Cô Bé Lọ Lem Đá Hoàng Tử

Chương 1



Đài Nam, khu vườn khoahọc của nam bộ, ở cao ốc trụ sở chính vận chuyển mua bán của ‘Tập đoànĐiện tử Kình Vũ’

“Báo cáo tổng giám đốc, về mảng màn hình TV LCD mới nhất mà chúng tôi nghiêncứu phát triển, bộ phận bán hàng quyết định tự mình làm quảng cáo, dù sao chúngtôi hiểu biết sản phẩm này nhất, cũng có động lực đi đẩy mạnh tiêu thụ nó nhất,công ty tự mình chế tác quảng cáo là một loại xu thế, năm gần đây đã có rấtnhiều kiểu mẫu thành công.” Quách Chí Long - quản lí bộ phận bán hàng xuấttrình bản kế hoạch, ánh mắt lóe sáng, thao thao bất tuyệt thuyết minh.

Chu Thế Hiên ngồi ở sau bàn làm việc mặt không chút thay đổi, lẳng lặng nghecấp dưới báo cáo, nhưng lòng lặng lẽ bay về phương xa, không ai nhìn ra được.

‘Tậpđoàn Điện tử Kình Vũ’ thành lập đã hơn bốn mươinăm, dưới có hóa đá, khoa học kỹ thuật, mậu dịch, công trình sản xuất côngnghiệp, ông nội anh là người khởi đầu ‘Tập doàn Kình Vũ’, trước mắt phụ thân đảm nhiệm chủ tịch, anh là tổnggiám đốc, do anh toàn quyền phụ trách ‘Tập đoàn Điện tử KìnhVũ’, có thể nói anh là con gà đẻ trứngvàng trong tập đoàn, liên tiếp sáng lập những kỷ lục buôn bán khiến người kiêungạo.

Thân là người thừa kế tương lai của tập đoàn, Chu Thế Hiên vừa sinh ra đã làmcho người ta ca ngợi, quá trình trưởng thành và làm việc lại thuận buồm xuôigió, chỉ trừ bỏ một khuyết điểm nho nhỏ là anh từng ly hôn. Anh có năng lựcquản lý công ty khổng lồ, lại không giữ được vợ mình, vì thế, anh thường thườngkhó có thể tự kiềm chế rơi vào những kỷ niệm cũ, nếu qua không được, chỉ sợcuộc sống còn lại sẽ phải kết thúc trong cô độc.

“Chúng tôi sẽ mau chóng thành lập ban chế tác, bao gồm truyền thông, quan hệ xãhội, hợp tác buôn bán, đều đã có một bộ quy trình kỹ thuật hoàn thiện, tintưởng có thể làm ra tác phẩm quảng cáo gây chú ý nhất, hy vọng tổng giám đốc cóthể tán thành kế hoạch này.” Quách Chí Long nói xong một bài dài, cung kính chờđợi tổng giám đốc chỉ thị, tin tưởng cấp trên sẽ có quyết định sáng suốt, bấtquá... Sao nhìn Tổng giám đốc lại như mất hồn vậy?

Bên trong im lặng mấy phút đồng hồ, rõ ràng có hệ thống điều hòa, nhưng trêntrán Quách Chí Long lại bắt đầu đổ mồ hôi, nghĩ lại vừa rồi có phải mình đã nóisai cái gì rồi hay không? Thật ra tổng giám đốc vốn là một người phóng khoánghay nói chuyện, những năm gần đây lại trở nên lặng yên rất nhiều, cũng rất khóthấy đến nét tươi cười của anh, không phải là còn nhớ người kia chứ? Người kiaở trong công ty là một từ cấm, ai cũng không dám nhắc tới chuyện thương tâm củatổng giám đốc. (#Ami:

Rốt cục, Chu Thế Hiên mở ngăn kéo ra, xuất ra một bản giới thiệu vắn tắt, nóigiọng bình thản: “Tìm công ty quảng cáo này, giao cho bọn họ chế tác.”

Là công ty quảng cáo rất giỏi nào, có thể làm cho tổng giám đốc cực lực đề cửnhư thế? Trong lòng Quách Chí Long không mấy phục, tiếp nhận vừa nhìn, thì ralà ‘Côngty Quảng cáo Y Nhân’, quy mô làm việctrong giới chỉ ở hạng trung, anh có ấn tượng sâu, bởi vì vợ trước của tổng giámđốc làm việc ở đây!

Nói đến hôn lễ hơn ba năm trước, có thể nói là chấn động một thời, náo nhiệtđến cực điểm, Quách Chí Long còn được bổ nhiệm là người tổ chức hôn lễ, may mắnkhông xảy ra sai lầm gì, khách và chủ đều rất vui, nhưng ai cũng không nghĩtới, cuộc hôn nhân này chỉ duy trì hơn ba tháng liền tuyên bố chấm dứt, giốngnhư một giấc mộng, nói tỉnh liền tỉnh.

“Tổng giám đốc, ngài hẳn là biết công ty này...”Quách Chí Long không yên bất an hỏi, chẳng lẽ tổng giám đốc không biết ngườikia đang làm việc ở bên trong?

“Tôi biết.” Chu Thế Hiên gật đầu, giải quyết hoang mang của cấp dưới.

“Nếu biết, ngài vẫn muốn chỉ định cho bọn họ chế tác?” Đến lúc đó truyền thôngchắc canh nghe thấy, không biết chủ tịch sẽ có phản ứng như thế nào? Chu giakhông chỉ là danh môn thế gia, còn chú ý các loại phô trương cùng quy củ.

