Cô Bé Du Côn Của Tôi

Chương 38



Pama nó quay lại nhìm mấy đứa với ánh mắt ngây thơ tròn vô.

- mấy đứa sao vậy? Bộ sốt hả, mau đi khám đi, để bệnh nặng thì rớt quai hàm chứ không phải là há mồn nữa đâu- pama nó ngây thơ hết mức khiến tụi nó muốn độn thổ luôn.

- thui con gái cưng, pama phải về Mỹ ngay, chiều phải đi Nhật nữa, con nghỉ ngơi đi nha, hôm nào nhớ qua thăm pama na -pama nó dặn dò.

- vâng – nó ỉu xìu vì pama nó phải đi ngay.

- tạm biệt con gái yêu – pama nó tiến ra cửa.

- pama đi cẩn thận – nó với ra.

-chúng cháu chào hai bác – những người còn lại trong phòng cũng chào.

- để con tiễn pama – Thiên Nam mở cửa phòng cho pama nó.

______***

-pama à, chuyện đó đã dữ kín 14 năm rồi, Thiên Linh nó cũng đã biết – Thiên Nam nói với pama.

Hai ông bà khá bất ngờ,trợn tròn mắt

- nó biết rồi sao, tại sao nó lại biết, nó biết từ khi nào? – pama hỏi dồn Thiên Nam.

- haizz... Nó biết cách đây hơn 3 năm rồi, trong 1 lần vô tình nó nghe thấy pama nói chuyện, con cũng chỉ phát hiện nó biết cách đây vài tuần thôi, trong buổi dạ hội ở trường – Thiên Nam kể.

- nó biết từ lâu rồi sao – pama nó lại há hốc lần thứ 2.

- nó cũng đã tìm thấy gia đình thật sự cuả mình rồi – Thiên Nam nói giọng hơi buồn.

- thứ mà ta lo sợ cũng đã đến, ta đã che dấu để không mất đi đứa con gái yêu mà ông trời ban cho ta, nhưng giờ thì......- Papa nó nhẹ lắc đầu vẻ mắt đau khổ.

-pama, đó là định mệnh rồi không ai có thể thay đổi được ý trời – Thiên Nam tuy an ủi pama nhưng trong lòng buồn không kém.

______***

Thiên Nam quay lại phòng với khuân mặt buồn rười rượi.

- hai sao vậy? Sao mặt đần thối vậy? Hay có chuyện xấu gì xảy ra rồi – vẻ mặt nó cũng hơi hốt hoảng.

- không....không có gì đâu – Thiên Nam vội chống chế.

Nó cũng không nói gì nữa, mọi người ngồi cười nói vui vẻ, khiến tâm trạng ai cũng phấn trấn.

-_-_-

Nó mấy hôm nay bực tức kinh khủng, nó chỉ muốn bay ngay ra khỏi cái giường bệnh quái qủy này.

" Vì sao ư " cái này thì phải khỏi hắn.

Hắn chăm sóc nó là rất tốt thế nhưng tốt đến mức này thì nó nhẩy lầu tự tử còn xướng hơn.

Tình hình là hắn quản lý mọi hoạt động cuả nó.

Từ việc ăn uống, đến việc đi lại, ngay cả việc ngủ hắn cũng đòi quản.

Điển hình như:

mấy ngày nay nó thấy khỏe hơn, nó muốn đổi món không ăn thứ cháo tẻ nhạt nữa nhưng hắn không đồng ý, nó làm nũng không làm hắn đổi ý, phải dùng đến hạ sách " tuyệt thực " hắn cũng trả thèm đoái hoài, nếu nó "tuyệt thực " quyết không ăn thì hắn doạ đủ trò " biến thái " làm nó phải há miệng ăn.

Nó thấy trong phòng nhiều rất ngột ngạt, muốn ra ngoài thay đổi không khí thì cũng bị hắn xen ngang, nào là ngoài đó đông người, toàn mùi bệnh viện không tốt, nào là để ít hôm nữa vết thương em lành hẳn rồi lại đề nghị mở cửa sổ sẽ tốt hơn là ra ngoài....rất nhiều.

Điều làm nó tức nhất là việc ngủ cuả nó

Nó muốn ngủ thật đã như mọi sáng ( chuá ngủ nướng mà) nhưng hắn đâu chịu để yên, mới có 5 rưỡi sáng mà đã bắt nó phải dậy.

Sau 1 hồi chiến đấu kịch liệt cuối cùng thì nó vẫn thua ( đang bị thương thôi,chứ bình thường là hắn die lâu rồi).

Hắn đỡ nó ra cửa sổ hít khí trời mới sợ.

- hix anh cho em ngủ còn bổ hơn việc đứng trong song sắt như con tù để hít khí trời toàn mùi rác thải này – nó vừa ngáp ngủ, mắt lim dim.

- em phải tận hưởng cái gọi là hương vị ngày mới chứ – hắn vẫn cười tươi.

-ừ, anh cứ tận hưởng tự nhiên, em đi ngủ tiếp – nó toan tiến lại giường ngủ tiếp thì bị hắn kéo lại.

Nó chỉ muốn đá cho hắn 1 cái cắn đầu qua cửa sổ cho hắn cắm đầu xuống bãi phân thôi.

Nhưng việc đó đối với nó giờ chỉ là ý nghĩ thui, nó thở dài.

Tuy là được hắn " chăm sóc " " đặc biệt " khiến nó chỉ muốn đá hắn vài cái nhưng may sao những người bạn lại rất tâm lý, mua toàn đồ ngon nhưng bị hắn chặn lại mới đau chứ.

Nó đành ngậm ngùi bye bye đồ ăn thân yêu mà thôi.