Cô Dâu Giả

Chương 7



"Thiên Dương, sau lâu vậy mà chàng không tới?" Lâm Xuyến thướt tha yểu điệu tới gần người nam nhân trước mắt. Chẳng hiểu cớ gì mà người đó lại đang tức giận. "Sao, tân nương tử không thỏa mãn nổi chàng sao?"



"Đừng nhắc tới y!" Thiên Dương không nhịn được đập bàn, trên mặt hiện rõ cuồng nộ. Chỉ là đến tột cùng cơn tức này nhằm vào Nghi Nhi hay là chính hắn thì hắn cũng không biết nữa!

"Ôi chao, nóng thế sao?" Lâm Xuyến không nén được mừng rỡ, "Người ta cũng không đắc tội chàng mà!"

Thiên Dương hối hận khi tới chỗ nàng ta. Nếu không phải vì sắc trời đã tối, hắn lại không có chỗ để đi thì cũng không muốn đến đây nghe nữ nhân trách móc này nọ.

Không biết Nghi Nhi bây giờ thế nào rồi? Sau khi hai người đã thân mật vậy rồi mà vứt bỏ y như vậy thật không phải, nhất là hắn lại còn nói ra những lời như vậy, chắc chắn Nghi Nhi sẽ khó chịu lắm.

Nhưng nếu cứ ở lại thì chỉ càng thêm xấu hổ. Hắn thực sự không biết làm sao đối mặt với Nghi Nhi, đối mặt với chuyện bản thân mình ăn nằm với một nam nhân khác.

"Thiên Dương." Lâm Xuyến dán sát vào người hắn, "Chàng tính ngồi hậm hực cả đem hay tới ôm thiếp một cái?"

Thân thể nữ nhân vẫn mềm mại hơn! Dù Nghi Nhi còn trẻ, thân cốt cũng không cứng rắn như nam nhân trưởng thành, nhưng dù sao cũng kém nữ nhân.

Trước đôi môi đỏ mọng tự động dâng tới, Thiên Dương vốn không cự tuyệt. Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay, mùi son phấn quen thuộc kia bỗng làm hắn khó chịu, vô thức nhíu mày. Hắn nhẹ nhàng đẩy tấm thân vốn từng yêu thích nhất ra.

"Sao thế?" Lâm Xuyến bĩu môi, "Lâu vậy rồi mà chàng không muốn thiếp ư?"

"Đêm nay ta chỉ cần một nơi để ở thôi."

Lâm Xuyến trầm mặt, "Hừ! Tân nương tử vắt kiệt tinh lực của chàng rồi sao? Nếu vậy thì hà tất còn tới tìm ta làm gì?"

Thiên Dương không phí lời nói thẳng rằng khách điếm của Lâm Xuyến là nhà trọ duy nhất trên thị trấn, chỉ lạnh lùng đáp, "Đâu ai mời nàng tới phòng ta!"

Đã quen với việc Nghi Nhi ngoan ngoãn vâng lời, Thiên Dương lúc này đã không thể chịu được mồm miệng sắc bén của nàng ta.

"Chàng thay đổi rồi!" Lâm Xuyến thận trọng nói, "Thê tử thu phục chàng rồi sao?"

"Đừng nói bậy! Chẳng ai có thể chế phục được ta!" Thiên Dương không kiên nhẫn nói.

"Vậy thì khi nào chàng thực hiện kế hoạch đuổi nữ nhân kia đi?" Lâm Xuyến ép hỏi.

"Đó không phải chuyện của nàng!" Thiên Dương không khách khí nói.

"Chàng!" Lâm Xuyến tức đến phát run.

"Lâm Xuyến." Thiên Dương đột nhiên nghiêm mặt nói, "Nàng muốn gả cho ta, là vì yêu ta sao?"

"Không yêu chàng thì ai nguyện chịu cơn tức của chàng chứ." Lâm Xuyến gắt giọng, "Người ta đã ở với chàng lâu như vậy rồi, giờ còn hỏi thế làm gì?"

"Nếu sau này ta lấy nàng thì nàng có dự tính gì cho tương lai?"

