Cô Độc Chiến Thần

Quyển 34 - Chương 7: Chế độ tuyển cử



Khang Tư thở dài:

- Kỳ thật rất đơn giản, ta chuẩn bị dần dầnbiểu diễn thực lực của chúng ta ra, để bọn họ kinh sợ, tiến thêm mộtbước mở rộng quyền lực chúng ta ở Liên minh thống nhất.

Tương Văn chớp mắt mấy cái, chủ thượng trước giờ đều ủy quyền mặc kệ mọi chuyện, sao lại muốn mở rộng quyền lực.

Vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý vậy? Nếu muốn nói độc tài, cũng sẽkhông xây dựng cái Liên minh thống nhất này, trực tiếp nuốt trôi cácthành viên Liên minh thống nhất hiện tại thì tốt rồi, cần gì phải đưabọn họ thành minh hữu, tự tạo phiền toái cho chính mình chứ!

Khang Tư như nhìn thấu Tương Văn thắc mắc:

- Tuy rằng ban đầu chúng ta thôn tính những minh hữu này, khẳng địnhcăn cơ sẽ vững chắc hơn hiện tại rất nhiều, thế nhưng căn cơ chiếm đoạtsẽ gặp phải phản ứng mạnh hơn là lôi kéo người khác thành lập liên minh, hơn nữa đa số đều là không chết không thôi, như vậy tuyệt đối có thểtiêu hao rất nhiều thực lực của chúng ta. Nếu như đi con đường đó, sợrằng hiện giờ địa bàn của chúng ta tối đa chỉ dừng ở hai tỉnh Thiểm Đông Thiểm Nam, bởi vì các địa phương khác đều sẽ phải hao tổn tâm cơ, thậmchí trực tiếp đầu nhập vào Liên minh hoàng tộc đối kháng lại chúng ta.

Thấy bộ dạng Tương Văn không phục, Khang Tư không khỏi cười nói:

- Tuy rằng vận dụng mật vệ có thể sớm giải quyết hết các thủ lĩnh thế lực này, thế nhưng ngươi ngẫm lại một địch nhân thông qua ám sát mới có thể thu được thắng lợi, sẽ gây cho người đời một ấn tượng chỉ toàn kinh khủng sợ hãi, mà không phải cam tâm tình nguyện thần phục, đến lúc đómọi người đầu nhập vào cũng là những phần tử hai lòng ba ý, kẻ có tàihoa thật sự sẽ không thuần phục cho dạng chính quyền thích khách này.

- Ngẫm lại thủ hạ của mình toàn là tham quan ô lại, ngẫm lại ngoạitrừ bọn họ sẽ không có người nào chịu phục vụ cho chúng ta, ngươi có thể suy đoán được, dù là chính quyền thích khách như vậy thống nhất toàn bộ Đế quốc thì làm sao? Một chính quyền như vậy có thể tồn tại được baolâu đây?

Nghe nói như thế, Tương Văn thật không rét mà run.

Chính mình luôn dựa vào năng lực của mật vệ, luôn nghĩ nếu như đốiphương không phục vậy cứ ám sát đối phương cho xong, giết sạch rồi những người phản đối rồi thì xem ai dám phản đối nữa, cho tới bây giờ thậtkhông nghĩ tới một chính quyền dựa vào thích khách thu lấy thắng lợitrên các phương diện sẽ có bao nhiêu uy vọng chứ, cho tới bây giờ sẽkhông nghĩ tới một thế lực dựa vào năng lực đó xây dựng nên, nhân viênthủ hạ rốt cuộc là bởi trung thành hay là sợ hãi mới đến phục vụ.

Dùng người tâm tính như vậy đi quản lý địa phương, khẳng định bọn họsẽ hai lòng ba ý, sẽ mò vớt một món, sẽ không làm miễn cho gặp tai ương, mà chỗ quan trọng nhất, là người như vậy sẽ không có năng lực tốt chỗnào được.

Khi kẻ sĩ tài ba thiên hạ đều từ chối phục vụ chínhquyền ngươi, tính tồn tại của chính quyền này thật làm cho người ta hoài nghi, một chính quyền lòng dân bất định như vậy, nói không chừng mộttrận chiến ngoại tộc xâm lấn sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền, để cục diện hoàn toàn tan vỡ.

Tương Văn có chút chần chờ nói:

- Chủ thượng tiếp nhận những thế lực bản thổ trở thành minh hữu, chính là vì hạn chế tác dụng mật vệ?

Hiện tại mặc dù có điểm lý giải được vì sao tuyệt đại đa số mật vệsau này đều dùng như nhân viên tình báo, nhưng có chút không thể tiếpthu mật vệ cường đại cứ bị hạn chế trên phương diện này, Tương Văn thânlà Tổng trưởng mật vệ, theo lẽ thường sẽ phải ra sức mở rộng lực ảnhhưởng của mật vệ.

- Cũng không phải toàn bộ là thế, ta cứ luôn nghĩ một chính quyền độc tài dựa vào thích khách giữ gìn sự thống trịtuyệt đối không thể tồn tại lâu dài, cho nên tạo ra một cái khung thốngnhất bồi dưỡng một ít minh hữu độc lập tự chủ, địa vị bình đẳng, lại cóthể để chính quyền này truyền lưu lâu dài về sau.

