Cô Cảnh Sát Đáng Yêu

Chương 37



Editor: Trần Thu Lệ

Vội vàng chạy tới bệnh viện, vừa đến hành lang, liền thấy một số nhân viên chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân đang bận rộn, từ trong phòng bệnh của Lý Thanh Lưu ra ra vào vào. Hai vợ chồng Lý Vệ Dân còn đang hoảng hốt lo sợ đứng ở cửa. Lộ Phi Nhi cũng không có tâm trạng chào hỏi với bọn họ, chỉ căng thẳng để ý đến tình huống trong phòng bệnh, nhìn các bác sĩ đang cắm ống quản vào người Lý Thanh Lưu, sau đó anh được đưa ra khỏi phòng bệnh bình thường, đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Bọn họ cũng không được vào, chỉ có thể ở ngoài cửa nhìn xung quanh, giờ khắc này, trong lòng Lộ Phi Nhi không suy nghĩ được gì cả, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, tay chân luống cuống đứng ở đó, rất sợ anh sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người chờ ở bên ngoài đều không nói gì, qua rất lâu sau, bác sĩ mới đi ra nói là tạm thời ổn định một chút, bảo bọn họ hãy trở về nghỉ ngơi. Dù sao Lộ Phi Nhi vẫn còn trẻ, gặp chuyện như vậy cũng không biết bản thân mình nên làm gì. Lý Vệ Dân bảo cấp dưới đưa cô trở về trường học.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lộ Phi Nhi mở to hai mắt, vội vã muốn đến thăm Lý Thanh Lưu, Ngô Viện Viện nhìn bộ dạng của cô, cũng vô cùng lo lắng, nên đi cùng với cô.

Đến bệnh viện, hai vợ chồng Lý Vệ Dân cũng ở đó. Lộ Phi Nhi nhìn quanh vào trong, không biết tình hình của Lý Thanh Lưu như thế nào rồi?

“Nó đã tốt hơn nhiều rồi, đừng lo lắng.” Chu Tuyết nhẹ giọng nói, nhìn tình cảm của Lộ Phi Nhi đối với con trai mình sâu nặng như vậy, bà thật sự đã nhận cô gái này rồi.

“Vâng.” Thậm chí Lộ Phi Nhi cũng không quay đầu lại nhìn bà, chỉ lo chuyên tâm nhìn nét mặt trong phòng bệnh. Sau đó, cô thấy tay Lý Thanh Lưu cử động, anh đang ra hiệu với điều dưỡng, hình như là muốn lqd nói cái gì đó, điều dưỡng chỉ vào cái gì đó trên bàn, sau đó lại đưa cái đó cho anh, đó là con thỏ nhỏ của anh, con thỏ nhỏ của anh... Anh ‘luôn tâm tâm niệm niệm’(quan tâm sâu sắc về một thứ gì đó) ‘Tiểu Phi’. Bọn anh cùng đi mua, Lý Thanh Lưu nói, ‘Tiểu Phi’ cho anh cảm giác thật giống với Lộ Phi Nhi, sau đó dường như Lý Thanh Lưu đã hình thành thói quen, chỉ cần mỗi lúc không có Lộ Phi Nhi bên cạnh anh, anh đều cố gắng hết sức mang theo ‘Tiểu Phi’ bên người.

Nhìn thấy một màn như vậy, Lộ Phi Nhi giống như bị sét đánh vậy, lồng ngực vô cùng đau đớn, muốn khóc thành tiếng, nhưng lại không thể nào phát ra âm thanh, chỉ có thể dùng hai tay níu chặt quần áo trước người, mặc kệ cho nước mắt cứ rơi xuống. Khoảng thời gian mấy ngày nay, Lộ Phi Nhi giống như đã lấy nước mắt cả đời này ra dùng hết rồi.

“Phi Nhi, cậu hãy bình tĩnh một chút, nếu anh ấy biết cậu như vậy, anh ấy sẽ lo lắng.”

Một khi Ngô Viện Viện nói ra ít nhiều gì cũng có chút tác dụng, Lộ Phi Nhi cũng từ từ tỉnh táo trở lại, bây giờ không phải là lúc để khóc, cô không phải là một người phụ nữ yếu kém chỉ biết khóc, cô phải mạnh mẽ đứng lên, chờ Lý Thanh Lưu tốt trở lại.

Mấy ngày sau đó, tình hình của Lý Thanh Lưu rốt cuộc cũng có chiều hướng tốt, cuối cùng Lộ Phi Nhi chờ đợi đến khi anh mở to hai mắt, âm thanh của anh khàn khàn, nhưng lời nói ra miệng lại vẫn đáng đánh đòn như thế.