"Tương lai!" Lâm Xuyến lộ ra nụ cười say mê, "Chúng ta có thể ở trong nhà lớn ở mục trường của Vân gia." Có thể nói từ lâu nàng đã hướng tới khu nhà vĩ đại lừng danh quan ngoại.

"Sau đó, tiếp tục mở rộng khách điếm của ta, biến nơi đây thành nhà trọ lớn nhất quan ngoại. Chờ mọi chuyện đâu vào đấy rồi, chúng ta có thể ở trên trấn, cùng nhau quản lý nơi này."

"Nàng không ở mục trường sao?"

"Đôi khi ở vài ngày cũng được." Lâm Xuyến mỉm cười vỗ về, "Nhưng để mọi chuyện buôn bán suôn sẻ thì ở trên trấn vẫn tốt hơn."

"Nếu như ta nói, sau khi thành thân, chúng ta sẽ ở mục trường Thiên Phong thì sao?"

"Đương nhiên cũng được. Chỉ cần phòng ốc ở Thiên Phong xây xong là được." Lâm Xuyến hứa hẹn.

"Nàng không muốn cùng ta nỗ lực sao?" Thiên Dương nhướng mày.

"Chuyện trên mục trường, nữ nhân chúng ta làm sao làm được!" Lâm Xuyến ung dung đẩy đi.

"Không làm được, chỉ muốn ngồi không hưởng lộc sao?" Thiên Dương mỉa mai nói.

Bỗng nhiên hắn đứng dậy, không dừng lại nửa giây liền đi ra ngoài.

"Thiên Dương, đã muộn vậy rồi chàng còn định đi đâu?" Lâm Xuyến vội vã cất giọng hỏi.

"Đến nơi ta nên tới."

"Nơi nào chứ?" Lâm Xuyến lớn giọng hỏi, "Không phải chàng muốn lấy ta sao?"

Thiên Dương dừng bước, xoay người nhìn thẳng nàng ta.

"Chấp nhận hiện thực đi, Lâm Xuyến, chúng ta không thể đâu."

"Sao lại không chứ!" Lâm Xuyến kêu lên, tiến tới ôm cổ Thiên Dương, điên cuồng hôn hắn, "Thấy chưa, chàng muốn ta mà! Chúng ta là một đôi trời sinh. Trừ ta ra, không ai có thể thỏa mãn chàng được!"

"Đủ rồi!" Thiên Dương thô lỗ đẩy nàng ta ra. "Ta vĩnh viễn sẽ không lấy nàng đâu."

"Vì sao?" Lâm Xuyến giận dữ hỏi, "Vì con ả kia?"

Suy đoán của nàng quả nhiên thành sự thật, Thiên Dương của đêm nay đã không còn giống trước kia nữa, nhưng không ngờ hắn tới để ngả bài.

"Dù không có Nghi Nhi, ta cũng sẽ không lấy nàng."

"Ta kém gì ả ta chứ?"

"Nàng biết không," Thiên Dương dịu dàng mỉm cười, "Có người nguyện theo ta ở nhà tranh vách đất, cùng ta đồng cam cộng khổ dựng lên tương lai sau này. Mặc cho nhà có cũ nát bao nhiêu, thức ăn có kham khổ thế nào, cũng chưa từng nói một câu oán hận. Là chính ta ngu ngốc, đi trách y chỉ vì một sự thật mà ngay cả bản thân y cũng không thể thay đổi được."

"Ta không hiểu chàng đang nói gì." Lâm Xuyến lắc đầu nói. Từ bao giờ Vân gia trở nên nghèo khổ như thế?

"Không hiểu cũng chẳng sao, ta biết là được rồi. Tóm lại, chúng ta không thể nào đâu."

"Câu trả lời của ta không được ư?" Lâm Xuyến hối hận không thôi.

Thiên Dương cười cười không đáp. Quay người, hắn không luyến tiếc liền rời đi.

