Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Chương 4: Chính thức vào ở



” Cái gì không phải nụ hôn đầu tiên!” Chụp lấy tay của Áo Lôi Đức, Giản Nguyệt thanh âm cũng run lẩy bẩy hỏi.

” Ngươi bị bệnh không uống được thuốc, ta cũng uy ngươi.” Lần này Áo Lôi Đức nói chuyện dài quá một chút, nhưng trên mặt vẫn đang là không chút biểu tình. Lúc này, tay hắn lại sờ lên mái tóc nâu của Giản Nguyệt.

” Cái gì!!??” Nụ hôn đầu tiên của Giản Nguyệt … thế nhưng vào thời điểm đó hắn một chút cảm giác cũng không có! Đã vậy người trước mắt còn trưng ra vẻ mặt ‘ không có vấn đề gì lớn’, cần phải biết, cô bạn tốt của Giản Nguyệt cũng từng nói qua ‘ nụ hôn đầu tiên đối với nữ nhân mà nói là rất quan trọng, đối với nam nhân cũng vô cùng quan trọng!’ Nghĩ đến đây, nước mắt Giản Nguyệt rốt cuộc không ngừng rơi xuống.

Áo Lôi Đức ngạc nhiên nhăn hai hàng lông mày, hắn không biết, không biết Giản Nguyệt tại sao lại khóc vì một việc nhỏ nhặt như thế. Bởi vì, với Áo Lôi Đức mà nói, đây cũng không phải là một đại sự.

Chính là, Áo Lôi Đức cũng không hy vọng nhìn thấy bộ dáng Giản Nguyệt khóc. Nhìn Giản Nguyệt như vậy, sẽ làm hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng là nguyên nhân gì, Áo Lôi Đức chính mình cũng không biết rõ ràng.

Vươn tay nhẹ nhàng giúp Giản Nguyệt lau đi nước mắt, Áo Lôi Đức không biết phải nói cái gì đến an ủi hắn. An ủi, loại sự tình này hắn chưa từng làm qua. Bởi vì không ai cần hắn an ủi, trước giờ chỉ có bọn người đáng ghê tởm tới tìm hắn để mà nịnh bợ.

Giản Nguyệt cảm giác được Áo Lôi Đức đụng vào, khóc càng ngày càng lớn. Hắn đẩy cánh tay Áo Lôi Đức ra, nhảy xuống giường chạy đi. Nhưng mà Áo Lôi Đức như thế nào có thể để cho Giản Nguyệt rời đi. Hắn bắt được tay Giản Nguyệt, đem hắn kéo đến trong lòng ngực chính mình.

Giản Nguyệt một bên khóc, một bên giãy giụa, nhưng sức lực của Giản Nguyệt so với Áo Lôi Đức quả thật là một trời một vực. Vì thế, Giản Nguyệt liền phóng tức giận giãy giụa, dùng nắm tay nhỏ bé của hắn đánh thùm thụp vào trước ngực Áo Lôi Đức.

Áo Lôi Đức một bàn tay ôm chặt Giản Nguyệt, tay kia thì chậm rãi vỗ vỗ lưng Giản Nguyệt, tùy ý cho Giản Nguyệt đối với chính mình thi bạo, làm cho hắn lẳng lặng khóc cho đủ.

Giản Nguyệt khóc khóc, nguyên bản bàn tay nhỏ bé đánh Áo Lôi Đức lại biến thành cầm lấy quần áo của hắn. Trang phục của hắn hoa lệ là thế, đã bị Giản Nguyệt làm cho nhăn nhúm cả rồi.

” Vì cái gì khóc?” Áo Lôi Đức nhìn thấy Giản Nguyệt đã khá bình tĩnh trở lại liền nói ra nghi vấn của mình.

Nghe được giọng nói trầm ấm truyền xuống từ trên đỉnh đầu, Giản Nguyệt mới phát hiện chính mình đang cầm lấy quần áo của Áo Lôi Đức, nhưng lại hoàn toàn bị Áo Lôi Đức ôm chặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Nguyệt bất giác đỏ lên, nước mắt không có ngừng, lại bắt đầu giãy giụa.