“Có nghi vấn gì sao?” Chu Thế Hiên miễn cưỡng nhướng mày, không giận mà uy.

“Không, không có.” Quách Chí Long lắc đầu liên tục, cho dù anh có nghi vấn rấtlớn, cũng không dám đưa ra dị nghị.

“Cứ quyết định như vậy, cậu đi làm việc đi.”

“Vâng!” Quách Chí Long cũng chỉ có thể kiên trì làm theo, ngày chủ tịch nhườnglại chức vụ đã gần đến, đương nhiên lấy lời nói của tổng giám đốc làm chuẩn,cho dù chủ tịch trách tội xuống dưới cũng không có biện pháp.

Chờ sau khi cửa văn phòng bị đóng lại, Chu Thế Hiên thở dài, đứng lên đi đếnphía trước cửa sổ, mỗi khi anh cần tự hỏi, cửa sổ nhìn xuống mặt đất chính làgóc bình tĩnh của anh.

Không cần người khác nói anh cũng hiểu được, đó là một quyết định điên cuồng,tất sẽ khiến nổi một hồi phong ba, nhưng anh không cần ánh mắt của gia tộc hayngười ngoài, anh chỉ là đang suy tư, vợ trước có tiếp nhận phần khiêu chiến nàyhay không?

Cô đương nhiên là dũng cảm, cũng kiên cường, cô vẫn không hề thay đổi, có lẽ đócũng là nơi khiến anh yêu cô sâu nhất, cô thủy chung kiên trì tư thái của mình,là sự không biết cùng với vô năng của anh, mới tạo thành kết quả cả hai đềuthiệt.

Đêm qua anh lại mơ thấy lúc trước, nói là lúc trước kỳ thật cũng không có baolâu trước kia, bất quá là hơn một ngàn ngày, anh làm mất đi một cái tình yêucuồng nhiệt, từ một người đàn ông đã kết hôn, biến thành một người độc thân tâmsự nặng nề. Lấy điện thoại di động ra, anh nhìn ảnh chụp trên đó, khi thì làmcho anh mỉm cười, khi thì làm cho anh thở dài, ở trên đời này không còn có bấtluận kẻ nào, có thể làm cho tâm tình anh phập phồng như thế.

Cưng ơi, em khỏe không? Vui không? Có ngẫu nhiên nhớ tới anh, nhớ tới lúc trướchay không?

Sắc trời một mảnh bụi mờ mịt, ngoài cửa sổ nổi lên mưa nhỏ, từ tầng cao nhấtnhìn ra xa, anh nhìn không thấy phong cảnh gì, chỉ có bóng hình xinh đẹp bồihồi của cô không đi.

Đài Bắc, khu Tín Nghĩa, ‘Côngty Quảng cáo Y Nhân’.

Ngồi ở trước bàn máy tính, Kha Trúc An đang dùng bút sửa lại bản phác hoạ, đểthỏa mãn nhu cầu của khách hàng, cô thiết kế ba bản thảo Logo, hy vọng trong đócó một cái có thể được ưu ái, cô ở trong bộ sáng tác đảm nhiệm chỉ đạo mỹ thuậttạo hình, kỹ năng chuyên nghiệp cùng thái độ đều có đầy đủ, tác phẩm không thểđể cho người ta thất vọng.

Khi cô chuyên tâm làm việc thì thường không tiếp điện thoại, khách hàng cũngkhông gặp, toàn bộ do trợ lý làm thay.

Trợ lý Tina đi tới, lấy đi ly cà phê đã uống xong, cũng nhắc nhở một câu.

“Joan, Eddy gọi cô đến phòng làm việc của anh ta đó!”

“Oh! Cám ơn.” Kha Trúc An dừng phác thảo, nếu là ông chủ cho mời, đành phải tạmdừng một chút.

Trong công ty quảng cáo tất cả mọi người đều xưng tên tiếng Anh, cho dù là ôngchủ Eddy cũng không ngoại lệ, may mắn cô có cái tên thuận tiện, Joan không saibiệt lắm âm gần giống tên Trúc An.

Không biết ông chủ tìm cô có chuyện gì? Ở công ty cô chỉ có thể coi là quản lýhạng trung, có rất ít cơ hội trực tiếp nói chuyện với ông chủ.

Nói đến Eddy Thuý cũng là truyền kỳ thứ nhất trong giới quảng cáo, bây giờ đãba mươi tám tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ có ba mươi tuổi, anh là một gã con lai,mang huyết thống Tây Ban Nha và Đài Loan, có được một mái tóc quăn màu đen, conmắt thì lóe ánh sáng xanh lục, khóe miệng thường vì mỉm cười mà giương lên. Chodù anh luôn mang khuôn mặt tươi cười nghênh đón người, cũng không đại biểu anhkhông có nguyên tắc hoặc quyết đoán, một tay anh sáng lập ‘Công tyQuảng cáo Y Nhân’, phạm vi nghiệp vụkhắp trong ngoài nước, cũng có nhiều lần đoạt giải, kỷ lục giống như trời sinhnên làm nghề này.

Vừa đi vào văn phòng, Kha Trúc An liền nhìn thấy những con rối và mô hình đầyphòng, đây là phong cách của Eddy, làm việc không quên giải trí, sáng kiến vìvậy mà được kích phát, khó trách biện pháp của anh luôn nhiều hơn người khác.

“Đến rồi sao, Joan.” Giọng nói của Eddy mang theo một loại phong tình của nướcngoài, lúc nào cũng giống như khách du lịch vừa trở về.

“Có chuyện quan trọng sao? Tôi còn một vài bản vẽ phải giao, không thể ở lâulắm.”

