Cô Bé Du Côn Của Tôi

Chương 48: Chỉ là 1 vở kịch



1 cú điện thoại từ Việt Nam gọi đến Mỹ

-hai chưa xong việc bên đó à – nó hỏi Thiên Nam

- ừ, phải vài hôm nữa hai mới về, hai đi mấy tháng mà em đã nhớ hai rùi à – Thiên Nam cười.

-ừ, em nhớ hai lắm, em sang đó mới hai nhá -

Nam ngạc nhiên, trước đây mỗi khi anh hỏi vậy là nó sẽ bảo là " chỉ hỏi xem hai chết chưa thui "

- em có chuyện buồn phải không nói cho hai nghe đi -

Nó im lặng 1 lúc rồi lên tiếng

-5 ngày nữa hai đi đón em nha -

- ừ hai sẽ đón đưá em bé bỏng này, không ai lại bắt cóc mất, hai mất bảo bối – Thiên Nam cười khà khà.

Hắn đang ngồi trên phòng với vài tấm ảnh cuả nó chụp vào hôm qua.

1 tin nhắn đến.

.. Từ 1 số lạ.

Là 1 tấm ảnh.

.. Trong đó

có ảnh

cuả

Nó....và.... Khánh

Ở trước 1 khách sạn.

Có cả 1 cái clip.

Có cảnh nó đi từ khách sạn ra với Khánh.

Hắn ngạc nhiên hết sức.

1 tin nhắn nữa đến.

" Nếu muốn biết thêm và rõ ràng sự việc thì hãy đến ngay công viên Đào Nguyên "

Hắn thấy thật nhảm nhí, sao hắn phải đi chứ, hắn tin nó mà.

Hắn tin nó, không muốn nghi ngờ nó, ích kỷ trong tình yêu là rất nguy hiểm.

Hắn cố đẩy tất cả những hình ảnh đáng ghét kia ra nhưng cũng không được.

Hắn vùng dậy khỏi giường, xuống bếp lấy 1 ly rượu mạnh.

Hắn càng uống thì hình ảnh đó hiện nên càng rõ.

Lý trí đã chém trọn trái tim hắn, mách bảo hắn phải đến.

Dưới 1 gốc cây to đang có 1 nam 1 nữ lắm tay nhau ngồi ở ghế đá.

Hai người trông thật đẹp đôi.

- liệu có làm sao không? Việc này quá tàn nhẫn – Khánh băn khoăn.

- em đã tính toán cả, 1 lát nữa anh diễn cho thật tốt đó – nó nở 1 nụ cười chua chát.

- em hãy suy nghĩ kỹ đi, chuyện này sẽ khiến cả 2 người đau đó, không những hắn khổ mà em cũng khổ, tuy giờ anh đã có tình yêu mới nhưng anh vẫn dành tình cảm cho em, anh coi em như 1 người em gái bé bỏng, em hãy suy nghĩ kỹ đi, anh có thể làm mọi thứ cho em cậu ta cũng vậy, nếu thật sự yêu em thì cậu ta sẽ không sợ bất cứ việc gì, cậu ta sẽ bảo vệ em chứ không cho em đi vào chỗ chết. Nghe lời anh đi, hãy bỏ ý định trả thù, sống cuộc sống hiện tại bình thường đi – Khánh khuyên ngăn nó.

- anh làm sao hiểu được tâm trạng em, em không thể để kẻ thù sống nhởn nhơ vậy được, chắc chắn hắn sẽ không dừng lại ở đó, còn Zin nữa, em phải bảo vệ nó, nó là vận mệnh, là giọt máu cuả hoàng tộc và cũng là...em trai cuả em, nó mới có 10 tuổi, dùng nó rất thông minh, kiên cường hơn độ tuổi nhưng nó còn quá nhỏ – hai hàng nước mắt chảy dài xuống khuân mặt cuả nó.

- em không thể bỏ mặc mẹ, bỏ mặt đứa em trai luôn quan tâm chị mình được, nếu vụ này em chết, em cũng sẽ kéo tên khốn đó xuống địa ngục, Zin sẽ thừa kế ngai vàng, em tin Zin sẽ là vị vua tốt cho tương lai sau này – ánh mắt nó đỏ lên, những giọt nước mắt vẫn rơi.

Người nó run cả lên, giờ ai nghĩ rằng nó là người mạnh mẽ, là thủ lĩnh cuả cả 1 vùng chứ.

Khánh nhẹ ôm đứa em gái bé bỏng, vỗ về xoa dịu nỗi đau cho cô bé ngốc này.

Xa xa có 1 chàng trai đang nắm chặt tay để không bùng phát cơn giận giữ.

Đôi mắt anh ta đỏ ngàu hằn lên những đừng máu.

Vô thức nước mắt tuôn.

Đau nhói

Vỡ nát

Hắn lắc đầu,

hắn đã nhìn nhằm...

Đúng hắn đã nhìn nhầm, không phải nó.

Hắn nhìn nhầm do men rượu.

Hắn cố tìm đủ mọi lý do để phủ nhận cái hình ảnh trước mắt.

Nhưng dường như không thể.

Nó đang dựa vào lòng 1 thằng con trai không phải là hắn.

Đang ôm 1 thằng con trai không phải là hắn.

Từng vết dao vô hình cứa xâu vào trong trái tim hắn.

Hắn bóp nghẹn lồng ngực.

- hai người, hai người.. – hắn tiến lại gần lắp bắp nói.

Nó hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh lấy lại bình tĩnh.

-anh...anh thấy hết rùi à – nó lắp bắt ( đóng kịch đó).

- thấy gì, thấy được gì chứ, thấy hai người đang ôm nhau à – hắn cười khẩy.

- anh..anh...nếu anh biết rồi..thì em cũng không dấu nữa, thực sự từ trước đến giờ tôi không hề có tình cảm gì với anh cả, đó chỉ là 1 vở kịch – nó hơi cúi mặt.

- vở kịch sao – hắn hoang mang bất ngờ.

-cô..cô đóng kịch với tôi để làm gì -

Nó tuy rất đau nhưng cũng đành thực hiện nốt vở kịch

-tôi chỉ muốn trêu đùa anh, anh là 1 trò chơi rất thú vị trò chơi tình ái mà anh sẽ là 1 con rối -

Chát..