Không có làm cho hành động của Giản Nguyệt thành công, Áo Lôi Đức ôm lấy Giản Nguyệt, cùng nhau ngồi ở trên giường, làm cho Giản Nguyệt dựa vào trong ngực hắn.

” Của ta… bạn… gái nói qua… nụ hôn đầu tiên đối… nữ nhân rất quan trọng… đối nam nhân cũng rất quan trọng… nếu không có nụ hôn đầu tiên… mà khi hai người hôn nhau lần thứ hai… cùng người đó… nếu hắn là dễ nhìn trong lời nói… ta đây… liền phải vĩnh viễn cùng hắn với nhau ……” Giản Nguyệt vừa khóc vừa nói, hắn đã không còn giãy giụa, vùi đầu vào trong ngực của Áo Lôi Đức.

Tuy rằng Áo Lôi Đức nghe đề cập đến nụ hôn đầu tiên, rồi nụ hôn thứ hai không có cảm tưởng gì, càng không biết vì cái gì nhất định phải là dễ nhìn, nhưng mà hắn bắt được hai cái trọng điểm.

” Bạn gái?” Áo Lôi Đức thanh âm trở nên lạnh lùng mà nguy hiểm, ánh mắt trong nháy mắt hiện ra một tia lãnh khốc.

Giản Nguyệt đang chôn mặt ở trong lòng ngực Áo Lôi Đức, chợt nghe được ngữ khí lạnh như băng của hắn, thân thể chấn chấn động, liền ngẩng đầu, dùng đôi mắt to vẫn đang còn ngân ngấn lệ nhìn hắn.

” Là… nữ bằng hữu… không phải bạn gái, nàng chính là bạn học của ta kiêm bằng hữu…” Giản Nguyệt vừa nói vừa sụt sịt, đôi mắt ngập nước nhìn Áo Lôi Đức như muốn nói ‘ ta thật đáng thương’, hắn hy vọng Áo Lôi Đức có chút biểu tình.

Không biết là vì nguyên nhân gì, Giản Nguyệt không hy vọng Áo Lôi Đức nổi giận với hắn, từ lần đầu tiên nhìn thấy Áo Lôi Đức, Giản Nguyệt đối với hắn có một cảm giác rất đặc biệt. Tuy rằng cảm thấy tức giận, nhưng không phải chán ghét hắn. Giản Nguyệt thấy có chút là lạ, cảm giác giống như đã quen biết Áo Lôi Đức từ lâu, nhưng thực tế chỉ là một người mới gặp không lâu.

Nhìn thấy trên mặt Giản Nguyệt viết ‘ ta thật sự là đáng thương’, Áo Lôi Đức khẽ thở dài một hơi. Kỳ thật Áo Lôi Đức chính mình cũng không biết hắn vì cái gì phải tức giận, chính là vào thời điểm hắn vừa nghe đến Giản Nguyệt nói hắn có bạn gái, liền không tự giác mà phẫn nộ.

Hiện tại, nhìn thấy Giản Nguyệt như vậy đáng yêu giải thích, cơn phẫn nộ vừa rồi cũng nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Áo Lôi Đức cảm thấy chính mình giống như trở nên rất kỳ quái, là lâu lắm không có tiếp xúc với con người sao? Áo Lôi Đức trong đầu nghĩ thầm, thế nhưng trên mặt vẫn như cũ là không có biểu tình.

” Ngươi không muốn ở cùng với ta sao?” Áo Lôi Đức điều chỉnh một chút động tác, híp lại ánh mắt màu đỏ thẩm.

Giản Nguyệt nhìn thấy ánh mắt màu ru-bi của Áo Lôi Đức hiện lên một tia khác thường, giống như là chỉ cần hắn mở miệng nói ra “không muốn”, hắn là sẽ không dễ dàng buông tha cho Giản Nguyệt.

” Không phải… chính là……” Giản Nguyệt đang suy nghĩ để tìm lời thích hợp để ứng đối, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, vẻ mặt cùng bộ dáng vô cùng đáng yêu.

