Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Chương 50: Một màn tàn nhẫn



Cả một đêm Ôn Hinh cũng chưa chợp mắt, vừa rạng sáng ngày thứ hai liền chạy tới phòng Ôn Tố Tâm,cô phải rời khỏi nơi đây, không bao giờ muốn gặp người đànông tá ác kia nữa.

Doãn ChínhHào có thói quen chạy bộ sáng sớm, sau khi hắn ra ngoài, Ôn Hinh đi tớichỗ Ôn Tố Tâm từ biệt, Ôn Tố Tâm cũng không có kêu cô ở lại, chỉ là ánhmắt hơi đỏ áy náy nhìn cô.

Cô không biết Mạc Tư Tước có ở lại chỗ này qua đêm hay không,cô ở chỗ này hai ngày,buổi tối căn bản đều sẽ thấy hắn, thậm chí là giờ khắc này,cô cũng không biết chính mình đang sợ cái gì.

Dường như mất mác trong lòng có liên quan đến hắn…

“Hinh nhi,vội vã như vậy muốn chạy đi nơi nào?” Doãn Thiên Kình xuống lầu, nhìnthấy thân thể nhỏ nhắn hoang mang của cô chạy ra bên ngoài, hắn ở saulưng cô đuổi theo.

“Anhhai,trong trường học em có chút việc,em phải trở về …”Lông mi của ÔnHinh có chút kích động , ngón tay cứng ngắc một lúc lâu cũng không cóngẩng đầu nhìn hắn.

Doãn Thiên Kình cũng không có hỏi tới, mà là trực tiếp nắm tay cô, “Anh đưa em trở về!”

Bàn tay nhỏbé của côg bị hắn khóa lại trong lòng bàn tay to, thật ấm áp. Cô dùngánh mắt len lén nhìn tới khuôn mặt hoàn mỹ kia, sự ngưỡng mộ trong lòngđối với hắn càng ngày càng đậm.

Xe của Mạc Tư Tước cũng không ở nhà họ DOãn, Ôn Hinh ngồi ở trong xe Doãn ThiênKình,rời khỏi nơi đây,cô mới cảm giác mình cuối cùng cũng cách xa ác ma.

Trở lạitrường học, Ôn Hinh không có đi làm hai nơi, hai ngày tới đều bình an vô sự,cô đem ước hẹn ba ngày trước của Mạc Tư Tước quên mất sạch sẽ.

Triển Dương gọi lần điện thoại,cô cũng không có đón nhận, mà hắn cũng không có trường học tìm cô.

“Hinh nhi,cónghe nói gì chưa? Doãn Vân Tuyên cũng chuyển tới Thượng Phong ý!” LúcKiều Lâm đi tới, Ôn Hinh đang ngồi ở thao trường thính phòng ghi chép,cô ngẩng đầu,cằm lấy ly kem trong tay Kiều Lâm, có chút buồn bực hỏi, “Côta chuyển tới nơi này làm gì?”

Doãn VânTuyên học ở hệ học viện âm nhạcnghệ thuật, Doãn Thiên Kình vốn tính đưacô đến Vienna (thủ đô nước Áo) đào tạo chuyên sâu, chỉ là Doãn Chính Hào và Ôn Tố Tâm đều không đồng ý.

“Hỏi cậu nha!” Kiều Lâm ngồi xuống bên cạnh cô,trừng mắt nhìn, “Cô ta không phải là nhắm vào cậu mới tới chứ?”

“Không thểnào!” Ôn Hinh vội vã lắc đầu phủ nhận,chuyện cô và Doãn Vân Tuyên cóliên quan cũng không có bị phơi bày ra, ngoại trừ Kiều Lâm, cũng khôngcó người nào biết hai người là chị em.

Ôn Hinh chán ghét nhếch lông mày, Doãn Vân Tuyên chán ghét cô như vậy, vì sao còn muốn chuyển đến trường học của cô.

Sau một khắc, trong lòng cô trầm xuống,câu trả lời đó làm cho cô âm thầm sợ hãi, không phải là… Là bởi vì người đàn ông kia sao?

Cả buổi trưacô thấp thỏm không yên, vẫn chưa có đụng phải Doãn Vân Tuyên,Trong lòngÔn Hinh hồi hộp từ từ đi xuống bên dưới,cô lạc quan nghĩ tới có lẽ đâylà do Doãn Thiên Kình an bài.

Lúc tan học,Ôn Hinh đột nhiên nhận được một tin ngắn xa lạ, phía trên ghi địa chỉmột khách sạn, kêu Ôn Hinh buổi tối đi đến,chỉ là trên màn hình ghi tênlà Giản Ny, Ôn Hinh thoáng cái liền ngây người.

Ôn Hinh gọilại, dãy số kia cũng không có người nhận,cô suy nghĩ hồi lâu cũng không biết tại sao Giản Ny muốn hẹn cô, giữa các cô, chỉ có gặp một lần ởbệnh viện, mà cô ấy cũng không nhận ra mình!

Ôn Hinh do dự một chút hay là đi hẹn, trước khi ra cửa Triển Dương lại gọi điện thoại tới, Ôn Hinh không kiên nhẫn nhận điện thoại, hắn dường như là uốngrượu say, chỉ là một mực kêu tên của cô, Ôn Hinh trực tiếp cúp điệnthoại, sau đó đón xe đi khách sạn hoàng triều.

Đi tới gianphòng 3012, cửa khép hờ, Ôn Hinh gõ hai tiếng cũng không có người trảlời,cô trực tiếp đẩy cửa phòng ra đi vào, bên trong gian phòng u ám,quần áo tán loạn trên mặt đất, trên chiếc xa hoa có hai người lõa thểđang nằm,hai người đó dĩ nhiên là Giản Ny và… Doãn Thiên Kình!