Cô Bé Du Côn Của Tôi

Chương 71



Hắn nhìn xung quanh căn phòng rồi lại nhìn hai người đã lớn tuổi và cũng đang nhìn cậu chăm chú.

- cậu tỉnh là mang rồi, làm vợ chồng tôi lo quá – bà Joson cười hớn hở như con trai mình chuẩn bị cưới vợ

hắn cảm tháy rất khó chịu toàn thân hắn không thể ngồi dậy được.

ông bà thấy cậu cố ngồi dậy thì cũng nhanh chóng qua đỡ cậu

- cậu phải nằm nghỉ ngơi ít hoạt đông nếu không ảnh hưởng đến vết thương trong lành sẽ rất nghiêm trọng đấy – ông Joson giúp cậu nằm một tư thế thoải mái.

-cháu đã hôn mê mấy ngày rồi – cậu nhanh chóng hỏi, tường giây tường phút với cậu vô cùng quan trọng.

Cả hai ông bà cùng trợn tròn mắt

- cậu đã hôn mê gần hai tháng rồi –

hắn nghe xong cứ như muốn đổ sụp, hai tháng sao, mất tích trong hai tháng sao, còn nó thì thế nào, trong hai tháng nay nó sẽ ra sao

không, không cậu phải đến bên nó, cậu phải bảo vệ nó ( với cái thân này thì anh đòi bảo vệ ai, muỗi đốt Anh còn chết hống hồ đòi đi bảo vệ gái)

hắn cuống cuồng muốn ngồi dạy rời khỏi chỗ này nhưng bị hai ông bà ngăn lại

- cậu không được cử động sẽ ảnh hưởng rất lớn đến vết thương –

hắn tự nhuyền rủa cái bản thân vô dụng này, sao một hồi hắn mới có thể chấn tĩnh lại.

- cháu có thể gọi điện thoại xuyên quốc tế được không? – hắn nhìn hai ông bà với ánh mắt mong đợi.

hai ông bà nhìn nhau trao đổi thông tin và đều thầm tự hỏi

‘’ cậu ta có phải thành phần khủng bố hay nội gián của nước khác không? –

Nhưng cuối cùng ông bà cũng lấy điện thoại đưa cho hắn

Hắn gọi hai cuộc, một cuộc trong nước và một cuộc quốc tế đi Mỹ

Nó gọi cho nó nhưng không liên lạc được khiến hắn muốn điên lên, hắn gọi tiếp cho cha mình

Đầu bên kia nhấc máy một cách tức giận

- ai đấy -

- cha là con Vương Anh –

ông dường như chết lặng đây là mơ hay là thật, Vương anh vẫn còn sống, hắn vẫncòn sống, đây là thông tin vui nhất trong tình hình hiện nay của ông, một điềm báo vui lớn, nó sẽ mở đầu cho những niềm vui tiếp theo

ông không thể dấu được nụ cười hạnh phúc thoả mãn

- con...con vẫn còn sống...ta biết mà con trai của ta không thể chết dễ dàng như vậy, ta biết mà – ông vui đến nỗi cuống cuồng cả lên.

- cha cô ấy sao con không liên lạc được –

nghe câu hỏi của hắn ông dường như cứng họng không biết phảinói thế nào cho nên lời.

- ta vừa nói chuyện với nó xong mà, nó vẫn khoẻ chỉ là hơi buồn về chuyện của con thôi nhưng giờ nó biết con bình an là nó vui lắm rồi., ta sẽ báo cho nó, giờ cn ở đâu để ta cho người đến đón –

hắn nghe nó được bình an là hắn yên tâm rồi

- con không sao, cha không cần cho người đón con đâu con có thể lo được giờ cha bận rất nhiều việc, cha hãy giúp cô ấy nhé thay con –

ông không thể nói nên lời nếu hắn biết nó mất tích thì sẽ làm sao đây ông cũng không thể tưởng tượng nổi nữa

Nó cùng Nickan ngồi trên thảm cỏ tươi mát cảm nhận từng đợt gió thổi vào xe lạnh

- trước đây em là người như thế nào –nó tỏ ra không biết gì

-em à, em xinh đẹp, đáng yêu –

- em có hỏi cái đó đâu – nó tỏ vể giận dỗi

- thôi thôi,anh chi đùa thôi mà đừng giận – cậu dỗ dành nó

-thực ra em là công chúa của Vương quốc này và...............là vị hôn thê của anh, chúng ta đã đính hôn rồi định sang tuần tới khi em bình phục chúng ta sẽ cưới –

Nó nghe xong mà muốn đấm cậu ta một trận, ai định ngày cưới với cậu ta bao giờ

- có thật thế không? –nó tròn mắt hỏi

cậu ta gật đầu trắc nịch

- đúng là chuyên gia nói dối – nó tầm nghĩ

nó không nói gì nữa tập chung theo dõi khung cảnh xung quanh.

———————–

Hắn ngồi trên giường nhìn ra bên ngoài

Bầu trời tối tăm, từng cơn gió mạnh đạp thẳng vào những thứ gì trên đường nó đi,nó như một kưỡi kiếm sắc nhọn quét từng kẻ thù

ở đây gặp bão khiến lòng hắn cũng không yên, việc liên lạc rát khó khăn, hắn không thể nào biết được tình hình của cha nó, cái có thẻ hoạt động duy nhất ở đây là chiếc đài đã cũ kỹ của ông Joson để biết được các thông tin thời sự.

hắn chán nảm xuống nghỉ ngơi nhưng không thể đi vào giấc ngủ.