Lúc này hắn vẫn chưa biết làm sao để đối mặt với Nghi Nhi, cũng không biết nên làm thế nào giải quyết được mối tâm tình rối rắm không thể cắt đứt được giữa hai người. Nhưng bây giờ hắn chỉ biết mình thực sự mong muốn được ngay lập tức trông thấy Nghi Nhi.



Trong đêm đen, tiếng vó ngựa rộn vang như sấm. Càng gần đến phòng nhỏ, trái tim Thiên Dương càng thêm thấp thỏm, nhưng càng nhiều cấp bách. Hắn không hiểu nổi vì sao mới chỉ vài canh giờ không gặp mà bây giờ lại khát khao được trông thấy Nghi Nhi như thế.

May mà đã sắp tới nơi rồi!

Đến ngoài căn nhà tranh, nhìn trong phòng chỉ còn bóng đêm, Thiên Dương không khỏi hoài nghi. Mấy lần hắn về muộn thì Nghi Nhi luôn châm đèn ngồi chờ, và khi hắn đẩy cửa ra, luôn có một nụ cười rực rỡ chào đón.

Lúc đó trong lòng hắn trào dâng những rung động ấm áp. Cảm giác có người chờ mình về nhà thật tuyệt!

Thiên Dương bước nhẹ, mở cửa đi vào, căng tai nghe động tĩnh trong phòng. Nhưng hồi lâu sau hắn vẫn không thấy có chút âm hưởng nào cả. Chắc là Nghi Nhi đã khóc mệt rồi! Vừa nghĩ đến tiếng khóc như xoáy vào lòng ngước trước khi rời đi, Thiên Dương không nhịn được lập tức thắp nến.

Khi hắn nhìn về phía giường thì nét mặt hiện rõ ngạc nhiên. Bốn bề yên lặng, không có chút tiếng động nào cả, cũng không có gương mặt ngái ngủ mang theo nụ cười rạng rỡ chào đón hắn. Hắn lo sợ không yên. Bên trong không có ai cả. Nghi Nhi đi đâu rồi?

"Nghi Nhi?"

Hắn nóng ruột gọi. Không phải Nghi Nhi đang giận nên chơi trốn tìm với hắn chứ? Chắc chắn rằng trong phòng không giấu được người, hắn xoay bước chạy ra ngoài, nương theo ánh trăng yếu ớt tìm khắp xung quanh một hình bóng không còn, nhưng chẳng được gì cả.

Trong lòng cảm thấy không ổn, Thiên Dương vội vàng chạy gấp vào phòng, kéo tung cánh tủ quần áo. Quả nhiên, khi hắn lục hết đồ trong đó thì chỉ thấy còn lại y phục của mình và nữ trang của Nghi Nhi, riêng chiếc bọc nhỏ mà Nghi Nhi vẫn không cho hắn xem đã biến mất.

"Vì sao?" Thiên Dương mệt mỏi khuỵu xuống.

Rốt cuộc thì vì sao Nghi Nhi lại đi không nói một lời nào chứ? Trong phòng vẫn ngăn nắp như xưa, cả cơm nước mà ban ngày Nghi Nhi chuẩn bị cho hắn vẫn chưa được hai vị chủ nhân chú ý tới còn ở nguyên trên bàn. Mọi thứ đều còn đó, chỉ thiếu một người.

Trong nhất thời, Thiên Dương cảm thấy hốt hoảng. Có lẽ, chỉ một lúc nữa thôi, Nghi Nhi sẽ đẩy cửa bước vào, một lần nữa mỉm cười với hắn. Đúng thế, Nghi Nhi thích nơi này như vậy, không thể nào nói đi là đi được.

Hai người cũng đã ở chung bên nhau bao lâu như thế, hơn mười ngày trời này không thể nào không có chút ý nghĩa với Nghi Nhi. Y không thể chẳng chút lưu luyến mà cứ thế rời đi được. Thiên Dương không ngừng an ủi mình.

Chỉ là lúc này hắn đã quên, chính hắn là người ép y rời đi. Có lẽ trong vô thức hắn không muốn nhớ đến chuyện đó chăng? Hắn không thể tin được mình lại ngu xuẩn đuổi đi một người hết sức ý nghĩa với mình như vậy.