“Sao em lại trở nên khó coi như vậy, anh muốn gọi điện thoại cho mẹ em! Yêu cầu trả lại hàng.”

“Nghĩ hay lắm.”

Tuy là giọng điệu đùa giỡn, nhưng ánh mắt của hai người vẫn trao nhau, đã có nhiều thương tổn, hơn nửa ngày cũng không ai nói chuyện. Chỉ là cứ tham lam nhìn đối phương như vậy, đây chính là sinh ly tử biệt trong truyền thuyết!

Buổi sáng mỗi ngày, Lộ Phi Nhi đều sẽ đến bệnh viện, buổi chiều khi Lý Thanh Lưu ngủ cô sẽ trở về trường để học, hiện tại bọn lqd cô cũng rất bận rộn, nhưng chỉ cần có một chút thời gian, Lộ Phi Nhi đều sẽ tới. Hôm nay, Ngô Viện Viện cũng đến với cô, Ngô Viện Viện cũng đến đây mấy lần, Lý Thanh Lưu cũng thừa nhận cô, là bạn thân nhất của Lộ Phi Nhi, dĩ nhiên Lý Thanh Lưu sẽ không dám thất lễ, đặc biệt rất nhiệt tình. Ngô Viện Viện cười anh,

“Không cần phải nịnh hót như vậy chứ? Tình cảm của hai người như vậy, còn ai có thể phá vỡ được nữa hả?”

“Cũng không thể nói như vậy được, nếu chúng tôi cãi nhau, dụng ý của cô đều có thể biểu hiện ra, nếu như có lời gièm pha gì đó, thì chỉ có mình tôi lãnh đủ.”

Bây giờ Lý Thanh Lưu chính là ông lớn, chỉ nằm ở đó chờ Lộ Phi Nhi tới hầu hạ, một chốc thì lau mặt cho anh, một lát lại xoa bóp lưng cho anh, rất sợ anh nằm lâu quá sẽ bị hoại tử, còn phải xoa bóp tay chân, chỉ sợ anh không thoải mái.

“Em có thể dễ dàng nghe được lời gièm pha như vậy sao?” Lộ Phi Nhi nũng nịu nói

“Trời ạ! Thật sự là không chịu nổi hai người, hai người đều tự kỉ như nhau.” Ngô Viện nói xong, còn bĩu môi một cái, bày tỏ thái độ vô cùng khinh thường.

Ba người đang nói chuyện, đột nhiên chiến hữu của Lý Thanh Lưu đến.

“Đến đây, Văn Dật.” Lý Thanh Lưu thấy người đến đầu tiên, lên tiếng kêu

“Tôi giới thiệu cho hai người một chút, đây là chiến hữu của tôi, trung đội trưởng đội ba. Kiều Văn Dật.”

“Văn Dật, đây là vợ tôi, tên là Lộ Phi Nhi, còn đây là bạn học của cô ấy Ngô Viện Viện.”

Lý Thanh Lưu giới thiệu bọn họ với nhau, mọi người chào hỏi một chút, chỉ có điều Lý Thanh Lưu nhìn thấy Kiều Văn Dật cầm theo giỏ trái cây trong tay, nhướng mày,

“Sao lại là giỏ trái cây hả? Phải là tiền mặt chứ!”

“Mẹ nó, tôi vừa trở về là vội vàng tới đây thăm cậu rồi, có thể mua cho cậu giỏ trái cây ở cổng bệnh viện đã chứng tỏ là tôi rất coi trọng cậu rồi, cậu còn đòi hỏi tiền mặt?” Kiều Văn Dật là một người đàn ông vạm vỡ đen sẫm ở vùng Đông Bắc, tướng mạo dễ nhìn, khi cười còn lộ ra hàm răng trắng bóc.

“Không có cách nào nha! Sắp kết hôn, tiền bạc eo hẹp! Tôi còn phải mua nhà cửa nữa mà!”

“Ha ha...” Ngô Viện Viện ở bên cạnh nghe xong, biểu hiện ra bản sắc vốn có, cười ha ha, ngay cả Lộ Phi Nhi cũng nở nụ cười. Nhìn hai cô gái đều nở nụ cười, Kiều Văn Dật cũng có chút xấu hổ, chỉ có điều tiếng cười sang sảng của Ngô Viện Viện đã hấp dẫn anh, giống như bản thân anh đã bị cô cuốn hút rồi.

“Đội trưởng Kiều ngồi chơi, tôi đi rửa ít trái cây cho mọi người.” Lộ Phi Nhi và Ngô Viện Viện mang theo giỏ trái cây đi ra ngoài. Chờ hai người vừa biến mất ngoài cửa, Kiều Văn Dật tiến lên bên cạnh Lý Thanh Lưu.

