Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Chương 14: Nỗi nhớ



Sau dịp lễ Noel, Duyệt Duyệt rầu rĩ nói: "Lạc Lạc Tô, tốt nhất làcậu nên đến với An Lương đi, cậu ấy vốn chẳng để ý đến tớ, khi ngheđiện thoại, biết rằng cậu không đi, chỉ có một mình tớ đi, cậu ấycòn chẳng muốn gặp mặt tớ nữa! Trong lòng cậu ấy chỉ có cậu màthôi".

Tôi nói không thể như vậy được, nếu thật lòng yêu tôi thì không thểđiềm tĩnh đến thế khi nghe tôi kể về chuyện tôi đã tiếp xúc như thếnào với người đàn ông khác.

Nhưng sự thật đã chứng minh, An Lương chính là một người đàn ông cóthể điềm tĩnh trước tình yêu. Năm thứ tư đại học, cậu ấy phong độngời ngời, được rất nhiều người chú ý, nhưng lại không hề hẹn hòvới bất kỳ cô gái nào. Tôi nói cậu ấy tại sao không hẹn hò, cậu ấychỉ hờ hững nói "Chẳng phải cậu cũng không thể hẹn hò với bạn trainào đó sao?"

Tôi cứng họng không nói được câu gì.

An Lương luôn biết giữ mức độ thân thiết đúng chừng mực trong mốiquan hệ với tôi, khăng khít mà không nhàm chán, tần suất hẹn tôiđến những nhà hàng lớn dùng bữa ngày càng tăng lên nhưng lần nàocũng có những lý do rất chính đáng: chúc mừng cậu ấy thi đỗ tiếngAnh cấp bốn; tiếng Anh cấp sáu; tiếng Anh cấp tám; bằng B tin học;trình độ trung cấp tiếng phổ thông; chúc mừng cậu ấy được giải nhấtcuộc thi hùng biện; người hùng biện hay nhất trong cuộc thi hùngbiện tiếng Anh v.v...

So với một sinh viên năm thứ tư bình thường, không chút gì nổi trộinhư tôi, An Lương hầu như tháng nào cũng có một thành tích gì đó đểmời tôi ăn cơm, chất lượng bữa ăn của tôi được cải thiện rõ rệt.Điều đó cũng khiến tôi tự cảm thán không thôi.

Nhưng trong điều kiện được ăn uống đầy đủ như vậy, tôi vẫn cứ dầndần gầy đi.

Gia cảnh nhà An Lương như thế nào, tôi không hề hay biết, cũngkhông có hứng thú để tìm hiểu.

Tôi chỉ biết rằng, cậu ấy là nam sinh đầu tiên trong trường láiBMW7 series đi học. Chiếc BMW đó của An Lương là do tôi đi mua cùngvới cậu ấy.

Thời gian đó, mẹ tôi ngày nào cũng thúc giục tôi đưa bạn trai vềnhà chơi. Giục giã mãi, tôi liền đưa An Lương về nhà, nhưng lạitrịnh trọng tuyên bố: "Cậu ấy chỉ là bạn thân của con".

Mẹ tôi cười đến híp cả mắt lại, nói mẹ hiểu rồi, mẹ hiểu rồi, mẹhiểu rồi.

Mẹ còn nghĩ An Lương là bạn thân giống như Alawn ngày trước, thựcra, mẹ hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. An Lương là An Lương, Alawn làAlawn .

Mẹ rất hài lòng về An Lương, dù sao cậu ấy cũng sở hữu một vẻ ngoàiưa nhìn, tính tình lại trầm ổn, đáng tin cậy. Mỗi khi An Lương đếnnhà, bố mẹ tôi đều tỏ ra hết sức nhiệt tình, có món gì ngon đều dọnhết ra cho cậu ấy ăn. Táo để trên bàn, An Lương còn có thể dùng daogọt vỏ một cách thành thục. Đầu tiên cậu ấy rửa sạch tay trước khigọt táo, sau đó dùng những ngón tay trắng trẻo, thon dài, tỉ mỉ gọtvỏ. Quả đầu tiên mời mẹ tôi, quả thứ hai mời bố tôi, sau đó lại gọttiếp cho tôi, cuối cùng là ngồi lặng lẽ nhìn tôi ăn. Chỉ là việcgọt táo nho nhỏ thôi, nhưng trong mắt một người lo xa tính kỹ nhưmẹ tôi có thể đưa ra được hai kết luận: Hiếu thuận với bề trên,kính trọng và yêu thương vợ.