Không nhớ ai đã từng nói với hắn rằng, thích một người mà ngươi ghét mới thật sự chết người. Bây giờ Thiên Dương đã thực sự cảm nhận đầy đủ cái cảm giác muốn chết đó rồi. Đặc biệt khi người mà hắn thích, không chỉ là một kẻ đáng ghét, mà còn là một sự tồn tại cấm kỵ. Hai kích trí mạng cùng đâm tới một lúc như vậy, hắn làm sao xoay xở được đây?

Đã có khi hắn cười nhạt trước hạnh phúc, nhưng hiện giờ, chỉ cần Nghi Nhi lập tức xuất hiện trước mặt thì hắn nhất định cam lòng phủ phục dưới chân Nghi Nhi, chỉ cần y chịu ở lại bên hắn.

Đúng vậy, chỉ cần Nghi Nhi xuất hiện.

Nhưng... rốt cuộc Nghi Nhi đang ở nơi nào chứ? Thiên Dương hoảng hốt nhớ tới thân thế trôi giạt của y. Mất đi nơi che gió tránh mưa này, Nghi Nhi biết đi về đâu đây?

Thiên nam địa bắc, trời đất rộng lớn như thế, hắn biết đi đâu mà tìm?

Nghĩ tới điều này, Thiên Dương không ngồi nổi nữa, vội vã lao ra khỏi cửa nhảy lên Thiểm Điện, nhanh như chớp chạy đi tìm người!



Tìm suốt một đêm, cuối cùng chỉ còn thất vọng, Thiên Dương suy sụp trở về căn nhà tranh hai người từng ở, trong lòng chứa đựng một tia chờ mong, hy vọng Nghi Nhi lại có thể xuất hiện trong phòng để cho hắn một niềm kinh hỉ.

Chỉ là khi trở về, điều chờ hắn không phải người kia mà lại là vẻ mặt lo lắng của Thiên Hạo.

"Đại ca!" Vừa thấy hắn về, Thiên Hạo lập tức tiến đến.

"Chuyện gì vậy? Một đêm không ngủ đi tìm hình bóng đã mất lại thêm nỗi niềm lo lắng khiến Thiên Dương tiều tụy rất nhiều, khẩu khí cũng không tốt đẹp gì.

"Đại tẩu đâu?" Thiên Hạo hỏi thẳng, "Không thấy tỷ ấy nữa chứ gì?"

"Sao đệ biết..." Thiên Dương bật thẳng dậy, tinh thần lập tức phấn chấn lên.

"Sao đệ biết?" Thiên Hạo tức giận nói, "Phải hỏi huynh mới đúng! Không phải huynh đã xuất hết chiêu để đuổi tỷ ấy đi sao?"

"Nghi Nhi đã đi rồi." Thiên Dương hối hận nói, nhưng đã không kịp rồi.

"Huynh biết tẩu ấy đi đâu không?"

"Đệ biết sao?" Thiên Dương hưng phấn hỏi.

"Đương nhiên." Thiên Hạo bĩu môi, "Tẩu ấy đang ở mục trường Vân gia ta, hưởng thụ sự tiếp đãi vô cùng nồng hậu của cha đấy."

"Sao?" Sự tình chuyển biến quá nhanh khiến cho Thiên Dương nhất thời không kịp phản ứng lại.

"Nói chung là, sáng nay tẩu ấy không biết từ đâu xuất hiện trước mặt mọi người, tự xưng là thê tử của huynh, vì bị bệnh nặng một thời gian nên chậm trễ hành trình. Đệ cũng xém bị tẩu ta hù chết, còn tưởng từ trên trời rơi xuống một tỷ muội song sinh chứ. Nhưng giờ biết tân nương của huynh mất tích thì dám chắc nàng ta là tân tẩu tử của đệ rồi."

"Nghi Nhi tới mục trường của Vân gia sao?"

"Tỷ ta không phải gọi là Lăng Sương sao?" Thiên Hạo không biết Nghi Nhi mà đại ca luôn miệng nhắc tới là ai, nhịn không được liền hỏi.

"Không thể nào..."

