Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Chương 15: Vợ bé



Bốn năm học đại học coi như đã kết thúc, An Lương tiếp tục học caohọc, tôi và Duyệt Duyệt cùng vào làm cho một công ty ngoại thương.Từ chỗ là bạn học nói nói cười cười thân thiết, chúng tôi trở thànhnhững người bạn tri kỷ, thân thiết hơn.

Tần số hẹn hò giữa tôi vào Leo càng ngày càng dày đặc, chúng tôi cóquán bar yêu thích riêng, đôi khi, anh chàng có tính trẻ con Leocòn cao hứng rủ đi chơi game online, thoải mái bắn giết trong quángame. Alawn mới có bạn gái, điều này tôi được biết thông qua Leo.Anh ấy vừa điều khiển con chuột vi tính một cách thành thạo vừabâng quơ nói với tôi: "Đúng rồi, cậu em họ đã chuyển đến Bắc Kinh ởcủa anh, chính là Alawn, cậu bạn học hồi cấp ba của em đó... em cònnhớ không?" Trái tim tôi nhói đau một hồi, nhưng giả vờ nói còn nhớmột cách thờ ơ, sau đó liền nghe Leo nói, "Cậu bé đó cuối cùng đãcó bạn gái rồi, hôm qua đã gửi một bức ảnh của bạn gái nó cho anh,là một cô bé khá xinh xắn đấy! Thằng nhóc đó mãi vẫn không chịu hẹnhò khiến dì của anh lo lắng đứng ngồi không yên, còn cứ nghĩ rằngnó có vấn đề gì nữa chứ, ha ha ha..." Sau đó, Leo tìm tấm ảnh bạngái của Alawn mà cậu ấy vừa gửi cho tôi xem, trên màn hình máy vitính, bên cạnh Alawn là một cô gái, trong trắng, ngọt ngào, khicười còn có lúm đồng tiền, hai người họ dựa vào nhau dưới gốc câyngô đồng trong vườn trường Đại Học B, trông tình cảm như vừa mớitrao nhau những lời non hẹn biển.

"Ha ha, hay quá." Tôi cười.

Buổi tối, Leo rủ tôi đi chơi, tôi lần đầu tiên đã từ chối. Tôi nóicông ty còn nhiều việc phải xử lý. Sau đó, tôi trang điểm thật đậm,ngồi xe đi đến phía ngoại ô yên tĩnh nhất của thành phố, tìm mộtquán rượu nhỏ, bụng rỗng, uống đến say mèm.

Nôn rồi lại uống, uống hết rồi lại nôn.

Trên sân khấu có một ca sĩ có mái tóc dài, yêu kiều, gợi tình nhưngkhông xinh đẹp đang hát góp vui. Giọng hát trầm trầm khàn khàn, hátnhững bài tiếng Anh xưa cũ mang phong cách u buồn. Tiếng hát rấtyếu ớt, lời ca lại sâu sắc. Cô ấy hát rằng: "..Are you still mine,I need your love...".

Đưa tay xoa mặt một hồi, mới phát hiện ra khuôn mặt mình giàn giụanước mắt.

Tôi cảm thấy phản cảm bởi sự yếu đuối một cách khó hiểu của mình,nhưng bướng bỉnh không chịu suy nghĩ kỹ xem lý do tại sao. Chỉ hằnhọc tưới đẫm bản thân mình, hết ngụm này đến ngụm khác thứ rượu tâynồng nặc không pha thêm một chút nước nào ấy.

Chốc chốc lại có nhân viên phục vụ đến đưa một mảnh giấy, bên trênhỏi những câu khiến người ta ghê rợn hãi hùng. Còn có những ngườibạo gan hơn, đến thẳng trước mặt tôi.

Tôi đều nở một nụ cười rất tươi, nói rằng, xin lỗi, tôi đang đợibạn.

Đúng vậy, tôi luôn đang đợi bạn, xung quang tôi có biết bao nhiêuchàng trai đủ mọi tầng lớp, nhưng trong sâu thăm tâm hồn tôi, trướcsau chỉ có duy nhất một người. Hơn nữa, tôi kiên quyết chờ đợi,kiên quyết đợi cậu ấy quay về.