Kha Trúc An hiểu cô không cần khách khí với ông chủ, công việc là quan trọng,ông chủ sẽ không không có việc gì cứng rắn tìm đến cô.

“OK, tôi liền nói thẳng, cóngười chỉ định muốn cô tiếp case, là TV LCD mới của ‘Tập đoànĐiện tử Kình Vũ’.” Eddy nhún nhún vai,cầm mặt nạ Batman thưởng thức, cười khổ hỏi: “Cô có thể tiếp không? Tôi khôngmiễn cưỡng, do cô quyết định.”

Đối mặt khách hàng lớn siêu cấp như thế, bất luận công ty quảng cáo nào đều đãdập đầu tạ ơn, nhưng Eddy quyết định trước hỏi ý nguyện của đương sự, dù saochuyện ly hôn, kết hôn giữa nam và nữ là ranh giới khó rõ ràng nhất, chính anhcũng là người từng trải, hiểu được sự dày vò trong đó.

Năm hai mươi ba tuổi, anh nhất thời mất hồn liền kết hôn, chờ tỉnh táo lại đãmuốn ba mươi tuổi, vì tự do hô hấp liền đưa ra ly hôn, con gái giao cho vợtrước chiếu cố, việc anh có thể làm chỉ có ký vài giấy tờ, còn có hàng thángcùng con gái ăn một bữa cơm. Cuộc hôn nhân này là sự thất bại lớn nhất trongđời anh, mỗi lần nhìn thấy vợ trước thật sự làm cho anh kinh hồn khiếp vía.

Kình Vũ điện tử? Bốn chữ này ở trong lòng Kha Trúc An dẫn phát liên tiếp phảnứng, đầu tiên là kinh ngạc, tiện đà kinh hoảng, thậm chí hoảng sợ! Đáng giận,đã qua lâu như vậy, cô vẫn còn có thể bị lay động, một chút tiến bộ cũng khôngcó, rất đáng giận!

Nhưng vô luận như thế nào, cô không cho phép mình thất lễ, nhanh chóng đáp lạiEddy. “Đương nhiên muốn tiếp, vì sao không tiếp?”

Cô không hiểu ‘Tậpđoàn Điện tử Kình Vũ’ vì sao chỉđịnh cô tiếp án, cô không dám nghĩ nhiều cũng không muốn nghĩ nhiều, tóm lạicông việc chính là công việc, cô sớm hạ quyết tâm, không thể để cho cuộc hônnhân trước ảnh hưởng cuộc sống của cô, sau khi rời đi Chu gia, cô đã bị rấtnhiều người nhìn chăm chú và nghị luận, nhưng không phải cô vẫn sống đến naysao? Người khác muốn nhìn thế nào hoặc nghĩ như thế nào, chuyện căn bản khôngliên quan đến cô, cô vẫn phải sống.

Eddy huýt sáo, tỏ vẻ bội phục từ đáy lòng, đổi lại là anh tuyệt đối không thểcùng vợ trước hợp tác, may mắn vợ trước của anh không mở công ty, không cần làmquảng cáo gì, cô là một vị lão sư trung học giỏi và rất nghiêm khắc, chỉ mongcon gái của bọn họ sẽ không thi đậu vào trường trung học kia.

“Cô đã không có ý kiến, liền giao cho cô phụ trách! Trước phái AE đi qua, dòxét xem nhu cầu và dự tính tài chính bỏ ra của đối phương như thế nào.” AE(Account Executive), ý tứ trên mặt chữ chính là người chấp hành dự thảo tàichính, phải kiểm soát được nguồn tài chính bỏ ra của khách hàng cần quảng cáo,phát huy hiệu quả tuyên truyền và lợi ích lớn nhất, phạm vi làm việc bao gồmthị trường điều tra, chỉnh sửa ý kiến, thúc đẩy mở rộng, quan hệ xã hội truyềnthông, là một người trung gian nhiều chức năng cũng chịu rất nhiều áp lực.Người quảng cáo chỉ cần có thể sống qua những ngày làm AE, là có thể nói thànhcông một nửa, tiền đồ cũng có hy vọng.

“Tôi sẽ phái hai vị AE mạnh nhất xuất mã, chờ chân chính chấp hành thì tôi cũngsẽ tự mình tham dự.” Suy tư ở trong đầu cô bay nhanh về, y theo tầng cấp cùngtầm quan trọng của case, cô hẳn chỉ cùng bộ phận bán hàng của đối phương luitới, chắc cũng không tới phiên vị Chu tổng giám đốc kia.

“Thật tốt!” Eddy mang cái mặt nạ hình Batman, đối với cô đưa ra động tác thắnglợi.

“Tôi tin tưởng cô có thể, case này nhất định sẽ có thành tích tốt, đến lúc đócô có thể thăng chức.”

Lời nói của ông chủ khiến cô mãnh liệt nhảy dựng lên trong lòng, ngay từ đầu côcũng là từ cơ sở AE làm lên, một năm trước thăng lên mỹ thuật tạo hình chỉ đạoAD (Art Director), nếu cô có thể thăng chức trở thành tổng giám đốc bộ phậnsáng tạo CD (Creative Director), phụ trách bộ phận sáng tạo, chức vị này đã khôngcó người hơn hai tháng, mỗi người đều khát vọng nó, đương nhiên cũng bao gồmcô.

