Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây

Chương 47



Hôm nay ngày thìn, theo quan niệm dân gian THÂN TÍ THÌN TAM HẠP. Nên hôn lễ bắt đầu vào giờ Thân. Khương Tử Trường dìu Thượng Quan Bảo Hiền vào đại sảnh, trước mặt Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu để làm lễ.Trong chiếc khăn hỉ đội đầu, Thượng Quan Bảo Hiền bất tri bất giác một dòng lệ tuôn rơi, miệng thì thầm: “Cẩn ca ca, tạm biệt”. Bà mối bắt đầu hô to:

“nhất bái thiên địa”

*bái bái bái*

“nhị bái quân chủ”

*bái bái bái*

“phu thê giao bái”

“nương tử, tam bái” – thấy Thượng Quan Bảo Hiền do dự chần chờ không quì xuống lễ tam bái, Khương Tử Trường nhắc nhẹ lần thứ 1

“nương tử, tam bái” – thấy Thượng Quan Bảo Hiền do dự chần chờ không quì xuống lễ tam bái, Khương Tử Trường nhắc nhẹ lần thứ 2

“nương tử, tam bái” – thấy Thượng Quan Bảo Hiền do dự chần chờ không quì xuống lễ tam bái, Khương Tử Trường nhắc nhẹ lần thứ 3

Cuối cùng Thượng Quan Bảo Hiền cũng chịu quì xuống, lệ nhạt nhoà trên khuôn mặt nàng nhưng bất quá chẳng ai thấy được điều tối kị đó trong ngày hỉ. Bà mối lại một lần nữa cao giọng hô to:

“phu thê giao bái”

Thượng Quan Bảo Hiền vừa hạ thấp đầu chuẩn bị bái thì một âm thanh trầm vang lên khiến tất cả mọi người đều trố mắt nhìn về một hướng

“không được bái”

“phút cuối” – Nhan Nhược Bình thích thú kêu thầm

Thượng Quan Bảo Hiền nghe xong thì giật bắn người, mặt trợn tròn, nàng vội vội vàng vàng kéo khăn hỉ khỏi đầu, khi vừa nhìn thấy rõ bóng dáng đang dần tiến vào, hai bờ vai run rẩy, miệng nàng lắp bắp:

“sao….sa….o lại có….có….thể”

Nàng chưa kịp định thần lại đã bị bóng dáng ấy kéo đi. Mọi người chưa kịp hoàn hồn để hiểu chuyện gì đang xảy ra đã thấy hai bóng dáng ấy rời đi.

“có kẻ cướp tân nương, chặn họ lại” – một âm thanh vang lên đầy tức giận, thanh âm nay phát ra từ miệng Khương đại học sĩ Khương Tử Lâm

Với những diễn biến đầy bất ngờ như thế, ai mà kịp trở tay, chỉ có gần một chục đám gia đinh lật đật đuổi theo, Nhan Nhược Bình lui về phía sau, tay đẩy một nguồn nội lực trụ ở giữa ngón trỏ và ngón giữa phóng tới chân bọn gia đình. Họ bất ngờ bổ nhào cả đám.

Nhan Nhược Bình thấy sắc mặt không ổn của Thái hoàng thái hậu, hoàng thái hậu, Thượng Quan Nghị, nàng sau khi đánh mắt với Độc Nhẫn xong liền bước lên nhanh miệng nói:

“hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, chắc mọi chuyện có ẩn tình, để Bình nhi dẫn người đi tìm họ về”

Đoàn người được chia làm bốn tốp. Một do Nhan Nhược Bình, một do Độc Kiêu, một do Hoạ Tâm dẫn đầu theo các hướng toả ra tìm kiếm.

Một lúc sau Độc Nhẫn tiến tới gần sát Nhan Nhược Bình miệng nói lớn: “thuộc hạ không tìm được, nhưng phía dưới một tay đã chìa ra một mảnh giấy nhỏ với nội dung: “TRÚC ĐÌNH VIỆN”. Những kẻ sau lưng tuyệt nhiên không thấy được điều mờ ám này.