Thiên Dương thất thần, lầm bầm nói. Hắn không muốn tin Nghi Nhi lại là một người giỏi tâm kế, khi biết mình sẽ bị đuổi liền to gan đến thẳng nhà họ Vân để cầu lão già che chở như thế.

Là vậy sao? Thảo nào hắn tìm quanh đây mấy vòng mà không thấy, thì ra Nghi Nhi đã sớm tới Vân gia...

Nhưng mà, Nghi Nhi cho rằng làm vậy là có thể ở lại Vân gia sao? Không thể nào, nếu đã biết Nghi Nhi chung quy chỉ là một kẻ tham phú quý thì hắn càng không thể giữ y lại được. Hắn không muốn một người như vậy.

"Những chuyện tưởng như không thể lại hay xảy ra." Thiên Hạo có chút đồng tình.

Chắc chắn đại ca không ngờ mưu kế của mình không những chẳng thành công mà lại còn để đại tẩu tiến trước một bước, đi gặp mặt ông già. Lần này nếu muốn đuổi nàng ta đi, e là sẽ mất nhiều công sức hơn đây.

"Tóm lại, ông già kêu huynh trở về nhanh để chuẩn bị bái đường với đại tẩu."

"Cứ mơ đi!"

Nguyền rủa một tiếng, Thiên Dương quay đầu ngựa, chạy như bay về mục trường Vân gia.



Vân Thế Chính đang ngồi trên chiếc ghế tựa lớn trong phòng, chờ con trai cả trở về.

Ông cẩn thận quan sát nữ tử trước mắt thì biết nàng không phải kẻ giả mạo. Hàng lông mày, cặp mắt, ngũ quan của nàng đều rất giống lão bằng hữu của ông, ngay cả thần khí cũng được mẫu thân nàng truyền cho. Chỉ có một vấn đề là, vì sao nàng lại chậm trễ như thế? Hơn nữa, còn chỉ mang theo một đứa thị nữ tới.

Thành thật mà nói, thấy tân nương tới muộn hơn nửa tháng, lòng ông cũng tính đến trường hợp xấu nhất là lão bằng hữu hủy hôn. Nhưng giờ Lăng Sương đến đã tiêu trừ hết thảy nghi ngờ của ông.

Lăng Sương chăm chú đánh giá bốn phía, lại một lần hối hận vì hành vi lỗ mãng của mình. Thì ra cha thật sự không lừa nàng, Vân gia quả thực là hùng bá quan ngoại. Nhìn một cái bình cổ giá trị vô song, vật dụng ghế ngồi đều được chạm trổ cẩn thận, trên tường treo bức họa của danh gia, cũng không thua kém gì Lăng gia nhà nàng.

Sớm biết vậy nàng đã không nghĩ ra trò ngu ngốc: bỏ trốn với tình lang, cũng không đến nỗi bị người ta vứt bỏ, tiền mất tật mang. Tên Tiêu Bá Dụ đáng chết kia vừa lừa gạt lấy hết vàng bạc châu báu của nàng xong liền thoáng cái đã mất dạng. May mà trời còn thương, nàng dùng nốt chút đồ nữ trang trên mình cũng có thể đến được Vân gia.

Càng phải tạ ơn trời phật vì Tiểu Thạch Tử vốn giả mạo nàng không biết đã chạy đến xó xỉnh nào rồi, chẳng ai thấy lạ khi nàng tới, ngược lại còn nhiệt tình đón tiếp. Tuy rằng không biết Tiểu Thạch Tử đi đâu, nhưng nàng sẽ không nghi ngờ vận may của mình.

Hiện giờ chỉ còn chờ vị hôn phu mà nàng chưa từng gặp mặt đến nữa thôi. Nếu chàng cũng tuấn tú như tiểu thúc mà nàng đã gặp thì đúng là ông trời ưu ái rồi. Chỉ có trời mới biết, vừa nhìn cậu em chồng thôi mà đã khiến tim nàng loạn nhịp, nghe nói hôn phu còn hơn thế nữa, không biết là còn tới mức nào!