Bố tôi còn lôi cả những chuyện vặt vãnh khi tôi còn nhỏ như ị đùn,đái dầm ra kể cho cậu ấy nghe. An Lương không bình luận nhiều,nhưng thường chăm chú lắng nghe rồi cười hì hì. Cậu ấy có một tấmlòng khoan dung độ lượng và khiêm tốn. Thậm chí đã có hôm, trongcuộc nói chuyện với An Lương, bố tôi còn nói rằng, con gái bố gặpđược người như An Lương, chính là bởi kiếp trước tôi đã làm thântrâu ngựa để rồi kiếp này nhận được báo đáp. Đôi mắt An Lương cũngngân nước.

An Lương còn biết chủ động giúp mẹ tôi nhặt rau bóc tỏi, trở thànhmột trợ thủ đắc lực trong bếp.

Vì vậy, mỗi lần cậu ấy đến đều khiến cả nhà, từ trên xuống dưới hòahợp vui vẻ. An Lương chính là mẫu người con rể điển hình trong mắtcủa những ông bố bà mẹ truyền thống Trung Quốc.

Đó là dịp mới bắt đầu năm thứ hai đại học, An Lương vốn là kháchđến nhà tôi chơi. Buổi chiều, mẹ nói muốn ăn thanh long, tôi và AnLương bèn cùng nhau đi siêu thị để mua. Trên đường đi, vừa hay gặpcuộc triễn lãm xe BMW của hàng 4S, tôi chạy vào đó để đi vệ sinhnhờ. Khi đi qua gian hàng trưng bày, bèn xoa xoa một cái bày tỏlòng ngưỡng mộ với chiếc BMW7 series màu đỏ, cao hứng huýt một hồisáo, nói rằng, được ngồi trong xe BMW rồi ngắm phong cảnh là mơ ướccủa bất kỳ một cô gái nào. An Lương lúc đó nhìn tôi và hỏi, cũngbao gồm cả cậu trong đó ư. Tôi cười một cách không hề giữ kẽ, limdim mắt chỉ vào mình và nói, đặc biệt là tớ.

Tôi cũng chỉ là một cô gái không thể thoát khỏi sức hấp dẫn của hưvinh thôi mà.

Sau đó, chỉ trong thời gian tôi đi nhà vệ sinh, An Lương đã mualuôn chiếc xe đó.

Tôi đi từ trong nhà vệ sinh ra, đang vẩy vẩy nước trên tay, đã nhìnthấy An Lương đang đứng tựa lên cửa chiếc BMW màu đỏ đó, khẽ vẫytay với tôi.

Lúc đó, cậu ấy mặc một chiếc áo nỉ có mũ màu trắng, quần bò, máitóc cắt kiểu Hàn Quốc. Chiếc xe màu đỏ bóng lộn không một hạt bụiphản chiếu khuôn mặt thanh tú của cậu ấy. An Lương cũng chỉ là mộtnam sinh viên bình thường có lối ăn mặc thời trang thôi.

Ánh mắt trong sáng không chút chế nhạo.

Trên đường trở về, ngồi trên chiếc xe lướt đi êm ru, tôi tròn mắtlíu lưỡi mãi mới có thể định thần lại. An Lương vẫn giữ thái độđiềm tĩnh như cũ, thản nhiên như vừa tiêu một trăm đồng để muathanh long siêu thị vậy. Nhưng ban nãy cậu ấy tiêu những một vạnđồng cơ!

Tôi hỏi cậu ấy, rốt cuộc là cậu ấy đi ra ngoài làm gì vậy. Cậu ấylại làm như tôi đã quên chuyện gì đó, nhắc nhở tôi: "Mẹ cậu muốn ănthanh long mà."

Sao câu chuyện lại chuyển sang hướng này, cái gọi là, sự khoekhoang ngang ngược nhất chính là giọng điệu bình thản, hóa ra lànhư thế này đây.