Trúc đình viện nằm ở Long Phụng hồ ngoại ô Long Tụ thành (fox: ta đã từng đề cập và miêu tả nơi này ở chương 46 rồi đấy các tềnh êu)

Nhan Nhược Bình liếc Độc Nhẫn thêm một lần nữa, y hiểu ngay lập tức, y thông báo ngay với Độc Kiêu và Hoạ Tâm để né ngoại ô thành ra. 

Ngoại ô thành, Trúc Đình viện

“Cẩn ca ca” – Thượng Quan Bảo Hiền nhẹ giọng gọi

“Hiền muội, là lỗi tại ta đã làm muội đau khổ” – Lãnh Cẩn ôm ngay Thượng Quan Bảo Hiền vào lòng, hai thân thể áp sát nhau, hơi ấm qua lại truyền cho nhau trong không gian thanh vắng tĩnh mịch nơi Trúc đình viện này.

“Cẩn ca ca là thích Bảo Hiền”

“không phải là thích”

“vậy tại sao lại……”

“là yêu, ta xin lỗi muội, là ta khiến muội khổ sở như thế này” – Không để Thượng Quan Bảo Hiền nói hết câu, Lãnh Cẩn lập tức nói ngay.

“trước kia vì lí do gì mà lại nói không yêu Bảo Hiền, lại nói có ý trung nhân” – Thượng Quan Bảo Hiền đưa nhẹ bàn tay thon dài vuốt mấy sợi tóc của Lãnh Cẩn, nỉ non hỏi

“không ngại nói rõ với muội, trong số các hoàng huynh hoàng đệ người thân thiết với ta nhất là nhị hoàng huynh Lãnh Thiên, y khẳng khái, chính trực, tuy có lãnh khốc vô tình nhưng từ nhỏ y luôn là người tốt với ta, kẻ tâm cơ hiểm độc nhất chính là đại hoàng huynh”

“hoàng đế sao?”

“đúng vậy, bất kể những ai hay bất kể việc gì ảnh hướng nhỏ đến ngai vàng của đại hoàng huynh, không cần biết là thủ túc tình thâm huynh ấy đều đại khai sát giới, việc ta lấy muội có thể sẽ khiến huynh ấy nghĩ ta muốn cấu kết với Tướng quân phủ” – Lãnh Cẩn nói

Thượng Quan Bảo Hiền nhìn Lãnh Cẩn đắm đuối rồi bất ngờ buông lời trên ghẹo: “hèn chi nhị vương phi lúc trước có nói Cẩn ca ca vì một lí do ngu ngốc nào đó nên không yêu muội được”

“nhị tẩu từng nói với muội”

“ân, nhưng lại không kịp nói rõ vì muội bảo không tin, vương phi khi đó có đôi chút tức giận nên rời khỏi, nếu muội chịu ngồi lắng nghe thì hay biết mấy”

“nhị tẩu thật có lòng” – Lãnh Cẩn thốt lên

“nhị vương phi còn cố ý sắp xếp hôn sự này / nhị tẩu còn cố ý sắp xếp hôn sự này” – hai thanh âm cấp đồng thanh vang lên. Rồi cả hai cùng nhau cười.

“đến cuối cùng Cẩn ca ca cũng đến cướp tân nương đấy thôi” – Thượng Quan Bào Hiền buông lời trêu ghẹo.

“phải, cũng may muội chưa tam bái, nếu không ta là hối hận cả đời”

“tại sao tới phút cuối huynh mới tới tìm muội” – Thượng Quan Bảo Hiền chờ đợi câu trả lời của Lãnh Cẩn. Nàng thật sự muốn biết vô cùng.

“trước khi kiệu hoa của công chúa Hàn phong quốc tới, nhị hoàng huynh đã nói với ta mấy lời….”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Quay lại quá khứ chút xíu nào

LỘP BỘP!!!!!