“Cám ơn anh đã cho tôi cơ hội này, xin mỏi mắt mong chờ.” Sau khi nói xong, cônhanh chóng ra khỏi văn phòng, trở lại bàn mình tiếp tục làm việc, không chobất luận kẻ nào nhìn ra cảm xúc của cô, cho dù vụ làm ăn này và chồng trước củacô có liên quan hay không, cô sẽ tận tâm hết sức hoàn thành, nguy cơ cũng sẽchuyển cơ, rất có khả năng trở thành bước ngoặt sự nghiệp của cô, cô không thểbởi vì nhân tố riêng mà làm hỏng.

Về phần Chu Thế Hiên... Anh là quý công tử nhà giàu có, hẳn sớm đã quên cô - vợtrước bình thường này rồi chứ? Vừa nghĩ tới anh, ngực cô liền có một trận buồn,cô không muốn tự hỏi tình cảm mình đối với anh nữa, dù sao kiềm chế xuống làđược rồi, sớm nên mai táng cần gì phải miệt mài theo đuổi?

Lúc này trợ lý Tina lại đi tới, tri kỷ hỏi: “Muốn một ly cà phê nữa hay không?”

“Cám ơn.” Kha Trúc An thở sâu, nhắc nhở mình phải trấn định, trong lúc làm việclộ ra tâm sự là một loại thất trách.

“Cô vẫn chưa ăn cơm trưa, tôi giúp cô mua một phần sandwich nhé.” Nhìn thờigian đã quá trưa, Tina đầy đặn một chút cũng không hâm mộ Trúc An thon thả, đốivới vị chỉ đạo mỹ thuật tạo hình này mà nói, đói bụng căn bản là chuyện thường.

“Uh, phiền cô mua giúp hai phần, bữa tối tôi cũng sẽ ăn ở công ty.” Kha Trúc Anlấy ra một tờ tiền giá trị lớn đưa cho trợ lý.

“Cô thật sự cậy mạnh ——” Tina không chỉ một lần muốn thay cấp trên giới thiệungười làm quen, hoặc là tham gia hoạt động làm quen, nhưng Kha Trúc An luôn mỉmcười khéo léo từ chối, thật không biết vì sao cô phong bế mình như thế? Mới haimươi tám tuổi, bề ngoài xinh đẹp, khí chất tao nhã, chẳng qua đã kết hôn mộtlần, chuyện đó có gì đâu? Đời người còn rất dài mà!

Tina thầm lắc đầu, cầm túi đi ra cửa, ngoài việ cmua hàng còn phải gửi bưukiện, chạy ngân hàng, ở trong công ty quảng cáo mỗi người đều không rảnh rỗi,cho dù tiểu trợ lý cũng rất bề bộn nhiều việc.

Buổi tối mười giờ, rốt cục Kha Trúc An cũng chấm dứt một ngày làm việc, đồngthời cũng làm tốt kế hoạch bước đầu, hai gã AE ngày mai sẽ thẳng đến Đài Nam,đến tổng bộ của ‘Tậpđoàn Điện tử Kình Vũ’ trước, đithực tế để nắm bắt yêu cầu của đối phương.

Khi cô đáp xe điện ngầm về nhà, tắm rồi nằm ở trên giường, lúc này đã là nửađêm, thế giới to lớn, cô cần có bất quá chỉ là một cái nhà, một nơi có thể hoàntoàn thả lỏng.

Sau khi ly hôn, cô tận lực lấy công việc nhồi cuộc sống, không tham gia tụ hội,không quen bạn bè mới, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận cô, chỉ sợ bị hỏinguyên nhân ly hôn, chim sẻ đã bay lên cành cây thành phượng hoàng, làm sao cóthể bỏ được cuộc sống của một phu nhân? Không ai hiểu được, đống khu nhà cấpcao kia là một tòa nhà giam, thân phận kia là một sợi xiềng xích, thậm chí phầntình yêu kia cũng là một loại dày vò.

Đêm dài yên tĩnh, ngoài cửa sổ có mưa nhỏ, âm thanh tí tách làm cho người takhó có thể ngủ say, suy nghĩ của cô không khỏi bay xa, có lẽ bay quá xa, khôngthể ngờ quay về lúc trước...

Thời gian đảo ngược, trở lại hơn ba năm trước.

Một khách sạn năm sao cao cấp ở Đài Bắc, trong một gian phòng tinh xảo, mộtparty cáo biệt độc thân đang được cử hành, người tham dự đều là những cô gáitrẻ tuổi, không phải bạn học cũng là bạn tốt, mọi người hăng hái vang dội, uốngsâm banh cũng say. Đêm nay các cô tính chơi suốt đêm, ngày mai là thứ bảy khôngcần đi làm, uống đến say không còn biết gì cũng không có sao, trên giường, trênmặt đất, sô pha, bồn tắm lớn đều có thể ngủ, dù sao đều là con gái, không cóđàn ông càng điên cuồng.

Dương Thiến Văn ngày mai sắp kết hôn, không ngừng bị mời rượu cùng bức rượu,cười đến bụng đều đau, cô là người đầu tiên kết hôn trong bọn tỷ muội này, haimươi lăm tuổi rõ ràng không tính sớm, nhưng người hiện đại có nhiều người kếthôn muộn, cô không cẩn thận liền trở thành người đầu tiên.

“Uống…” Mười mấy người đồng thời thét to, Dương Thiến Văn không dám không theo,vừa uống vừa cầu xin tha thứ.

Kha Trúc An đứng ở bên cạnh mỉm cười xem cuộc chiến, cô không phải cái loạingười chủ động huyên náo, tửu lượng của cô rất thấp, cũng không có khả năng làmnhư vậy, rốt cuộc nhóm cáo biệt độc thân muốn làm cái gì? Căn bản chính là mượncơ hội chơi đùa, có thể mỗi người đều cần thả lỏng, dù sao cũng từ học sinhbiến thành người trong xã hội.