Từ đó về sau, chiếc BMW màu đỏ của An Lương thi thoảng lại đậutrong bóng râm trước sân ký túc xá của tôi, làm dấy lên cơ man nàolà bình luận và ngưỡng mộ. Nhưng cậu ấy lại không hề vì giàu có màthay đổi. Cậu ấy vẫn xuất hiện một cách dịu dàng và hòa nhã, luônkhiêm tốn, kiệm lời mỗi khi bên tôi.

Một hôm, khi đi qua một hiệu ảnh, nhìn thấy một tấm ảnh cưới, mộtnam một nữ, đứng giữa một cánh đồng hoa hướng dướng rộng lớn, bêncạnh là một chiếc xe đạp, bên dưới những đám mây trắng phía xa xalà một cối xay gió rất to. Ánh mặt trời trong suốt chiếu rọi lênngười họ, khiến tất cả đều trở nên vô cùng trong sáng và thuầnkhiết. Tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ cô gái đó, buộtmiệng nói: "Cô gái đứng trong cánh đồng hoa hướng dương kia thậthạnh phúc biết bao!".

Khuôn mặt An Lương tràn ngập vẻ trìu mến, nói, tớ sẽ đưa cậuđi.

Tôi lập tức hét ầm lên: Xin cậu, đừng có mang đống sắt BMW của cậuđến làm hỏng hết cả vẻ tinh khiết của cánh đồng hướng dương!

Thực ra, điều mong muốn trong lòng tôi đó là, được cùng đi vớiAlawn, đèo nhau bằng xe đạp, vừa đi vừa hóng gió, vừa gào thét vuivẻ.

An Lương cũng không chấp nhặt với tôi, vỗ vỗ vào đầu tôi, mỉm cườicho qua chuyện.

An Lương là một chàng trai rất rất tốt. Cậu ấy không bao giờ để ýđến cá tính tùy tiện, hay nhõng nhẽo, buồn vui thất thường của tôi.Có nhiều khi tôi thầm nghĩ, An Lương đã gần đạt đến độ hoàn mỹ nhưvậy, tại sao tôi vẫn không thể thích cậu ấy.

Còn cái tiên tiểu tử chẳng có điểm gì tốt đẹp kia, tại sao tôi lạivẫn thích cậu ấy như vậy. Tôi coi An Lương là người bạn thân mớicủa mình, muốn đối xử với cậu ấy như trước đây tôi đã từng đối xửvới Alawn nhưng luôn cảm thấy lực bất tòng tâm. Dù sao chúng tôicũng còn là trẻ con, rốt cuộc An Lương là An Lương, Alawn vẫn làAlawn. Phía sau lưng tôi có khắc tên của Alawn, trên người Alawncũng có tên của tôi. Còn An Lương lại không có.

An Lương là một chàng trai không bao giờ thể hiện tình cảm yêu,ghét, giận, hờn ra mặt cả, thế giới nội tâm của cậu ấy chín chắntới độ khiến người khác phải trông cậy. Dường như từ trước đến giờcậu ấy không có giai đoạn vô tư và ngây thơ của trẻ con, cũng khôngcó sự lỗ mãng, bộp chộp và dùng dằng, do dự của tuổi trẻ. Biểu hiệntrên khuôn mặt cậu ấy chỉ có hai loại: cười và không cười. Cậu ấysắp xếp cuộc sống học tập một cách ngăn nắp có trật tự, là mộtchàng trai có tất cả mọi thứ, ưu tú đến nỗi khiến tôi luôn cảm thấycực kỳ áp lực.

Ít nhất, tôi cũng không dám đùa với An Lương rằng: "Có cần tớ phảitìm một bác sỹ đến để khống chế căn bệnh ái tình cho cậukhông?!"

An Lương còn là một chàng trai rất câu nệ hình thức, chỉ mặc mộtnhãn hiệu quần áo, chỉ cắt tóc ở một hiệu làm tóc và chỉ đồng ý choduy nhất một người thợ cắt tóc. Cậu ấy còn dùng cả bốn năm đại họcđể chứng minh sự câu nệ của mình trong tình yêu. Tinh thần ấy khiếntôi phải rút lui. Bởi vì, tôi không thể yêu cậu ấy.