Lãnh Thiên vỗ mấy cái vào vai Lãnh Cẩn, lạnh giọng nói:

“ngươi rõ là yêu Hiền muội nhưng lại không có dũng khí thừa nhận, ngươi nghĩ Hiền muội và Khương Tử Trường sẽ hạnh phúc sao, còn Tư Đồ Chiêu Dương, ngươi không yêu ả ta, vậy ngươi sẽ đem lại hạnh phúc gì cho ả ta, còn riêng ngươi sẽ tự hạnh phúc được sao, một mình ngươi trực tiếp và gián tiếp gây thương tổn cho cả bốn người, điều đó không phải gọi là đúng hay sai mà phải gọi là ngu ngốc hay thông minh. Ngươi nghĩ mình sẽ ngu ngốc hay thông minh. Một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận vì quyết định này, nương tử ta từng nói ranh giới của được và mất là rất mong manh, khi ngươi từ bỏ hạnh phúc của mình thì nó sẽ vĩnh viễn ra đi. Chắc ngươi hiểu những gì ta muốn nói, Lãnh Thiên ta tuyệt nhiên không chấp nhận có một huynh đệ ngu ngốc”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trở về hiện tại nào

“Thiên ca ca nói thật hay, theo Bảo Hiền nghĩ hiện tại là Cẩn ca ca rất thông minh” – Lời của Thượng Quan Bảo Hiền vừa dứt thì từ đằng xa một bóng dáng hướng Trúc Đình viện phi thân tới

“tham kiến tam vương gia” – Thân ảnh vừa tới cung kính cúi đầu chào

“các hạ là?” – Lãnh Cẩn lạnh giọng hỏi, ánh mắt đề phòng kẻ vừa tới

“ta là Độc Nhẫn do nhị vương phi phái tới muốn chuyển mấy lời cùng cái này tới cho hai vị” – Độc Nhẫn đưa ra kim bài với một mặt trạm nổi hình rồng, một mặt in nổi chữ Thiên

“Kim bài của nhị hoàng huynh” – Lãnh Cẩn nhíu mày nói

“bẩm tam vương gia, vương phi nhờ ta chuyển bao hành lí cùng xấp chi phiếu này, mong các vị hãy rời đi thật xa” – Độc Nhẫn đưa ra hai bao hành lí cùng một xấp rất nhiều chi phiếu.

Lãnh Cẩn cùng Thượng Quan Bảo Hiền nhìn nhau cười, cả hai cùng xướng:

“chúng ta sẽ cùng trở về, xin tội trước Thái hoàng thái hậu, hoàng thái hậu và hoàng thượng, ơn nghĩa của người chúng ta vô cùng cảm động và khắc ghi, quyết không liên luỵ đến người” (fox: người ở đây là ám chỉ Nhan Nhược Bình; những chữ in đậm là lời nói của Thượng Quan Bảo Hiền, những chữ bình thường còn lại là của Lãn Cẩn; ở đây tức là hai người cùng tiếp lời nói cho nhau)

Lãnh Cẩn nhìn Thượng Quan Bảo Hiền nhẹ giọng nói:

“có chết sẽ cùng chết”

“chúng ta không thể làm đôi uyên ương ở kiếp này, xin hẹn cùng nhau làm đôi phu thê dưới suối vàng, nguyện kết mối duyên ngàn năm ở vạn kiếp sau” – Thượng Quan Bảo Hiền cũng trao lại Lãnh Cẩn ánh mắt thắm thiết, đầy nồng ý nỉ non nói.

Độc Nhẫn biết không thể xoay chuyển được đôi uyên ương trước mắt đành thu lại hành lí cùng xấp chi phiếu rồi phi thân rời đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tại một gốc cây đại thu lớn khoảng ba bốn người ôm mới phủ hết thân cây.

ỰC ỰC ỰC

“lão thiên, ta làm gì nên tội nên tình mà lão khiến cho mặt mũi ta đều mất sạch, lão thiên ông không có mắt hay sao hảaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, mạng ta thật khổ quá” – 1 thanh âm đầy tức giận hét lên. Rõ ràng mà nói đây là thanh âm của nữ.

ỰC ỰC ỰC

“khổ, hahaha, làm sao khổ bằng ta, ta mới thật là khổ, mặt mũi ta mới là mất sạch” – 1 thanh âm khác nghe xong liền bắt bẻ quát to. Nghe rõ một chút đó là thanh âm của nam.

