Cô Bé Du Côn Của Tôi

Chương 75: Ngoại truyện



-một không gian lãng mạn.......... nhộn nhịp của khu vui chơi giữa lòng thành phố có hai người đang nắm tay nhau Trái tim họ tràn đầy hạnh phúc, trong mắt họ chỉ chứa hình bóng của một người, tình yêu của họ vượt qua cả sự sống và cái chết, cả giận hờn và yêu thương

Nhưng kết thúc họ vẫn là của nhau mãi mãi

Buổi tối ở khu vui chơi đông đúc ồn ào, tràn ngập không khí vui tươi

Hắn nắm chặt tay nó lắm thật chặt, hắn dẫn nó đi, dẫn nó đến một nơi rành riêng cho họ một nơi có hạnh phúc, có niềm tin và có.....tình yêu.

- Sao chỗ này vắng vẻ vậy, anh dẫn em đến đây làm gì – nó liên tục hỏi khi thấy mình càng xa đám đông

Hắn vẫn im lặng chỉ cười kéo nó đi làm nó khó chịu muốn đưa chân lên đá văng cho hắn bay đâu xa xa cho nó đỡ ngứa mắt.

Hắn kéo nó đến trước một đu quay bánh xe khủng lồ nhưng chẳng có bóng ma nào cả

- anh định rủ em đi bắt ma hả? em không sợ ma đâu đó nên đừng có hù em – nó mạnh miệng nói

nhưng nhìn xung quanh tối om nó cũng hơi rùng mình.

hắn đưa ngón chỏ lên khuân miệng nhỏ xinh muốn nó im lặng

hắn tiến ra phía sau nó khiến nó thủ thế nếu hắn manh động nó sẵn sàng cho một cước

hắn cho lưng nó tựa vào khuân ngược mình rồi cầm chặt hai tay nó.

nó chợn tròn mắt nhìn hắn

hắn cầm tay nó đưa cao lên trên khuân mặt nó, nó nhìn theo tay mình

hắn nhẹ nhàng chậm dãi di chuyển ngón tay nó

nó nhìn thấy

cảm nhận thấy con tim mình đập liên hồi xao xuyến, đôi tay nó khẽ run run

người con gái nào cũng vậy trong tình yêu họ luôn yếu đuối, luôn muốn có một người che trở và nó biết người cùng nó đi đến suốt cuộc đời với nó là hắn

hình trái tim nó và hắn vẽ kết thúc cũng chính là lúc chiếc đu quay bánh xe khủng lồ bật sáng.

đôi mắt nó tưởng chừng như không chớp nhìn dòng chữ trước mặt mà nó muốn rơi nước mặt vì hạnh phúc

- ANH YÊU EM THIÊN LINH LÀM VỢ ANH NHÉ –

Hắn nắm thật chặt tay nó đưa nó đối diện với hắn

Chẳng cần hoa, chẳng cần một bữa ăn thịnh soạn ở nhà hàng, không cần những trai rượu hàng triệu hay những bản nhạc du dương tìng cảm.

Nó chỉ cần một tấm lòng biết quan tâm chia sẻ với nó

- đồng ý làm vợ anh nhé – hắn lấy từ túi áo ra một chiếc hộp hình trái tim màu tím

ai cũng phải biết đó là chiếc hộp đựng một chiếc nhẫn cưới,một chiếc nhẫn sang trọng bằng kim cương.........

hắn từ từ mở hộp ra

khuân mặt nó ửng hồng chuyển sang tím tái như vỏ hộp

hai hàm răng nó nghiến chặt vào nhau, hai bàn tay siết thành nắm đấm đấm một cú thẳng vào bụng hắn khíen hắn không kịp đỡ mà phải gập người ôm bụng đau đớn

- sao em dở thói côn đồ với anh vậy, anh đang cầu hôn em cơ mà, em làm mất cả không khí lãng mạn –

- em không ế đâu mà anh dùng cách này hạ nhục em – nó nhìn hắn với ánh mắt căm phẫn

- amh là thật lòng –

- sao anh lại cầu hôn em bằng thứ đó hả, anh muốn nói em côn đồ cũng được nhưng hôm nay em phải cho anh một trận –nó hùng hổ tuyên bố