"Em yêu, em đang đau khổ gì vậy? Thật khiến người khác đau lòng!"Một giọng nói vang lên, tôi ngẩng đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặtthanh tú, mái tóc cắt ngắn, đeo một sợi dây chuyền có gắn hình đầulâu, anh ta nâng cốc của mình lên, chủ động chạm cốc với tôi. Nhữngngười đến quán bar uống rượu giải sầu đều có những nỗi niềm riêngcủa mình, chúng tôi đều đã mệt mỏi đến nỗi không còn để ý tới nhữngthứ khác, chỉ một cái chạm ly khe khẽ, một ánh mắt quan tâm ấm áplà có đủ lý do để cùng nhau uống cạn.

Khuôn mặt trẻ trung ấy có chút gì đó thương xót thật lòng, vuốt vekhuôn mặt của tôi, dịu dàng nói, "Xem em kìa, phấn son nhòe nhoẹthết cả rồi, trông thật giống với một cô bé lang thang đángthương".

Tôi không nói một lời nào, chăm chú nhìn người đàn ông lạ mặt,nhưng mỗi lần anh ta chạm cốc với tôi, tôi liền ừng ực uống một hơicạn ly. Cuối cùng, anh ta ôm tôi vào lòng, tôi cũng chẳng còn chútsức lực nào mà giãy giụa nữa.

Khi An Lương tìm thấy tôi, tôi đang cùng người đàn ông lạ mặt kiatrao nhau những nụ hôn cuồng nhiệt, chúng tôi đang trong một tư thếrất nóng bỏng trên sô pha, tay của anh ta thậm chí còn luồn sâu vàotrong cổ áo của tôi. Tôi đang trong tư thế nửa đầy ra nửa sán lạigần thì nhìn thấy đôi mắt đỏ rực những tia máu của An Lương.

Chỉ bằng một động tác dứt khoát, cậu ấy lôi phắt cô gái đang saymềm là tôi dậy, đạp một cái thật mạnh vào người đàn ông kia, nghiếnrăng nói: "Cút ngay cho tao".

Sau đó, người đàn ông kia vội vã bỏ đi. Trong cơn thịnh nộ, AnLương chắc chắn không để ý đến cái cổ trơn nhẵn bằng phẳng của anhta - đó là điều đầu tiên tôi chú ý tới, người đó không có yết hầu,anh ta, cần phải nói là cô ta, là một T. (Viết tắt của Tomboy hoặcTransgender (Transsexual) nói về những người mang giới tính nữnhưng có xu hướng tự coi mình là đàn ông (khác với lesbian))

Rất nhiều năm sau này, khi tôi nhớ lại cảnh tượng đêm hôm ấy, cảmthấy vô cùng cảm kích tấm lòng của An Lương. Nếu không phải là cậuấy hỏi Duyệt Duyệt về hành tung của tôi, kịp thời cứu tôi thoátkhỏi nhân vật T thanh tú kia, có thể lần đầu tiên của tôi đã bịcống nạp cho nhân vật T trẻ trung kia mất rồi.

Đương nhiên, những điều đó An Lương lại không hề biết, những điềucậu ấy nhìn thấy chỉ là tôi đã làm những chuyện đồi trụy với đànông trong quán rượu.

Trong con mắt lờ đờ vì say rượu, lần đầu tiên, tôi nhìn thấy khuônmặt giận dữ của một người vốn ôn tồn nho nhã như An Lương. Trái timtrăm nghìn lỗ hổng của tôi có chút run rẩy. Tôi đang đoán xem tiếpsau đó, cậu ấy sẽ làm gì với một người đang đứng không vững nhưtôi, liệu cậu ấy có tát cho tôi vài cái không. Trong lòng tôi vẫncòn có chút lo sợ, tôi nhớ đến việc lần đầu tiên ra ngoài thuêphòng nghỉ với bạn trai, tôi đã bị Alawn mắng là không biết xấu hổ,nhớ lại lúc đó, Alawn đã hằn học nói với tôi rằng: "Cậu làm tớ thấtvọng quá...".