Một hôm, lúc một mình đi ngang qua sân bóng rổ, tôi nhìn thấy mộtcậu sinh viên đang cẩn thận xếp những cây nến thành một hình tráitim cho bạn gái của mình. Tôi không nói gì cả, chỉ bước đi thậtnhanh. Trong đâu tôi lúc đó toàn là hình ảnh của năm thứ hai, trongngày sinh nhật tôi, tên tiểu tử kia đã nghỉ học về nhà, bỏ ra haitiếng để xếp những cây nến thành tên của tôi. Khi những ngọn nếnđược thắp lên ánh sáng tỏa sáng lung linh, ánh mắt của cậu ấy nhìntôi cũng lunh linh sáng... Sau đó, thầy giáo đuổi đến và quát mắng,cậu ấy kéo tay tôi bỏ chạy, chúng tôi vừa chạy vừa hò hét, vừa gâncổ hát suốt dọc đường. Hồi ấy, trời cao đất rộng, mây trắng mênhmang.

Tôi vẫn còn chưa kịp nói với cậu ấy rằng, lúc đó tôi rất cảm động,vô cùng cảm động. Cũng đã có người từng xếp nến cho tôi đấy. Tôiđắc ý nghĩ thầm, sống mũi cay cay. Sau này của sau này, cái têntiểu tử ấy, lại đã ở bên ai đó rồi.

Chỉ còn lại một mình tôi trong thành phố rộng lớn này, chốc chốclại cảm thấy thương cảm trước sự ấm áp của người khác.

Còn có rất nhiều chuyện, tôi không dám suy nghĩ lung tung. Tôi sợ,khi nghĩ tới, tâm tư sẽ không thể nào ổn định được, sẽ là một đốngsuy nghĩ mông lung, mơ hồ. Thậm chí, tất cả những người và vật cóliên quan tới cậu ấy, mỗi lần nghĩ lại, trái tim liền đau nhói nhưvừa bị một con thú hoang cắn một mành lớn.

Một hôm, tôi nhận được một bức thư, là thư của cô bạn Lý Như -người ngồi cùng bàn thời trung học. Trong thư kể vắn tắt về tìnhhình hiện nay của cô ấy, đã ký hợp đồng với công ty phát hành đĩahát, đã có hai ca khúc đơn, cũng có thể coi là đã bước những bướcchân đầu tiên trên con đường sự nghiệp mà cô ấy hằng mơ ước. Phầncòn lại của bức thư đều dùng để hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹpthời còn học chung.

Cô ấy cũng nhắc tới Alawn, trong thư cô ấy còn khẳng định một câuchắc nịch: "Alawn chắc chắn là rất thích cậu!".

Duyệt Duyệt quả là một cô gái tốt. Cô ấy lại gần tôi, dùng bàn tayấm áp, mềm mại của mình nắm lấy tay tôi, nói: "Đừng sợ, còn tớ rấtyêu thương cậu!".

Cảm tạ ông trời, một người gian trá như Lạc Lạc Tô cũng được ngàiưu ái ban cho một người bạn tri kỷ chân thành, tốt bụng.

Chớp mắt một cái, bốn năm đã trôi qua. Tôi từ một sinh viên mớinhập trường năm thứ nhất, giờ đã trở thành sinh viên năm cuối sắptốt nghiệp. Không còn việc hàng ngày giương đôi mắt bồng bột ngâythơ đi tìm lý tưởng, không còn tâm tư nghĩ đến chuyện tìm mọi lý dođể bỏ học nữa. Đã học được việc đối nhân xử thế, đã nhìn rõ đượcthói đời ấm lạnh. Đối với tôi, những từ ngữ hay câu chữ liên quanđến chuyện tình yêu mới chớm nở, những rung động đầu đời... dườngnhư chỉ là một giấc mộng từ kiếp trước, sau khi tỉnh dậy, chỉ cònlại những vệt nước mắt nhạt nhòa mà rầu rĩ.

Thiếu nữ đã trưởng thành rồi.

Trong suốt bốn năm học đại học, tôi cũng từng thử hẹn hò với vàingười bạn trai, nhưng cuối cùng đều thất bại. Bởi vì trong lòngtôi, không thể chứa một mình bóng nào khác nữa rồi.

Alawn là Đồ Đểu!