-từ từ, anh có vài lời giặn dò trước khi ra đi – hắn dơ tay lên xin hoãn

- Anh anh không muốn dùng những chiếc nhẫn kim cương xa xỉ, không muốn tình yêu của mình cũng giống như người khác, anh muốn em là thứ đặc biệt của anh không gì có thể thay thế được, cái này tượng trương cho tinh yêu bền chặt, nó có một bộ, em đã giữ hai thứ và giờ đây anh muốn em cầm hểt trái tim anh và khoá nó lại ở bên em mãi mãi, anh yêu em, cô be du côn của tôi ạ -

Một chiếc chìa khoá nhỏ xinh được thiết kế một cách đặt biệt, cầu hôn không có nhẫn, chỉ có một chiếc chìa hoá nhỏ trong chiếc hộp

Đôi mắt nó mọng nước, cảm xúc dâng chào

Nó ôm chặt lấy hắn mà khóc

- em yêu anh rất nhiều –

Sáu năm sau

Vương Anh và Thiên Linh bước vào cổng nhà đã thấy tiếng giống lên của trẻ con

Cả hai cùng vội vã bước vào nhà thì cảnh tương đập trước mắt làm cả hai hãi hùng

Trên tay hai ông bà nhà họ Vũ Trịnh là hai đứa trẻ giống nhau chỉ khác là một người là nữ và một người là nam..

- cuối cùng hai đứa cũng về giúp ba mẹ đỡ hai đứa này không, mệt lắm rồi –

cả hai người cùng vội vã vào đỡ cho hai ông bà nội.

- ngoan ngoan, Tú ngoan không khóc nữa – nó ôm Tú vào lòng vỗ về

những tiếng nấc thân thương giần dần dảm đi nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt hẳn.

cậu bé ngủ ngon lànhh trên vai mẹ nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ

nó đưa Tú lên phòng và giúp đứa con ngoan có giấc ngủ thật ngoan, lau đi những giọt nước mắt trên khoé mi

nó hôn nhẹ lên chán đứa con rồi rời khỏi phòng một cách nhẹ nhàng.

nó đi xuống phòng khác với một tư thế phấn khỏi,vui vẻ nhừn cảnh tượng hỗn độn ở phòng khác khiến nó muốn té.

ba người lớn trong nhà đang cố cùng nhau chung sức để.......giữ một đứa trẻ con đang khua chân múa tay cười khanh khách lộ ra hai cái răng cửa xinh xinh, khuân mặt tròn vo kháu khỉnh đáng yêu

do không thể bế trên tay vì cô bé cứ động động đậy dẫng dụa khiến Vương Anh phải cho cô bé ngồi xuống ghế sofa

- ngồi ngoan nha không ba đánh đòn đó – hắn nhìn cô bé với ánh mắt cảnh cáo

cô bé mắt tròn xoe nhìn ba mình rồi lại cười khanh khác khiến hắn cứ như thằng ngố

cô đâu có chịu ngồi yên

cô tuột mình khỏi ghế sofa để xuống đất, hắn thấy vậy liền vội vàng đỡ con sợ con ngã

cô bé vẫn cười, nụ cười của thiên thần mà ai nhìn thấy cũng yêu quý

từ trước đếnnay cô bé rất ít khóc, chỉ cười và luôn cười

hắn cứ phải chạy theo đứa con bé bỏng quanh nhà như một bà bảo mẫu

ba người còn lại ôm bụng cười vui vì đứa cháu nghịch ngơm này.

- ba mẹ sao Anh Tú khóc dữ vậy ạ – nó vội hỏi khi nhắc đến thằng con trai tèm lem nước mắt

- haizzzz... thằng Tú nó ngoan cứ ngồi trong lòng bà nghịch đồ chơi thôi nhưng con bé Bảo Anh thì cứ chạy quanh phòng cầm đồ chơi ném tứ phía còn xông cả vào cướp đồ chơi của em, hai đưa giằng co, bà quát mãi,lôi cả hai đứa mà không được,con bé nhanh nhẹn xông thẳng vào túm cổ áo thằng Tú khiến mẹ hoảng hồn vội gọi ông nó ra,thằng Tú thì khóc thét con chị thì cứ đứng cười thôi – bà mặt hoảng sợ kể lại chiến tích của cô cháu gái.

