Cô Công Quả Thụ

Chương 34



Kim Hee Chul thật sự nhịn không được rồi, rốt cuộc đây là chuyện gì? Rõ ràng hàng ngày hai kẻ kia đi làm cùng một chỗ lại cứ làm như cách nhau rất xa, muốn nhắn gì lại nhờ anh truyền đạt lại là sao?

Hee Chul là bưu điện à? Hay là vì người yêu của anh không ở đây nên định bắt nạt?

Hai người Jaejoong cùng Yunho kia sao phải ngại ngùng đến vậy? Ngay cả muốn đưa cái gì cũng phải nhờ Hee Chul đưa hộ.

Nếu cứ như vậy, anh không chết vì mệt mà chết vì bị hai người kia chọc giận. Cho nên, Hee Chul ra đòn sát thủ.

“Yunho à, tối thứ sáu là sinh nhật hyung. Tới nhà hyung a, hyung mời mọi người ăn cơm.” Hee Chul gọi điện thoại tới, giọng điệu nịnh nọt khiến cho Yunho đầu bên kia điện thoại nổi da gà.

“Hyung, nhưng mà…” Yunho biết rõ Hee Chul tuyệt đối không đơn giản là tổ chức tiệc sinh nhật nên đang định cự tuyệt. Nhưng đáng tiếc Hee Chul không cho anh cơ hội.

“Đừng có nhưng mà nữa, tên khốn nạn kia, cậu mà không đến hai chúng ta tuyệt giao.” Hee Chul quyết đoán nói, Yunho biết anh chính là loại người nói được thì làm được.

“Nhưng mà, không phải sinh nhật hyung tháng trước rồi sao?” Đây là vấn đề trọng điểm mà Yunho thắc mắc.

“Lần trước hyung tổ chức cùng mấy đứa, người yêu hyung không ở đây, giờ anh ấy về rồi nên hyung mày muốn tổ chức lại.”

“Ah, Kyung hyung đã về rồi à.” Yunho hiểu ra, nhưng vẫn băn khoăn, chắc hẳn Jaejoong sẽ đi đúng không? Cậu ấy hẳn hiện giờ không muốn gặp mình đúng không?

“Đúng vậy, thuận tiện nói cho cậu biết, Jaejoong cũng tới, hyung không cần biết hai đứa có vấn đề gì, đó là sinh nhật hyung, ai cho hyung leo cây, hyung với người đó cắt đứt quan hệ. Cuối cùng, phải mang quà, biết không? Không được phép ăn chùa, cứ như vậy nhá, tạm biệt!”

Yunho cười có chút bất đắc dĩ. Kelly ở bên cạnh khó hiểu nhìn Yunho.

“Điện thoại của ai vậy?”

“Ah, là một người bạn! Kelly, mua hộ anh một món quà, tốt nhất là mẫu mới của Hermes.” Yunho đột nhiên nghĩ đến lần trước đã đồng ý tặng Hee Chul thứ kia, không bằng lần này đưa luôn.

“Ừ, em đã biết.” Kelly hiểu ý cười cười.

“Còn có, tối thứ sáu anh có việc, có thể sẽ về rất muộn!”

“Thứ sáu? Ngày đó, anh em về. Ba em bảo mời anh đi ăn cơm cùng mà.” Kelly vẻ mặt bất dắc dĩ nhìn Yunho.

“Xin lỗi, em không nói sớm, anh đáp ứng người kia rồi.” Yunho cười cười xin lỗi.

Kelly lại trầm mặc, xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Yunho, em cảm thấy lần này trở về, anh thay đổi! Trở nên rất xa lạ! Anh thành một người mà em không hề quen biết. Em bắt đầu hoài nghi, anh còn yêu em không?” Kelly nói câu sau, có chút nghẹn ngào.

Yunho ôm lấy cô từ phía sau, thấp giọng an ủi.

“Đồ ngốc, em nghĩ nhiều rồi. Anh vẫn là anh, Jung Yunho, giống như trước đây mà!”

Kelly quay người ôm lấy Yunho, ôm thật chặt, như sợ Yunho đột nhiên buông ra. Cửa văn phòng không đóng hoàn toàn. Người ở bên ngoài có thể mơ hồ thấy việc bên trong.

Điện thoại Jaejoong vang lên cả buổi, nếu không phải người bên cạnh nhắc nhở, không biết Jaejoong sẽ thất thần đến khi nào.

“Jaejoong? Sao cả buổi rồi mới nghe?” Giọng Kalye mang theo chút phàn nàn.

“Không có gì. Vừa rồi hơi bận. Em xin lỗi.” Giọng của Jaejoong không mang theo một tia cảm xúc nào, trả lời một cách miễng cưỡng.

“Tan tầm, anh đến đón em, chúng ta đi ăn cơm đi!”

“Ừ, Kalye, lúc tan tầm rảnh thì đi mua hộ em một ít đồ đi!” Jaejoong đột nhiên nhớ đến Hee Chul tựa hồ muốn tổ chức sinh nhật vào thứ bảy.

Rõ ràng sinh nhật đã qua tháng trước, nhưng lại còn bắt buộc mình đi, hơn nữa không được phép quên mang quà, bởi vì sẽ bị Hee Chul tra tấn thật lâu.

“Ừ, được. Em muốn mua cái gì?”

“Mua quà sinh nhật!”

“Được rồi, lúc tan tầm, anh đợi em ở cửa công ty!”

Chờ Kalye cúp điện thoại, Jaejoong lại không kìm lòng được nhìn về phía cửa văn phòng. Nguyên lai Kelly đã đi rồi! Khóe miệng Jaejoong bất giác cong lên.