- Dù sao khi đại biểu chấp chính xâm phạm đến lợi ích toàn bộ thành viên, sẽ gặpphải toàn thể thành viên phản đối, tuy rằng chính quyền như vậy không có khả năng phát triển nhanh chóng, nhưng căn cơ sẽ vững chắc, hơn nữa khi thế lực tất cả thành viên đều đạt đến bình cảnh, như vậy mở rộng bênngoài sẽ tự nhiên thành mục đích theo đuổi của tất cả thành viên, nhưvậy cũng tốt hơn là đại biểu chấp chính vì dã tâm của mình tùy ý phátđộng chiến tranh.

Khang Tư nói.

- Thế nhưng dù là như vậy, ngài cũng uỷ quyền quá nhiều mà.

Tương Văn không nhịn được khuyên nhủ, bởi vì hắn phát hiện tuy rằngKhang Tư cho thấy muốn mở rộng quyền lực, nhưng không có mùi vị thuchiếm quyền lực.

- Chỉ cần khống chế được quân đội, để quânđội đảm bảo bộ khung chính quyền này không thay đổi, các quyền lực nộichính khác cứ thả xuống dưới, chẳng những giảm bớt gánh nặng cho mình,hơn nữa cũng để người bên dưới có động lực, càng có thể để nội chínhphát triển phồn vinh, chuyện tốt đẹp như vậy vì sao không làm? Dù saoquyền nội chính lãnh địa dưới trướng vẫn nằm trong tay ta như cũ mà.

Khang Tư nói đến đây, thấy bộ dạng Tương Văn còn có chút nghĩ không thông, không khỏi nói tỉ mỉ hơn.

- Ngươi cũng đừng xem thường loại tổ chức lôi kéo minh hữu này, chúng ta xây dựng lên Liên minh thống nhất, tuy rằng mới mở rộng được támhành tỉnh, có năm thành viên gia nhập, thế nhưng nhìn xem tổn thất chúng ta đánh Tuyết quốc cùng tổn thất hiện tại, nhìn xây dựng lại chínhquyền các nơi Tuyết quốc cùng chính quyền lãnh địa hiện tại thì biếtđược tổn thất này càng ít ỏi, khu vực nào khôi phục sự thống trị nhanhhơn.

- Còn có một chỗ trọng yếu nhất, giống như lúc chúng tabắt đầu mở rộng địa bàn ở Tuyết quốc, hầu như mọi người trên toàn Tuyếtquốc đều coi chúng ta trở thành địch nhân, mà lúc mở rộng Liên minhthống nhất bên này, tuy rằng các thế lực khác cũng coi chúng ta như địch nhân, nhưng không có ý nghĩ nhất định phải tiêu diệt chúng ta, hơn nữakhi chúng ta thả phong phanh cảm thấy hứng thú với Tây Nam, Tứ hoàng tửTây Nam càng tự động tìm tới cửa yêu cầu gia nhập vào Liên minh...

- Ngươi thấy đó, đồng dạng là mở rộng thế lực, nhưng vì sao gặp phảitình trạng bất đồng tuyệt đối như vậy? Còn không phải bởi vì một loại là muốn nuốt trọn đối phương, một loại là Liên minh với đối phương, cáitrước nhất định là người chết ta sống, cái sau lại có thể cùng chung tồn vong, chỉ cần không phải ngu ngốc ai sẽ bằng lòng đi lựa chọn ngươichết ta sống chứ?

Tương Văn hết chỗ nói rồi, tình huống đúngthật như Khang Tư nói, bên Tuyết quốc không nói tổn thất chiến đấu, chỉnói sau khi thắng lợi khôi phục thống trị địa phương nhất định phải tốnhao một lượng lớn nhân lực vật lực cùng thời gian tiền tài, lại cònthường thường nhảy ra phần tử phản loạn, mà bên Liên minh thống nhấtnày, một khi tới thời điểm chiến đấu phát hiện không chiếm thượng phong, đối phương sẽ dứt khoát nhanh nhẹn đầu hàng.

Về phần khôiphục thống trị địa phương, bởi vì chủ nhân căn bản không có biến hóa,hầu như kết thúc chiến tranh liền lập tức khôi phục lại, địa phương cũng có thể an ổn xuống trong thời gian cực ngắn, hơn nữa không có kẻ nổiloạn do không vừa lòng chính quyền mới, kẻ nhân cơ hội ra gây sự kiếmhời càng không xuất hiện.

Quan trọng nhất, địa bàn mới có thểtrong thời gian ngắn nhất đóng góp lực lượng, để cho quân Liên minhchẳng những không cần phải chia quân xử lý sự vụ địa phương, chuyên tâmmột lòng phát động tác chiến, đồng thời càng đánh càng mạnh.

Như vậy so sánh một chút, thật đúng là chế độ Liên minh càng mở rộng địa bàn càng phát triển nhanh, đạt được mục tiêu tăng trưởng thế lực, đángtiếc duy nhất là người nắm quyền không phải là chính quyền độc tài nóimột không hai nữa, bởi vì ngươi đã có minh hữu, việc làm lời nói đềuphải lo lắng tới suy nghĩ của minh hữu nữa chứ.

Nghĩ đến đó Tương Văn không nhịn được hỏi tiếp:

- Chủ thượng, ngài yêu cầu minh hữu chia xẻ quyền lực của ngài, vậylàm sao ngài lại biểu lộ sự tình núi bạc Đế quốc ra ngoài, đồng thờicũng lấy thương đoàn danh nghĩa phu nhân ra trình diễn? Như vậy chẳngphải là để cho bọn họ càng thêm kiêng kỵ thực lực cường hãn của chủthượng ngài sao? Nói không chừng bọn họ sẽ có hai lòng!

