Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 43: Cô nói thật



Phòng làm việc rộng như vậy, nhưng yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng hít thở giận dữ của Lãnh An Thần, nhưng Đoan Mộc Mộc thề cô thật sự không biết là chuyện gì xảy ra?

Thiên thần a, ai tới thay cô giải thích một chút đi? Cô thề chuyện này tuyệt đối không phải do cô làm!

"Khải tấu nữ vương, có một điêu dân cầu kiến, không nhận là chém. . . . . ." Điện thoại của cô, cô đang muốn chết tử tế không xong mà vào lúc này lại sung sướng reo lên, trong không gian yên tĩnh giống như bom nổ, Đoan Mộc Mộc nhìn gương mặt người nào đó đen thêm vài phần, vội vàng lấy điện thoại di động ra tắt, nhưng còn chưa kịp bỏ vào túi, điện thoại di động lại vang lên.

Đáng chết, là ai a, đáng ghét như vậy?

Đoan Mộc Mộc hướng về phía người nào đó toét miệng cười, "Thật xin lỗi lãnh tổng, tôi nhận điện thoại một chút." Nói xong, không đợi người nào đó mở miệng, liền tránh ra xa nghe.

"Nói, chuyện gì?" Đoan Mộc Mộc hạ thấp giọng.

"Cậu là kẻ trộm sao? Âm thanh nhỏ như vậy?" Người gọi điện thoại tới là Giảm Ưu, người bạn tin cậy của Đoan Mộc Mộc.

"Đừng nói nhảm, có chuyện mau nói, có rắm mau thả." Bây giờ Đoan Mộc Mộc như đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, không có tâm tư cùng Giảm Ưu nói bậy.

Đầu kia Giảm Ưu thở dài một tiếng, "Tớ xui xẻo."

Đoan Mộc Mộc ngất, "Chỉ cần cậu không bị hư là được!"

"Tớ nói thật, tớ tốn hai tháng tiền lương mới mua được cái điện thoại di động lại bị người ta đánh cắp!" Giảm Ưu cắn răng, giọng nói ra vẻ bi thương muốn khóc.

"Bị trộm thì bị trộm, ăn thua gì đến tớ." Giờ phút này, Đoan Mộc Mộc làm gì còn ý định quan tâm chuyện này.

"Đoan Mộc Mộc cậu không có lương tâm, tới phải nhịn ăn nhịn uống trong hai tháng mới mua được điện thoại di động, vậy mà cậu cũng không đồng cảm, ô ô. . . . . ."

Nghe Giảm Ưu nói như vậy, Đoan Mộc Mộc phiền não gãi gãi đầu, rồi trộm liếc Lãnh An Thần, "Dù sao thì cũng bị trộm rồi, cậu khóc cũng vô ích."

Đầu kia trầm mặc, nửa ngày mới nói một câu khiến Đoan Mộc Mộc muốn điên, "Tớ bị trộm. Video thư ký và đại BOSS làm việc, còn có bà già nhà bên cạnh và ông già lầu trên hôn môi ở thang máy, còn nữa, còn đoạn video cậu chia cho tớ cũng ở trong đó. . . . . ."

"A! Nha. . . . . . Cái gì?" Đại não Đoan Mộc Mộc lần này chuyển động khá nhanh, "Giảm Ưu . . . . . ."

Đoan Mộc Mộc thề, nếu như Giảm Ưu đứng ở trước mặt của cô, cô nhất định tiến lên bóp cô ấy cho đến chết.

Ánh sáng trước mắt lập tức bị che kín, Lãnh An Thần đã đứng ở trước mặt cô, cao lớn như vậy, dường như che hết cả nửa bầu trời.

"Mộc Mộc, tớ phát hiện đoạn video bị phát ra ngoài rồi, bây giờ thì rất nhiều báo và tạp chí đều có, gọi điện thoại chính là muốn báo cho cậu biết, tớ thật sự là không cố ý. . . . . . Này, Mộc Mộc, cậu có nghe không? Đoan Mộc Mộc. . . . . ." bên đầu kia điện thoại, Giảm Ưu nói chuyện líu ríu không ngừng.

Đoan Mộc Mộc rất muốn trả lời là cô đang nghe, không chỉ riêng cô đang nghe mà còn có vai nam chính trong đoạn clip kia cũng đang đứng đây nghe.

"Cô còn có lời gì cần nói?" Âm thanh của Lãnh An Thần vô cùng lạnh lẽo, như lạnh đến tận xương.

Đoan Mộc Mộc kéo kéo khóe môi, sau cùng nâng điện thoại di động quơ quơ ở trước mặt anh, "Anh cũng nghe thấy đấy, không phải là tôi. . . . . ."

"Là bạn tốt của cô đúng không?" Lãnh An Thần châm chọc hừ một tiếng, "Vậy video của bạn tốt cô từ đâu mà có?"

Anh hạ thấp âm thanh giống như sóng thần trước khi bùng nổ, trái tim Đoan Mộc Mộc như chìm vào cốc, không biết nói gì nữa, cúi đầu, nhận khuyết điểm, "Được rồi, chuyện này tôi chịu trách nhiệm!"

"Chịu trách nhiệm? Cô chịu trách nhiệm thế nào?" Lãnh An Thần quả thực bị người phụ nữ này làm cho giận điên lên, "Nói, tại sao bạn cô lại có đoạn video đó!"

Tiếng hô của anh chấn cô màng nhĩ phát run, Đoan Mộc Mộc cắn cắn môi, ngẩng đầu lên, dù sao chuyện đã như vậy, muốn chết muốn sống cũng theo anh đi!

"Đoạn video đó là do tôi chia cho cô ấy, bởi vì tôi cảm thấy hai người làm còn chân thật hơn so với phim cấm nhiều!" Cô quyết định nói thật.