Có Cần Lấy Chồng Không?

Chương 12: Dùng thử



“Tổnggiám đốc, kế hoạch đầu tư chưa bàn xong, sếp đã quay về liệu có…” Jasson ngậpngừng.

“Bảo họcứ đợi đã” Liêm Tuấn sắc mặt nặng nề, “Về chuyện tôi bảo anh điều tra, anh đãtìm ra

“Đãđiều tra ra, nhưng…” Jasson có vẻ khó xử.

“Nhưngthế nào?” Giọng Liêm Tuấn lại trầm xuống.

“Phunhân…phu nhân tìm việc rồi…”

“Tìmviệc? Ở đâu?”

“Mộtcông ty nhỏ dưới trướng Liêm Thị, làm …nhân viên bán hàng…”

“Thếà?” Đôi môi mỏng thoáng nhướng lên,một lát sau, Liêm Tuấn nói: “Jasson, hành trình hôm nay có trống không? Lát nữatôi xuống xem tình hình tiêu thụ của cửa hàng.”

Đã nóilà, trước khi gió bão đến , bầu trời rất tĩnh lặng!

Quảnhiên thế! Trong cửa hàng chỉ cách văn phòng Tổng giám đốc một con đường, mộtcảnh tượng rất tấp nập đã diễn ra.

“Đúnglà quá bất ngờ! Tốt quá!” Chu Đại Phúkích động đến mức rơi nước mắt.

Mộtngày trước đó, sách lược bán hàng bằng nghệ danh của họ đã thu hút rất nhiềungười không rõ chân tướng, và ngay cả đài truyền hình địa phương nổi tiếng nhấtcũng đến phỏng vấn ghi hình.

Côphóng viên xinh đẹp mặc áo trễ ngực cầm micro đứng giữa đám người: “Qúy khán giảthân mến, chiến lược bán hàng mới của công ty sau khi được đăng tải lên mạng đãthu hút được hiệu quả lớn. Hôm nay chúng tôi xin được phỏng vấn Giám đốc Chu củacông ty!”

Thế là Chu Đại Phúvừa liếc trộm phần ngực của người đẹp, vừa hồ hởi khoe về sự sáng tạo vĩ đạicủa mình. Rất nhanh chóng, hình tượng gian xảo nước bọt bắn tung tóe của ông tađã được lên hình, truyền đến khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố A, mọi ngườicàng hiếu kỳ đến tham quan, chỉ trong một ngày đã tạo ra kỷ lục tiêu thụ mới, ChuĐại Phú làm sao mà không tươi cười hớn hở được ?

Chu Đại Phúcao hứng nên hứa hẹn sẽ phát thưởng cho tất cả nhân viên trong của hàng, mọingười đều rất sung sướng! Làm việc với tinh thần gấp mười hai lần, chỉ Đỗ LôiTy vẫn">“Tiểu Đỗ, cậu phải cố lên! Lát nữa giám đốc sẽ thưởng cho chúngta!” Giai Vô Song ý chí hừng hực.

“Từ lúcnãy mí mắt trái của tớ cứ giật liên tục, tớ cảm thấy giám đốc lần này chắc chắnsẽ lại phát coupon mua hàng rồi.”

“…”

Linhcảm của Đỗ Lôi Ty không sai, Chu Đại Phú huơ tay, coupon lại được phát, lần nàytăng lên một trăm tệ, nhưng phải mua đủ một ngàn tệ.

Sau khiphát xong, mí mắt Đỗ Lôi Ty vẫn giật không ngừng.

Lạthật, coupon đã phát rồi, sao mí mắt vẫn giật? Đỗ Lôi Ty day day huyệt tháidương, định tìm cơ hội nghỉ ngơi một lúc.

Đúnglúc đó, cửa hàng lại xôn xao.

“Cậu cónghe gì chưa? Hôm nay có sếp phía trên xuống đây quan sát tình hình tiêu thụcủa cửa hàng đấy! Nghe nói là một nhân vật lớn!” Cô A nhiều chuyện nói với vẻbí ẩn.

“Thậtkhông? Nhân vật lớn nào mà bí ẩn thế?”

“Nghenói là Tổng giám đốc của Liêm Thị đó!”

“Thậtkhông? Nghe nói…”

Câu sauđó, Đỗ Lôi Ty nghe không vào nổi, tư duy của cô đã ngừng hẳn ở câu “Tổng giámđốc của Liêm Thị”, cơ thể thoáng chốc cứng đờ.

Tổnggiám đốc Liêm Thị? Chắc sẽ không trùng hợp là…

Một cơngió thổi qua, Đỗ Lôi Ty bất giác rùng mình ớn lạnh.

“Đếnrồi đến rồi! Nhìn kìa!”

