Có Chết! Hồn Anh Vẫn Yêu Em

Chương 7: Lấp đầy khoảng trống trong tim



Tác giả: Trần Mạnh Bảo.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Nhã Tuệ bắt đầu giúp cậu học tập nghiêm túc hơn, cô ấy giữ đúng lời hứa của mình buổi sáng nào cô ấy cũng đứng đợi cậu ở trước cổng.

"Này, cậu đến sớm vậy." Mạnh Quân nói.

"Cậu càng ngày càng dậy sớm ấy nhỉ." Nhã Tuệ đứng trước cổng cười đáp.

"Hôm nay chúng ta ăn gì vậy?" Mạnh Quân hỏi.

"Mình ăn sủi cảo nhé, tớ biết một quán rất ngon đấy." Nhã Tuệ đề nghị.

"Được, hôm nay tớ sẽ khao cậu ăn." Mạnh Quân vỗ ngực nói.

"Chỗ đó bán hơi đắt, cậu khao nổi không vậy?" Nhã Tuệ hỏi

"Không sao, cứ để anh lo." Mạnh Quân đầy tự tin ung dung bước đi.

"CÁI GÌ??? Năm người ngàn một bát, chỗ này định giết người à" Mạnh Quân vừa nhìn vào bảng giá vừa hét lớn, vẻ mặt cậu thoáng thất vọng, chân toan bước ra ngoài.

Nhã Tuệ liền nắm tay cậu kéo lại,

"Không sao chúng ta cùng góp tiền lại nhé!" Nhã Tuệ cười nói.

"Nhưng tớ đã hứa khao cậu ăn rồi cơ mà." Mạnh Quân nói.

"Không sao đâu, bữa khác cậu khao cũng được vậy." Nhã Tuệ an ủi.

Sủi cảo được đem tới, hương thơm nức mũi, vỏ chiếc sủi cảo không quá dày cũng không quá mỏng ôm trọn nhân thịt bên trong, chỉ cần cắn vào một miếng thì vị thịt mềm mại tan dần trong miệng, hòa quyện với nước canh, tạo nên một mùi vị tuyệt hảo, nhân gian này mấy ai được nếm qua.

"Sủi cảo này hơi đắt nhưng rất ngon." Mạnh Quân tấm tắc khen ngợi.

"Thật không phí đồng tiền bát gạo đúng không, lâu lâu ăn một bữa như vậy cũng đáng." Nhã Tuệ cười nói.

Mạnh Quân không nói cứ tiếp tục cắm cúi ăn, Nhã Tuệ thấy vậy trong đầu cô hiện lên hình ảnh của cậu bé ngày hôm ấy, cô thầm nghĩ:

"Có vẻ cậu không hề thay đổi."

Tiết trời ngày càng lạnh hơn có lẽ trời đã bắt đầu trở mình sang đông, Nhã Tuệ đi trên đường không khỏi run vì lạnh, thấy vậy cậu liền cởi chiếc áo khoác của mình khoác lên cho cô, và nói:

"Nóng quá nên cậu mặc giùm tớ nhé."

Cô lúc này cực kì xúc động: "Cảm ơn cậu, rất nhiều."

Hai người cùng nhau rảo bước nhẹ nhàng trên con đường đến trường, dù cho bây giờ bên ngoài có lạnh thế nào đi chăng nữa, bên trong họ vẫn luôn tràn đầy tình cảm ấm áp.

Mạnh Quân và Nhã Tuệ giờ đây đi học cũng đi cùng nhau, đi về cũng đi cùng nhau, nên khiến cho có rất nhiều đôi mắt ghen tị đổ lên cậu không chỉ là bọn con trai lớp cậu mà còn những đứa lớp bên cạnh nữa. Những đôi mắt tràn ngập sát khí như muốn giết cậu ngay lập tức vậy.

"Nhã Tuệ dạo này không còn đi với cậu nữa hả Bích Thủy?" Kiều Linh hỏi Bích thủy.