—————-

Sau khi cho hai đứa con ngủ ngon lành nó về phòng

Hắn đang ngồi trên giường đọc báo thấyvợ vào liền gạt gọn xang một bên

Nó lên giường nằm trong vòng tay ấm của hắn mà thở dài

- cứ tình trạng này không biết em có sống được với hai nhóc quỷ không,anh có thấy con cái nhà ai nghịch như nhà mình không? –

hắn vuốt mái tóc mượt mà thơm của nó

- nó nghịch được mới khoẻ không ốm yếu em à –

- nghịch đến mức này em cũng chịu, không biết nó giống tính nết ai nữa –

hắn nhẹ cười

- Bảo Anh là bản sao của em đấy, giống em nên giờ bé tí đã có thói du côn chị hai trong người rồi –

Nó nghe mà méo mặt chẳng lẽ lúc bé nó cũng vậy à

- em đâu có thế, có mà nó giống anh ý, suốt ngày muốn chọc tức người khác – nó phụng phịu

hắn không nói gì chỉ cười nhìn vợ vowsi ánh mắt âu yếm

————————————–

Ba năm sau

Có một cô bé 5 tuổi với chiếc váy màu trắng tinh khôi, cô xinh đẹp như nàng công chúa, cô đang loay hoay trong đám hoa trong vườn

Nụ cười đẹp rực rỡ nở trên môi cô bé

Một chàng trai có mái tóc vàng khuân mặt vô cùng điển trai như bức tranh tuyệt trần, phong thái của cậu toát lên vẻ cao quý của giới quý tộc, chàng thanh niên 19 tuổi đầng phong độ và nhiều hứa hẹn cho tương lai,

Cậu tiến gần đến cô bé

- cháu đang tìm gì vậy -

- cô bé quay đầu lại nhoẻn miệng cười

- cháu muốn tìm sâu –

chàng trai nhíu mày

-cháu tìm sâu để làm gì? –

Cô bé vẫn giữ nụ cười trên môi

- cháu muốn doạ mấy bạn kia – cô bé đưa ngững ngón tay trắng trẻo về phía của mấy đứa trẻ, con cả trai lẫn gái và cậu biết đó đều là con của ai đó đều là con của những người bạn chị cậu

- cháu không sợ sâu à –

Cô bé vẫn mỉm cười lắc đầu rồi chui sâu vào trong bụi hoa hơn

- em họp xong rồi à –

Bỗng có tiếng phát ra đằng sau cậu liền quay lại thì đúng là chị mình

- em vừa họp xong, xin lỗi chị phải sang tận đây thăm em mà em không thể đón tiếp tận tình được –

- mấy anh chị cũng định đi du lịch luôn ý mà chị thấy.......................... –

Nó chưa nói hết câu thì ở đằng xa đã phát ra những tiếng hét chói tai của mấy đứa trẻ con và có cả tiếng khóc khe khé

Cạu có thể đoán được tác phẩm này là do ai làm

Mặt Thiên Linh tối sầm lại hét lớn

- VŨ HOÀNG BẢO ANH CON CHẾT VỚI MẸ – cô bé không để ý đến bà mẹ già mà vẫn cười khanh khách.

- em không được nghịch như thế chứ – Quân tỏ ra là một người anh lớn nhất

Trang khẽ mỉm cười nhìn cậu con trai 7 tuổi của mình đã dần trở thành người lớn

Bảo Anh bữu môi

- thế sao vừa nãy anh xin em một con – Trang nghe xong mà méo cả mặt nhìn sang Huy lườm ý muốn nói " con trai cưng của anh đó "

Có một cô bé dễ thương mặc chiếc váy hồng đang ngồi trong lòng Huy khóc om xòm trông mà đến tội

- Dung ngoan ba thương, nín nào có ba đây rồi con không phải sợ nha –

Mấy cậu con trai khác cũng đến làm lũng bố mẹ

- mẹ ơi em ấy nghịch ghê quá – Thiên Minh làm nũng An Nhi

- ba ơi bạn ấy không phải con gái – Duy lay lay tay Quốc trong khi Quốc vẫn ngẩn tò te với bà vợ

- mẹ ơi, bạn ấy bắt bọn con goị bạn bằng anh – cậu nhóc 6 tuổi ôm chầm lấy tay Lê

Cả nhà được một phen méo mặt đã đời với cô nhóc du côn này.

Đọc Cô bé du côn của tôi phần 2.