Nhìn các bạn học ngày xưa, cô có loại cảm giác xa lạ lại quen thuộc, mọi ngườiđều vui vẻ không lo như vậy, vì sao chỉ có cô mang tâm tình trầm trọng? Sau khitốt nghiệp cô làm việc một năm, thực may mắn bởi vì tham gia một cuộc thi giànhđược học bổng, đi Nhật Bản học thạc sĩ hai năm, học mỹ thuật tạo hình thiết kế,tháng trước mới trở lại Đài Loan, đang chuẩn bị tìm một công việc có thể pháttriển sở học (nhữnggì học được).

Cuộc sống đối với cô mà nói cho tới bây giờ cũng không phải dễ dàng, từ lúc chamẹ ly hôn năm cô mười lăm tuổi, một cảm giác cô lập không chỗ dựa đã thấm sâuvào lòng cô.

Trong cảnh tượng vui chơi, cô vẫn bị kéo đến, kéo đến vòng trung tâm, bị hơnmười ngón tay ngọc chỉ vào nói: “Trúc An uống ít nhất, phạt cô cụng ly!”

“Uh, uh!” Cô nào dám kháng mệnh? Ngay cả nữ nhân vật chính ngày mai sẽ kết hônđã say ngã, cô lại càng không có quyền được miễn.

Chỉ đổ thừa tửu lượng cô không tốt, mới hai, ba ly xuống cổ họng, cả khuôn mặtliền phiếm đỏ như quả táo, khiến cho mọi người cười ha ha, nghe nói người NhậtBản đều uống rất tốt, sao Trúc An đi hai năm, một chút bí quyết cũng không họcđược?

“Reng reng ——” di động lúc này may mắn vang lên, Kha Trúc An lợi dụng thời cơđi đến góc nghe điện thoại, vừa thấy số hiện, thì ra là bà chủ cho thuê nhà.

Bắt đầu mười lăm tuổi, địa chỉ của cô chính là ký túc xá trường học, sau khitốt nghiệp đại học đương nhiên tự mình thuê nhà, dù sao cô cũng là người khôngcó nhà, ba mẹ đều có cuộc sống hôn nhân thứ hai riêng, có thể cho cô chỉ là íttiền lo cuộc sống, ba năm trước đây phần liên hệ này cũng cắt đứt, chỉ còn lạicó tin ngắn thăm hỏi ngày tết.

“Kha tiểu thư a, chỗ của ngươi sao lại ầm ỹ như vậy?” Bà chủ cho thuê nhà vốncó chút lãng tai, lúc này lại nghe được rất rõ ràng.

“Xin lỗi, xin đợi một chút.” Cô hướng các bạn học hét to. “Cầu xin các cậu nhỏgiọng chút được không?”

Mọi người đang cao hứng, khuyên can đương nhiên không có hiệu quả, Kha Trúc Anchỉ có cách ra khỏi phòng, nhưng tiếng gầm sau lưng vẫn không nhỏ, cô phải đira xa chút mới có thể nói chuyện. Bà chủ cho thuê nhà gọi tới là vì chuyện thaymáy làm nước nóng, hẹn hai giờ chiều ngày mai tìm công nhân trang bị, mộtchuyện nhỏ rất đơn giản, nhưng lão nhân gia tựa hồ thích lặp lại đề tài, nóivài phút mới cảm thấy thỏa đáng.

“Tôi đã biết, buổi chiều ngày mai tôi sẽ ở nhà, phiền toái bà.”

“Đi ngủ sớm một chút, đừng chơi quá muộn.” Bà chủ cho thuê nhà nhịn không đượcdặn dò, nhìn xem đồng hồ báo thức đã hơn chín giờ, thanh niên hiện tại thậtnhiều trò.

“Tốt, tôi sẽ đi ngủ sớm một chút.” Kha Trúc An quả thật có chút muốn ngủ, thanhâm mơ hồ của bà chủ cho thuê nhà, còn có tác dụng của mấy chén sâm banh kia,khiến cô muốn nằm xuống nghỉ ngơi.

Cúp điện thoại, cô muốn chạy trở về phòng, lại bỗng nhiên ngây người tại chỗ,kinh ngạc thấy mình lại lạc đường! Phóng tầm mắt nhìn lại, trên hành lang dàitrải thảm màu đỏ thẫm, các cửa phòng màu cà phê đều giống nhau như đúc, khiếncô hoàn toàn mất đi phương hướng, vừa rồi là từ phòng nào đi ra, sao một chúttrí nhớ đều không có? Mới hai mươi lăm tuổi mà thôi, chẳng lẽ cô bắt đầu bịchứng đãng trí của người già?

Đúng rồi, cô có thể gọi điện thoại hỏi tân nương Dương Thiến Văn, tuy rằng sẽcó chút mất mặt, nhưng không còn biện pháp khác, ai biết gọi ba lần cũng khôngai tiếp đón, mọi người nhất định chơi điên rồi, âm nhạc lại lớn tiếng như vậy,ai sẽ nghe được tiếng điện thoại nho nhỏ?

Dưới tình huống bất đắc dĩ, cô đành phải kiên trì, đưa tay đi đẩy mỗi cái cửaphòng, vừa rồi cô ra khỏi phòng thì nhớ rõ cũng không có khóa cửa, chỉ nhẹnhàng đi ra mà thôi. Nhưng mà cô tìm hơn mười phút, các cánh cửa đều khóa, cáinày thảm, cô càng ngày càng mơ hồ, lại còn choáng váng đầu hoa mắt, đối với mộtngười không biết uống rượu mà nói, sâm banh cũng như là rượu mạnh, tốc độ pháttác cực kỳ chậm.

