” Vội vàng đẩy Alawn ra tôi mớiphát hiện cậu ấy đang cởi trần. “Cậu đúng là đồ lưu manh! Thổ phỉ!Đồ đểu cáng! Ác ôn… Phần tử khủng bố… Nhân lúc người ta đau khổđịnh làm hại con gái nhà lành hả?”

“Xí! Muốn làm hại cũng cần chọn đối tượng! Dù thế nào cũng phảichọn cô gái nào có hàng thật, giá phải chăng chứ. Tớ… lúc đó… chẳngqua chỉ là giúp người cho vui mà thôi!”

“Giúp người cho vui?” Tôi không hiểu gì cả.

“Cậu nói là nụ hôn đầu của mình vẫn chưa được trao đi mà! Tớ nhậnnó giúp cậu thôi!” Alawn hét tướng lên, lý lẽ hùng hồn. Tuy nhiên,tôi vẫn vó thể nhìn rất rõ, dưới ánh sáng trắng của đèn đường,khuôn mặt cậu ấy đang đỏ lựng lên.

Nhưng bất kể là ý định của cậu ấy tốt hay xấu, tôi cũng đều khôngthể dễ dàng tha được. “Alawn, cậu là đồ đểu!” Tôi rít lên, nhào vềphía cậu ấy, “Đầu óc cậu bị phù hết rồi à!A a a! Nụ hôn đầu của tớ!Nụ hôn mà tớ giữ gìn suốt mười bảy năm! Cậu trả lại cho tớ! Đồđểu!” Sau đó tôi giơ tay lên định đánh thì Alawn vội nhổm dậy chạyvề phía trước… Tôi tức giận đến nỗi quên luôn cả An Lương, quênluôn cả việt thất tình, quên cả mối tình đầu có mở đầu có kết thúcnhưng lại không có quá trình, quên luôn cả nỗi tủi nhục mà mình tựchốc lấy.

Alawn chân dài bước lớn, chạy vài bước còn đắc ý quay đầu lại khiêukhích: “Chân ngắn đuổi không kịp! Chân ngắn chạy khôngnhanh!”.

Tôi càng thêm bực tức.

Có thể là do viên kim cương trên khuyên tai cậu ấy khiến tôi hoamất, cũng có thể do khuôn mặt điển trai của cậu ấy làm đảo lộn sựphán đoán của tôi. Thôi được, dù sao mối tình đầu cũng bị người talừa rồi, nụ hôn đầu cũng lại bị cướp đi mất, tôi thầm nghĩ, tôiluôn tâm niệm đạo lý trâu ta ăn cỏ đồng ta, thô thì trao cho têntiểu tử kia còn hơn bị người ngoài lấy mất.

Vậy là tôi liền đứng lại, hào phóng vẫy vẫy tay hổn hà hổn hển hétlên: “Tặng cho cậu đấym tặng cho cậu đấy, cậu được hưởng lợi rồinhé!”.

Alawn đứng dưới cột đèn đường màu vàng phía trước cười hì hì. Cậuta quả nhiên được hưởng lợi quá! Mãi cho đến nhiều năm về sau, tôimới biết rằng, đó là nụ hôn đầu của Alawn.