Cỏ Dại

Chương 2



Đó là một ngày xuân đặc biệt đầy nắng. Xa xa núi non trùng điệp uốn lượn như những hàng chân mày xanh đen. Rừng hoa đào trước mắt tựa gấm hoa. Mặt sông trong veo lăn tăn gợn sóng theo cơn gió nhẹ, lấp la lấp lánh, mặt nước phát sáng như tấm gương khổng lồ.

Nhành liễu như chiếc ô rủ mình che ánh mặt trời ngày xuân. Gió mát từ từ thổi đến mang theo hương hoa thoang thoảng.

Hàm Quang đội nón ngồi dưới tán cây, hơi nheo mắt nhìn chăm chăm chiếc phao nổi trên mặt nước. Trong sọt cá đặt bên cạnh có thả vài chú cá nhỏ, thỉnh thoảng chúng lại ngoi lên há miệng hớp không khí vài cái. Nàng thở dài hài lòng, chốn đào nguyên trong sách hẳn cũng tiêu dao nhàn tản không hơn gì thế này.

Nghĩa tử của phụ thân Giang Thừa Ảnh đang đứng trên một tảng đá cách đó không xa. Hắn với tóc đen áo đen, anh tuấn như trúc. Bên chân hắn để một cây cung lớn, còn có mấy con chim trĩ rừng. Thể lực của hắn rất khỏe, có thể dùng tay không chẻ đá. Phụ thân từng nói với nàng, thiên hạ đương thời, không ai có kỹ thuật bắn tên hơn hắn.

Hàm Quang thường nghĩ, nếu phụ thân không bị hãm hại, bị ép đến đường cùng, phải đi làm cướp ở núi Hổ Đầu giữa ranh giới hai nước Lương-Thương thế này, thì lúc này Thừa Ảnh có thể đã là tướng quân trẻ tuổi vang danh với bao chiến công hiển hách, cưỡi bạch mã mặc giáp bạc, khí phách tuấn kiệt, đáng tiếc… Chim bay đi mất, cất đi cung tốt[1], đúng là một chuyện đáng tiếc.

[1] Chim bay đi mất, cất đi cung tốt. Thỏ khôn chết rồi, chó săn lên nồi: Là một đoạn trong bức thư Phạm Lãi gửi cho Văn Chủng. Văn Chủng sau khi nhận được thư liền không lên triều nhưng vẫn bị Câu Tiễn ép tự sát. Đoạn trên có nghĩa khi một người đã mất đi giá trị lợi dụng, thì sẽ bị giết hoặc rơi vào tình cảnh thê thảm. Cũng có nghĩa là dùng để ám chỉ thói đời đen bạc, lấy oán trả ân.

Dưới ánh nắng chói chang, chiếc phao trên cần câu của Thừa Ảnh khẽ giật giật, sau đó chìm xuống, dường như đã có cá mắc câu. Hàm Quang nhếch môi cười gian, nhẹ nhàng cầm lên một viên đá nhỏ, ném tõm qua bên kia.

Mặt nước dao động tỏa sóng tròn ra xung quanh. Thừa Ảnh quay đầu lại, chân mày anh tuấn khẽ nhíu lại, rồi chợt giãn ra.

Hàm Quang cười nghịch ngợm, nụ cười rạng rỡ dưới chiếc nón, xinh đẹp không gì sánh bằng.

Thừa Ảnh hơi giật mình, thoáng liếc nhìn. Sau đó hắn quay đầu lại, lặng lẽ đổi mồi câu khác. Hắn lại ném cần câu xuống nước lần nữa. Hắn xưa nay kiệm lời, bất luận Hàm Quang chọc hắn ra sao, hắn cũng không để bụng.

Lúc đó trong hẻm núi tĩnh mịch trống trải bỗng có tiếng chim đập cánh xào xạc, bay lướt qua mặt nước.

Vì đang tĩnh lặng đến tột cùng, ở đó bỗng nhiên truyền đến tiếng binh khí giao nhau, giống như long trời lở đất.

Hàm Quang giật thót. Nàng và Thừa Ảnh cùng lúc giương mắt nhìn về phía vách núi đối diện, mơ hồ có thể thấy bóng người thoắt ẩn thoắt hiện.

Hàm Quang buông cần câu, đi đến bên cạnh Thừa Ảnh, kinh ngạc nói: “Là huynh đệ trong trại đánh nhau, hay là đang kiếm ăn? Đến xem thử không?”

Thừa Ảnh lắc đầu: “Nghe không giống lắm, dường như có không ít người.”