Ông trời phù hộ, nhưng vào lúc này, rốt cục có một cánh cửa có thể đẩy ra! Vừngơi mở cửa, thần kỳ bảo bối! Cô cần lập tức nằm lên giường, cô cảm thấy đầu nặngnề, chân rất yếu, toàn thân rất yếu ớt…

“Di, sao tất cả mọi người đều không thấy?” Cô nhìn quanh bên trong, rõ ràng làbài trí giống nhau, lại nhìn không thấy một bóng người, ngay cả bình rượu cũngkhông thấy, chỉ có một cái bàn trên có đồ ăn, hiện tại là đang chơi trò chơitrốn tìm sao? Cô cũng không phải nữ nhân vật chính đêm nay, làm ơn tha cô đi.

Mặc kệ, cô nhất định ngủ trước một chút, có chuyện gì chờ tỉnh lại nói sau, vìthế cô dùng hết một tia khí lực cuối cùng, cố gắng đi đến bên giường rồi ngãxuống, tùy cho men say cùng buồn ngủ đánh úp lại, cô rốt cuộc không thể giãydụa.

“Cái gì đây?” Chu Thế Hiên vừa ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy trên giường cómột người con gái đang nằm, đây là trò đùa dai gì?

Khoảng nửa giờ trước, anh gọi điện thoại kêu room service (phục vụ phòng), tận mắt thấy người phục vụ dùng xe đẩy đưa tới bữatối, tiếp theo anh vào phòng tắm tắm rửa, theo lý mà nói người phục vụ hẳn làđóng cửa kỹ, anh cũng không có đặc biệt lưu ý, chẳng lẽ cửa không khóa, mớikhiến cho người lạ xông vào? Phục vụ ở khách sạn này cũng quá chu đáo đi?

Anh vừa lau tóc vừa đi đến bên giường, nhìn chằm chằm người con gái đang ngủsay kia, ước chừng hai mươi tuổi, mặc trang phục màu tím liền thân, ngửi đượcngoài mùi nước hoa còn có mùi rượu, hy vọng cô không phải bị trúng thuốc, anhcũng không muốn gặp phiền toái.

Mỗi lần đến họp ở văn phòng nghiệp vụ Đài Bắc, anh luôn lựa chọn khách sạn này,bởi vì tầng cao nhất có câu lạc bộ cho hội viên, có vẻ riêng tư, thân là ngườithừa kế đời thứ ba của ‘Tậpđoàn Điện tử Kình Vũ’, nhất cử nhấtđộng của anh đều dễ dàng khiến cho xôn xao, trưởng bối trong gia tộc còn chútrọng mặt mũi hơn nữa, có thật nhiều quy tắc cho anh, nếu không phải trung họcanh ra ngoại quốc học, chỉ sợ tuổi thanh xuân đều sống uổng.

Anh vốn quen ở phòng cho danh nhân, lần này bởi vì đã đầy khách, đành phải lựachọn phòng hạng nhì, không nghĩ tới liền vừa vặn đụng tới ‘xông vào cửa’ (ý nóichị ấy xông dô như chỗ ko người), hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Lại phải kêuroom service? Tìm người đến mang cô đi?

Reng reng —— lúc này tiếng chuông di động vang lên, anh đứng lên nhận, là bagọi tới, dặn dò một ít chuyện công vụ.

Thật ra Chu Thế Hiên chỉ là trợ lý chủ tịch, ba tháng trước tiếp nhận chức vụtổng giám đốc, mới hai mươi tám tuổi, đương nhiên đưa tới sự chú ý của ngườingoài, còn bị truyền thông phong làm quý công tử nhà giàu có, các công ty đềucầm kính lúp quan sát anh, người cả nhà cũng tương đối chú ý biểu hiện của anh,nhất là phụ thân - thân là chủ tịch, hầu như mỗi ngày đều truyền thụ tâm phápcùng bí kíp cho anh, e sợ anh bị người ta nói là kẻ bất tài đỡ không dậy nổi.

Nói xong việc công, Chu Tín Vũ không quên dặn dò con. “Hiện tại địa vị của conđã khác, mặc kệ làm cái gì, nói cái gì đều phải cân nhắc, khi làm việc trămngàn đừng xúc động, ông nội và bà nội con không chịu nổi lần đả kích thứ haiđâu.”

Chu Tín Vũ và vợ sinh một nam một nữ, con gái đã trông nom không được, lại cùngmột người Nga trong nước bỏ trốn, còn chạy tới Nam Mĩ mở nông trường! Con tuyệtđối phải bảo vệ vị trí, nhất định tìm vị thiên kim con nhà danh giá, truyền lạihuyết mạch Chu gia.

“Đã biết.” Đối với những lời này, Chu Thế Hiên đã sớm nghe đến thuộc làu, nhàbọn họ ngoài tiền nhiều chính là nhiều quy củ, mà nay em gái đã cao bay xachạy, chỉ còn lại có anh chống đỡ mọi trường hợp, nói cái gì cũng không thể làmsai.

Chờ hai phụ tử nói điện thoại xong, anh nhìn người con gái trên giường vẫn ngủsay như cũ, ầm ỹ như thế nào cũng không tỉnh, chẳng lẽ đã uống thuốc ngủ sao?

Anh ngồi trên sô pha, bắt đầu hưởng dụng bữa tối trễ, thuận tiện quan sát vịkhách không mời mà đến này. Cẩn thận nhìn, bộ dạng của cô rất đẹp, làn da trắngnõn, tóc dài đen bóng, dáng người thon thả, còn có một loại khí chất tao nhã,có thể là một đại tiểu thư của nhà nào hay không?