Tôi đã từng nhận định về chuẩn mực của tình yêu: cần phải có tiếngsét ái tình, cần phải có cảm giác tim đập chân run như điện giật,cần phải có những hành động cử chỉ dịu dàng làm rung động contim... Alawn lại chẳng có chút biểu hiện nào như thế.

Nhưng vì vậy mà tôi lại nhớ cậu ấy, đâu có cần lý do tại sao.

Tôi làm giống như đã từng làm với Alawn, mỗi lộ trình tình cảm củamình, tôi đều báo cáo lại với người anh em An Lương, sau đó để cậuấy giúp tôi phân tích, nên tiến hay lùi, nên cứu vãn hay rũ bỏ.Trước đây, bất kể một sinh vật nào, bất kể cao gầy béo thấp, chỉcần mang giới tính đực là Alawn chỉ có một câu duy nhất: Tránh xa!An Lương lại vô cùng quân tử, cậu ấy biết dùng góc nhìn của ngườithứ ba, bình luận một cách khách quan, phân tích một cách lý tính.Hơn nữa, cậu ấy còn luôn nghe theo ý nguyện của tôi, chỉ cần tôicảm thấy vui vẻ.

Cậu ấy quả thật là vĩ đại như vậy đấy. Cho dù niềm vui của tôi cóđược xây dựng trên nỗi buồn của cậu ấy, chỉ cần tôi thích, cậu ấyđều chiều theo.

Duyệt Duyệt đã có bạn trai rồi, là một anh khóa trên đã tốt nghiệpđược ba năm, tướng mạo rất thanh tú, thái độ khiêm tốn, nhã nhặn,cũng có nét quân tử giống An Lương. Anh ấy đối xử với Duyệt Duyệtrất tốt, tôi cũng yên tâm rất nhiều.

Thực ra, tôi không hề ghét An Lương, nhưng cũng không thể coi làthích cậu ấy được. So sánh một chút, tôi thích Leo hơn.

Anh chàng Leo khôi ngô tuấn tú ấy vẫn ở lại trong thành phố này.Mối quan hệ giữa tôi và anh ấy đã tốt đẹp hơn, thường xuyên gặp gỡnhau, người quen thì cho rằng tôi là em anh ấy, người không rõ nộitình thì chỉ lại chỉ biết rằng tôi là người tình của anh.

Bạn gái chính thức của Leo cũng biết rõ sự tồn tại của tôi, cô ấybiết theo cách tôi là em của Leo. Mặc dù tần số xuất hiện của tôitrong thế giới của Leo nhiều đến bất thường, nhưng dường như cô ấythấy tôi không hề có chút uy hiếp nào cả, vì vậy cũng chỉ mắt nhắmmắt mở, mặc kệ cho đứa con gái giả danh em của Leo này xuất hiệncùng anh ấy ở khắp các buổi tiệc tùng gặp mặt.

Có lúc, tôi và bạn gái của Leo còn ở chung dưới một mái nhà, chúngtôi thậm chí còn nhìn nhau mỉm cười một cách lịch sự, điều nàykhiến người khác không thể không cảm khái về cách nghĩ kỳ lạ củacái người gây ra sự việc này.

Tôi thích Leo, và cũng không hề che giấu điều đó với anh ấy. Tôithích đôi mắt xanh lam u buồn của anh ấy, thích mái tóc xoăn màuvàng của anh ấy, thích hàng lông mi cong dày của anh ấy, thích lànda trắng ngần của anh ấy, còn cả việc anh ấy dùng giọng phổ thôngđáng yêu của mình để gọi tôi là bé Lạc Lạc nữa. Nhưng tôi chưa baogiờ nói từ yêu cả.

Leo thường hỏi tôi có yêu anh ấy không, tôi nói tôi không biết, tôikhông hiểu thế nào là yêu.

Leo liền nói anh ấy yêu tôi, thậm chí ngay cả trước ngày cử hànhhôn lễ với bạn gái, anh ấy còn ôm tôi trong vòng tay, nói rằng anhấy yêu tôi.

Anh ấy nói thích tính cách của tôi, sau đó anh giống như một ngườica tụng, nói tôi trầm tĩnh, tôi không hay khóc, tôi ngoan ngoãnnghe lời, tôi hiểu biết nên không hay gây chuyện...