Chỉ trong chốc lát, bên cạnh vách núi bên kia xuất hiện một đám người. Người luyện võ có thị lực hơn người. Hàm Quang đưa mắt nhìn sang, thấy đám người trên vách núi không phải người trong trại Ngọa Hổ.

Trong cảnh đao qua kiếm lại, mười mấy tên áo đen bịt mặt vây đánh ba người. Mà trong ba người đó có một cô gái. Trong cảnh bị bao vây tầng tầng lớp lớp, ba người dùng kiếm vừa tấn công vừa hỗ trợ nhau. Chiêu thức tàn nhẫn, ra tay thâm độc, mỗi một chiêu đều là chiêu lấy mạng người khác. Cô nàng kia đang trong tình cảnh vô cùng nguy cấp, cực kỳ nguy hiểm.

Hàm Quang bỗng cảm thấy khó chịu. Sống trên đời bẩn thỉu nhất là ỷ mạnh hiếp yếu, lấy nhiều thắng ít. Ức hiếp một cô gái như thế này thật sự đánh mất đạo nghĩa giang hồ. Mà ban ngày ban mặt, nàng nhìn những tên áo đen bịt mặt này có thể thấy cũng chẳng phải người quang minh lỗi lạc gì, chắc chắn là không làm ra chuyện gì tốt đẹp.

Tức thì, Hàm Quang nói lớn: “Ca, bắn tên đi!”

Thừa Ảnh khom lưng cầm cung tên lên, vèo vèo mấy tiếng, bắn cả bốn mũi tên. Trên vách núi vang lên vài tiếng la thảm thiết. Hàm Quang thầm trầm trồ tán thưởng. Nàng đang định hối Thừa Ảnh bắn tiếp, thì đột nhiên một tên áo đen chém một đao về khía nàng kia. Cơ thể cô gái kia run lên. Sau đó, tên áo đen bay lên tung một cước vào ngực nàng ta. Cơ thể cô gái loạng choạng ngã về phía sau, rớt xuống vách núi như lá rụng khỏi cây.

Hàm Quang căng thẳng trong lòng, còn chưa kịp nghĩ ra cách sẽ cứu nàng ta thế nào. Thì nàng đã thấy hai nam tử trên vách núi phi xuống, đúng là muốn kéo nàng kia lại!

Tiếc thay, chung quy vẫn chậm một bước. Ba người đồng loạt rớt xuống vách núi.

May mà, dưới vách núi là sông Thanh Ngọc. Thoắt một cái, ba người rơi ùm xuống sông, khiến bọt nước văng xa cả trượng.

Mấy tên áo đen trên vách đá tiến đến bên mép vách đá, cúi đầu xuống kiểm tra. Trong lúc bọn chúng do dự, Thừa Ảnh lắp tên kéo cung, bắn vài mũi tên, đẩy mấy tên kia lui.

Hàm Quang thầm lo lắng, không biết ba người kia có biết bơi hay không. Nàng đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy trên mặt nước có vài bóng đen nổi lềnh bềnh. Nàng vội vã đi dọc theo bờ sông lên trên. Không bao lâu, nàng liền thấy ba người đang nổi trên mặt nước. Nước sông xung quanh ba người giống như bức tranh thủy mặc chấm phá những đốm đỏ thẫm.

Thừa Ảnh nhảy xuống sông, kéo hai người đàn ông kia lên bờ. Một người trong đó đã ngất đi. Còn người kia sau khi ra sức ho khù khụ để ép nước ra khỏi miệng, rồi quỳ rạp trên mặt đất thở dốc, sức cùng lực kiệt.

Hàm Quang chỉ vào cô gái ở giữa sông rồi nói với Thừa Ảnh: “Ơ, sao huynh không kéo nàng ta lên?”

Thừa Ảnh đỏ mặt, hừm một tiếng rồi nói với giọng không được tự nhiên lắm: “Muội đi kéo nàng ta.”

Hàm Quang chun mũi: “Ca, huynh thật đúng là cổ hủ, sống chết trước mắt còn nghĩ đến nam nữ thụ thụ bất thân sao?”

Thừa Ảnh bị nói đúng tâm đen, có phần xấu hổ nói: “Không phải đã có muội ở đây sao?”

Hàm Quang vén váy lên tới eo, bước xuống nước, kéo nàng kia lên bờ. Nàng ta đã ngất, cả người ướt đẫm, nhiều chỗ có dính máu.