- Tuynói các thành viên bộ khung Liên minh đều có được quyền phát biểu nhấtđịnh, thế nhưng nếu như mọi người đều có quyền lực tương đương, vậy thật là không biết nghe ai mới tốt nhất, phải có một thành viên đại biểu,hay là một nhân vật Minh chủ xuất hiện, dù sao một bầy sói không có sóiđầu đàn, bầy sói này sẽ chia năm xẻ bảy, mà một khi có sói đầu đàn, toàn bộ bầy sói sẽ anh dũng tiến về phía trước, đồng thời tự động sẽ xuấthiện quy củ thay đổi sói đầu đàn.

Khang Tư nói.

Tương Văn lại có chút không cam lòng nói:

- Chủ thượng, trong bầy sói thay đổi sói đầu đàn, theo quy củ kẻ thất bại phải rời khỏi bầy sói mà.

Khang Tư đầu tiên là sững sờ, tiếp đó cười:

- Chúng ta không phải là sói hoang, có thể định ra quy củ, thành viên Liên minh cạnh tranh vị trí Minh chủ thất bại, không cần rời đi, chỉcần ngoan ngoãn nghe lời là được.

- Chỉ sợ Minh chủ mới sẽ đả kích Minh chủ cũ cùng người cạnh tranh với hắn.

Tương Văn không nhịn được thì thầm.

Tuy rằng hắn dám cam đoan vị trí Minh chủ của Khang Tư không ai cướpđược, nhưng hắn không dám cam đoan vị trí Minh chủ này một mực nằm trong tay đời sau Khang Tư, bởi vì nhìn bộ dáng Khang Tư thì biết hắn bắt đầu chuẩn bị định ra quy củ cạnh tranh Minh chủ rồi.

Quy củ nàyvừa đặt ra, nói theo cách thời gian không buông tha người nào, đời saucác thành viên Liên minh hiện tại khẳng định sẽ xuất hiện anh tài, đếnlúc đó chức vị Minh chủ phải đổi người khác, sợ rằng hệ Khang Tư hiểnhách đã lâu sẽ lọt vào chèn ép.

Hiển nhiên Khang Tư biết hàm ý Tương Văn nói, lơ đễnh nói:

- Chỉ cần định ra quy củ, Minh chủ mới sẽ không thể trắng trợn trảthù đả kích, nếu như hắn dám có gan làm như vậy, tự nhiên sẽ không có tư cách đảm nhiệm Minh chủ nữa.

- Điểm quan trọng nhất, chỉ cầnthành viên Liên minh không thoát ly Liên minh, đảm bảo cung cấp phânphối tiếp viện cho quân Liên minh, Minh chủ căn bản không có thủ đoạntrả thù chèn ép nào, bởi vì tất cả thành viên đều có lãnh địa tư nhâncủa mình, trốn ở lãnh địa thì là thổ hoàng đế, hắn không đi ra thì không làm gì được.

- A, như vậy mọi người đều có đường lui, như vậy cạnh tranh Minh chủ có kịch liệt thế nào đi nữa cũng sẽ không vượt quágiới hạn.

Lúc này mới nhớ tới thành viên Liên minh đều khôngchịu Liên minh quản lý lãnh địa tư nhân, Tương Văn không khỏi thở ra một hơi.

Tối thiểu lãnh địa tư nhân của chủ thượng hết sức khổnglồ, như vậy, dù là con cháu đời sau chủ thượng cạnh tranh không lại mấynhân vật thiên tài này, cạnh tranh không được chức vị Minh chủ, vậy cũng có thể ở trong lãnh địa hưởng phúc, cũng không sợ bị người ta khi dễnữa.

Khang Tư cười cười:

- Một đời ta có nhiệm vụxây dựng bộ khung Liên minh thống nhất định ra quy củ, chỉ cần người hậu thế không hủy đi bộ khung kia, khẳng định Liên minh thống nhất sẽ cóthể truyền lưu về sau.

- Nếu như người đời sau nỗ lực, nóikhông chừng thế lực trên toàn thiên hạ đều có thể trở thành một phần tửcủa Liên minh, đương nhiên, đời sau chân chính biến thành dạng gì, đókhông phải chúng ta có thể lý giải.

Đối với việc Khang Tư đột nhiên có chút lười nhác như vậy, trong lòng Tương Văn căng thẳng.

Làm sao... Có cảm giác như hiện giờ chủ thượng như đang an bài hậu sự vậy? Bậy bậy... Chủ thượng đang tuổi thanh xuân, nào có khả năng này!

Không phải là chủ thượng muốn phủi tay mặc kệ chứ? Chủ thượng đã từng làm thế, trước kia lúc ở Lôi gia trên bán đảo Phi Ba, chủ thượng đãtừng hơn nửa năm không xử lý qua bất kỳ một chuyện chính vụ nào!

Thấy ánh mắt Tương Văn lóe lên, Khang Tư cười cười, không có lên tiếng.

Trong hoàng cung Tứ hoàng tử Tây Nam, Tứ hoàng tử cùng các đại thầnđang thương thảo tin tức đại biểu Liên minh truyền tới, Tứ hoàng tử liếc mắt quét nhìn mọi người.