Nhưng cậu ấy không đánh tôi, cậu ấy thậm chí không nói một lời nàocả. Khi cậu ấy quay mặt lại nhìn tôi, đôi mắt đã hồi phục lại nétôn hòa vốn có, rồi cậu ấy cởi áo khoác ngoài ra, quấn nó quanhngười tôi, thận trọng bế bổng tôi lên bằng cả hai tay.

Sau khi bước ra khỏi quán rượu, cậu ấy đưa tôi vào trong chiếc BMWcủa mình, sau đó tôi đã ngủ thiếp đi trong bầu không khí ấm áp vàmùi nước hoa Eau de Cologne.

Ngày hôm sau, tôi giả vờ như ngây dại, không còn nhớ chút gì cả,tôi hỏi An Lương xem tối qua khi trở về, tôi có nói câu gì không.Cậu ấy liếc nhìn tôi một cái, nói tôi uống say rồi, toàn nói nhữnglời mơ hồ. Tôi không can tâm, tiếp tục truy hỏi. An Lương nói: "Cậunói ;cơ thể em, đã gìn giữ suốt hai mươi mốt năm là vì anh'." Sauđó, mặt tôi đỏ lựng lên, cũng may mà An Lương không dò hỏi kỹ xemlà gìn giữ cho ai. Chuyện này đã trôi qua như vậy.

Mối quan hệ của tôi và An Lương cứ bình thản giậm chân tại chỗ nhưvậy. Duyệt Duyệt thường xuyên trách mắng tôi, nói tôi đối xử tànnhẫn với An Lương, bởi vì tôi chưa từng coi cậu ấy là người yêu,còn cậu ấy trước sau luôn giữ mình như vàng ngọc là vì tôi. Tôicũng rất muốn đối xử với An Lương nhân từ hơn một chút, vì vậy, tôiđã dọn tới sống chung với Leo.

Leo thuê cho chúng tôi một căn hộ, trong đó có đồ dùng nhà bếp kiểuÂu tinh xảo, hoàn chỉnh nhưng tôi chưa hề nấu ăn. Tôi cảm thấy nấuăn cho đàn ông là nghĩa vụ ngọt ngào của người làm vợ, tôi khôngphải là vợ của anh ấy, tôi chỉ là người thứ ba.

Đối với tôi, Leo có thân phận quan trọng biết bao. Anh ấy là thầydạy tôi biết trang điểm sao cho tinh tế mà độc đáo, biết suy nghĩmột cách thấu đáo, dạy tôi đi lại một cách nho nhã, dịu dàng, dạytôi ăn nói lịch lãm, đúng chỗ, dạy tôi cách liếc mắt đưa tình lảlơi, dạy tôi từ bỏ món nước chanh để thư thái uống rượu, dạy tôinhững bước đầu tiên từ chỗ đang dò dẫm tìm đường đến khi tự tinbước chân vào xã hội.

Anh ấy là ước mơ của tôi, người đàn ông lãng mạn ân cần này, anh ấykhông thể lấy tôi, vì vậy cũng không miễn cưỡng ép tôi phải bị tiêmnhiễm những khói lửa của nhân gian, không để tôi phải khom mìnhphục vụ đàn ông. Nhà bếp và tủ lạnh của chúng tôi chỉ dùng để lưutrữ rượu tây và rượu vang. Chọn một đêm với lý do đi công tác, Leolại có thể thắp nến, bật ngọn đèn nhỏ, cùng tôi ngồi lặng lẽ nhâmnhi ly rượu, thưởng thức cuộc sống, thưởng thức phong vân tìnhtrường, thưởng thức nhân tình thế thái.

Anh ấy là tình nhân của tôi. Chúng tôi trao nhau những nụ hôn cuồngnhiệt, vuốt ve lẫn nhau, cũng ngâm nga quên mình, cũng từng an ủivỗ về cho nhau. Dù rằng anh ấy không phải là cậu ấy, còn tôi cũngsớm đã không phải là tôi của ngày xưa rồi.

