Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 20: Tôi đói rồi!



Đồng Lôi ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lục Tử Hiên.

Bóng lưng anh tuấn, đáng tiếc không phải để cô dựa vào, bi thương rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng thở dài, cũng không chú ý tới người phía trước dừng lại, khi phát hiện đã không kịp dừng lại, nhất thời mất thăng bằng ngã về phía sau, bị sợ liền vội vàng nhắm mắt lại.

Lục Tử Hiên vốn muốn cảnh cáo cô, không cần đi theo sau lưng mình, không ngờ cô lại không tập trung, thấy cô sắp ngã xuống đất, tốt bụng đỡ cô một lần, nhưng khi tiếp xúc với thân thể mềm mại của cô, thân thể giống như bị điện giật, lướt qua một cảm giác khác thường.

"Ôi ——" Không đau giống như dự đoán, cũng may không sao, yên tâm mở mắt ra, lại bị gương mặt tuấn tú trước mặt hù dọa, đây là tình huống gì, mình lại vùi trong một vòm ngực ấm áp, còn là trong ngực một người đàn ông, ở trong biệt thự này, không cần nghĩ cũng biết là ai?

Đồng Lôi nhanh chóng đứng thẳng, mất tự nhiên vén vén tóc bên tai, sau đó trước sau như một ra vẻ dịu dàng lễ phép, khẽ cúi người với người trước mặt: "Thật xin lỗi, vừa rồi cám ơn anh!"

Nhưng thật kỳ quái, lần này Lục Tử Hiên lại không nói gì, chỉ vì anh vừa mới mất hồn, nhanh chóng thu hồi vẻ mê mang trong mắt, xoay người xuống lầu.

Nhất thời Đồng Lôi không biết làm sao, cô không ngờ rằng anh sẽ không nói câu nào, tình huống như thế, lấy tính cách của anh, không phải nói chút gì đó, hoặc là liếc mắt khinh thường về mình sao.

Đang lúc cô vẫn còn ở đắm chìm suy nghĩ của mình, Lục Tử Hiên đã quay mặt sang, khóe miệng xẹt qua một độ cong không dễ dàng phát hiện, trước kia tại sao không phát hiện ra, cô gái này rất thích ngẩn người.

"Tôi đói rồi!" Tính khí trẻ con nói ra một tiếng, rốt cuộc cũng gọi suy nghĩ của cô gái này về, nhưng anh đâu có biết anh như vậy, lại làm cho Đồng Lôi có chút khó tin mở to hai mắt, thật sự là rất kỳ dị, đây là Lục Tử Hiên cô biết sao? Có lẽ người đàn ông trời sanh chỉ thích trêu cợt phụ nữ, có lẽ là không hài lòng lắm với tình huống nhục nhã đối với mình trước kia nên anh lại nghĩ tới một biện pháp nhục nhã khác với cô.(ed: ôi,chị Lôi nhà ta thích bị ngược…hjx..)

Lục Tử Hiên bị cô nhìn có chút không tự nhiên, lạnh lùng ném một câu nói: "Cô rốt cuộc có nghe tôi nói chuyện hay không?"

"Cái gì?" Không rõ chân tướng ngẩng đầu, hai mắt vụt sáng lên.

Đôi môi mỏng giật giật, ánh mắt Lục Tử Hiên càng gay gắt nhìn Đồng Lôi.

Cô bị ngu ngốc sao?

Nào có nhiều chuyện cần nghĩ như vậy chứ.

"Cô không phải nấu cơm giúp tôi sao?" Đôi môi mỏng khẽ giơ lên, Đồng Lôi nhìn ngây người một lúc, anh cười lên thật đẹp.

"Cô rốt cuộc đang làm gì thế?" Ngàn tiếng hô, vạn tiếng gọi, Đồng đại tiểu thư của chúng ta rốt cuộc đã tỉnh lại.

"A, tôi mới vừa làm một ít đồ ăn, hiện tại sẽ đi hâm lại, anh chờ một chút." Nghe lời nói của anh, Đồng Lôi ngượng ngùng đỏ mặt, cuống quít chạy về phía phòng bếp, hâm thức ăn lại lần nữa.

Bên trong phòng bếp.

Đồng Lôi mặc tạp dề đang bận rộn, mà Lục Tử Hiên thì nhàn nhã vùi ở trên sô pha xem ti vi, ánh mắt còn bất chợt liếc liếc về phía bóng dáng trong phòng bếp.