Thấy những đại thần này vốn cũngtiều tụy như mình, bởi vì đại thảo nguyên rơi vào trong tay Liên minh,chân chính không lo không nghĩ nữa, bắt đầu khôi phục thần sắc hồng hàonhư trước kia, Tứ hoàng tử không khỏi hơi thở dài nói:

- Các vị thấy thế nào?

Tuy rằng Tứ hoàng tử lên tiếng, nhưng tâm thần hắn đã không đặt trên câu trả lời của các đại thần.

Hắn bây giờ, sau khi trải qua người thảo nguyên đả kích, lại trải qua Khang Tư giải cứu như một loại đả kích khác, đã không còn hùng tâmtráng chí như trước đây nữa. Dù sao Tứ hoàng tử không phải người cuồngvọng đến mức không nhìn vào hiện thực, hắn so sánh các phương diện củamình đối lập với thực lực của Khang Tư, kết quả lại làm cho hắn uể oải.

Chương 7 (266): Chế độ tuyển cử (P2)

So nhân khẩu, hiện tại Tây Nam chỉ có thể đảm bảo thành lớn trong bốntỉnh có người, các địa phương khác chỉ còn một mảnh hoang vu, còn KhangTư thì sao, chỉ riêng nhân khẩu Tuyết quốc đã mạnh hơn mình rồi, khôngcần nói các lãnh địa khác nữa, cho nên cái này không cần nghĩ.

So tiền tài, cái này vốn còn có thể dám dùng tài phú do mình thu gombốn tỉnh so kè một chút, nhưng khi biết được Lục Nhã Hiên ở Đế đô là sản nghiệp phu nhân Khang Tư, đặc biệt là quyền khai thác núi bạc Đế quốccủa Duy Nhĩ Đặc lại do thương đoàn trong tay một người phu nhân khác của Khang Tư thu được, vậy là căn bản không dám nói ra, nhắc tới là tự rước lấy nhục, hoàn toàn là đối lập giữa voi với kiến!

So lãnhđịa, cái này căn bản không dám mở miệng, ba tỉnh nhà mình còn là nhờKhang Tư hỗ trợ thu phục, người ta đồng ý trả lại cho mình là bởi Minhquy hạn chế, không thì ngươi ôm một cái hành tỉnh mà khóc đi.

So quân đội, cái này là bộ phận mà trước kia Tứ hoàng tử ngạo mạn nhất,sau khi kiến thức được bộ đội trực thuộc Khang Tư rồi, lòng tin liền bịchèn ép thương tích đầy mình.

Hắn căn bản không rõ được, mọingười đồng dạng là binh sĩ kinh nghiệm chiến trận sắc bén, nhưng mà sosánh với nhau liền khác biệt lớn như vậy? Lẽ nào phương pháp huấn luyệnkhác nhau? Nhưng thủ đoạn huấn luyện tinh nhuệ cũng chỉ có vài loại, làm sao binh sĩ của mình lại không cách nào so sánh với binh sĩ người tađây chứ?

Nghĩ đến đó, Tứ hoàng tử không khỏi cảm thán, KhangTư xác thật lợi hại, không cần làm gì cũng đả kích mình đến không cònkhí thế, khiến cho mình ngoan ngoãn cắt giảm bộ đội lãnh địa.

Kỳ thật ngẫm lại cũng không sao, mình bảo lưu nhiều bộ đội không bằngngười ta như thế làm gì? Không có khả năng tạo phản, muốn giết địch thìbên người đã không có địch nhân, ngoại trừ lãng phí tiền lương ra cănbản là không có tác dụng gì, không cắt giảm bộ đội thì làm gì đây?

Người ta không đề nghị giải trừ quân bị mục đích chính là muốn nhìnngươi lãng phí tiền lương mà thôi, nhìn các thành viên khác thi hànhgiải trừ quân bị thì biết ai cũng không phải ngu ngốc!

Cảmgiác được mình đã mất đi mục tiêu đi lên, Tứ hoàng tử nhàm chán vô nghĩa liếc mắt thần tử bên dưới đang liều mạng tìm đủ mọi lý do giải thíchhành vi Khang Tư khoe khoang tài phú của hắn.

Tứ hoàng tử nghe đến buồn chán, không khỏi lắc đầu nói:

- Các ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? Nói thẳng ra Khang Tư diễu võ dương oai với những thành viên Liên minh chúng ta là đượcrồi.

- Về phần vì sao hắn diễu võ dương oai như thế, cũng rấtđơn giản, chính là đề cao uy vọng của mình, nói cho người đời, chẳngnhững quân sự của hắn là hùng mạnh nhất toàn Liên minh, kinh tế cũng làcường đại nhất Liên minh, mục đích chính là để mọi người đề cử hắn làmĐại Minh chủ Liên minh!

Đám đại thần trợn tròn mắt, cái KhangTư này đột nhiên làm ra nhiều chuyện như vậy, chính là vì lên làm vị trí Đại Minh chủ không dễ xơi này?

Hình như vị trí này ngoại trừhắn ra, không ai dám hy vọng xa vời có thể ngồi lên nó, không phải hắncởi quần đánh rắm, đi làm điều thừa sao?

Đám đại thần nghĩ vậy không nhịn được cẩn thận liếc nhìn Tứ hoàng tử.

