Cố Cách, Bạch Đốc Của Anh Bị Rơi Rồi

Chương 20



Sau khi trở về, Bạch Đốc bắt đầu sốt cao, khuôn mặt bị bệnh tra tấn vừa sưng vừa trắng. Thế nhưng tâm tình cậu rất tốt, bệnh cũng đỡ rất nhanh, chỉ có vết thương trên

người, trên mặt là mãi không khỏi.

Bị cho leo cây một ngày, hôm sau người đại diện liền hùng hổ đến nhà, còn chưa kịp giáo huấn Cố Cách một trận, liền bị gương mặt như quỷ Bạch Đốc dọa phát khóc.

Hơn nửa tháng, cuối cùng Bạch Đốc đã có thể không cần nhìn sắc mặt Cố Cách mà nói chuyện, còn như vậy nữa cậu cũng phát điên lên mất.

Nhưng mà giống như có chút làm quá, không biết có phải vì muốn che dấu nỗi bất an chưa hoàn toàn tiêu tan trong lòng hay không, hoặc là muốn nóng lòng bù đắp lại

khoảng trống ba năm xa cách… Cố Cách gãi gãi mũi, tóm lại hắn vẫn cảm thấy người nào đó đôi lúc vẫn quá mức nhiệt tình.

Hình như đã là ngày thứ mười bảy Bạch Đốc không đến công ty, ngoài Cố Cách ra cậu cũng chỉ gặp trợ lý của mình.

Tìm người đánh cậu chính là lão Trương, trong công ty xảy ra bất đồng liền dùng loại thủ đoạn thấp hèn này.

Bạch Đốc bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, “Chờ em giết chết lão.”

May mà trên mặt cậu đầy vết thương, có thể yên tâm thoải mái nhàn hạ, khoảng thời gian nửa tháng qua so với ba năm trống rỗng mà nói không đủ để bù đắp lại.

Bạch Đốc ngồi trên sô pha nhóp nhép ăn khoai tây chiên, tùy tay ném cho Bão Bão một miếng.

“Không cần cho Bão Bão ăn mấy thứ này.”

Bạch Đốc đầy miệng khoai tây không kịp nuốt xuống, phồng miệng cướp lại đồ ăn trong miệng Bão bão, cục lông vàng thè lưỡi liếm một cái, không trừa lại bất cứ cái gì.

“Cố Cách anh đã về.”

Bạch Đốc đi qua lấy dép lê cho Cố Cách, con chó lớn vội chạy đến cắn một đôi dép kẻ ô vuông đặt xuống bên chân hắn, được hắn vuốt ve liền đắc ý quay lại le lưỡi với

Bạch Đốc.

“Con chó này giống như thành tinh vậy.”

“Ân, Bão Bão còn ngoan hơn em nhiều.”

“Đây là do em dạy dỗ đúng cách, sao có thể so sánh em với nó chứ.” Bạch Đốc phản bác lại, sáp lại gần Cố Cách, “Em cũng sẽ ngoan ngoãn mà.”

Cố Cách từ chối cho ý kiến, Bạch Đốc hỏi hắn, “Hôm nay nói chuyện thế nào rồi?”

“Viết nhạc phim cho Du Khô, cụ thể thế nào thì còn phải chờ tin tức.”

“Lại là hắn.” Chờ ta giết chết hắn, giết chết hắn!

Cố Cách liếc mắt nhìn sang, Bạch Đốc lập tức như con chó nhỏ mà vẫy đuôi, “Em có thể cho anh cảm hứng.”

“Cho như thế nào?”

Người ta đều nói tình dục có thể kích thích cảm hứng, trong lòng Bạch Đốc dâng trào những ý tưởng “thuần khiết”, đương nhiên là lên giường, lên giường cho ~~~

“Khụ.” Bạch Đốc ho nhẹ một tiếng, “Buối tối chúng ta có thể trao đổi.”

“Cảm hứng gì mà còn phải chờ buổi tối?”

“… Anh muốn ngay bây giờ cũng được, cũng không phải là không thể.”

Cố Cách khó hiểu nhìn lỗ tai Bạch Đốc đỏ bừng.

“Chẹp. Mặc kệ anh.” Bạch Đốc không kiên nhẫn đổ hết mấy miếng khoai còn lại vào miệng, mảnh vụn bay tứ tung.

—–

Buổi tối.

Cố Cách lười biếng dựa vào giường, trên tay cầm một quyển sách không biết Bạch Đốc lấy ở đâu ra — [Làm thể nào để duy trì sự lãng mãn và cảm giác mới mẻ trong quan hệ

vợ chồng].

…..

Bạch Đốc trong phòng tắm từ từ đi ra, cậu mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng của Cố Cách, áo dài phủ xuống che khuất chiếc quần đùi ngắn bên dưới. Nước từ mái tóc nhỏ

xuống làm ướt áo sơ mi, loáng thoáng lộ ra điểm nhỏ quyến rũ màu mật ong. Bạch Đốc liếc nhìn Cố Cách, chọn một góc thích hợp, vươn tay cởi hai cúc áo trước ngực.

Cố Cách nhìn nhìn đồng hồ, cũng không ngẩng đầu lên, “Em ấp trứng ở trong đó hả?”

“…” Hứ, anh mới ấp trứng ấy.

Bạch Đốc ho một tiếng đứng ở bên giường đùa nghịch cốc nước, đuôi lông mày đắc ý nhếch lên, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua, mang theo chờ mong cùng một chút dịu dàng.

Rốt cuộc Cố Cách cũng nhìn lại đây, đảo trên người Bạch Đốc một vòng cuối cùng dừng lại trên cái mông lộ ra ngoài một nửa của cậu.

“?? hả??”

“… Không có gì? Giúp anh đổ cốc nước đi.”

“…” Anh đầu óc có bệnh có bệnh a! Bạch Đốc tức giận ấn cốc nước đến miệng Cố Cách, sặc chết anh!!

Cố Cách xoa xoa răng cửa bị đụng đau, “Em đứng ở đó làm gì? Sao lại…”

“Anh xem trên đùi em có phải có nốt ruồi không?”

“… Thật à?” Cố Cách uống một ngụm nước, đứng dậy cất cốc, không để tâm hỏi lại, “Chỗ nào?”

Bạch Đốc ánh mắt đảo qua đảo lại một lúc lâu, cuồi cùng đỏ mặt tách đùi ra, “Anh xem đây là…”

“Ân? Sao em chưa lên giường? Không lạnh sao?”

“Lạnh cái đầu anh, anh có nghe em nói không hả??”

“Này, …” Cố Cách khó chịu nhìn vệt nước trên sách, “… nước miếng của em văng đầy sách rồi này.”

“Đó là nước trên tóc em!!”

“À,” Cố Cách yên tâm lấy tay xoa xoa, “Mau lau khô tóc đi.”

Bạch Đốc cảm giác tiểu kê kê của mình sắp lạnh chết rồi.