Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Chương 30: Lão sư cổ quái



Kỳ nghỉ hè kéo dài rốt cục đã xong, tuy rằng đối với các học sinh mà nói kỳ nghỉ hè này vẫn là quá ít, nhưng bọn họ cũng hy vọng trở lại trường học, cùng các bạn gặp mặt.

Trở lại trường học, Giản Nguyệt nhìn thấy Từ Diệp Minh ngủ ở trên bàn, bộ dáng giống như rất mệt mỏi. Hắn ngồi xuống ở phía sau, Từ Diệp Minh nửa nhắm nửa mở mắt cùng hắn chào hỏi.

” Sớm an, Giản Nguyệt.” Gã không tinh thần nói, làm cho Giản Nguyệt cảm thấy tò mò.

” Ngày hôm qua ngươi đến khuya mới ngủ sao? Là cả đêm làm bài tập hè à?” Giản Nguyệt lo lắng hỏi, lấy tính cách Từ Diệp Minh, không giống như sẽ đem sự tình đến ngày cuối cùng mới làm. Nhưng mà, nếu không giải thích như vậy, thì tìm không thấy đáp án nào tốt hơn.

” Không phải, không có gì……” Từ Diệp Minh do dự nhìn nhìn Giản Nguyệt, như là đang lo lắng có nên đem sự thật nói cho hắn nghe hay không. Dù sao chuyện làm gã phiền lòng cũng không phải một chuyện đơn giản, gã không muốn làm liên luỵ đến người vô tội. Lần trước đã đem Giản Nguyệt kéo vào sự kiện kia, lúc này đây gã vẫn nên cẩn thận một chút.

” Bộ dáng của ngươi không giống như không có việc gì a!” Giản Nguyệt thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Từ Diệp Minh giống như muốn nói ‘ ngươi không xem ta như bạn tốt’ vậy. Giản Nguyệt từ lúc bắt đầu quen biết Từ Diệp Minh liền xem gã như bạn tốt, hiện giờ bạn tốt có chuyện phiền não cũng không nguyện ý nói cùng hắn, thật sự là làm cho Giản Nguyệt có một loại cảm giác thất bại.

“…… Kỳ thật là gần nhất ác quỷ có tăng hơn, hơn nữa năng lực cũng không tầm thường.” Trầm mặc một hồi, Từ Diệp Minh như là hạ quyết tâm nói ra. Gã nhìn thấy Giản Nguyệt kiên trì, lại nghĩ đến bên cạnh hắn còn có Áo Lôi Đức, cũng có thể thả lỏng một chút. Nếu gã cũng xem Giản Nguyệt là bạn tốt, vậy cần gì phải đem sự tình che giấu.

” Ách? Ách!” Giản Nguyệt sợ tới mức liên thanh kêu to, tuy rằng đã gặp qua ác quỷ một lần, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không sợ nữa. Nếu lúc hắn đang đi dạo phố đột nhiên xuất hiện một con ác quỷ thì phải làm sao bây giờ? Chỉ cần suy nghĩ đến đây đã khiến cho Giản Nguyệt cảm thấy rùng mình ớn lạnh.

” Yên tâm đi, lúc ở sinh nhật ta tặng cho ngươi một lá bùa hộ mệnh, là có năng lực đối kháng ác quỷ. Nếu thật sự có vạn nhất, ngươi gặp gỡ ác quỷ, cũng có thể tranh thủ thời gian rời đi.” Từ Diệp Minh thấy Giản Nguyệt đã bị kinh hách liền nhẹ giọng an ủi hắn.

” Thật tốt quá… thật sự cám ơn ngươi.” Giản Nguyệt vỗ vỗ ngực thở phào một hơi, rồi lại ngượng ngùng cười cười. Hắn vốn muốn an ủi Từ Diệp Minh, thế nhưng ngược lại còn được người ta an ủi, thật sự là quá kém.