Ánh mắt này lại bị Tứ hoàng tử chú ý tới, đương nhiên Tứ hoàng tử biết thủ hạ mình nghĩ cái gì, không khỏi lười biếng nói:

- Yên tâm, ta tự hiểu lấy mình, sẽ không mơ mộng cái vị trí Minh chủđó, nhưng mà cái vị trí kia dù là những thành viên chúng ta chiếm đượcthì thế nào, có năng lực gánh vác trách nhiệm Minh chủ sao?

Các đại thần muốn khuyên can Tứ hoàng tử lại bị Tứ hoàng tử làm cho tỉnh lại, nghe nói như thế tất cả đều không lên tiếng, xác thật như vậy, dùlà để Tứ hoàng tử lên làm Minh chủ, tuy rằng là có năng lực, thế nhưngkhông có thực lực mà, căn bản không thể thực hiện trách nhiệm Minh chủ,thành viên nói một câu cầu viện sẽ làm người bất lực.

Ngay lúc chúng âm thầm lo nghĩ Điện hạ nhà mình bị Khang Tư đả kích chán ngánthất vọng, muốn làm sao cho Điện hạ phấn chấn tinh thần lại, một línhliên lạc đột nhiên chạy vào hô:

- Điện hạ, thư gấp từ đại biểu Liên minh!

Lời này để mọi người đều sững sờ, đại biểu Liên minh này vừa mới đưatới một phần thư tín, làm sao mới một ngày lại đưa thêm một phần nữa?

Về phần xưng hô Điện hạ, cùng lúc Liên minh hoàng tộc hủy bỏ xưng hôHoàng đế, mấy cái xưng hô Hoàng đế trong Liên minh thống nhất cũng đồngthời hủy bỏ, tuyệt không có ai chịu đi làm chim đầu đàn, đương nhiên nếu Tứ hoàng tử tự nguyện, hai đứa trẻ kia đều là một câu của đại thần.

Tứ hoàng tử lười biếng mở bức thư xem thử, bắt đầu Tứ hoàng tử lộ rathần sắc khinh thường tỏ vẻ quả thế, nhưng tới sau Tứ hoàng tử lại nhưăn phải linh đan diệu dược gì đó, đột nhiên cả người toả sáng lên tinhthần trở lại.

Trong lúc các các đại thần cảm thấy mê hoặc, Tứ hoàng tử cười ha ha đưa bức thư truyền xuống dưới:

- Các người nhìn xem Khang Tư chế định ra quy củ tranh cử Minh chủ!

Chúng đại thần vừa xem, chớp mắt liền biết vì sao Tứ hoàng tử khôiphục tinh thần, có lẽ Tứ hoàng tử đã chuẩn bị cho đời sau hắn đi cạnhtranh chức vị Minh chủ.

Nhưng mà ngẫm lại cũng rõ ràng Tứhoàng tử là bất đắc dĩ, không nói trong Liên minh, dù là toàn bộ Đếquốc, người cùng thời đại với Khang Tư, căn bản là không có một ai đủ tư cách ngang hàng với Khang Tư, có thể xác định, chỉ cần Khang Tư đồng ý, chức Minh chủ này có thể để hắn ngồi đến chết!

Chỉ cần điểmấy cũng đủ để tất cả những nhà có dã tâm đều chán ngán thất vọng đánhmất tất cả hùng tâm tráng chí, chỉ cần biết chi tiết về Khang Tư, vậythật là bị ép đến nỗi trong đầu cũng mất hết ý niệm tranh hùng cùngKhang Tư.

Nếu như lúc này Khang Tư bắt đầu tăng mạnh quyền uycá nhân, tin rằng không cần bao lâu, Khang Tư sẽ vững vàng khống chếtoàn bộ Liên minh, cuối cùng đổi Minh chủ thành Đế hoàng cũng không phải việc gì khó - dù sao, toàn bộ Liên minh căn bản không có ai có thể phản kháng lại được Khang Tư.

Thế nhưng không biết Khang Tư nghĩnhư thế nào, lại đi quy định rõ chức vị Minh chủ là tuần hoàn hai mươinăm, có thể liên tục đảm nhiệm, nhưng không thể thừa kế.

Chỉcần cái này cho thấy Khang Tư không đưa chức Minh chủ trở thành tài sảnriêng của gia tộc hắn, cũng để cho bọn người Tứ hoàng tử hoàn toàn thởphào nhẹ nhõm, loại mệnh lệnh công bố thiên hạ này, sẽ không thể tùytiện thay đổi.

Để cho Tứ hoàng tử kể cả các đại thần đều độngtâm không thôi, là chỉ cần thuộc về Liên minh, bất cứ thành viên nàocũng có tư cách tranh cử chức Minh chủ.

Tuy rằng Khang Tư đưachức vụ cao cấp nhất thành chiếc bánh thơm ngon dụ dỗ mọi người, nhưngtin rằng trừ khi có nhân vật siêu cấp tuyệt thế thiên hạ trăm ngàn nămmới có một người, vậy mới có thể đi từ một thảo dân biến thành Minh chủ, đa số đều tin rằng đó sẽ là hậu đại quyền quý, đặc biệt người thừa kếthế lực thành viên Liên minh mới tương đối có thể trở thành Minh chủ.

Muốn trở thành Minh chủ cũng không phải để thành viên Liên minh bỏphiếu quyết định, có lẽ Khang Tư vì muốn tránh cho việc tranh đoạt vịtrí Minh chủ này trở thành vấn đề để các thành viên hỗ trợ cản trở lẫnnhau, dứt khoát giới hạn, nếu muốn trở thành Minh chủ, không xem thânphận ngươi, lại càng không xem ngươi được hoan nghênh cỡ nào, chỉ nhìnngươi lập được bao nhiêu công trạng cho Liên minh, người tranh cử cócông trạng lớn nhất là người thắng lợi.