“Cô gái kia là bạn tốt của vợ cậu hả?”

“Đúng vậy! Cậu muốn làm gì?” Lý Thanh Lưu cảnh giác nhìn chiến hữu, tên tiểu tử này không có ý tốt

“Hãy giới thiệu cho mình một chút đi!” Kiều Văn Dật kéo ghế đến ngồi gần bên

“Không làm, tôi và Ngô Viện Viện không thù không oán, tại sao phải giới thiệu cậu cho cô ấy chứ?” Lý Thanh Lưu độc ác nói, còn khinh bỉ liếc mắt nhìn chiến hữu một cái, khiến Kiều Văn Dật tức giận đến muốn tiến lên đánh anh một quyền như thường ngày, chỉ có điều nhìn bộ dạng hiện tại của lqd Lý Thanh Lưu anh lại không xuống tay được, tức đến không chịu nổi, nhìn xung quanh một chút, hai mắt sáng lên, đưa tay tóm lấy ‘Tiểu Phi’ của Lý Thanh Lưu đang đặt trên gối, một tay cầm lấy lỗ tai Tiểu Phi kéo ra, một tay cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn, cứ như vậy mà kề con dao vào cổ ‘Tiểu Phi’, anh hành động như vậy lại khiến Lý Thanh Lưu sợ hãi.

“Dừng tay! Lão Kiều, có chuyện gì thì từ từ nói, cậu nhất định phải bình tĩnh.”

“Nói, cậu có giúp tôi hay không?” Kiều Văn Dật vô cùng hiểu rõ tầm quan trọng của ‘Tiểu Phi’, tất cả mọi người trong đại đội của bọn anh đều nói, đó chính là trái tim của Lý Thanh Lưu.

“Dĩ nhiên, chúng ta là bạn thân sống chết có nhau, chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi, tôi vẫn luôn để chuyện chung thân đại sự của cậu ở trong lòng, thật đấy, lát nữa, không! Ngày mai, tôi sẽ bảo vợ tôi gọi bạn cô ấy tới để cho cậu chọn, thật!” Lý Thanh Lưu vô cùng không biết xấu hổ bán đứng Ngô Viện Viện.

“Ừ, Lão Lý, tôi cũng nghĩ như vậy, chúng ta là anh em tốt mà! Đây là chuyện đã trải qua thử thách của lịch sử. Được, cậu đã nói như vậy thì đến đây, trả bảo bối lại cho cậu.” Cũng có thể nói Kiều Văn Dật là cực phẩm, trả con thỏ nhỏ lại cho Lý Thanh Lưu mà dáng vẻ như làm việc nghĩa không bằng vậy.

Chờ Lộ Phi Nhi và Ngô Viện Viện trở lại, đã nhìn thấy hai người vừa nói vừa cười. Ngô Viện Viện đang cầm mâm đựng trái cây, để cho Kiều Văn Dật chọn, Lộ Phi Nhi cầm lấy một quả táo gọt bỏ một nửa vỏ, sau lqd đó tìm một chiếc thìa nhỏ, nạo từng chút nhỏ cho Lý Thanh Lưu, Kiều Văn Dật nhìn dáng vẻ hưởng thụ của Lý Thanh Lưu, cũng thèm muốn rớt nước miếng, càng quá đáng hơn là tên khốn kiếp kia lại kén cá chọn canh, nói quả táo không ngọt. Rồi nhìn lại Ngô Viện Viện, bộ dạng châu trong ngọc sáng, càng nhìn lại càng thích.

Lý Thanh Lưu sợ Kiều Văn Dật làm hỏng việc, tìm một cơ hội dùng sức trừng mắt nhìn anh, ý bảo anh hãy khiêm tốn một chút. Ánh mắt Lộ Phi Nhi sẽ không tách khỏi Lý Thanh Lưu, hành động của anh cũng khiến Lộ Phi Nhi nghi ngờ, Lý Thanh Lưu chỉ có thể hàm hồ cười.

“Sao anh lại thích ăn trái cây như vậy hả? Quả táo giòn rụm ăn mới tốt.” Lộ Phi Nhi rất khó tưởng tượng, một người đàn ông như vậy lại thích ăn trái cây như thế.

“Hao răng.”

“Anh là lão già không có răng à?” Lộ Phi Nhi trừng anh, chẳng qua cũng chỉ nói một chút, sau này cô sẽ nhớ, mua loại trái cây mà anh thích ăn, để cho anh có thể không cần khó khăn xấu hổ khi dưỡng thương.