Khi nàng ta đang dương dương tự đắc thì lại nghe thấy tiếng ngựa hí bên ngoài. Xì! Tuy nơi này có đẹp nhưng cũng có chỗ không được hoàn mỹ, làm sao có thể để súc sinh ở gần phòng ở như thế chứ? Đến khi nào nàng trở thành nữ chủ nhân nơi này thì nhất định sẽ đuổi đám súc sinh kia ra xa!

Một nam nhân sải bước nóng vội tiến vào, vừa dừng chân liền lo lắng đảo mắt xung quanh tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì. Theo sau người đó chính là tiểu thúc mà nàng đã từng gặp sáng nay.

Ai nha! Hôn phu của nàng quả nhiên oai hùng hiên ngang, tuấn mỹ bất phàm, đi cùng với Giang Nam đệ nhất mỹ nhân là nàng, coi như không tệ, Lăng Sương thỏa mãn mỉm cười.

Thấy hắn vội vàng, Lăng Sương liền chủ động đứng dậy.

"Y đâu?" Thiên Dương không dằn nổi cơn sóng trong lòng liền hỏi.

"Không phải là đây sao?" Vân Thế Chính chỉ vào Lăng Sương, "Nàng là thê tử tân hôn của con, dù ở Lăng gia đã có người thay con bái đường nhưng dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự, chúng ta vẫn cần phải thận trọng. Hãy chọn ngày tốt để hai con có thể chân chính bái đường một lần."

Thiên Dương vội vàng xoay người lại, nhìn thấy một nữ tử toàn thân vận phục trang quý phái, giữa hàng mi lộ nét thanh tao. Phải rồi! Đây mới là Lăng Sương mà hắn đã từng tưởng tượng, lúc này không cần hoài nghi là kẻ giả mạo nữa.

Chỉ là, sao nàng ta lại tới Vân gia? Không phải nàng ta đã bỏ trốn với nam nhân khác rồi sao? Sao còn xuất hiện ở đây nữa?

Còn Nghi Nhi đâu? Y đi đâu rồi? Người này không phải Nghi Nhi. Thiên Dương không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay lo lắng, có lẽ là cả hai đi. Thở phào vì biết Nghi Nhi không phải kẻ ham giàu sang, nhưng mặt khác, hắn cũng mong được trông thấy Nghi Nhi xuất hiện ở đây, để hắn không phải nóng ruột lo nghĩ thêm nữa. Thật mâu thuẫn. Chẳng lẽ ở một nơi mà hắn không biết, Nghi Nhi đã xảy ra chuyện gì rồi?

Lăng Sương bị ánh mắt sắc bén của Thiên Dương trừng đến không dễ chịu, ngượng ngùng cúi đầu xuống, phúc thân làm một lễ, "Tướng công."

"Không dám." Thiên Dương mỉa mai nói, "Vân Thiên Dương ta làm sao có được phúc khí mà làm tướng công của ngươi."

"Đây..." Lăng Sương không biết làm sao nhìn Vân Thế Chính, mong ông nói đỡ một lời.

"Thiên Dương!" Vân Thế Chính nhăn chặt hàng mày, "Con đang nói gì thế! Chuyện hôn sự này ai nấy đều biết cả, không đến lượt con nói không đâu!"

"Nàng dâu đó là cha muốn, không phải con." Thiên Dương không khách khí nói, "Nếu đã thích nàng ta như thế, sao cha không tự lấy đi!"

Không nói đến Nghi Nhi, nữ nhân này thực sự là bản sao của mẫu thân hắn. Lúc đầu thì chạy trốn với nam nhân khác, giờ lại đi cả vạn dặm tới nhà họ Vân đòi gả cho hắn. Cho rằng Vân Thiên Dương này dễ bị lừa gạt lắm sao?

Mặc cha muốn nghĩ gì thì nghĩ, nếu cần thì ông đi mà thu, chứ còn loại nữ nhân này, hắn tuyệt không lấy!