Hơn nữa để bảo hộngười tranh cử, mỗi Minh chủ lên nhậm chức, đều xác định trước mườingười ứng cử tiếp theo, xác định người đề cử có thể do thế lực thànhviên Liên minh đề cử.

Đương nhiên, còn cần Minh chủ chọn từtrong người đề cử ra, sau đó mỗi hai năm tăng mười người, mãi cho đếnkhi kỳ hạn nhậm chức hai mươi năm mới thôi.

Tổng số người đềcử đạt một trăm người sẽ có một lần dự tuyển, tất cả những việc từngtrải đều phải công bố cho công chúng, tất cả nhiệm vụ tiếp thu cùng mệnh lệnh cũng sẽ được truyền bá, hay là nói để cho người đời đánh giá ưukhuyết của bọn họ.

Như vậy tuy rằng đã không còn tuyệt đối,nhưng dù là Minh chủ muốn chèn ép bọn họ cũng phải làm thật bí mật, dùng thủ đoạn không để người ta phát hiện, càng không cần nói những ngườikhác nữa.

Cái này là đảm bảo người được đề cử sẽ không bị các đối thủ, bao gồm cả Minh chủ, cạnh tranh hãm hại ngoài quy định.

Đương nhiên, chỉ cần ngươi không muốn, có thể không tiếp thu thânphận được đề cử, nhưng mà loại cơ hội nếu chiến thắng chẳng khác nào làm Hoàng đế, tin rằng không có mấy người chấp nhận buông tha.

Kèm theo thư lần này, còn có danh sách đề cử mười người tranh chức Minhchủ đời thứ hai, tên Tứ hoàng tử thình lình ngay ở bên trên, mà ngoạitrừ tên Tứ hoàng tử ra còn có chín người được đề cử khác, những tên khác Tứ hoàng tử không nhận ra, nhưng một cái tên trong đó, lại khiến ánhmắt mọi người tập trung vào một võ tướng.

Võ tướng này thấytên của mình lại đạt ngang hàng với Tứ hoàng tử, lập tức toát hết mồ hôi lạnh, vội vã quỳ xuống nói rõ ràng:

- Điện hạ, thuộc hạ thật sự là không biết chuyện này! Thuộc hạ, thuộc hạ...

Hắn đang gấp đến nỗi cả người ướt mồ hôi đột nhiên linh cơ khẽ động, lập tức hô:

- Thuộc hạ đi thông cáo thiên hạ, từ chối tư cách đề cử!

Tứ hoàng tử khoát khoát tay cười nói:

- Không cần khẩn trương, xem chừng danh sách này đều là quan viên văn võ kiệt xuất nhất Liên minh thống nhất, ta có thể đặt ngang hàng vớicác ngươi là vinh hạnh của ta rồi.

Tứ hoàng tử vừa nói thế, cái võ tướng kia liền bị dọa đến nỗi nhũn trên mặt đất.

Nhìn một màn như vậy, Tứ hoàng tử có chút chua xót cười nói:

- Kỳ thật chiêu này của Khang Tư hoàn toàn là đưa những người chúngta lên lò nướng, có hắn tồn tại, không nói sau này, chỉ cần hai mươi năm đầu, căn bản không có người nào dám đứng lên chống lại hắn, dù là chống lại hắn cũng chống không thắng, cho nên những người chúng ta được đề cử khóa này hoàn toàn là lấy tới diễn trò, để cho người ta coi như diễnviên, cũng để cho không bị người ta rình rập rõ ràng, ta cũng thông cáothiên hạ cự tuyệt tư cách đề cử, ta tin rằng, những người còn lại trêndanh sách này đều sẽ tuyển chọn như vậy.

- Điện hạ, tuy rằngmột đời chúng ta không thể cạnh tranh cùng Khang Tư, nhưng Thái tử cóthể mà, hai mươi năm sau, Thái tử do ngài giáo dục ra đang vào thời sung mãn, còn Khang Tư kia đã bốn năm mươi tuổi tiến vào trung niên rồi, dùlà khi đó hắn vẫn quyền uy hiển hách, vậy hai mươi năm nữa thì sao? Thái tử bốn mươi tuổi chính là thời kỳ toàn thịnh, còn Khang Tư đã là lãogià sáu, bảy mươi tuổi rồi, chỉ cần công trạng rõ ràng, Thái tử tuyệtđối sẽ một bước đăng vị!

Một đại thần vội vàng nói.

Còn đại thần khác dứt khoát nói thẳng:

- Điện hạ, dù là Khang Tư kia đến chết vẫn chiếm lấy chức Minh chủ,cũng tối đa là ba đời Minh chủ mà thôi, thuộc hạ cũng không tin hắn cóthể sống đến một trăm tuổi! Cho nên dù là Thái tử tranh vị đời thứ hai,thứ ba không thành công, tuyệt đối lần thứ tư sẽ thành công, đến lúc đóThái tử cũng chỉ sáu mươi tuổi mà thôi, đủ để đảm nhiệm một lần Minhchủ! Chỉ riêng lần này cũng có thể để thực lực Tây Nam chúng ta tăng lên mấy lần, nói không chừng Thái tôn cũng có thể tiếp nhận chức vụ nữa!