"Không! Dạo này cậu ấy luôn đi với Mạnh Quân cậu không thấy sao mà còn hỏi?" Bích Thủy lạnh lùng trả lời.

"Nhìn họ giống một đôi đang yêu nhau thật nhỉ Bích Thủy." Kiều Linh nói.

Bích Thủy không trả lời mà vẫn tiếp tục đọc sách, Kiều Linh thấy vậy cũng không hỏi tiếp mà quay về chỗ của mình.

" Tùng , tùng, tùng.." Tiếng trông vào lớp vang lên.

"Ai biết cách giải bài này?" Giáo viên bộ môn hỏi.

Ở bên dưới chỉ có cánh tay xinh xắn của Nhã Tuệ giơ lên, à không còn một cánh tay nữa, một cánh tay giơ lên khiến cho bao ánh mắt đều ngạc nhiên bất ngờ, hàng loạt câu hỏi đặt ra:

"Cậu ta muốn làm gì?"

"Hay là thích thể hiện?"

"Mạnh Quân mời em."

"Thưa cô, đầu tiên chúng ta phải lấy bốn mẫu thử của bốn lọ hóa chất mất nhãn, sau đó lần lượt cho bốn mẫu thử qua dung dịch Ba(OH)2...."

"Đúng rồi, em làm rất tốt, hôm nay cô rất ngạc nhiên về thái độ học tập của em, tiếp tục phát huy nhé."

Những ánh mắt coi thường khinh bỉ cậu dần dần chuyển sang ngưỡng mộ nhưng trong đó vẫn có vài ánh mắt không phục.

Trong lớp học giờ đây chỉ còn lại hai người đang chăm chỉ học, một người giờ đã lên chức cô giáo đang dạy cậu học sinh nghịch ngợm,

"At present, most of our energy comes from fossil fuels (oil, coal, and natural gas)." Nhã Tuệ dõng dạc đọc.

"Nào, Mạnh Quân đọc lại cho tớ xem, nhớ phải đọc đúng trọng âm và ngữ âm, không thì phải ở đây học đến khi nào thuộc thì thôi." Nhã Tuệ nghiêm khắc nói.

"Vâng thưa cô giáo."

"At present, most of our energy comes from fossil fuels (oil, coal, and natural gas), được chưa ạ?" Mạnh Quân cười tự tin nói.

"Rồi hôm nay chúng ta có thể về sớm." Nhã Tuệ nói.

"Này Nhã Tuệ cậu có thấy tớ tiến bộ lên nhiều không?" Mạnh Quân hỏi.

"Có, rất nhiều hihi, chứng tỏ là tài làm giáo viên của tớ là không tệ." Nhã Tuệ cười nói.

"Chứ không phải tớ thông minh bẩm sinh à?"

"Không cậu là một chàng trai ngốc?" Nói xong Nhã Tuệ liền chạy đi với nụ cười rạng rỡ. Mạnh Quân đuổi theo sau hét lớn:

"Để tớ bắt được cậu, tớ sẽ cho cậu biết tay."

"A....aaa.... bớ người ta có kẻ vô lại ăn hiếp nữ nhi nè...." Nhã Tuệ vừa chạy trên sân trường vừa la lớn.

"Cậu đợi đấy, tớ sẽ bắt được cậu cho xem."

"Haaaa, haaaa haaa, cậu giỏi thì bắt tớ đi nè..." Nhã Tuệ cười to một nụ cười thật sảng khoái, trước giờ cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, có vẻ trong khoảnh khắc này cô mới thực sự được là chính mình.

Hai người rượt đuổi nhau ở dưới ánh hoàng hôn, mặt trời dần dần vùi mình trong mây để đi tìm giấc ngủ, giống như Nhã Tuệ dần dần xem Mạnh Quân là một chỗ dựa bình yên.

