Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây

Chương 2



Ngoài trời mưa rơi lất phất, trong 1 căn nhà nhỏ, có 1 căn phòng nhỏ, trong 1 căn phòng nhỏ có cái giường nhỏ, 1 người quấn trong tấm chăn đang ngủ ngon lành thì bỗng.

BA!!!

1 tiếng động vang lên trong đêm, nàng mở tròn 2 mắt.

“Cái gì vậy nga, không lẽ ma hả”.

“xì, không thể là ma được, mình ăn ở hiền lành, bất quá gặp mấy thằng chướng mắt đập chúng vài trận thôi, ma sao quấy phá mình được, chắc là trộm, shit, dám vào nhà mẹ đây ăn trộm, số ôn con chết chắc rồi” – nàng xắn tay áo, bước xuống giường, cầm chiếc đèn pin nhỏ, rón rén mở cửa, tiến tới căn bếp nhỏ, nơi phát ra tiếng động, nàng nghĩ bụng tấn công tên trộm bất ngờ, đập 1 trận thật “nhẹ nhàng” rồi hốt cho công an. Nàng tiến vào trong căn bếp, thấy cánh cửa tủ lạnh đang mở, 1 nhóc lùn đang lơ lửng ăn ngấu nghiến chiếc bánh kem socola ngon lành. Nàng kinh hãi quá, té xỉu cái rầm.

Sáng hôm sau, nàng mở mắt ra thấy đang nằm trên giường, nàng bật dậy dụi dụi mắt dòm dòm ngó ngó xung quanh rồi thở phào.

“hà, quá ra là 1 giấc mơ, quái cái gì mềm mềm vậy ta” – nàng sờ phải 1 cái gì đó trong chăn, nàng lật chăn lên.

“ á á á cứu con thiên ơi…..”

“đừng có xỉu, ta có ăn thịt đâu mà xỉu hả” – nhóc lùn cất tiếng, nhìn nàng cười mỉa.

Nàng trườn người về sau, bật ngã xuống giường, chỏng vó 4 chân lên trời như chó con, thằng lùn ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“ngươi đừng có sợ, ta không có ăn thịt ngươi đâu”.

nàng mở to mắt nhìn nó, nuốt 1 ngụm nước bọt rồi nói: “ngươi….ngươi là là là ma hả?”

“ma cái đầu ngươi, ta là cáo tiên, sống trên trời đấy nhá, đây là chân thân người của ta” – hắn cốc 1 cái rõ đau vào đầu nàng.

“shit, đau quá, mà thật sao, quái sao ngươi lại ở nhà ta, ăn trộm thức ăn hả, sống trên trời cũng gặp nạn đói nền mò xuống đây kiếm chác ăn uống hả????” – nàng quát lớn (fox giựt váy* trên trời mà cũng có nạn đói hả chị, chị nghĩ sao vậy ~ NNB: ta muốn hỏi gì kệ ta, muốn nói gì kệ ta, viết đi, nhiều chiện, cắt lưỡi à, biến!!! ~ fox xách dép* vọt thẳng).

“trên trời mà đói cái đầu ngươi, ăn nói linh tinh ngu ngốc, ta đây là sủng vật của Thái Thượng lão quân, theo ngài học phép thuật, lão quân cùng chư tiên đi dự tiệc 2 ngày mới về, ta trốn đi chơi, trên tiên giới chán quá nên ta lén xuống đây. 2 ngày trên trời bằng 200 năm dưới đây, xuống đây chơi đã hơn mà, cơ mà thức ăn trần gian cũng ngon, ta vốn thích ăn nga”.

Nàng chăm chú nghe nó nói rồi chợt lên trong đầu 1 ý tưởng, nàng cười giảo hoạt.

“ta tên Nhan Nhược Bình, ngươi muốn chơi hả, ta có trò nay vui nè, hay ta và ngươi về cổ đại chơi đi, sao thấy thế nào?”