Các đại thần đã đặt kỳ vọng lên đời con cháu mình, chẳng những Tứ hoàng tử không có tức giận, ngược lại vui mừng cười nói:

- Ha ha, không sai, ta không đấu lại Khang Tư, ta chấp nhận, bởi vìkhắp thiên hạ cũng không có ai đấu lại được Khang Tư, nếu như Khang Tưbiến Liên minh thành Đế chế, như vậy thân phận con cháu nhà hắn đặt ởtrên đầu con cháu ta, ta cũng không có cách nào.

- Thế nhưnghiện tại, cái Khang Tư bậy bạ này lại đưa ra loại chế độ đề cử kia, nhưvậy lão tử không tin con cháu lão tử không thể ép ngược lại trên đầu con cháu Khang Tư! Thái tử không được thì Thái tôn, dù sao con cháu lão tửcó thể đấu hao với nhà Khang Tư mà!

Tứ hoàng tử nói đến đây, đứng lên quát:

- Tất cả mọi người, để cho Thái tử Thái tôn các người có một hậuthuẫn bền chắc, mời mọi người cống hiến bản lĩnh toàn thân các ngươi cho Tây Nam chúng ta!

Thấy Tứ hoàng tử hăng hái như vậy, các đại thần lập tức quỳ xuống hành lễ:

- Chúng thần thề cúc cung tận tụy vì Tây Nam!

Tuy nhiên trong lòng những đại thần này có suy nghĩ cho con cháu mình hay không thì không có người nào biết, dù sao Khang Tư quy định chỉ cần là người Liên minh thống nhất thì có tư cách làm người đề cử, chỉ cầnđủ công trạng thì là Minh chủ, cũng biểu thị chỉ cần đủ cơ hội cùng năng lực, con cháu bọn họ cũng có thể được làm Minh chủ.

Đến lúcđó, còn cháu bọn họ không đơn giản là bao trùm trên đầu con cháu KhangTư, còn là đứng trên đầu con cháu Điện hạ nhà mình nữa, đương nhiên loại tâm lý âm u này tuyệt đối không thể biểu lộ ra.

Chế độ đề cửMinh chủ của Khang Tư công bố thiên hạ, đúng là sôi trào một mảnh,chuyện này ngang với việc công khai ngôi vị ngôi vị hoàng đế cho ngườiđời, chỉ cần ngươi có năng lực thì làm được Hoàng đế, mà đối với vấn đềKhang Tư trực tiếp lấy thân phận Minh chủ ban bố thông cáo lại không cóngười nào để ý tới.

Khang Tư đứng ra tranh cử Minh chủ lần thứ nhất?

Cái này đúng là làm điều thừa, ngoại trừ hắn ra ai dám đi ngồi vị trí kia? Có lẽ hai mươi năm sau còn có người dám tranh, lúc này không có ai dám nhảy ra.

Không thấy phát bố cáo ra ngoài, mười người đềcử kia lập tức liên tiếp nhảy lên biểu thị từ chối thân phận đề cử sao?Nhìn người ta ngay cả cơ hội hai mươi năm sau cũng không muốn, trực tiếp nhắm ngay Minh chủ lần thứ ba khi Khang Tư đã biến thành ông già, từcái này hiểu được oai danh Khang Tư lớn cỡ nào.

Không nói tấtcả người có đầu óc trên Đế quốc đều tỉ mỉ đánh giá bảng bố cáo này, dùlà những người hữu tâm ở các quốc gia xung quanh cũng bắt đầu rung độngvới chức vị Minh chủ Liên minh thống nhất.

Bên trên thông cáonói, chỉ cần là người Liên minh thì có tư cách, nói cách khác chỉ cầnmình gia nhập vào Liên minh thống nhất, hai mươi năm sau nhà mình cũngcó thể tranh cử Minh chủ rồi, một khi thành công, vậy có thể làm Hoàngđế hai mươi năm trên một tổ chức khổng lồ, thật là quá dụ người mà!

Người chỉ số thông minh tương đối cao lại than thở Khang Tư khônkhéo, đầu tiên Liên minh thống nhất này đồng ý tiếp nhận bất cứ một thếlực nào chịu gia nhập vào, đồng thời chế định ra rất nhiều quy địnhnghiêm ngặt, lại đảm bảo địa vị cùng thực lực thế lực đầu nhập vào, dùlà thế lực đầu hàng cũng có thể nhận được đảm bảo lợi ích, đồng thờinhững quy định này cũng đảm bảo Liên minh thống nhất có thể duy trì mình độc lập.

Các thành viên thực lực cường hãn áp đảo phía trên, xác định cho địa vị trung ương Liên minh thống nhất không bị dao động.

Một lực lượng trực thuộc Liên minh ổn định mà cường đại, sẽ đảm bảocho Liên minh này không rời rạc, mà chỉ cần miễn trừ nguy cơ nội loạngiải tán, Liên minh này sẽ hùng mạnh không gì sánh nổi!

Vớiloại thái độ đồng ý mở rộng cửa tiếp nhận người ngoài và đối đãi thànhviên bình đẳng, khẳng định sẽ có rất nhiều thế lực nhỏ đồng ý đầu nhập,hơn nữa một khi Liên minh thống nhất tác chiến mở rộng, chỉ cần đốiphương phát hiện đánh không lại sẽ đầu hàng, rất có thể xuất hiện quáisự: Mới vừa rồi còn nhiệt huyết sôi trào chuẩn bị chém giết, sau mộtphút địch nhân liền biến thành minh hữu của mình.