Tóc dài tùy ý dùng kẹp kẹp ở một bên, vài sợi tóc bên tai tán lạc, áo sơ mi trắng nổi bật làm dáng người cô càng thêm xinh đẹp, không ngờ cô mặc đồ công sở cũng đẹp như vậy.

Đồng Lôi vẫn luôn cảm thấy sau lưng có một ánh mắt nóng bỏng, vừa khuấy cháo trong nồi, vừa lo lắng xoắn xoắn tóc, chân mày khẽ nhíu lên, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm như vậy thật không thoải mái, thật may là tài nấu nướng tạm được, nếu không nhất định sẽ phạm lỗi liên tiếp.

Nhẹ nhàng quay đầu liếc một cái, vừa đúng lúc anh cũng nhìn qua mình, sắc mặt liền hồng lên, nhàn nhạt cười một tiếng, nói một câu, lập tức xong ngay, mới quay đầu tiếp tục động tác khuấy cháo.

Lục Tử Hiên ngược lại rất là thản nhiên, anh phát hiện cô gái này mỗi lần khẩn trương, hoặc là lúng túng sẽ mất tự nhiên xoắn xoắn tóc.

Trong bữa cơm, Lục Tử Hiên ăn rất ít, chỉ là ăn tượng trưng vài hớp, liền đẩy chén qua một bên, có chút bất mãn nhìn Đồng Lôi đối diện, nhíu chặt chân mày thể hiện anh khó chịu.

"Sao vậy? Không phải anh đói bụng sao?" Đồng Lôi bĩu môi, người đàn ông này, thật khó phục vụ, không để ý tới anh, tự nhiên ăn cơm của mình.

Con mắt Lục Tử Hiên gắt gao nhìn chằm chằm đôi đũa của cô đang gắp thức ăn, nuốt một ngụm nước bọt, cô gái này nhất định là cố ý trả thù anh, nếu không tại sao đối với anh như vậy.

"Đồng Lôi, cô nói cho tôi biết, đây là chuyện gì?" Chỉ chỉ thức ăn trên bàn, tựa như rống to hỏi tội.

Đồng Lôi trợn trắng mắt, liếc mắt nhìn trên bàn, tức giận nói: "Tôi không phát hiện có cái gì không đúng." Nói xong liền gắp một miếng sườn, lại bị anh đoạt lấy.

"Cái người phụ nữ này, cô thật sự muốn trả thù tôi phải không, tại sao tôi chỉ có thể húp cháo, cô lại ở đây ăn thịt cá?" Lục Tử Hiên chỉ chỉ bàn ăn lớn, rất rõ ràng, bên này Lục Tử Hiên chỉ có một chén cháo trắng, mà bên kia Đồng Lôi có cá có thịt, tính tính toán toán cũng có bốn, năm món ăn, không trách được anh sẽ bất mãn.

Đẩy ghế ra, bóng dáng cao lớn lướt qua trước mặt cô.

"Anh lại muốn làm gì?" Đồng Lôi thận trọng gọi anh lại, ánh mắt lóe lên, người đàn ông này sao lại tùy hứng giống như đứa bé vậy.

Bước chân của Lục Tử Hiên dừng lại, nhưng không có xoay người, chỉ là âm thầm lên tiếng: "Cô cho là tôi còn có thể làm gì? Thế nào, trả thù tôi rất vui vẻ sao, vậy cô cho là tôi sẽ ngây ngốc đợi cô ở chỗ này sao?"

Đồng Lôi không khỏi cảm thấy buồn cười, trong mắt anh sự quan tâm của người khác, rốt cuộc là cái gì: "Anh đã cho là như thế tôi cũng không còn cách nào, nhưng nhắc nhở anh...hiện tại anh tốt nhất vẫn nên ăn đồ ăn thanh đạm một chút, nếu không dạ dày của anh nhất định sẽ không thoải mái."

Lục Tử Hiên nhẹ giọng cười một tiếng, xoay người đi ra ngoài cửa, đóng cửa trong nháy mắt, mày kiếm hơi phiền não, quan tâm vừa rồi của cô gái kia, làm trong lòng anh không khỏi có chút vui mừng, lắc lắc đầu, không để cho mình suy nghĩ nhiều, hiện tại quan trọng nhất vẫn là bụng anh, cháo kia không có mùi vị, thật sự không cách nào nuốt xuống.

Bên trong biệt thự trống rỗng chỉ còn lại một mình Đồng Lôi, nghe tiếng động cơ ô tô đi xa, khẽ thở dài, đứng dậy dọn dẹp bát đũa trên bàn sạch sẽ, hiện tại cô không muốn ăn nữa.