Cô Đơn Vào Đời

Chương 47: “Anh muốn chúng mình ở bên nhau”



Ngày hôm sau tôi lại đếnga Vũ Xương để đón Hứa Lật Dương về ăn Tết.

Vừa xuống tàu, Hứa LậtDương liền vứt vali sang bên, ôm chầm lấy tôi. Sau một hồi ôm nhau, lúc ngoảnhlại thì chiếc vali đã biến mất. Hứa Lật Dương vô cùng tức giận.

“Trong vali có gì quý giákhông anh? Sao mà anh tức giận thế?”

Tôi đưa mắt nhìn xungquanh dò tìm người khả nghi.

“Trong vali, ngoài quầnáo của anh còn có bao nhiêu đồ anh mua cho em trong suốt thời gian vừa rồi. Anhở trường thi thoảng đi mua sắm với bạn, mỗi lần nhìn thấy những con thú nhồibông hoặc đồ gì hay hay nghĩ là em sẽ thích nên anh đều mua về. Mỗi lần một ítđến lúc về được hơn nửa vali. Anh định sẽ tặng em thật bất ngờ, nhưng không ngờxui xẻo quá lại bị thằng nào trộm mất rồi. Tức quá đi mất!”

Hứa Lật Dương tức đến nỗimặt đỏ bừng bừng. Tôi chưa bao giờ hận bọn trộm như lúc này. Bọn nó thật đángbị băm thành nghìn mảnh để vĩnh viễn không thể đầu thai được nữa!

Ngày hôm sau Hứa LậtDương định đưa tôi về nhà, chính thức gặp bố mẹ anh. Trước đó tôi đến nhà anhđều nhân lúc nhà không có người. Hứa Lật Dương nói: “Bây giờ đã lên đại họcrồi, dẫn bạn gái về nhà cũng chẳng có gì đại nghịch bất đạo cả.”

Tôi lắc đầu: “Em không điđâu.”

“Tại sao không? Bố mẹ anhnhất định sẽ thích em. Đi đi mà. Bố mẹ anh nhìn thấy anh dẫn cô bạn gái xinhđẹp như thế này về nhà chắc chắn sẽ rất vui.” Hứa Lật Dương hầu như không để ýđến những do dự trong lòng tôi.

Tôi vẫn lắc đầu.

“Em còn lắc nữa anh sẽcắn đứt đầu em.”

Hứa Lật Dương vừa trêutôi vừa ôm chặt lấy đầu tôi định hôn. Tôi bỗng cảm thấy rất khó chịu nên lấytay đẩy anh ra.

“Em sao thế?”

Lúc này anh mới từ từbình tĩnh lại.

“Anh không thấy việcchúng ta cứ mãi sống ở hai thành phố thế này chẳng tốt tí nào hay sao? Có dámđảm bảo anh không qua lại với bất cứ người con gái nào khác ở trường anh sao?Anh có thấy rằng anh vẫn yêu em như ngày trước không? Anh có biết rằng em sốngmột mình cô đơn như thế nào không?”

Tôi tuôn một tràng bốncâu hỏi. Câu nào nghe cũng thật là đáng thương như đều nhằm mục đích muốn nhậnđược sự bao bọc che chở của người con trai, khiến họ cảm thấy mình có lỗi.Đương nhiên tôi cũng có thể nói thẳng ra: “Hứa Lật Dương, chúng ta không thườngxuyên ở bên nhau vì thế em đã yêu người khác rồi.” Nhưng tại sao tôi lại khôngnói thế cơ chứ? Tôi vốn ích kỷ thế, muốn mình luôn ở thế thượng phong. Khôngmuốn nhận là mình đã có lỗi với anh. Thà để anh cảm thấy tôi thật đáng thươngvà tự nhận thấy mình có lỗi, như vậy ít nhất anh cũng bớt giận tôi hơn.

“Anh xin lỗi, anh cũngbiết là anh ở xa em thế này không chăm sóc được cho em, anh biết là em rất côđơn. Sau khi tốt nghiệp, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ ở cùng thành phố vớiem.” Hứa Lật Dương cảm thấy rất có lỗi nói. Những câu như thế luôn làm tôi cảmđộng, luôn làm tôi cảm thấy anh thực sự yêu tôi và tôi cũng thực sự yêu anh.