Khi anh ấy miêu tả tính cách của tôi, tôi cảm thấy rất buồn cười,lại ấm ức.

Bởi vì, trước khi gặp anh, tính cách của tôi đáng ra phải tươngphản với những gì anh ấy nhìn thấy. Tôi hiếu động, tôi hay khóc,tôi không ngoan ngoãn lại không chiu nghe lời, hơn nữa lại rất cóchính kiến, thế giới nội tâm rất phong phú... Leo cảm thấy nước mắtchỉ là một loại mánh khóe để gây chuyện một cách vô lý của phụ nữ.Anh ấy thích những cô gái tĩnh lặng, khi lên giường thì phóng đãng,trước mặt người khác thì tỏ ra ngây thơ thánh thiện, sau lưng lạilà một người tình lơi lả, hơn nữa, những biểu hiện đó lại phải đượcdiễn ra một cách tự nhiên. Còn tính cách ung dung không hề lo nghĩ,vui vẻ cười đùa của tôi đã là chuyện của rất lâu rất lâu trước đâyrồi. Lâu đến nỗi mỗi lần chợt nhớ lại, lại cảm thấy như là từ kiếptrước. Là bởi vì anh ấy đến rồi, Alawn rời xa rồi, vì vậy tính cáchcủa tôi, đã hoàn toàn méo mó hết cả.

Hôn lễ của Leo, tôi cũng đến tham gia. Tôi vừa bóc vỏ tôm, vừa nhìnLeo đang ôm hôn cô dâu của anh ấy một cách thắm thiết, cũng giốngnhư đêm hôm trước, anh ấy say mê ôm hôn tôi. Dù rằng Leo có nói vớitôi, giữa anh ấy và bạn gái đã không còn tình yêu nữa rồi, việc kếthôn với cô ấy chỉ là vì lý do sinh tồn. Tôi ngoan ngoãn mỉm cười,không hề góp thêm suy nghĩ của mình.

Tôi cũng chẳng thể suy nghĩ gì cả.

Leo hỏi: "Anh kết hôn rồi, em có còn ở bên anh nữa không?".

Tôi nói anh còn cần em nữa không, anh ấy liền ôm chặt tôi tronglòng.

Vậy là thân phận của tôi được chuyển từ người tình lên vợ nhỏ, tôiquả thật là một người con gái không biết liêm sỉ.

Leo dắt tay cô dâu đến chỗ chúng tôi chúc rượu. Tôi bỏ miếng tôm đãđược bóc vỏ vào miệng, thản nhiên nâng cốc rượu lên, nói câu chúcmừng cặp đôi trời sinh, chúc họ trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.Cô dâu mỉm cười nhìn tôi nở một nụ cười khinh miệt, tôi ung dungmỉm cười, cố gắng né tránh sự khiêu khích của cô dâu, làm ngơ vẻthị uy của cô ấy.

Khi đi qua chỗ tôi, Leo cố ý nhìn tôi một cái.

"Chị dâu thật xinh đẹp." Tôi nói với Leo một cách vô tư. Không phảitôi ra vẻ cao siêu khác người, tôi nghĩ, nếu như hôm nay tôi cònnồng nhiệt với Leo nữa thì quả là chẳng có chút nhân tính nào cả.Duyệt Duyệt ngồi bên cạnh hỏi tôi, cậu đã có An Lương rồi, tại saovẫn còn quấn quýt bên Leo như vậy, hơn nữa, Leo bây giờ đã kết hônrồi, lẽ nào cậu vẫn muốn làm vợ bé nữa ư?

Tôi nói mà không chút suy nghĩ, cứ làm vậy đi.

Duyệt Duyệt kinh ngạc than thở, cậu thật sự yêu anh như vậysao?

Tôi lắc đầu.

"Có phải là cậu đang muốn trả thù Alawn? Bởi vì anh ta là anh họcủa Alawn?"

Tôi không nói gì nữa.

Sau đó, Duyệt Duyệt nhìn tôi có dụng ý, nói một câu: "Anh trai kếthôn, sau em trai lại không tới tham dự nhỉ?".

Ly rượu trên tay tôi liền bị đổ ra ngoài, rượu đỏ nhuộm hồng cả tấmkhăn trải bàn, đỏ đến nỗi nhìn thấy mà giật mình.