Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây

Chương 17



Lâm tri phủ nhanh chóng trấn tĩnh lại ngay, lão thầm nghĩ: “nếu Phi nhi có thể trở thành người của Vương gia, họ Lâm sẽ hoá rồng hoá phượng ngay, với nhan sắc của Phi nhi ăn đứt vị vương phi này, Phi nhi sẽ quyến rũ Vương gia, phế Vương phi, Phi nhi tướng tốt thuận thụ thai sinh ra tiểu vương gia” Nghĩ tới đó lòng lão thập phần vui sướng, lão cung kính nói: “tuân mệnh vương phi”

“người đâu, gọi tiểu thơ lên cho vương gia gặp mặt”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong khuê phòng

Hồng y a hoàn cuống quít vội vàng chạy vào nói: “tiểu thư, người có mệnh hỉ rồi”

“chuyện gì?”

“tiểu thư, Lãnh vương gia muốn nạp tiểu thư làm thiếp”

“làm thiếp, sao lại không phải làm vương phi” – Lâm Phi Phi nhíu mày

“tiểu thư, vương gia ấy có vương phi rồi, đang ở tiền sảnh, nhưng nhan sắc của tiểu thư đẹp hơn gấp vạn lần” – hồng y a hoàn nịnh hót

“mau chuẩn bị cho ta thật đẹp vào, ta sẽ làm vương gia hưu vương phi, lập ta làm vương phi” – Lâm Phi Phi cong khoé miệng lên, khuôn mặt đắc ý, tràn đầy tự tin

(fox: xì, cha nào con nấy)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khoảng gần hai khắc (gần 30 phút), một nữ tử xinh đẹp, kiều mị, quyến rũ, thân người bó sát trong chiếc váy hoa màu lam, làn da trắng nõn nà, ánh mắt mê hồn, bờ môi căng mộng, khuôn ngực đầy đặn dưới lớp áo lộ ra một nửa, mười phần phong vận lẳng lơ bước vào.

Nhan Nhược Bình lúc này đang cúi mặt hớp một ngụm trà nên Lâm Phi Phi chưa nhận ra, và vốn dĩ ả bước vào chỉ chú ý tìm kiếm vương gia. Đập vào mắt ả là bạch y vân đạm có một khuôn mặt tuấn mỹ, hoàn hảo không một khiếm khuyết, tinh điêu tế mài mà ngũ quan sắc sảo, mày giống như kiếm, ánh mắt lóe ra ánh sáng ngọc.

Lâm Phi Phi mặt đỏ sủng lả lướt e lệ thẹn thùng tới trước mặt Lãnh Thiên, cất lên giọng nói trong trẻo êm ả như nước hồ: “Phi nhi tham kiếm Vương gia”

Lãnh Thiên không nói một lời, khuôn mặt băng lãnh tối đen. Lâm Phi Phi lại cất lời: “Phi nhi tham kiến Vương gia”

Nhan Nhược Bình lúc này đặt tách trà xuống, ngẩng mặt lên, khuôn miệng cong lên, cười tựa như không cười: “Lâm tiểu thơ đứng dậy đi”

Lâm Phi Phi lúc này mới ngẩng lên nhìn lại nữ tử mới vừa cất giọng nói thì tròn mắt đứng bật dậy chỉ thẳng tay và quát: “con ả khốn kiếp này, ai cho ngươi vào Lâm phủ, người đâu lôi ả ra đánh 100 trượng”

Lâm tri phủ nghe xong sắc mặt trắng bệch như người sắp chết, bước lên tát nữ nhi của mình một cái rồi quì rạp xuống run rẩy nói: “vương phi tha tội, hạ quan không biết dạy con, xin vương phi tha tội, xin vương phi tha tội”

Lâm Phi Phi nhận lấy cái tát, khuôn mặt méo xệch, thanh âm đứt quãng: “phụ thân, ả…..ả….ả…..là vương phi sao”

“ngu ngốc, còn không mau quì xuống tham kiến vương phi” – Lâm tri phủ hoảng hốt khi kéo nữ nhi mình quì xuống

Lâm Phi Phi trong lòng bực tức nhưng vẫn phải quì xuống: “tham kiến vương phi”

Nhan Nhược Bình cười lạnh rồi nói: “Lâm tri phủ đứng lên đi, Lâm tiểu thư không biết ta là vương phi nên vô ý mạo phạm, bất quá tính tình nàng ta rất thích”

Lâm tri phủ nghe xong, khuôn mặt dồn một chút máu, lập cập đứng dậy vái Nhan Nhược Bình mấy cái: “vương phi đại nhân đại lượng, đa ta vương phi”

Nhan Nhược Bình quay sang Lâm Phi Phi, nở một nụ cười ôn nhu: “Lâm tiểu thư chuyện trước bỏ qua đi, muốn làm thiếp của vương gia không?”

