Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Chương 1: Chỗ rẽ gặp nhau



Sáng sớm!Luồng ánh sáng mặt trời bên ngoài lọt qua khe cửa phản xạ chiếu vào.

Bên trong căn phòng xa hoa cấp năm sao dành cho tổng thống,trên chiếcgiường có hai thân thể trần truồng nằm lên nhau,trong không khí trànngập mùi vị sau cuộc kích tình đêm qua, mặt thảm thì quần áo đànông,đàn bà rải rác khắp nơi,có thể thấy được cảnh tượng bừa bãi đêm qua.

Chín giờ,tiếng chuông cửa đúng giờ vang lên,người đàn ông trên giường mở mắt trước tiên,hé ra khuôn mặt tuấn mỹ đẹp một bức tranh giống như một tác phẩm nghệ thuật do thượng đế tạo ra.

Dáng ngườicường tráng từ trên giường đi xuống,tiện tay mặc áo tắm lên,động tácthong thả đi đến cửa sổ nhìn hai gã nhân viên công tác khách sạn quần áo chỉnh tề đang đứng trước cửa,Mạc Tư Tước đang buồn ngủ liền tỉnh táo.

“Mạc tổng, quần áo của ngài đã chuẩn bị xong !” Ngoài cửa có một ngườicung kính cằm một bộ quần áo bằng phẳng sang trọng đứng chờ đợi.

“Đưa cho ta!” Giọng nói gợi cảm trầm thấp từ cánh môi nhỏ bé của hắn phátra, hắn vươn tay nhận lấy quần áo sau đó đóng cửa phòng,hắn không nhìncô gái mở to mắt nằm trên giường một lần,xoay người đi vào phòng vệsinh.

Khi trở ra,cả người diện một bộ âu phục Armanimàu đen bao lấy dáng người cao lớn của hắn một,mái tóc còn ẩm ướt có ítgiọt nước theo lọn tóc chảy xuống,kết hợp với gương mặt tinh xảo cảngười hắn phát ra một phong thái tao nhã và địa vị cao quý.

Hắn không nhìn bức tranh xinh đẹp lõa lồ trước mắt,Mạc Tư Tước nhếch môinửa cười nửa không có chút tà mị,xoay người đi về phía cô gái còn làmdáng trên giường nói: “Bảo bối,biểu hiện tối qua của cô làm tôi quả thực rất hài lòng!”

“Tiền,ta sẽ cho thư ký đưa cho cô!”Kế tiếp Hắn bổ sung thêm một câu, nhất thời làm cho cô gái xinh đẹphoảng sợ, thậm chí không kịp mặc áo để da thịt trắng noãn như sữa lộ ratrước mặt hắn, hắn không thèm để ý dửng dưng như cũ.

“Tước,anh là có ý gì? Em không cần tiền. . . . . .” Thân thể mềm mại như rắn nước của cô ta ép lên thân thể người đàn ông đó,Mạc Tư Tước có chút chánghét đẩy cô gái đó ra,ngón tay thon dài chỉnh lại âu phục sau đó nângcằm của cô ta lên,”Không cần tiền,vậy em muốn cái gì?”

“Em muốn anh . . . . .” Chữ cuối cùng sau từ”anh” còn chưa nói xong, tronglòng Mạc Tư Tước phát ra tiếng cười rầu rĩ giống như nghe được lời nóirất buồn cười,hắn nắm chặt tay sau đó vỗ nhẹ lên hai má cô,khuôn mặttuấn tú càng cười lớn hơn,cúi người đến bên tai cô gằng từng tiếng,“Muốn tôi sao?Nhưng tôi…. không muốn!”

“Cô đừng ngâythơ như vậy. . . . . .” Mạc Tư Tước thu tay lại, khóe môi nhếch lên hắnsuy nghĩ một chút rồi tươi cười sau đó sải bước đi khỏi phòng.

Theo thang máy từ trên lầu xuống hành lang,hắn như nước chảy mây trôi nhanhnhẹn đi ra khỏi,trong đại sảnh nhân viên công tác khách sạn xếp thànhhai hàng nhìn thấy phong thái hiên ngang của hắn,tất cả đều khom lưngcúi chào.

Đi ra khỏi khách sạn,trợ lý đã lái xe thểthao chạy đến trước mặt hắn,thân xe đỏ rực như lửa có chút cuồng dãgiống như thân phận của hắn.

“Lái xe!” Ngồi vào bêntrong xe, hắn trầm giọng căn dặn,xe như mũi tên rời dây cung phóng thẳng đi,rất nhanh hoà nhập vào dòng xe bên ngoài.

Mạc TưTước xoa nhẹ lên ấn đường, vừa muốn nhắm mắt lại,đột nhiên nhìn thấytrước mắt có một bóng đen hiện lên, sau đó khẩn cấp thắng xe lại,chỉnghe được một tiếng “Két….” Xe ngừng lại ở ven đường.