“ai đang nói thế?” – thanh âm nữ vang lên

“ta đang nói” – thanh âm nam vang lên

Thân ảnh mang thanh âm nữ ngó ngó ngước ngước lên cây cổ thụ rồi sẵng giọng quát:

“cây cổ thụ chết tiệt, ngươi có gì mà khổ, bày đặt láo”

“ta là người, nào phải cây cổ thụ” – thanh âm nam lại vang lên

“người sao, ở đâu?” – thanh âm nữ vang lên

“ở đây” – thanh âm nam nói to

Thân ảnh mang thanh âm nữ ngước ngước ngó ngó mãi không thấy, bực tức hét to:

“rốt cục là ở đâu, sao lại không thấy”

“ở gốc cây cổ thụ” – thanh âm nam nói

“gốc cây” – thanh âm nữ lẩm bẩm, rồi liêu xiêu đứng dậy mò mò dò dò từng bước. Cuối cùng bóng dáng mang thanh âm nữ cũng tìm thấy chủ nhân của giọng nói kia. Hoá ra cả hai ngồi hai bên thân cây đại cổ thụ. Cả hai cùng ngồi sát bên nhau, dựa vào gốc cây cười cười nói nói:

“ngươi vì sao lại khổ sở a”

“hôm nay là ngày thành hôn của ta, nhưng tân nương tử ta lại bỏ đi theo một người khác” – thanh âm nam chua xót nói

“sao ngươi không cản lại” – thanh âm nữ nói

“cản, kẻ đó mới là người mà tân nương tử yêu, ta cản thì được kết quả gì, thôi bỏ đi, nói chuyện khổ sợ của cô nương xem nào” – thanh âm nam nói

“hahaha, ta hôm nay làm tân nương tử xinh đẹp” – thanh âm nữ nói giọng đầy tự hào

“phải rất đẹp” – thanh âm nam cũng xướng theo

“nhưng ta vừa bước chân vào đại sảnh để chuẩn bị tam bái thì hắn đã bỏ đi, hahaha” – thanh âm nữ cười chua xót

“đồng bệnh tương lân” – thanh âm nam nói

“đúng chúng ta là hai kẻ đồng bệnh tương lân” – thanh âm nữ nói

“đúng hahaha, nào uống cạn hết để quên đi nỗi sầu này” – thanh âm nam nâng vò rượu trong tay lên nói

“phải không say không quên sầu, dzô” – thanh âm nữ cũng nâng bầu rượu cụng với vò rượu rồi cả hai bắt đầu uống. Qúa ra nãy giờ là hai kẻ say nói chuyện với nhau.

“ta tên Tư Đồ Chiêu Dương” – thanh âm nữ sau khi uống một hơi rượu thì nói

“ta tên Khương Tử Trường” – thanh âm nam cũng thế

“hahaha, vậy nương tử hụt của ngươi là Thượng Quan Bảo Hiền mà, ngươi thật ngu ngốc” – Tư Đồ Chiêu Dương nói

“cô nương cũng thật ngu ngốc phu quân hụt của cô nương kéo nương tử hụt của ta đi” – Khương Tử Trường nói

“ngươi dám chửi ta ngu ngốc, ta đường đường là công chúa lá ngọc cành vàng, không hề ngu ngốc” – Tư Đồ Chiêu Dương rống lên cãi

“hahaha, công chúa thì cũng là ngu ngốc” – Khương Tử Trường hiện tại say khướt còn biết trời trăng gì nữa đâu

“á á á á á á á” – Khương Tử Trường hét toáng lên

“sao ngươi không né” – Tư Đồ Chiêu Dương nghe y chửi mình ngu ngốc nên cầm cánh tay y cắn mạnh vào, sau khi đã ngứa răng thì bật vụt ngóc đầu lên, mặt ghé sát mặt Khương Tử Trường, mắt mở to, khuôn miệng anh đào mở ra hỏi

“tại sao phải né” – Khương Tử Trường hỏi ngược lại. Khuôn mặt của hai người áp thật sát nhau, mũi cũng sắp đụng nhau, hơi thở nồng mùi rượu hoà quyện cùng nhau. Chợt Tư Đồ Chiêu Dương nhẹ giọng nói:

“nhìn kĩ ngươi cũng anh tuấn nga”

“cô nương cũng rất đẹp”

Thế là trong cái đêm trăng ấy, dưới gốc cây cổ thụ hai bóng dáng say mềm trao nhau nụ hôn và ôm nhau ngủ thật ngon lành.