Những quyđịnh này để Liên minh thống nhất dễ dàng thu được minh hữu không cầnphải nói, để cho người ta bội phục là Khang Tư mới công bố chế độ đề cử.

Loại chế độ cạnh tranh công trạng đề cử hai mươi năm này, cùng việcmỗi hai năm liền đưa mười thanh niên ưu tú nhất thu vào chế độ Liên minh thống nhất, hai mươi năm là một trăm nhân tài kiệt xuất nhất thời đại,nếu như Khang Tư khôn khéo đến tuyệt đỉnh, vòng thứ hai liền tự độngthoái vị đổi người, vậy bắt đầu từ vòng thứ ba, một trăm danh ngạch nàychính là mục tiêu tranh đoạt của anh tài tuấn kiệt khắp thiên hạ, nhưvậy tiếp tục duy trì về sau, Liên minh thống nhất không hùng mạnh mới là lạ.

Những người thông minh nhìn rõ những điểm này, nếu như ởLiên minh thống nhất, liền liều mạng biểu hiện chính mình, nếu như ởnhững địa phương khác, như vậy tìm cơ hội đưa già trẻ lớn bé trong nhàdi cư sang địa giới Liên minh thống nhất.

Ai cũng không phảingu ngốc, tuy rằng không quen nhân sinh, nhưng này nơi này chẳng nhữngan toàn giàu có, lại còn có cơ hội cho đời sau mình trở thành Hoàng đế,đặc biệt địa phương ngươi ở đang có chiến tranh, tình huống như vậyngươi không di cư sao?

Thủ lĩnh Liên minh hoàng tộc cũng không phải không phát hiện thông cáo Khang Tư hấp dẫn thần dân nhà mình,những chuyện một ít tài năng không chịu tiếp thu quan chức trong địagiới nhà mình len lén di chuyển; một ít thần tử không được coi trọngdưới trướng mình không từ mà biệt, bọn họ đều rất rõ ràng, cũng muốndùng biện pháp sức mạnh hạn chế bọn họ, nhưng không có đủ tinh lực.

Thế công từ Đông Nam đang gấp gáp, hầu như đánh cho chiến tuyến Liênminh hoàng tộc liên tục bại lui về sau, ép đám hoàng tộc không thở nổi,căn bản không có tinh lực dư thừa đi quản thần dân trốn chạy.

Kỳ thật Liên minh hoàng tộc không hiểu nổi, bên phía mình là Liên minhdo Hoàng tộc Đế quốc xây dựng, có được danh phận chính thống lớn lao,làm sao lực hấp dẫn thế nhân còn không bằng cả một phần nhỏ Liên minhthống nhất Khang Tư chứ?

Bọn họ không có tự hỏi, chính mình là Liên minh hoàng tộc, chỉ cần cái tên này cũng đã hạn chế tư cách nhânviên tham dự, cũng chỉ có người hoàng tộc mới được gia nhập vào, mà Liên minh này lấy huyết mạch làm cơ sở, ngu ngốc cũng biết, nếu như ngươikhông có quan hệ thân thích với những hoàng tộc này, đừng nghĩ tớichuyện thu được quyền lực địa vị cao ở Liên minh hoàng tộc.

Bên Liên minh thống nhất ngay từ đầu lập căn cơ đã tiếp nhận hai con rối hoàng tộc, nói cách khác tuy là hoàng tộc nắm quyền, nhưng đúng ra làquyền quý nắm quyền.

Bản thân Khang Tư cũng xuất thân quânphiệt, về sau hai thế lực bị đánh hàng phục gia nhập, cuối cùng còn cóthế lực Tứ hoàng tử hoàng tộc chân chính gia nhập, có thể nói Liên minhthống nhất chính là một món thập cẩm, chỉ cần đồng ý gia nhập thì khôngcó hạn chế nào, một Liên minh như vậy, dù là đầu hàng mọi người cũngmuốn gia nhập, càng không cần nói những người khác.

Hơn nữaLiên minh này bây giờ còn công bố chế độ hậu tuyển Minh chủ, trần trụicông bố cho thế nhân, bất luận kẻ nào đều có thể leo lên chức vị ĐạiMinh chủ tối cao trên Liên minh thống nhất, gần như lấy chức vị Hoàng đế ra dụ dỗ người đời.

Chỉ cần người có đầu óc liền rõ ràng,người ta ngay cả chức Hoàng đế cũng dám lấy ra cạnh tranh công bằng, như vậy các địa vị quân chính cao cấp lại chỉ cần đủ năng lực là được, ngay cả chức Hoàng đế cũng có thể ngồi, các vị trí Thừa tướng, Nguyên soái,Trưởng hành tỉnh, Thiếu tướng... Còn có thể thiếu ngươi sao?

Đối mặt với dạng mê hoặc như vậy, thật là không ai có thể chống đối, cho nên mọi người đều xem trọng Liên minh thống nhất mà không xem trọngLiên minh hoàng tộc, không chỉ bởi vì Liên minh hoàng tộc đang trongchiến tranh, mà là bởi vị trí hai bên mở ra cực kỳ xa cách, người tựnhận có bản lĩnh đương nhiên phải lựa chọn tổ chức mà mình có thể pháthuy tất cả năng lực.