Cô Bé Du Côn Của Tôi

Chương 47: Duy Nhất Chỉ Mình Anh



Nó không muốn mất cái phút giây hạnh phúc này.

Chẳng lẽ ông trời cứ phải cho con người ta lên đến đỉnh cao hạnh phúc rồi đạp người ta xuống vực sâu.

- này, sao ngồi thừ ra vậy – hắn dí que kem vào mũi nó.

Hắc cười tươi khi nhìn thấy chóp mũi nó dính 1 ít kem.

Nó đưa tay quệt vết kem trên mũi rùi đưa lên miệng nếm thử.

- ngon thiệt -

hắn nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau cho nó.

- anh mua có 2 que kem thì ăn thế nào được, thui anh nhịn đi – nó dằng luôn que kem sôcôla cuả hắn ăn ngon lành, vừa ăn vừa chạy vì bị hắn đuổi đòi kem.

Nụ cười này thật thuần khiết và vô cùng hạnh phúc.

- này em ăn tham quá vậy, không phần anh tí nào cả, giận em luôn – cái mặt hắn xụ ra trông đáng yêu vô cùng.

Nó nhún cao chân lên nhẹ nhàng đặt 1 nụ hôn nhẹ trên má hắn khiến hắn đứng hình.

Nó chạy vào quán ăn, gọi 2 đĩa xoài to ngồi ăn mà nhìn ra chỗ hắn đứng.

Hắn vẫn đứng đó, vẫn cảm nhận cảm giác hạnh phúc, vẫn vu vơ mơ màng cảnh tượng vừa xảy ra với mình.

Ngọt quá, hắn thấy lòng mình thật ấm áp.

Hắn ngó nghiêng, nó đâu rồi.

Hắn bắt đầu cuống lên.

Tầm mắt xa dần, hình dáng nhỏ bé đang ngồi trong quán ăn xoài ngon lành.

Hắn khẽ thở dài vì 1 phen hú hồn.

Điện thoại hắn reo.

Là nó gọi.

- alô -

-anh ra tính tiền cho em mới, em quên ví ở nhà rồi -

hắn cười, đúng là hồn nhiên, lúc nào nó cũng trẻ con như vậy có phải tốt không.

Những ngọn gió thổi nhẹ nhẹ đưa hương thơm ngọt ngào cuả đồng cả xanh mát, bầu trời đêm thật tuyệt diệu.

Những ngôi sao lấy ánh tạo ánh sáng lung linh.

Nó và hắn ngồi trên bãi cỏ ngắm bầu trời đêm.

Nó tựa vào vai hắn, bờ vai rắn chắc và ấm áp khiến nó bình yên.

- anh này – nó ngẩng đầu lên.

-anh có yêu em không -

hắn nhăn mày.

- ngốc à, anh yêu em hơn chính bản thân mình, anh có thể làm tất cả cho em nếu em muốn -

nó hơi xụ mặt.

-anh à, đừng yêu em nhiều như thế nữa nha, anh chỉ cần để em ở 1 góc nhỏ trong trái tim anh là được rồi, anh hứa với em nhá – nó nhìn hắn với ánh mắt mong đợi.

hắn mở to mắt ngạc nhiên

- em ốm à, mệt ở đâu, để anh đưa em về -

hắn đứng dậy nhưng bị nó kéo lại.

-anh hứa với em hẵng nha – tuy nó rất đau nhưng nó không muốn mình hại hắn.

- em là cuộc đời anh, là linh hồn cuả anh, đừng nghĩ những cái linh tinh như vậy nữa – hắn nhẹ vuốt tóc nó.

- em không tốt như anh nghĩ đâu, em không đáng để anh yêu đâu – mặt nó thoáng buồn.

- em đang nghỉ linh tinh gì vậy, anh luôn bên em mà, anh sẽ không bỏ em đâu – hắn nhìn nó với ánh mắt chắc nịch.

-"em không cần anh bên em, em chỉ cần anh thỉnh thoảng nhớ đến em là được rùi " – nó thầm nghĩ.

Hắn ôm nó vào lòng siết chặt vòng tay tưởng như nếu không nắm chặt thì nó sẽ tan biến mất.

Trong lòng hắn dâng lên 1 cảm giác không yên.

Hắn sợ mất nó. Hôm nay nó thật khác lạ.

Hắn muốn làm tất vì nó, yêu nó là 1 ân huệ mà ông trời đã ban cho hắn.

-Anh dẫn em đến 1 nơi này, xem em có nhận ra không nha -

hắn đưa nó đi.

Chiếc ô tô phóng vù vù trên đường.

Trước mặt nó là 1 cánh đồng tím biếc lung linh dưới ánh trăng huyền ảo.

Nó ngỡ ngàng đến xúc động.

Cánh đồng này giống hệt cánh đồng mà nó đã đón nhận tình cảm cuả hắn.

- em thấy sao – hắn cười tươi.

-em nhìn thấy toàn thành phố với ánh đèn lung linh và 1 vườn hoa viôlet, tuyệt vời -

- chỗ này là cuả riêng chúng ta, cuả anh và cuả em – hắn ôm nó để cho nó tựa vào ngực tận hưởng không gian lãng mạn này.

Anh mãi mãi là người em yêu nhất và duy nhất

Nhưng.....

Em xin lỗi vì phải làm anh đau

..

....

Nhưng nó sẽ nhanh lành thôi

Chỉ cần anh vẫn sống và khoẻ mạnh.

Em chỉ mong vậy thôi.

Yêu anh! Tình yêu duy nhất và cuối cùng cuả đời em.