Tôi dường như là nhân vật thứ ba ưu tú nhất trên thế giới, tôikhông bao giờ kiểm tra điện thoại di động của Leo, với những hàngđộng giấu đầu hở cuối của Leo, tôi cũng có thể không nghe, khôngnói, không bao giờ chủ động khiêu khích cãi lộn, không ích kỷ,không đố kị cũng như không nghi ngờ. Hai chúng tôi luôn thẳng thắnvới nhau như đôi mắt của anh ấy, không cần thiết phải khách sáo giảtạo, không nghi kị lừa dối lẫn nhau. Thái độ của tôi luôn khiến Leovừa thích thú lại vừa rầu rĩ, anh ấy thậm chí còn hy vọng tôi cómột chút ghen tị thường tình như những người phụ nữ khác để chứngminh trong lòng tôi có anh ấy. Với tôi, không thể không nói rằngLeo chính là người đã hướng dẫn tôi thoát xác thành bướm. Tôi vừakhông đếm xỉa đến mối quan hệ với Leo, lại vừa vô cùng cảm kích vớisự dạy bảo của anh ấy.

Nhưng đối với Leo, tôi dần dần đã mất đi sự hấp dẫn.

Lại đến đầu xuân của một năm mới, cả thế giới vừa được gội rửa bởinhững cơn mưa nhỏ, ngay cả ánh nắng ban mai lọt vào trong phòngcũng mơn mởn xanh non.

Tôi vùi đầu trong ô chăn, phả hơi thở về phía giữa eo của Leo, chỗđó của anh ấy đặc biệt nhạy cảm, chỉ cần chạm vào đó là anh ấy sẽcảm thấy rất buồn và ngứa ngáy.

Leo choàng tay kéo tôi lại, lật người nằm đè lên tôi, dùng mũi cọcọ vào mũi tôi, cười một cách xảo quyệt "Em không sợ anh sẽ ăn thịtem sao?".

"Anh không dám." Tôi lẳng lơ khiêu khích. Tôi mê khóe môi hơi nhếchlên của anh ấy, mê giọng nói khàn khàn của anh lúc sáng sớm. Nétránh bàn tay đang xâm phạm cơ thể mình của anh ấy, tôi nói mộtcách vô tội: "Bên ngoài trời mưa rồi, có thể không đi đượckhông?".

"Cô ấy một mình đến thành phố này tìm anh, ngoài anh ra thành phốnày hoàn toàn xa lạ đối với cô ấy, em nói xem anh có thể không điđón cô ấy được không?" Leo dịu dàng nói, ngón tay vẫn đang dò dẫmtrong làn áo ngủ của tôi, nhẹ nhàng mơn man như đang chơiđàn.

Leo yêu quý của tôi vẫn là người quan tâm, ân cần với phụ nữ nhưvậy đấy.

Tôi đẩy tay anh ấy ra, đúng lúc đó, điện thoại di động của Leo rungmạnh phía dưới gối, trái tim tôi cũng đang tan vỡ, tan vỡ theo từngnhịp rung của nó...

"Đã lên máy bay rồi ư? Hử? Em yêu." Leo nói với người phụ nữ trongđiện thoại với cùng một giọng nói ấm áp dịu dàng như vậy, thậm chícòn không thèm thay đổi một chút cho khác với điệu bộ khi nói vớitôi, cứ thẳng thắn xoay chuyển như thế, đem chút hấp dẫn đó dànhtặng cho người con gái trong điện thoại.

Tôi lật người, cưỡi lên người anh ấy, cúi đầu gặm nhấm vùng cổ trơnbóng trắng ngần của Leo như một chú kiến nhỏ, tôi đã học được cáchlàm thế nào để chọc ghẹo đàn ông. Còn Leo, anh chỉ cần gạt nhẹ mộtcái là có thể dẹp tôi sang một bên, vẫn nói vào điện thoại nhưkhông có ảnh hưởng gì: "Đồ ăn sáng trên máy bay tệ lắm, em đừng ănnhé, bữa sáng cứ để anh lo, sau hai giờ đồng hồ em sẽ được toạinguyện. Phải ngoan nhé, được rồi, ừm, hôn em..." Sau đó, anh ấy dímôi vào điện thoại, phát ra những tiếng hôn rõ ràng.

Cuối cùng cuộc điện thoại cũng đã kết thúc.