Sau khi Từ Diệp Minh nhìn thấy Giản Nguyệt ngượng ngùng tươi cười, cười lắc đầu, tỏ vẻ đừng lo. Gã đem sự tình nói ra xong, cũng cảm thấy thư sướng. Có lẽ bởi vì đem sự tình nói ra, có lẽ bởi vì nói chuyện với Giản Nguyệt, tựa như từng cơn gió nhẹ thổi qua, không hề cảm thấy phiền não nữa. Khi cùng Giản Nguyệt đối thoại, còn có một loại cảm giác thoải mái, luôn cảm thấy cho dù có nhiều chuyện khó khăn hơn nữa, gã cũng sẽ tìm được phương pháp giải quyết.

” Các học sinh đều ngồi trở lại vị trí chính mình đi.” Vương Chỉ Mẫn đem sách giáo khoa đặt ở trên bàn, cười nói. Ngày đầu tiên bài học cũng không nhiều, đều là làm cho mọi người thoải mái đi học.

” A! Ngươi đem cái kia trả lại cho ta!” Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa cùng bạn học phẫn nộ kêu to, nam sinh bên cạnh nàng giống như là hoàn toàn không có nghe thấy, cầm lấy di động trong tay thưởng thức.

Nữ sinh muốn tiến lên đoạt lại di động, nhưng mà động tác của nam sinh so với nàng nhanh hơn, liền tránh được. Nam sinh hưng phấn nhìn di động, các nam sinh gần đó đều tiến lên cùng nhau xem, thỉnh thoảng phát ra tiếng trầm trồ.

Có một số nữ sinh bất mãn hành động của nam sinh, muốn hắn đem di động trả lại cho nữ sinh kia. Nhưng mà, các nam sinh làm sao chịu nghe lời các nàng nói chứ? Ngược lại còn cười hí hố đi xa một chút, sau đó hảo hảo nghiên cứu ảnh chụp trong di động.

Từ Diệp Minh cùng Giản Nguyệt vẫn như cũ ngồi tại chỗ, bọn họ cũng bất mãn việc làm của các nam sinh, Giản Nguyệt thậm chí muốn chạy đến hỗ trợ ngăn cản. Nhưng mà, Từ Diệp Minh đem Giản Nguyệt kéo lại, ý bảo hắn trước bình tĩnh một chút. Gã biết chủ nhiệm lớp bọn họ là một người chính trực nhiệt huyết, sẽ không mặc kệ chuyện này. Nếu có thể, gã cũng muốn ra mặt ngăn cản, vì đó không phải một việc làm tốt.

Nhưng mà lần này gã nghĩ sai rồi, Vương Chỉ Mẫn chỉ là thuận miệng phát biểu vài câu, sau đó làm cho các nam sinh đem di động trả lại cho nữ sinh kia. Mà trong cả quá trình, đều là không chút để ý, giống như chuyện này cùng nàng không quan hệ.

Vương Chỉ Mẫn như vậy làm cho Giản Nguyệt cùng Từ Diệp Minh đều cảm thấy nghi hoặc, bình thường lão sư này không phải rất trọng thị học trò sao? Nếu nhìn thấy học trò bị khi dễ, nhìn thấy học trò gặp phải phiền toái, nàng nhất định sẽ lập tức xử lý.

Giống như lần Giản Nguyệt cùng Áo Lôi Đức, Lai Lạ Thường Á đi xem điện ảnh, nàng nghĩ Giản Nguyệt bị người xấu khi dễ, còn không biết rõ ràng liền vọt đến, vẻ mặt muốn đem Giản Nguyệt hảo hảo bảo hộ. Hiện tại cái dạng này làm sao giống chủ nhiệm lớp dụng tâm đối đãi học trò của bọn họ kia chứ?

Hai người không đem nghi hoặc trong lòng nói ra, mà Từ Diệp Minh giống như cảm thấy một tia mất tự nhiên, cảm giác bộ dáng Vương Chỉ Mẫn không tầm thường, còn có điểm cổ quái.

Vương Chỉ Mẫn ngồi ở một bên, đối mọi người nói đây một tiết dành cho hoạt động tự do, các học sinh chỉ cần không quá ồn ào, làm cái gì đều có thể.

Các học sinh đều hoan hô lên, đi đến bên cạnh các bạn thân khác, bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện. Như vậy Giản Nguyệt càng cảm thấy kỳ quái, Vương Chỉ Mẫn thoạt nhìn giống như là không quá muốn để ý tới bọn họ, giống như đã không còn nhiệt tình như lúc trước, chẳng lẽ chủ nhiệm lớp bọn họ là gặp phải phiền toái giải quyết không được?