Nói đến đại tiểu thư, anh lại nhớ đến người nhà thay anh an bài vài lần xemmắt, danh môn khuê tú này thật sự rất nhàm chán, tiến thoái ứng đối giống nhưcùng một lão sư dạy dỗ, ngay cả trang điểm trang phục cũng là cùng một nhịp,khiến cho anh không dậy nổi chút hứng thú nào, may mắn anh ở nước Mĩ đã từngkết giao bạn gái, hơn nữa đều là tự do luyến ái, bằng không sao có thể cam tâmtrở về?

Thời gian trôi qua nhanh, anh quay về Đài Loan làm việc đã năm năm, không phảikhông nghĩ tới quyết định, kỳ thật người để chọn lựa cũng không thiếu, nhưngngười con gái mình thích nào có dễ dàng tìm được như vậy, chẳng lẽ sẽ từ trêntrời giáng xuống? Ăn xong bữa tối, buông dao nĩa, anh bước về phía cô gái trêngiường la lên. “Này! Cô cũng ngủ rất tự nhiên rồi? Đó là giường của tôi, mauđứng lên!”

Cô gái vẫn không có phản ứng, chỉ có thân thể hơi hơi phập phồng, chứng minh côcòn đang hô hấp, còn sống. Xem cô ngủ ngon như vậy, anh bỗng nhiên cảm thấy thậtthú vị, coi như làm một trò chơi một giấc mộng cũng tốt, gần đây áp lực côngviệc rất lớn, sự xuất hiện của cô có lẽ sẽ là một chuyện vui.

Anh bỏ đi áo tắm dài, cầm văn kiện an vị trên giường nghiên cứu, đêm dài yêntĩnh như thế, có thể có một cô gái xinh đẹp làm bạn, kỳ thật là một loại maymắn, cô đang ngủ cũng không trở ngại gì, anh sẽ từ từ hưởng thụ phần an tườngđắc ý này.

Đêm tối đã qua, ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào bên trong, Kha Trúc An đau đầunên tỉnh lại, chớp chớp ánh mắt chua xót, dần dần thấy rõ cảnh tượng trước mắt,kỳ quái, sao có thể chỉnh tề sạch sẽ như vậy? Tối hôm qua không phải chơi rấthuyên náo sao? Mọi người chạy đi nơi nào? Chẳng lẽ đã về nhà?

“Chào buổi sáng.” (goodmorning)

Thanh âm đến từ sau lưng khiến toàn thân cô cứng ngắc, thanh âm kia dĩ nhiên làcủa đàn ông! Rõ ràng là party cho con gái, làm sao có thể có đàn ông? Là ngườiphục vụ sao? Hay là trò đùa dai của bạn bè?

Cô chậm rãi cứng ngắc quay đầu, nhìn phía sau có một người đàn ông đang nằm,trên thân trần trụi, tóc rối loạn, miệng mỉm cười, giống như việc này một chútcũng không kinh ngạc, hai người xa lạ nằm cùng một cái giường, tựa như bìnhthường cùng bàn ăn cơm ở nhà ăn.

Trong nháy mắt đầu của cô không phản ứng kịp, ngây người sau một lúc lâu mớilắp bắp mở miệng. “Anh, anh là ai?”

“Tôi mới phải hỏi cô là ai?” Tâm tình Chu Thế Hiên vô cùng tốt, cô gái này cómột đôi mắt to nhu hòa, thanh âm mềm tinh tế, anh thích.

“Này... tại sao tôi lại ở chỗ này? Phòng chúng tôi mở party đâu?” Cô chậm rãingồi dậy, hết nhìn đông tới nhìn tây lại tìm không thấy các bạn học, cúi đầunhìn, may mắn quần áo trên người cô vẫn còn đầy đủ, hẳn là không phát sinhchuyện rượu sau loạn tính gì chứ?

“Cô hẳn là đi nhầm phòng, ở chỗ này ngủ một đêm, tôi gọi cô thế nào cũng khôngtỉnh.” Nghi vấn của cô khiến cho anh nhanh chóng đưa ra kết luận.

“Thật sự? Đây là phòng của anh?” Trời ạ! Cô quá mất mặt, thật mơ hồ, tự nhiênchiếm cứ giường của người ta, còn ngủ thẳng đến hừng đông!

“Tôi có thẻ phòng, còn có giấy tính tiền, không tin, cô có thể đi đến quầykhách sạn kiểm tra.” Anh từ bàn trà bên giường cầm lấy thè phòng, chứng minh‘tính hợp pháp’ cho mình.

Chuyện thật tàn khốc xảy ra trước mắt, Kha Trúc An quả thực muốn vùi vào trongchăn, cô làm sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này? Dĩ vãng, lời bình củacác thầy cô đối với cô đều là thành thục ổn trọng, còn thật sự cẩn thận, hiệntại toàn bộ lại ngu ngốc tới cực điểm!

“Thực xin lỗi! Tôi lập tức rời đi.” Cô nhanh chóng bò xuống giường, mang giàyvào, bỗng nhiên lại dừng động tác lại, quay tầm mắt lại hỏi. “Xin hỏi... giàycủa tôi là anh giúp tôi cởi sao?”

“Cũng chỉ có giày, xin yên tâm.” Giai nhân ở bên, anh muốn cởi đương nhiênkhông chỉ có giày, nhưng dù sao bình thủy tương phùng (bèo nước gặpnhau), vẫn là chờ quen một chút nói sau.