Lâm Phi Phi thấy Nhan Nhược Bình chủ động bỏ qua chuyện trước đó lại ôn nhu với mình nên nghĩ Nhan Nhược Bình đã lo lắng về dung nhan của mình không bằng ả, hôm nay ả rất đẹp và quyến rũ, không có nam nhân nào không gục trước mặt ả, ả đang đợi tới đợt tuyển tú nữ nhưng bất quá vua 3000 phi tần, làm vương phi vẫn tốt hơn.

Lâm Phi Phi khôi phục sắc thái e lệ ngượng ngùng: “Phi nhi há muốn trèo cao, nhưng ý của vương phi, Phi nhi sao dám từ chối”. Nói xong Lâm Phi Phi quay sáng Lãnh Thiên với ánh mắt mê hồn, nở một nụ cười mê hoặc

“tốt lắm, nếu Lâm tiểu thư đã bằng lòng vậy thì hãy chọn đi” – Nhan Nhược Bình đưa tách trà lên uống nhẹ một ngụm rồi nhẹ giọng ra lệnh

Lâm Phi Phi mơ hồ không biết ý tứ của vị vương phi này là gì, ả cúi đầu dịu dàng nói: “ý tứ của vương phi thứ lỗi Phi nhi không hiểu”

Nhan Nhược Bình nhàn nhạt nói: “muốn vào vương phủ cũng phải thể hiện mình có xứng đáng để hầu hạ vương gia không, nên vương gia khi nạp phi hay thiếp đều đưa ra hai đề tài thứ nhất là Lâm tiểu thư hãy kể ra 3 việc tốt đối với dân chúng Vân Khê này, thứ hai là thử thách với sát hạch của Vương gia”

Độc Kiêu và Độc Nhẫn nghe xong liền nở một nụ cười. Vương gia của họ ra đề tài này khi nào sao họ không biết. Đây quả là ý tứ của vương phi, Lâm Phi Phi đã đồng ý làm thiếp, thì bắt buộc phải chọn 1 trong 2. Khuôn mặt của Lãnh Thiên bấy giờ đã giãn ra, y đã hiểu hết ý tứ của vị nương tử tinh ranh của mình.

Còn Lâm Phi Phi nghe xong lại thầm nghĩ đây là ý của vương gia, vương gia chắc chắn là người ra đề tài mà đề tài thứ 1 không thể, không thể để vương gia biết được mình ngang tàn hống hách cỡ nào, đề tài thứ 2 chắc chắn vượt qua, có lẽ là thử khả năng của mình trên giường, về phần này mình ăn chắc ả vương phi kia, cơ thể mình tuyệt mĩ thế kia.

“thưa vương phi, Phi nhi chọn đề tài 2” – Lâm Phi Phi mặt tràn đầy tự tin nói

“tốt lắm” – Nhan Nhược Bình khẽ cười

“không biết đề tài của vương gia dành cho Phi nhi là gì?” – quay sang Lãnh Thiên Lâm Phi Phi đưa bàn tay thon dài vuốt nhẹ từ trên tóc xuống chạm tới da thịt ở phần ngực lộ ra, dùng ngón tay cái khẽ xoa xoa với dáng điệu thẹn thùng, lả lơi, quyến rũ.

Nhan Nhược Bình thấy vậy hừ nhẹ một tiếng sẵng giọng nói: “Lâm tiểu thư, vương gia trăm công ngàn việc, thay mặt hoàng thượng tới Vân Khê trấn xem xét dân tình, không thể để ngài gánh thêm việc nữa, chuyện nạp thiếp ta sẽ thay vương gia thử thách Lâm tiểu thư”

Lâm Phi Phi nghe xong choáng váng đầu óc, thần mê khí sảng, ngây người ra một hồi mới hiểu mình đã mắc bẫy vương phi.