Đếnrồi?

Đỗ LôiTy nhanh trí, tỉnh hẳn. Khoan quan tâm có phải là sếp tổng đại nhân hay không,trốn đã rồi tính!

Thế làcô giả vờ nhặt đồ, sau đó với tốc độ nhanh nhất, trốn dưới quầy hàng.

Một látsau vẳng đến tiếng chân, sau đó là tiếng trò chuyện mỗi lúc một rõ.

“Tổnggiám đốc, một cửa hàng nhỏ như chúng tôi mà phải phiền đến ngài đích thân tớithì thực sự là quá vinh hạnh rồi!” Chu Đại Phúcười nịnh nọt, thịt trên mặt đã dồn lại chẳng thấy mắt đâu nữa.

“Nghenói cửa hàng có ý kiến sáng tạo kinh doanh mới phải không?” Một giọng nói quenthuộc vang lên, Đỗ Lôi Ty giật mình, lại co rúm người rút vào bên trong.

NgheLiêm Tuấn nhắc đến đó, Chu Đại Phúlập tức có tinh thần, bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể lại một lượt những điềuhôm qua ông ta nói với nữ phóng viên xinh đẹp, rất kích động đến nỗi nước bọtbắn tung tóe!

“Ý anhlà, bây giờ những nhân viên bán hàng đều dùng nghệ danh?”

“Vâng.” Chu Đại Phúcười khà khà, gật đầu, bỗng sự nhớ điều gì đó, “Nhưng có một nhân viên ngoạilệ, vì cô ấy dùng tên thật!”

Ý củaChu Đại Phú là kể sự thật, thuận tiện cũng khoe khoang khả năng liên tưởngphong phú của mình, nhưng Đỗ Lôi Ty nghe chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ,bỗng nổ tung trong đầu.

Tiêurồi! Sếp tổng đại nhân xin đừng hỏi tiếp!!!

Sếptổng không như ý cô, tỏ vẻ quan tâm: “Ồ? Đó là ai vậy?”

“Đó làTiểu Đỗ mới đến chỗ chúng tôi! Đúng rồi, cô ấy ở quầy kia!” Chu Đại Phúvừa nói vừa dẫn Liêm Tuấn đến quầy bán bao cao su.

Đỗ LôiTy căng thẳng quá, lại rụt cổ vào nấp kỹ.

Côkhông biết rằng cô càng cố ý trốn thì Liêm Tuấn càng chú ý hơn.

“Tổnggiám đốc, để tôi giới thiệu với ngài, đây chính là cô nhân viên đã mang luồnggió mới đến cho công ty.” Chu Đại Phúvừa nói vừa gọi Đỗ Lôi Ty, “Tiểu Đỗ, cháu đến đây! Nhanh!”

Đỗ LôiTy quỳ trốn ở một góc quầy nghe Chu Đại Phúhét lớn thì cho dù không muốn ra cũng không xong.">Lúc đó ánh mắt mangsát khí của Liêm Tuấn đã chiếu thẳng vào sau lưng cô, cho dù không thấy, côcũng có thể cảm nhận được một luồng khí không lạnh mà khiến người ta run sợ.

“TiểuĐỗ, cháu làm gì thế? Mau đến đây!” Chu Đại Phúlại lên tiếng thúc giục.

Đỗ LôiTy đành cúi gằm đầu, chậm rãi đứng dậy,sau đó lại gục đầu quay người lại, nóimột câu bằng giọng đã được biến đổi: “Chào giám đốc.”

“Sếptổng, đây chính là nhân viên kinh doanh Đỗ Lôi Ty của chúng tôi.” Chu Đại Phúđắc ý nói, “Đây không phải nghệ danh mà tên thật đấy!”

Giámđốc! Cái mồm to tận mang tai của chú! Đỗ Lôi Ty thầm gào lên.

Giọngnói thong thả của Liêm Tuấn vang lên: “Thế à? Hình như tôi cũng quen một ngườibạn cũ tên Đỗ Lôi Ty, không biết có phải là cùng một người không?”

“Ồ thậtkhông ạ?” Chu Đại Phúmừng rỡ, “Tiểu Đỗ, mau ngẩng đầu lên cho Tổng giám đốc xem nào!”

Câu ấynghe sao giống tiếp khách trong thanh lâu nhỉ? Đỗ Lôi Ty đành chịu trận, ngướcmặt lên.

Chu Đại Phúvội nói: “Tổng giám đốc, có phải là bạn của ngài không?”

Sự imlặng khiến Đỗ Lôi Ty nín thở.

Hồi lâusau, lại nghe giọng nói trầm trầm của Liêm Tuấn: “ Tôi nghĩ tôi đã nhận nhầmngười.”