Tôi chăm chú nhìn vào mắt của Leo, cố gắng tìm trong ánh mắt đó mộtchút áy náy, nhưng nào có chút gì. Leo cười nhẹ với tôi, véo má tôinói: "Sao, lại ghen cơ à? Chẳng phải hôm qua em còn giúp anh chọnquà tặng cho vợ anh hay sao? Cô bé Lạc Lạc biết điều đâu rồi?Hử?".

"Nhưng cô ấy không phải là vợ của anh." Tôi nhắc nhở anh ấy.

Đúng vậy, hôm qua tôi còn hớn ha hớn hở đi cùng với Leo để chọn quàtặng cho vợ anh ấy, còn giúp anh ấy phân tích một cách nghiêm túcxem nên chọn loại quà tặng nào để vợ anh ấy cảm thấy vui vẻ. Đôilúc, Leo còn rất cảm động anh ấy thường ôm chặt lấy tôi, nói rằngcô bé Lạc Lạc, sao em lại tốt như vậy, nếu một ngày nào đó, em rờixa anh, anh sẽ phải làm thế nào?

Nhưng tôi vẫn còn chưa rời xa cơ mà, bây giờ lại có một cô gái đangtrên máy bay, chỉ vì một câu nói đầy sức hấp dẫn của Leo "anh nhớem quá" đã vội vàng bất chấp tất cả để bay đến đây. "Cô gái hôm nayđến đây, cô ấy có biết em không?" Tôi hỏi.

Leo véo nhẹ vào mũi tôi, nói sao có thể để cô ấy biết được. Anh ấymãi mãi sở hữu nụ cười mê hoặc như ánh nắng chiều rọi khắp mặt đấtnày, lo gì những khi phải đối mặt với nghi vấn và đối chất của phụnữ.

"Nhưng em lại biết cô ấy."

Leo không nói gì cả, chỉ nâng bàn tay tôi lên, đặt lên đó nụ hônthắm thiết.

"Anh quen cô ấy như thế nào" Kìm nén mãi, cuối cùng tôi vẫn hỏi câuđó.

"Qua mạng." Leo vẫn tiếp tục nụ hôn của anh ấy.

"Em yêu, anh rất hy vọng em sẽ nói rằng cô ấy là người thân củaem."

Sau đó, Leo bắt đầu thể hiện chính sách lôi kéo sở trường nhất củaanh ấy, "Em là cô bé Lạc Lạc mà, em là người biết điều nhất mà."Leo nâng cằm tôi lên, nói "Nào, hãy thể hiện một cử chỉ chăm sóc đichứ."

Cử chỉ chăm sóc? Sau đó, tôi tặng anh ấy một nụ cười tươi rói rạngrỡ, lộ rõ cả hàm răng nhỏ trắng tinh, Leo yêu quý, đây là cử chỉchăm sóc mà anh muốn ư?

Leo rất hài lòng với biểu hiện của tôi. Anh ấy nói, anh ấy rất tâmđắc với tôi, dù tuổi đời còn trẻ nhưng lại có tấm lòng độ lượng.Sau đó, ánh mắt anh ấy bắt đầu phát ra những tia nhìn đầy dục vọng.Tôi chủ động hướng đôi môi của mình lên chờ đợi. Khi Leo cúi đầuxuống, dùng răng cởi lớp áo ngủ của tôi, tôi đã khóe léo đẩy anhấy. Ánh mắt của Leo hiện rõ vẻ thất vọng khi nhu cầu dục vọng khôngđược đáp ứng.

Tôi làm tình nhân của Leo ba năm, nhưng trong ba năm ấy, Leo chưamột lần nào có được thân thể tôi. Anh ấy là một người đàn ông khôngthích cưỡng ép phụ nữ, anh ấy nói rằng sẽ đợi đến ngày tôi chủ độnghiến thân cho anh ấy.

Nhưng ngày đó vẫn còn chưa tới, đã có một cô gái khác vội vội vàngvàng hiến thân rồi.

Anh ấy nói rằng chính bởi vì tôi không thỏa mãn anh ấy, nên anh ấymới đi tìm cô gái khác để thay thế. Một lý do kín kẽ biếtbao!

Sau đó, anh ấy khẽ hôn lên trán tôi, vỗ vỗ vào má tôi thể hiện sựsủng ái.