Thừa Ảnh thấy ba người đều đã bị thương, đành nói: “Hàm Quang, huynh đi gọi người, muội chờ ở đây.” Dứt lời, hắn liền nhún người nhảy lên mấy bước, biến mất trong rừng trúc.

Hàm Quang nghe lời ở lại, cúi đầu nhìn cô gái hôn mê bất tỉnh trên mặt đất. Thân hình nàng ta cực kỳ cao gầy, mặc dù tay dài chân cũng dài, nhưng mặt mày nhã nhặn thanh tao.

Hàm Quang đang định cởi quần áo của nàng ta để kiểm tra thương thế. Đột nhiên, nam tử đang thở dốc bên cạnh như một con cọp nhào tới, nằm sấp lên người cô gái kia, nhìn Hàm Quang với vẻ mặt đề phòng: “Ngươi là ai?”

Hàm Quang chỉ dãy núi cao sừng sững sau lưng, thản nhiên cười nói: “Ta là Tam đương gia của núi Hổ Đầu!”

Lạc Thanh Thành mắt trợn tròn: “Tam đương gia? Ý ngươi là, ngươi là thổ phỉ?” Hắn ta không thể tin, một tiểu cô nương yểu điệu như vậy sao lại là sơn tặc?

Hàm Quang nhướng mày mỉm cười: “Ngươi yên tâm, chúng ta chỉ cướp của người giàu chia cho người nghèo.”

Lạc Thanh Thành khóc không ra nước mắt, lòng thầm nghĩ: Đây đúng là mới thoát khỏi hang hùm lại rơi vào miệng cọp.

Hàm Quang chỉ vào cô gái trong lòng hắn ta, cười hỏi: “Cô nương này là phu nhân của ngươi?”

Khóe miệng Lạc Thanh Thành giật giật, xua tay liên tục.

Hàm Quang cười tủm tỉm, lại hỏi: “Là người trong lòng của ngươi?”

Lạc Thanh Thành sặc phun ra một ngụm nước, suýt nữa đã phun lên người Hàm Quang.

Hàm Quang nghiêng mình lùi về phía sau, bỗng nhiên tỉnh ngộ reo lên: “Chẳng lẽ các ngươi bỏ trốn? Cho nên bị người nhà nàng ta truy sát?”

Lạc Thanh Thành lau nước trên trán, nói với vẻ mặt đau khổ: “Nàng là chủ nhân của ta.”

“Những kẻ truy sát các ngươi là ai?”

Lạc Thanh Thành nhíu mày, cắn răng nói: “Ta không biết.”

Hàm Quang tốt bụng nói: “Vậy thì trước tiên các ngươi nên theo ta về trại trên núi đi. Dưỡng thương thật tốt, rồi muốn làm gì thì làm.”

Lạc Thanh Thành nhất thời biến sắc: “Không được, chúng ta phải mau rời khỏi đây.”

Hàm Quang thở dài: “Các ngươi đã bị thương thành ra như vậy, sao có thể đi được? Để ta xem vết thương của nàng ta.”

Nàng vươn tay muốn vạch áo của cô gái. Không ngờ Lạc Thanh Thành mặt biến sắc, một chưởng đánh ra.

Hàm Quang một lòng tốt bụng, nhưng Lạc Thanh Thành căn bản không cảm kích. Hắn ta thầm nghĩ nhân lúc này chỉ có một mình Hàm Quang, nhanh chóng khống chế nàng ta, rồi đưa hai người kia rời khỏi đây. Bất kể như thế nào, họ cũng không thể vào ổ sơn tặc được.

Hàm Quang dở khóc dở cười, thầm mắng người này thật không biết tốt xấu. Song công phu của hắn ta thật không tệ, mặc dù trên người bị thương, nhưng từng chiêu từng chiêu đều sắc bén ác liệt. Quả nhiên là phong cách quý phái của danh môn chính đạo, chiêu thức mạnh mẽ, tuy nhiên lực đạo đã giảm ba phần, tốc độ cũng không đủ nhanh.

Hàm Quang không định đối đầu với hắn ta. Nên đã hạ thủ lưu tình, Nàng chỉ dùng Phù Vân Thủ để né đòn tấn công của hắn ta. Hai người đánh mười mấy hiệp. Lạc Thanh Thành dần dần không chống đỡ nổi, vết thương trên đùi hắn khiến hành động bất lợi. Máu theo y phục ẩm ướt chảy xuống, trên bờ sông có vài chục dấu chân máu.