Nàng đọc nhiều tiểu thuyết cổ đại, thấy cũng vui vui, xuyên qua gặp toàn soái ca tuấn mĩ nên cũng thích thích, với vốn đầu óc của TK 21 nàng sẽ có kha khá vắt lưng đây…hắc hắc (fox: *khều khều áo* kha khá vắt lưng cái gì thế? ~ Nhan Nhược Bình: ngu ngốc, tiền đó, vậy cũng hỏi, lo viết tiếp đi *lườm lườm* ~ fox: ờ ờ *liếc xiên liếc xéo*)

“sao, trở về cổ đại …”

“trăng sao gì giờ này, không lẽ người phép thuật yếu kém không đưa ta xuyên được à, vậy cũng là sủng vật, dẹp đi” – nàng trề môi chê bai.

“thật ra mà nói ta là tân sủng vật, cỡ như đại ca ta sủng vật lâu năm cũng chưa chắc đưa ngươi về cổ đại được, muốn về cổ đại phải mở cửa thời không, lỗ hỏng thời gian được thế mà khai thông, không gian cũng từ đó dịch chuyển, nhưng ở trần gian mà khai thông cửa thời gian đòi hỏi phải là thần tiên có linh lực cấp cao, thú thật ta cũng muốn đi chơi lắm đấy chứ….”

Nhan Nhược Bình xịu mặt: “shit, tức là không thể chứ gì,vậy bép xép cái quái gì nữa, thôi ngươi biến đi, không có đồ ăn cho ăn trực đâu, đi nhà khác mà ăn trực” rồi nàng đứng dậy thu giọn bề bộn trong phòng.

“nhưng thần trông nhà ngươi vốn hiền lành lại quen biết ta, nên ta vào dễ dàng, thần trông nhà khác hung dữ lắm, ta không vào được, không khéo bọn họ mách lão quân, ta bị phạt chết” – cáo tinh an nhàn phân tích…..không thấy Nhan Nhược Bình nói gì, cáo tinh cũng im bặt và ngồi đờ mặt ra trầm ngâm, bỗng thét lên: “có rồi, sao lại không nghĩ ra chứ, ngươi và ta có thể về cổ đại được đó”.

“what, thật không, đừng lừa ta nha” – nàng buông cái mền trên tay, chạy tới nắm 2 vai của nó, lay lay, 2 mắt mở to, dòm không chớp mắt.

“ta không thể mở cửa thời không dưới trần gian, nhưng về trời, cửa thời không vốn do lão quân quản, nay lão quân đi vắng, chỉ còn Hắc hồ đệ trông coi, nó dễ bị ta gạt lắm, ta không thể đem toàn bộ ngươi lên đó sẽ dễ bị phát hiện và vốn dĩ ta không có khả năng, hìhì, nay ta mang linh hồn người rút ra nhét vào 1 cái lọ nhỏ rồi đem lên đó”

“shit, hồn rời khỏi xác, chẳng khác nào ta chết ngắc rồi”

“ờ ờ cái đó thì…..” – cáo tinh gãi gãi lỗ tai.

“shit, ta đồng ý, dù sao từ khi mẹ ta li khai ta (là chết đó) ta ở lại cái thế giới này ta vốn chán ghét ngao ngán rồi, đổi người đổi đời cũng không mất vốn liếng gì, nhưng bất quá phải cho ta trở thành mỹ nhân nha, sống trong chỗ giàu có nữa…hắc hắc” – nàng cười cười sủng nịnh nhìn cáo tinh

Cáo tinh hừ nhẹ 1 tiếng, hít nhẹ 1 hơi, đôi mắt bỗng chốc đỏ rực lên, thân thể hiện nguyên hình 1 con cáo trắng muốt. Con cáo bay lên 1 cái xoay nhiều vòng, sau đó đôi mắt huyết quang dừng lại trên người Nhan Nhược Bình, quét từ trên xuống dưới, 1 tia sáng bao quanh Nhan Nhược Bình, thân người nàng bỗng nặng trĩu ngã sầm xuống đất, 2 mắt từ từ nhắm nghiền, trước khi mất đi ý thức chỉ nghe tiếng cười lạnh và giọng nói the thé văng vẳng bên tai: “xinh đẹp hay xấu xí, giàu hay nghèo thì còn phải tuỳ vào chân thân hợp duyên với ngươi a, ta đây không chịu trách nhiệm đâu”.