Việc Yunho nhờ, Kelly đã hoàn thành tỉ mỉ. Lúc Yunho tan tầm, cô đã sắp xếp thỏa đáng. Yunho lái xe đi đón cô, hai người lại cùng nhau đi ăn cơm.

Đây vốn chỉ là một cuộc hẹn đơn giản, nhưng Yunho lại không ngờ tới, ở đó lại gặp được Jaejoong cùng với, cùng với bạn trai Jaejoong.

Hai người tựa hồ có chút xấu hổ, bất giác quay mặt đi. Vui vẻ nói chuyện trong bữa cơm này tựa hồ chỉ có bạn gái Yunho cùng bạn trai Jaejoong.

Một bữa ăn kỳ quái đến cực điểm, bầu không khí cũng khó hiểu đến cực điểm. Hai người trầm mặc đến đáng sợ, hai người kia lại nói chuyện ầm ĩ.

“Kalye, em cảm thấy anh và Jaejoong thật sự không dễ dàng a, đã bốn năm rồi, tình cảm thật sâu nặng!” Kelly tựa hồ rất hứng thú với tình yêu đồng tính của Jaejoong.

“Ừ, anh với Jaejoong đang định lúc anh 26 tuổi thì đến Hà Lan đăng kí kết hôn. Nghĩ lại cũng thật vui vẻ, là tháng sau đấy!” Vừa nghe những lời này, Jaejoong có chút kinh ngạc quay lại nhìn gã.

“Đồ ngốc, em đã quên sao, tháng sau anh 26 tuổi rồi, chúng ta đã hứa trước kia rồi mà!” Kalye có chút sủng nịch nhìn Jaejoong, nghe gã gọi Jaejoong là “Đồ ngốc”, Yunho đột nhiên cảm thấy mình đang bị mỉa mai.

Mà Yunho cũng có chút kinh ngạc, mở to mắt nhìn Jaejoong. Có lẽ, anh cũng không tin được, cũng không muốn tin a.

“Ah, thật hạnh phúc!” Kelly có chút hâm mộ nhìn Jaejoong ngồi đối diện. Jaejoong chỉ có thể khẽ cười.

Lúc mang đồ ăn lên, tình cảnh lại khiến cho người ta có chút dở khóc dở cười.

Kelly cẩn thận giúp Yunho thêm gia vị, Jaejoong lại như nhớ tới điều gì, hảo tâm nhắc nhở một câu.

“Yunho không ăn mù tạc đâu, dạ dày anh ấy không tốt!” Nhưng dưới tình huống như vậy lại khiến ba người khác ngây người. Kelly chỉ biết xấu hổ cười.

“Ah, tôi không biết.” Kelly cười gượng.

Yunho nhìn Jaejoong có chút quẫn bách cúi đầu, tâm tình đột nhiên cảm thấy thật tốt.

Đồ tráng miệng ăn cái gì đây?

Lúc này, Jaejoong lại im lặng không nói câu nào. Nhưng Yunho như một đứa trẻ, cãi nhau với Kalye.

“Jaejoong thích ăn kem vị ô mai. Lấy một ly ô mai là được rồi!” Kalye nói với bồi bàn như vậy.

“Không, đổi thành hương trái cây đi. Ô mai dễ ngán, Jaejoong mỗi lần ăn đều không thấy thoải mái.” Yunho có chút đắc ý nhìn Kalye. Lúc này, lại đến phiên Jaejoong giật mình.

Nguyên lai anh để ý điều này. Kem vị trái cây ngọt mà không ngán, là vị mà Jaejoong thích nhất. Nhưng Kalye không thích vị trái cây, cho nên Jaejoong theo thói quen lấy ô mai. Nhưng thân thể vẫn theo bản năng có chút khó chịu.

Nguyên lai anh ấy có để ý. Trong nội tâm Jaejoong kích động không có lời nào diễn tả.

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí thật quỷ dị. Nhưng Jaejoong cùng Yunho đều cảm thấy ăn thật vui vẻ.

Đến lúc trên bàn ăn chỉ còn lại Kelly cùng Jaejoong, Jaejoong lại cảm thấy có chút xấu hổ, ánh mắt Kelly thật sắc bén, Jaejoong không dám nhìn, như đứa trẻ làm sai việc gì đó có chút chột dạ.

Kalye đi WC trước, cho nên, gã không hề nghĩ tới, Yunho cũng tới WC, hơn nữa còn nghe hết cuộc nói chuyện của gã.

“Mi Hye à, là anh. Ừ, anh biết rồi, anh đương nhiên nhớ em a. Hôm nay anh đi ăn cơm cùng với tên ngốc Jaejoong kia.”

“Ừ anh biết rồi, anh đương nhiên phải hiểu rõ. Nhưng chỉ cần đợi đến tháng sau, cầm trong tay “quà sinh nhật” của Jaejoong là được rồi. Nhà đã tới tay chúng ta, anh còn phải để ý đến tên ngốc đó sao? Em cứ đợi tin tốt của anh đi!”

Kalye đặt điện thoại xuống, nhìn vào gương. Đột nhiên thấy bóng Yunho xuất hiện trong gương, Kalye giật mình vội vàng quay người.

“Yunho, anh đến đây lúc nào?” Thanh âm có chút run rẩy.

Nhưng Yunho căn bản không nói chuyện, trực tiếp cho gã một đấm, hung hăng nện. Đè Kalye xuống dưới đất, tay liên tục nện vào mặt gã.

“Mày là tên cặn bã!” Yunho lặp lại câu này liên tục.

Cảnh tượng như vậy khiến cho nhân viên vệ sinh rất sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài hô hoán.

Nghe thấy vậy, Jaejoong cùng Kelly vội vàng đứng lên, xông đến nhà vệ sinh nam.