Hàm Quang thấy sắc mặt hắn ta ngày càng tái nhợt, đành tàn nhẫn tung ra một chiêu Phong Đình Vân, đẩy lên ngực hắn ta. Lạc Thanh Thành vốn đã trọng thương sức cùng lực kiệt, chẳng qua lúc này chỉ dựa vào một ngụm chân khí mà chống đỡ. Một chưởng của Hàm Quang chụp lên ngực hắn ta, hắn ta liền không cầm cự nổi nữa, ngất xỉu.

Hàm Quang xé góc áo ngoài của hắn, quấn lên vết thương trên chân hắn ta.

Lúc này, Thừa Ảnh dẫn mấy huynh đệ núi Hổ Đầu đến, đưa ba người lên cáng cứu thương đưa về trại Ngọa Hổ.

Vào trại, Thừa Ảnh sai người đưa hai tên nam tử vào phòng nhỏ của phòng nghị sự. Người trong trại hầu như đều là nam nhân, cho nên Hàm Quang liền đưa nàng kia vào một căn phòng ở nơi ở của Hàm Quang.

Hai tiểu nha đầu Hồng Hạnh và Thúy Vũ bưng nước và thuốc trị thương đến.

Hàm Quang rửa sạch tay, đang định kiểm tra vết thương và thoa thuốc cho nàng kia, rồi thay quần áo sạch sẽ. Thì đột nhiên, Thừa Ảnh vội vã đi vào, sắc mặt hơi tệ.

Hàm Quang chưa kịp mở miệng hỏi thì Thừa Ảnh đã nói: “Có một nam nhân, là một…” Nói đến đây, hắn bỗng nhiên cảm thấy không ổn, dừng lại.

Hàm Quang ngạc nhiên hỏi: “Là một cái gì?”

Thừa Ảnh cúi đầu, một lát sau mới nghẹn họng nói ra mấy từ: “Là một thái giám.”

Hàm Quang sửng sốt: “Huynh không nhìn lầm chứ?”

Thừa Ảnh không trả lời, chuyện thế này sao có thể nhìn lầm? Có là có, mà không có là không có, nhìn một cái là biết liền. Hắn giúp hai người đó bôi thuốc, thay quần áo khô, chợt phát hiện một trong hai người đúng là một thái giám.

Hàm Quang xoa trán, “Huynh đi báo cho cha đi.” Lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên nàng tận mắt thấy một thái giám.

Thừa Ảnh gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Hàm Quang ngồi xổm xuống, cầm thuốc trị thương trong tay, cởi áo ngoài của nữ tử.

Vừa nhìn một cái, Hàm Quang ngẩn tò te, ngực của cô nương này sao lại bằng phẳng như vậy? Bộ ngực thế này còn có thể gọi là nữ nhân sao? Chân mày nàng nhíu nhíu, tay nàng sờ soạng một chút, lòng căng thẳng… Đồng bằng hoang vu, thê thảm hơn là chỉ có hai viên đậu đỏ nho nhỏ không đáng kể… Nàng sợ run chỉ chốc lát, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.

Nàng đứng thẳng dậy, quan sát nữ nhân ở dưới. Nàng càng nhìn càng thấy không ổn. Dáng người quá cao, lông mày quá dày, tay chân quá thô… Nàng hơi chần chừ, hít sâu một hơi, quyết tâm nhấc một chân lên… Nàng dùng đế giày giẫm lên chỗ nào đó một cái.

Quả nhiên!

Nàng vuốt ngực, thở phù một hơi. Nàng xoay người ra khỏi phòng, mở miệng nói với Hồng Hạnh đang đứng hầu ở trước cửa: “Chạy đi gọi cha ta đến đây.”

Ngu Hổ Thần dẫn Thừa Ảnh vội vã chạy sang đây. Đứng trong phòng một lúc lâu mà nàng vẫn không nói gì. Lát sau, ông mới chỉ “mỹ nhân” trên mặt đất, sai bảo: “Thừa Ảnh, con xem thử, đây có phải cũng là một thái giám hay không?”

Hàm Quang lên tiếng: “Hắn không phải thái giám.”

“Con, con đã xem qua rồi?”

Hàm Quang xua tay liên tục: “Không có.”

Ngu Hổ Thần mặt tối sầm: “Con... sờ soạng?”

Hàm Quang mặt đỏ ửng, vội la lên: “Không có.”

Ngu Hổ Thần khó hiểu, con, sao nhìn ra?

Hàm Quang đỏ mặt tía tai nói: “Con, con dùng chân đạp một cái.”

Khóe miệng Ngu Hổ Thần giật giật. Nha đầu à, con quá thô bạo rồi.