Anh ấy bước vào phòng vệ sinh, bên trong vọng ra tiếng nước chảycùng với tiếng huýt sáo sảng khoái của Leo.

Tôi bước chân trần xuống giường, giúp Leo chuẩn bị áo sơ mi đã đượcgiặt sạch, là phẳng. Tôi vẫn rất thích ngắm nhìn cơ thể cao lớnmạnh mẽ của anh ấy khi mặc áo sơ mi trắng. Khe khẽ xịt một chútnước hoa, tôi đặt chiếc áo sơ mi đã được gấp cẩn thận xuống. Khi điđến trước gương, nhìn thấy xương quai xanh của mình bỗng nhô lên,không biết từ bao giờ, tôi đã trở nên gầy rộc như vậy.

Có lẽ đêm qua đã không ngon giấc, quầng mắt hiện lên rất rõ. DuyệtDuyệt nói, nếu tôi cứ tiếp tục gầy đi như vậy sẽ chết dần chết mònmất. Tôi sờ lên chiếc xương quai xanh của mình, Leo cho rằng xươngquai xanh của tôi rất hấp dẫn. Lúc còn nhỏ, tôi thường ngưỡng mộnhững cô gái có chiếc xương quai xanh xinh đẹp, tôi cảm thấy họ rấthấp dẫn. Lúc đó, Alawn thường nhìn vào cổ tôi, lắc đầu nói tôikhông thể nào như họ được. Theo cách nói của Alawn, có nghĩa là:"Ngực, mông, xương quai xanh, cậu chẳng có cái gì cả, rốt cuộckhông biết có phải là phụ nữ không". Nghĩ lại những lời nói lúcnhỏ, tôi nói đợi đến lúc ngực tôi đầy lên, mông tôi mẩy lên, cậu sẽphải ân hận... Nghĩ đến lại buồn cười, cười xong lại thấy vô cùngthê lương. Không biết là lưu luyến thời niên thiếu thanh xuân haylà lưu luyến người của cái thuở tươi trẻ ấy.

Còn hôm nay, cô gái đến từ phương xa ấy, tôi cũng không buồn hỏiLeo xem anh ấy dự định sắp đặt cho cô ấy địa vị như thế nào, trêntôi hay là dưới tôi nữa.

Tôi thậm chí còn cao hứng phát huy trí tưởng tượng phong phú củamình: anh ấy và cô ấy sẽ cùng nhau nghỉ ở khách sạn nao? Liệu có ânái cuồng nhiệt trên chiếc giường trải ga trắng tinh không?

Bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh

Tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh đã dừng lại, tôi vội vàng chuivào trong chăn giả vờ đang ngủ.

Leo bước ra ngoài, bắt đầu mặc bộ quần áo mà tôi đã chuẩn bị sẵn.Anh ấy đã quen với việc đó một cách tự nhiên. Anh ấy dường như cảmthấy rằng, quần áo luôn tự động được thay giặt sạch sẽ, sắp xếp gọngàng trong tủ để chờ được anh ấy sử dụng.

Trước khi đi, anh ấy gọi tôi vài ba câu, thấy tôi không phản ứnggì, Leo bèn dụi dụi vài cái vào mớ tóc xoăn ngắn của tôi, sau đóvang lên tiếng đóng cửa.

Bấy giờ tôi mới ngồi dậy, ngây người ra nhìn căn phòng ngủ cònphảng phất hương thơm của mùi sữa tắm.

Điều tôi quan tâm lo lắng duy nhất lúc bấy giờ là Leo lấy đâu rathời gian và sức lực để có thể xoay vòng giữa ba người phụ nữ nhưvậy.

Gần ba tháng sống chung với Leo trong căn hộ này, thời gian đã lâuđến độ khiến Leo có thể để vài bộ quần áo ở đây. Quần áo mặc đichơi cũng có, trang phục công sở cũng có. Còn có cả chiếc áo sơ mitrắng năm đó bị rơi mất khuy, phải dùng khuy của tôi để đơm vào, đãcó chút vết tích bị ố vàng. Đã rất lâu rồi, Leo không mặc chiếc áoấy, tôi lại thường xuyên lôi nó ra, đặt lên tầng cao nhất của tủquần áo hy vọng chủ nhân của nó chiếu cố lại. Nhưng Leo nói, nó đãcũ quá rồi.