"Mày... Mày muốn làm ta tức chết sao?" Vân Thế Chính đập bàn, đau đớn thở dốc, toàn thân như vô lực tựa vào ghế, "Trước... Trước kia, chính miệng mày đồng ý cuộc hôn nhân này, ta... Ta không hề ép buộc."

Thằng con trời đánh này, vất vả lắm mới giả bệnh ép nó đón dâu, giờ tân nương đã ở trước mắt rồi, làm sao còn để nó nói không được?!

"Cha!" Thiên Hạo xông tới trước vỗ lưng Vân Thế Chính giúp ông thuận khí, "Đại ca, huynh bớt vài câu đi."

"Hức! Xin hai người đừng vì con mà khắc khẩu!" Lăng Sương đột nhiên lên tiếng, nhu mì đáng thương che mặt khóc, "Thiên Dương, xin chàng hãy nghe cha nói đi, được không? Thiếp nằm trên giường bệnh hồi lâu, chỉ có thể dựa vào tâm ý một lòng muốn đoàn tụ cùng chàng mới có thể giúp thiếp chống chọi bước đến tận đây. Thiên Dương, nơi này rất đẹp, và chàng tuấn tú hệt như đấng trượng phu mà thiếp hằng mơ. Chúng ta có thể sống hạnh phúc mà. Thiếp sẽ là một thê tử ngoan của chàng, thật đấy, thiếp xin thề!"

"Còn lời cha đã nhắc trong thư, mong nơi này càng trở nên cao nhã, thiếp sẽ tận lực để khiến cha vui lòng."

"Phòng này không được sao?" Vân Thế Chính lo lắng hỏi.

"Không phải." Lăng Sương mỉm cười an ủi, "Chỉ là..." Nàng ta xoi mói nhìn bốn phía, "Chúng ta nên để đám súc vật ra chỗ khác, hơn nữa,... có thể trang trí cho thêm phần cao nhã."

Nữ nhân này!

"Không được động bất cứ thứ gì ở nơi này!" Thiên Dương quát.

Thiên Hạo cũng không hài lòng trừng mắt nhìn Lăng Sương.

"Được rồi, Thiên Dương." Vân Thế Chính trấn an, "Sau này nơi đây cũng là nhà của Sương Nhi, con nên để cho nó thử làm cho mục trường Vân gia càng thêm cao nhã xem sao, đó cũng là nguyên nhân ban đầu mà ta muốn cầu thân ở Giang Nam xa xôi vạn dặm mà."

"Con sẽ không lấy nàng ta!" Thiên Dương lặp lại.

"Phải lấy. Trong mấy ngày nữa thôi." Vân Thế Chính cũng kiên định không kém.

Thiên Dương thở sâu, quyết định không cãi cọ vô ích với cha nữa. Hắn chuyển sang Lăng Sương, "Ngươi bệnh nặng một thời gian?"

"Vâng... Vâng ạ!"

"Nhìn không ra đấy."

"Thân thể thiếp cơ địa không tệ."

"Nghe nói trong của hồi môn của ngươi có một gã sai vặt. Giờ y đâu rồi?"

Lăng Sương vốn định phủ nhận hoàn toàn sự tồn tại của Tiểu Thạch Tử, nhưng khi thấy vẻ mặt tự tin vạn phần của Thiên Dương thì nàng ta chợt hiểu ra dụng ý của hắn. Đáng giận! Thì ra hắn đã biết hết chuyện của Tiểu Thạch Tử rồi, chắc chắn cũng nghe được toàn bộ sự thật, thảo nào kiên trì không chịu lấy nàng.

Hừ! Giờ hắn định vạch trần nàng, khiến nàng mất mặt sao?

Vân Thiên Dương, ngươi cũng quá ngây thơ rồi! Lăng Sương ta đây nếu dám xuất hiện ở Vân gia thì tự nhiên đã có sẵn chiêu ứng phó, đừng xem thường tâm địa của kẻ rơi vào tuyệt cảnh! Khi tới đây, ta đã ôm quyết tâm liều chết rồi!

"Người mà chàng nhắc tới là Tiểu Thạch Tử?"

"Tiểu Thạch Tử?" Thiên Dương nhăn mày. Cái kiểu xưng hô gì chứ? Không phải quá coi thường người ta sao? "Sao không thấy y?"