Ủa? ĐỗLôi Ty sững người, sao sếp tổng đại nhân lại không vạch mặt cô nhỉ?

Đangngờ vực thì Chu Đại Phúlại nhiệt tình giới thiệu: “Tiểu Đỗ là người mới ở đây, nhưng thành tích rấtổn!”

“Thếà?” Ánh mắt Liêm Tuấn dừng lại ở cô, sau đó lặng lẽ hỏi, “Cô Đỗ trước kia cókinh nghiệm làm việc này sao?”

“…”

Đỗ LôiTy được.

Chu Đại Phúthấy tình hình không ổn thì vội hòa hoãn “Tiểu Đỗ không có kinh nghiệm làmviệc, nhưng cô ấy rất trẻ, chưa kết hôn, vẫn còn thời gian để học tập, rất cótiềm năng phát triển!”

Đỗ LôiTy cuống phát khóc, giám đốc Chu à, chúnói gì không nói, lại nói chưa kết hôn! Qủa nhiên, sắc mặt của Liêm Tuấn thayđổi, lạnh lùng nói: “Cô Đỗ chưa kết hôn à?”

“Vâng…”Giọng Đỗ Lôi Ty nhỏ hơn muỗi kêu.

“Chưakết hôn mà bán sản phẩm này có phải là thiếu kinh nghiệm hay không?”

Câu hỏiđó khiến Đỗ Lôi Ty ú ớ.

Kinhnghiệm? Kinh nghiệm gì? Chẳng lẽ…Nghĩ thế mặt cô thoáng đỏ bừng.

LiêmTuấn tiếp tục không buông tha: “Tôi muốn hỏi cô Đỗ, trong quầy này có rất nhiềunhãn hiệu, cô có hiểu đặc điểm từng loại không?”

Đốidiện với vẻ áp bức của sếp tổng, những điều mấy hôm nay Đỗ Lôi Ty học được đềuquên sạch, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không biết phải nói gì.

Phảnứng đó là khiến sắc mặt sếp tổng đại nhân tối sầm lại, sắc giọng nói: “Cô Đỗ,sản phẩm cô bán chẳng lẽ cô chưa dùng thử bao giờ?”

“Chuyệnnày…”

Cuốicùng Đỗ Lôi Ty vì khó tiếp chiêu mà bắt đầu trả lời bừa: “Hay là…tối nay tôi vềdùng thử…”

“Ồ?”Liêm Tuấn nheo mắt, “Cô Đỗ định tìm ai chứ?”

“…”

“Cô Đỗkhông nói, có nghĩa là ban nãy cô chỉ địnhlừa tôi cho qua chuyện?”

“Tôi…”

“Đươngnhiên là không phải ạ! Ai dám lừa Tổng giám đốc chứ!” Chu Đại Phúhòa giải, “Tiểu Đỗ là nhân viên rất chăm chỉ, tôi tin cô ấy tối nay nhất địnhsẽ thử! Có phải không ? Tiểu Đỗ! Chu Đại Phúbắn ánh mắt đến, rõ ràng đang bảo cô: Cô không thử thì ngày mai không cần đếnnữa!

Dướihai tầng ấp lực, Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã suy sụp, “Hôm nay về tôi sẽ tìm bạntrai để thử, được chưa ạ!”

Vừa nóixong, cả cửa hàng lặng phắt.

Đỗ LôiTy rối loạn, trời ơi, cô đang nói gì thế này?

LiêmTuấn ngẩn người, khóe môi cong thành một nụ cười khó phát hiện, “Nếu đã thế thìtôi rất mong đợi ngày mai được nghe cảm tưởng dùng thử của cô Đỗ, tôi nghĩ chắccô Đỗ sẽ không làm tôi thất vọng chứ?”

“Không… không đâu…” Đỗ Lôi Ty phát khóc.

LiêmTuấn đi rồi, một đám nhân viên nữ nhiều chuyện vây lại xung quanh.

“Woa!Đó là sếp lớn đó! Cool quá!” Giai Vô Song đứng cạnh than thở.

“Hơnnữa cậu có chú ý ánh mắt của anh ấy không, lúc nào cũng có thể phóng điện đấy!”

“Ừ! Saoanh ấy không nói chuyện với mình nhỉ? Tiếc quá…”

“TiểuĐỗ, cậu may mắn thật! Còn được nói chuyện với Tổng giám đốc nữa…”

“…”

Thếnhưng những lời bàn tán đó không lọt vào tai Đỗ Lôi Ty, văng vẳng trong đầu chỉcó bốn chữ - cảm! tưởng! dùng! Thử!

Trờicao ơi, đất dày ơi, cô phải tìm ai dùng thử bây giờ???