Thu qua xuân tới, mới cũ luân phiên là chuyện thường tình.

Giờ đây, chiếc áo sơ mi trắng đó đang nằm trong góc sâu nhất của tủquần áo. Tôi lại lôi nó ra, tỉ mỉ là lượt cẩn thận, mân mê chiếckhuy bằng gỗ đính trên đó, thẫn thờ. Tự cảm thấy mình giống nhưchiếc khuy áo này, kiểu cách đã cũ, không còn là chính mình.

Bỗng nhiên, chiếc khuy áo trong tay bị tuột chỉ, chiếc khuy áo dochính tay tôi đơm năm đó đã rơi xuống đất, lăn vào trong gầmgiường. Tôi bò vào trong đó tìm kiếm hồi lâu mới tìm lại đượcnó.

Nghĩ rằng khuy áo cũng giống như người vậy, rốt cuộc cũng kho6ngphải là người vợ đầu. Khi thời gian thế thân đã kết thúc, cần phảra đi, dù cố níu kéo cũng chẳng được.

Tôi cẩn thận là chiếc áo sơ mi tới độ không thể tìm thấy một vếtnhăn nào, treo nó lên chỗ bắt mắt nhất trong tủ quần áo, còn chỗthiếu chiếc khuy ấy, lại hiện lên một nút chỉ thắt thô lỗ. Tôitưởng ra bộ dạng ngốc nghếch của mình năm mươi tám tuổi ấy, vụng vềnhưng chuyên tâm mà khâu vá. Tôi còn nhớ rất rõ hồi ấy, khi ngồikhâu cúc áo bên cạnh Leo, trái tim của tôi đã đập rộn rã như thếnào, từng nhịp từng nhịp, vừa mạnh mẽ lại vừa loạn xạ.

Rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng.

Tôi rời khỏi căn hộ mà Leo thuê cho tôi. Toàn bộ trang sức trânchâu mã não, vàng bạc vòng xuyến mà Leo tặng cho tôi, tôi đều khôngmang theo thứ gì, ngoại trừ chiếc khuy bằng gỗ mà năm xưa tôi đãcắt từ áo của mình ra để khâu lên áo sơ mi cho Leo. Tôi nắm chặtchiếc khuy đó trong lòng bàn tay, không muốn nó lưu lại nơi hoangđường rối rắm này.

Trên đường về nhà, tôi đưa tất cả các số điện thoại của Leo cótrong điện thoại di động vào danh sách đen, nói nhỏ với lòng mìnhrằng: "Tạm biệt, chàng kỵ sĩ mắt xanh của em!".

Ánh mặt trời bỗng trở nên nhợt nhạt, tôi nheo mắt lại, cảm nhận mặttrời mới mẻ của mùa xuân năm nay.

Bỗng nhiên nhận được điện thoại của An Lương, An Lương nói, Lạc LạcTô, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé.

Tôi nói, được thôi.

Tắt điện thoại đi, dù rằng ánh mặt trời vẫn dịu dàng như vậy, cũngkhông ngăn được những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặttôi.

Tình yêu không phải là thứ duy nhất trong thời thanh xuân, nhưngsau khi xa anh rồi, tôi cũng không còn vô tư thưởng thức kẹo mềm vịchanh nữa. Đã biết cuộc sống vốn buồn tẻ không chút ý vị như thếnày, vậy những người đàn ông khác bước vào phòng tôi rồi lại bướcra có ý nghĩa gì đối với tôi đây?

Điều đáng sợ nhất là, tôi thậm chí không thỏa mãn với việc "khônghẹn mà gặp" với anh, mà lại cố chấp để chờ đợi việc "quay lại vìtôi" của anh.

Mặc xác cái thời thanh xuân thối nát, mặc xác thứ tình yêu xaxỉ!

Tôi loạng choạng bước đi, tôi làm vợ bé của người ta, tôi đi hẹn hòvới người khác.

Nhưng...

Đồ Đểu, em vẫn còn, vẫn còn, vẫn còn rất nhớ anh!

Em đã mang tên anh ở sau lưng, có xóa được không