"Đừng nhắc tới y nữa!" Lăng Sương đột nhiên nổi giận, "Tên điêu nô đó đã thừa dịp thiếp đau ốm liệt giường liền lấy hết của hồi môn đáng giá đi, làm cho thiếp và Cúc Nhi rơi vào đường cùng. May mà chúng ta còn chút trang sức, mới có thể đến được quan ngoại."

"Có điêu nô như thế sao?" Vân Thế Chính tức giận không thôi.

"Cha, Người sẽ không trách ta tay không đến Vân gia chứ?" Lăng Sương rưng rưng hỏi.

"Ngốc ạ, sao có thể trách con được?" Vân Thế Chính hiền lành nói, "Chúng ta sẽ tìm cho ra tên điêu nô kia để lấy lại công đạo cho con."

Vở kịch mà Lăng Sương vừa diễn lập tức chiếm được đồng cảm của Vân Thế Chính, khiến ông hoàn toàn không nghi ngờ nàng ta.

Thiên Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi, tức bản thân tự mua dây buộc mình. Nếu trước kia không sợ mất mặt mà cứ đưa thẳng Nghi Nhi tới Vân gia thì chân tướng sự việc đã sớm rõ ràng, làm sao còn để Lăng Sương có cơ hội lật ngược thế cờ, khiến cho một người ngoan ngoãn thiện lương, trong sáng như Nghi Nhi bị nói thành tên ác tặc tội ác tày trời?

Càng đáng trách là, hắn căn bản không có chứng cứ gì để phản bác lời nàng ta.

Không nói đến cha sẽ tức giận thế nào khi biết kế hoạch trước kia của hắn, mà chính hắn đã đánh mất đi nhân chứng xác thực nhất, làm sao vạch trần lời dối trá đó của nàng ta?

Nghi Nhi, Nghi Nhi, rốt cuộc đệ đang ở đâu? Chỉ cần y đứng trước mặt mọi người thì cái khí chất ôn nhã dịu dàng kia chắc chắn đã đủ thuyết phục rồi.

Thực ra, chỉ nghe Nghi Nhi nói thôi thì người ta sẽ bất giác cảm thấy hạnh phúc.

"Sương Nhi, lặn lội đường xa vậy con cũng mệt rồi, trước ta sẽ bảo Lý tẩu đưa con đi nghỉ ngơi, được không?"

"Cảm ơn cha!" Lăng Sương gật đầu.

Khi xoay người vào nhà, không ai phát hiện ra sự đắc ý hiện trên khuôn mặt đó.

"Thiên Dương, chọn một ngày rồi hai đứa chính thức thành thân đi." Nói xong không để Thiên Dương có cơ hội phản bác, Vân Thế Chính đã rời đi.

"Đại ca." Trong chốc lát, chỉ còn huynh đệ họ Vân đứng ở đại sảnh, "Chúc mừng đại hôn."

"Thôi đi!" Thiên Dương phiền táo đẩy cánh tay khoát trên vai, "Đệ chẳng hiểu gì cả."

"Đệ không hiểu thật." Thiên Hạo nhún vai, "Đệ không biết vì sao tẩu ấy lại xuất hiện ở đây, nhưng hai người chẳng phải đã ở chung hơn mười ngày rồi sao? Tẩu áy chẳng những không lùi bước trước cuộc thử thách của huynh, mà cũng không quay về Giang Nam. Đệ chả thấy có lý do nào để huynh không tiếp nhận tẩu ấy cả!"

"Đương nhiên, nếu tính tình của tẩu ấy có thể sửa được thì càng tốt hơn. Nhưng mà, đệ không hiểu vì sao tẩu ấy lại giả vờ sinh bệnh..."

"Bởi vì," Thiên Dương rống lên, "Tân nương lúc trước không phải Lăng Sương! Người đã ở chung với ta hơn mười ngày kia không phải nàng ta, như vậy đệ đã hiểu chưa?!"

"Gì?"

Thiên Hạo hoàn toàn sững sờ!