"Tớ bắt được cậu rồi" Hoàng Mạnh Quân nắm lấy tay Nhã Tuệ kéo cô vào lòng mình, vuốt nhẹ lên mái tóc cô nói:

"Lần sau đừng chạy khỏi tớ nữa nhé, tớ đuổi theo mệt lắm đó."

"Tớ sẽ không chạy trốn khỏi cậu tớ hứa đấy." Hai người nhìn nhau không chớp mắt, dường như đã gần tới cảnh môi kề môi.

"Ping, ping" Tiếng xe của chú Triệu phá tan không khí lãng mạn của hai người.

"Hôm nay rất vui cảm ơn cậu nhé, Mạnh Quân." Nhã Tuệ vừa nói vừa vẫy tay chào tạm biệt Mạnh Quân và đi vào trong xe.

Thật ra, Nhã Tuệ lúc nào cũng mời cậu lên xe cùng về nhưng cậu luôn từ chối, tại vì đi bộ giúp tâm hồn cậu thoải mái hơn, giờ đây trong đầu cậu lại nghĩ về lúc cậu với cô chạy nhảy trên sân trường, khuôn mặt cô nở nụ cười dưới ánh nắng hoàng hôn nhẹ nhàng.

Một tuần qua trong lòng Mạnh Quân rất vui, cơn ác mộng về ngày hôm ấy không còn xuất hiện trong giấc ngủ nữa, trước kia nếu cậu thấy mình hay khóc trong mơ, thì giờ đây trong mơ cậu đã được mỉm cười hạnh phúc. Cậu cảm thấy tâm hồn mình không còn trống trải hơn trước, giờ đây cậu đã có thêm động lực để đến trường, giờ đây cậu đã có một người bên cạnh để cùng mình sẻ chia. Cậu thầm nghĩ:

"Có thể mỉm cười thật là một điều hạnh phúc, đó là những gì anh học được từ em, anh muốn nói với em anh yêu em rất nhiều, nhưng từ trong sâu thẳm trái tim mình anh không có đủ dũng cảm để nói ra, ngày trước chúng ta trở nên xa cách vì sự ích kỉ của chính bản thân anh, thế nhưng em đã chủ động xích lại gần bên anh, em đã chủ động cứu vãn mối quan hệ dường như đã nứt gãy, em đang dần lấp đầy khoảng trống trong trái tim anh."

Giờ đây trong lòng cậu nhớ lại những kỉ niệm trong quá khứ

"Anh và em đùa giỡn trên con đường về nhà, anh chọc em bực tức mà chẳng rõ lí do, bởi vì anh muốn nhìn thấy những gương mặt khác của em, đôi mắt to của em và cả giọng nói như muốn khóc, cho đến giờ chúng vẫn bóp chặt lấy trái tim anh, và hôm nay anh đuổi theo em giữa những cơn gió thổi, anh cố gắng kiếm tìm những điều không đổi thay giữa hai chúng ta, anh sẽ không bao giờ quên hình ảnh của em ngày hôm nay, Em à, có những cảm xúc vượt qua cả dòng thời gian em biết không?, anh đã yêu em từ trong quá khứ và đến giờ anh vẫn mãi yêu em."

"Có lẽ sự lì lợm của anh đã làm em mệt mỏi nhiều rồi thế nên anh sẽ tặng em một thứ gì để đền đáp vì những gì em làm cho anh." Cậu thầm nghĩ.

"Rắc...rắc..." Tiếng mưa rơi.

Mạnh Quân liền nhanh chóng tìm chỗ trú, một làn gió lạnh lẽo thổi qua con phố đêm yên tĩnh, cậu đưa mắt nhìn ngọn đèn đường đang tỏa ánh sáng dịu nhẹ, cậu thoáng buồn nghĩ:

"Có những tình cảm mà ngọn đèn đường kia không thể chiếu rọi trong anh, liệu tình cảm của anh có đến được với em không?"

Hết