” Ân?” Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Giản Nguyệt làm cho hắn lập tức đỏ mặt quay đầu, lại không thể tưởng được đôi môi hai người lúc này bất ngờ chạm nhau.

Một loại xúc cảm thật kì diệu ùa đến làm Giản Nguyệt không biết làm sao, hắn cúi đầu, trái tim đập liên hồi trong ***g ngực, như muốn nhảy ra bên ngoài luôn. Áo Lôi Đức đối với hành động chủ động “tặng” nụ hôn của Giản Nguyệt cảm thấy thật vừa lòng, đồng thời lại vì hai môi chạm nhau chỉ trong một thời gian quá ngắn ngủi cũng cảm thấy có chút mất mác.

” Chỉ là chúng ta vẫn là vừa mới quen nhau, cho nên ta mới nói như vậy ……” Bộ não của Giản Nguyệt trong phút chốc như muốn đình chỉ vận động, chuyện vừa rồi thật sự đã muốn vượt qua khả năng thừa nhận của Giản Nguyệt.

” Phải không, chúng ta đây ở cùng một chỗ tốt lắm.” Khóe miệng Áo Lôi Đức hơi hơi gợi lên, Giản Nguyệt nói như vậy không phải là nói cho hắn biết, chỉ cần bọn họ hai người trở nên quen thuộc là có thể vĩnh viễn ở cùng nhau rồi sao! Bất quá, “vĩnh viễn” là một từ thật sự quá mức hư vô mờ mịt, nhưng mà, nếu người đi cùng hắn đến vĩnh viễn là Giản Nguyệt, có lẽ cũng không tệ lắm đâu.

Áo Lôi Đức đã rất nhiều năm không cười qua, bởi vậy, cũng không có mấy người biết mỗi khi hắn tươi cười có thể làm tim người ta rung động. Giản Nguyệt đáng thương đã bị nụ cười hấp dẫn của Áo Lôi Đức mê hoặc, ngay cả vừa rồi Áo Lôi Đức nói cái gì cũng không có nghe rõ, cứ như vậy liền gật gật đầu, chính thức xác định cuộc sống của hai người từ nay về sau sẽ ở chung với nhau.

Mà Áo Lôi Đức nhận được đáp án mà mình mong muốn cảm thấy thực vừa lòng, ngay cả trong mắt cũng nhiễm thượng ý cười, ánh mắt màu đỏ thẩm tràn ngập lưu quang, thật sâu hấp dẫn Giản Nguyệt.

Giản Nguyệt ngơ ngác nhìn thấy Áo Lôi Đức, kìm lòng không đậu đưa tay xoa gương mặt tuấn lãng của Áo Lôi Đức, trong lòng cảm thấy vô cùng yêu mến hắn, thật không ngờ trên thế giới này lại tồn tại một người hoàn mỹ như thế.

Lúc này, Áo Lôi Đức ôn nhu cầm lấy tay Giản Nguyệt, hắn đứng lên, nhẹ nhàng đặt Giản Nguyệt nằm xuống giường rồi kéo chăn đắp cho hắn. ĐÃ đến lúc Giản Nguyệt cần phải nghỉ ngơi, người bệnh thì cần phải nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt.

” Ngủ đi.” Áo Lôi Đức thấp giọng như thổi vào tai Giản Nguyệt, thật giống như đang dỗ ngọt người yêu.

Lời nói ôn nhu của Áo Lôi Đức làm cho khuôn mặt Giản Nguyệt nóng bừng cả lên, rồi lại cảm thấy thật an tâm. Hắn yên tâm nhắm mắt lại, rất nhanh rơi vào ngủ say với một giấc mơ đẹp, khoé miệng không ngừng nở nụ cười.

Chờ Giản Nguyệt hoàn toàn say ngủ, Áo Lôi Đức mới rời khỏi phòng, không có phát ra một chút tiếng vang. Áo Lôi Đức chính mình cũng không có phát hiện, miệng mình từ nãy đến giờ vẫn giữ nguyên cái cười nhếch môi đầy quyến rũ.

Xem ra, Giản Nguyệt cùng Áo Lôi Đức đều chờ mong những ngày tháng sống chung sau này của họ.