Chúng tôi cứ ngồi thế bênhồ cạnh trường cấp III cả một buổi chiều. Bàn về những lợi hại của việc yêu màkhông ở bên cạnh nhau. Gần tối, chúng tôi ai về nhà nấy.

Vừa về đến nhà, tôi nhậnđược điện thoại của Hứa Lật Dương, anh nói: “Thủy Tha Tha, anh muốn nói với emvề quyết định của anh.”

“Quyết định gì cơ ạ?” Tôithầm đoán trong lòng. Liệu có phải anh quyết định chia tay tôi.

“Anh quyết định không họctiếp nữa. Năm sau anh sẽ thi lại đại học. Anh nhất định sẽ thi vào được trườngcủa em! Như thế ngày ngày anh có thể ở bên em và chăm sóc em.” Giọng Hứa LậtDương nói chắc như đinh đóng cột.

Quyết định của anh làmtôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi không tin lắm vào việc tình yêu của Hứa Lật Dươngđủ lớn để vì tôi mà có một quyết định như vậy.

“Anh đã nghĩ thật kĩchưa?”

“Thực ra lần trước em đếnthăm anh, anh đã có suy nghĩ này rồi. Thấy em đến thăm anh một lần chẳng dễchút nào, rất vất vả. Hai chúng ta muốn gặp mặt nhau cũng rất khó. Chiều naynhìn em đau khổ anh rất đau lòng. Em đừng nói gì hết, ngày mai anh sẽ quay lạitrường thu dọn hết đồ dùng.”

Tôi không thể nói thêm gìnữa. Bởi tôi nghĩ: Chắc đây chỉ là suy nghĩ nhất thời, hoặc là việc thi lại chỉđể thi vào một trường tốt hơn, bù đắp cho những sai lầm trước đây. Tôi côngnhận, tôi thường nghĩ, mọi người sống rất ích kỉ và tình yêu thì chẳng bao giờcó ai hi sinh cho nhau nhiều cả.

Ngày hôm sau Hứa LậtDương quả nhiên trở lại trường mang tất cả đồ đạc về. Việc này đã làm náo độngtất cả mọi người xung quanh. Những người bạn học cũ đều cho rằng anh điên rồi,yêu tôi đến phát điên. Bố mẹ anh lần đầu tiên trong cuộc đời đã đánh anh mộttrận nhừ tử. Thế nhưng mọi thứ đều không ngăn được quyết tâm ôn thi lại đại họccủa anh.

Tình yêu lớn của anh đãlàm cho mọi do dự của tôi tan biến. Thực sự tôi có thể ngăn cảm Hứa Lật Dương,tôi có thế nói với anh, anh không cần thiết phải làm như thế bởi vì em đã yêungười con trai khác rồi nhưng tôi không dám và tôi cũng không muốn.

Tôi không dám nói bởi vìtôi không muốn làm tổn thương tình cảm anh dành cho tôi.

Tôi không muốn nói bởi vìtôi luôn luôn đợi một người con trai nào đó phát điên lên vì tôi. Thậm chí tôikhông cho rằng điều đó có gì sai cả. Yêu tôi thì phải cam tâm tình nguyện nhưthế. Điều đó là lẽ đương nhiên.

Từ lúc Hứa Lật Dươngquyết định ôn thi lại, anh lập tức bước vào trang thái căng thẳng, chuẩn bị chokì thi. Chúng tôi gần như không hẹn hò, mà nếu có hẹn hò thì hai người mới ngồivới nhau được một tiếng anh đã vội nói: “Không được rồi, đã đến giờ anh phải đihọc. Anh sẽ cố gắng hết sức mình, nếu không thì sẽ không thi được vào trườngcủa em.”

Tôi cũng dốc toàn lực đểhỗ trợ anh. Cả kì nghỉ đông chúng tôi gặp nhau hàng ngày, mỗi ngày một tiếng đểan ủi nhau, động viên nhau. Tôi gần như đã quên mất Lương Triết, cũng như tôichẳng mấy khi nhớ đến Hứa Lật Dương khi tôi ở cạnh Lương Triết. Chiếc điệnthoại anh tặng tôi vẫn cứ ở đó mỗi ngày. Ngoài việc mỗi tối mở nó ra để đọc tinnhắn của anh thì tôi không dùng gì đến nó cả. Người con gái vô tâm mới luônđược sự chiều chuộng của những người con trai, còn những người con gái làm trâungựa thì khó mà có được một kết thúc có hậu.