“Ngượng ngùng, do tôi rất hồ đồ, uống mấy chén sâm banh liền mất đi phươnghướng.” Cô hướng anh cúi đầu tạ lỗi, đồng thời cảm tạ ở trong lòng, may mắnkhông đụng tới sắc lang, vị tiên sinh này hiển nhiên là người tốt.

“Không sao, cô cũng không có quấy rầy tôi.” Trái lại, anh đem cô trở thành lễvật từ bầu trời rơi xuống, càng xem càng đáng yêu.

Anh cũng xuống giường, chỉ mặc chiếc quần ngủ màu đen, lộ ra nửa người trên rắnchắc, hiện tại cô mới nhìn anh cẩn thận chút, phát hiện anh có khuôn mặt thật cátính, cùng với một dáng người cao lớn, bộ dáng cười rộ lên thật tàn bạo, đángtiếc là quen biết ở dưới loại tình huống này, cô thầm nghĩ nên chạy nhanh chuồnmất!

“Thực xin lỗi, tôi đi trước.”

Cô sắp mở ra cửa phòng, anh lại tiến lên ngăn lại, nhướng mày nói: “Chờ mộtchút, cô ngủ giường của tôi, hẳn nên trả chút phí phòng chứ”

“Ách... Muốn bao nhiêu tiền?” Loại phòng ở một đêm này trả từ mười ngàn trởlên, cô trả nổi sao? Nói không chừng so với tiền thuê nhà một tháng của cô còncao hơn! Nếu không phải bạn tốt nhiệt tình mời, cô không có khả năng đến loạikhách sạn cao cấp này, nhà trọ cho thanh niên hoặc nhà bình dân mới là lựa chọncủa cô.

“Rất đơn giản, như vậy là được.” Anh cúi người tiến lên, nhẹ nhàng hôn môi củacô một chút, nhanh chóng như không phát sinh qua, nhưng lại thật sự đã xảy ra,cô không kịp phản ứng, anh đã lui ra, lưu lại độ ấm cùng hơi thở nhàn nhạt.

“Anh, tôi còn nghĩ anh là chính nhân quân tử!” Cô đưa tay vuốt ve miệng mình,không thể tin được anh lại làm như vậy.

“Tôi cũng không nói qua như thế.” Anh nhịn cả một đêm là đã hết lòng quan tâmgiúp đỡ, mới nhẹ nhàng hôn xem như thực khắc chế, giống như suy nghĩ của anh,đôi môi đỏ mọng của cô vừa mềm lại vừa thơm, có lẽ tối hôm qua anh không nênthủ lễ như vậy.

Kha Trúc An nghe xong trong lòng đau xót, là chính cô mơ hồ trước, bị người sàmsỡ cũng không thể nói gì, cô đành phải cắn môi dưới, nhịn xuống ủy khuất, anhnhất định nghĩ cô là loại con gái tự động đưa lên cửa, cô cần gì phải giảithích nhiều, dù sao... Dù sao bọn họ sẽ không gặp lại.

“Cô tên là gì? Tôi đưa cô về nhà.” Xem bộ dáng chịu đả kích mạnh lại ra vẻ kiêncường của cô, anh bỗng nhiên hối hận, anh không nên làm việc càn rỡ, duyên phậncủa bọn họ hẳn là còn tiếp tục, mà không chỉ là một trò chơi hay một giấc mộng.

Cô lắc đầu, mở cửa bay nhanh rời đi, Chu Thế Hiên đứng tại chỗ nhìn theo, cũngkhông vội vã đuổi theo, bởi vì anh đã nắm được ‘nhược điểm’ của cô, bọn họ nhấtđịnh sẽ gặp lại.

Vội vàng chạy ra ngoài hành lang, Kha Trúc An vẫn nhớ không nổi phòng của bạn tốt,đang tâm hoảng ý loạn thì vừa vặn có cánh cửa mở ra, đúng lúc giải cứu cô.

Chỉ thấy Dương Thiến Văn trợn to mắt hỏi: “Trúc An, cậu chạy đi đâu? Mình cònnghĩ cậu đã về nhà trước.” Tối hôm qua mọi người chơi quá khùng, hai giờ sángđã ngủ hết, mười mấy chị em tốt cũng không có kiểm kê nhân số, thẳng đến buổisáng cô mới phát giác không có Kha Trúc An.

“Mình... mình chỉ đi ra ngoài gọi điện thoại, bây giờ mình phải về.” Kha TrúcAn nói không nên lời mình đã gặp cái gì, việc kia thật sự là ngu tới cực điểm.

“Đến, đừng quên túi xách của cậu.” Sau khi Dương Thiến Văn tiễn bước một đámbạn tốt, phát hiện còn có túi xách này.

“Uh, cám ơn.”

“Buổi tối cũng đừng quên tới tham gia hôn lễ của mình.” Dương Thiến Văn nhắcnhở bạn tốt, màn kịch quan trọng không phải party cáo biệt độc thân, mà là tiệccưới chính thức!

“Đương nhiên.”

Cứ như vậy, Kha Trúc An ly khai khách sạn, ánh mặt trời bên ngoài giống nhưchiếc lưới vàng, bao trùm từng người đi đường và qua đường, cô đau đầu muốnchết, không có biện pháp chờ xe buýt hoặc đáp xe điện ngầm, liền kêu một chiếctắc xi đi thẳng về nhà, tình trạng trong người đã không ổn như thế, xa xỉ nhonhỏ một chút là cần thiết.

Vốn tưởng rằng tai nạn đó chấm dứt như vậy, ai biết đây chỉ là chương thứ nhấtcủa chuyện xưa...