Nhưng mà, sau khi tiết học này kết thúc, Vương Chỉ Mẫn liền lập tức thu thập mọi thứ, bước nhanh ra ngoài, lưu lại nghi hoặc cho các học sinh.

Thở dài một hơi, Giản Nguyệt cũng không biết hỏi nàng như thế nào mới tốt. Chỉ phải nghe theo Từ Diệp Minh, trước lưu ý một chút rồi mới quyết định cách làm sau.

Sau đó, chuyện này liền giống như bị lãng quên, bởi vì bọn họ đều đem lực chú ý đặt ở các tiết học thú vị lúc sau trên lớp học.

Tới cửa trường học rồi, hôm nay xe Áo Lôi Đức còn chưa đến. Sáng nay, y đã nói trước có thể sẽ đến trễ một chút. Kỳ thật Giản Nguyệt cũng nói qua chính mình có thể trở về, dù sao cũng không xa lắm, hắn tự nhiên trở về là hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng mà Áo Lôi Đức không cho, y nói từ lúc xảy ra chuyện kia phải tiếp hắn trở về mới an tâm. Giản Nguyệt nghe được nguyên nhân của Áo Lôi Đức cũng không phản đối nữa, khoái trá nói chính mình nhất định sẽ chờ y.

Đứng ở bên cạnh cổng trường, Giản Nguyệt nhìn nhìn xung quanh, hy vọng trước tiên nhìn thấy xe của Áo Lôi Đức. Sau đó, hắn ở trong đầu lên kế hoạch một loạt các việc sẽ làm khi về đến nhà, là tắm rửa trước, hay là nghỉ ngơi trước.

” Giản Nguyệt? Giản Nguyệt, thật lâu không gặp!” Một nam nhân giống như đã từng quen biết hướng Giản Nguyệt chạy tới, gã vừa chạy vừa phất tay, vẻ mặt rất đỗi cao hứng.

” Chung Hán Văn tiên sinh?” Giản Nguyệt kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại nhìn thấy Chung Hán Văn, khi đó gã vì chính mình tìm được cổ bảo này, thật sự là làm cho Giản Nguyệt phi thường cảm kích.

” Giản Nguyệt, ngươi cũng quá phận đi, từ lúc mua được cổ bảo rồi, chúng ta cũng chỉ thông qua vài lần điện thoại, một lần cũng chưa gặp mặt nha!” Chung Hán Văn cảm thán, gã vẫn muốn đi xem đứa nhỏ đáng yêu này, nhưng mà không có lý do đi tìm hắn, đành phải cùng hắn nói chuyện qua điện thoại, hỏi thăm tình huống của hắn.

” Thật xin lỗi, bằng không chủ nhật này chúng ta liền hẹn ra ngoài tâm sự đi?” Giản Nguyệt ngượng ngùng giải thích, nếu Chung Hán Văn không gọi điện thoại cho hắn, hắn thật đúng là sắp quên gã. Bởi vì từ ngày dọn vào cổ bảo, cuộc sống của hắn liền trở nên thật phong phú, đều không có thời gian dư thừa nghĩ đến sự tình nào khác.

” Cứ quyết định như vậy đi!” Vừa lúc chủ nhật này Chung Hán Văn cũng muốn nghỉ ngơi, không bằng liền cùng Giản Nguyệt đi dạo một chút, có lẽ sẽ có chuyện thú vị!

” Nguyệt, ta đến đây.” Thanh âm lạnh lùng của Áo Lôi Đức truyền đến, Giản Nguyệt nhất thời quay đầu, thấy Áo Lôi Đức dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Chung Hán Văn.

” Áo Lôi Đức, vị này chính là Chung Hán Văn, là người môi giới nhà đất đã thay ta tìm được cổ bảo.” Giản Nguyệt lôi kéo tay Áo Lôi Đức, giới thiệu lai lịch Chung Hán Văn với y.

” Xin chào.” Chung Hán Văn hữu hảo vươn tay, thế nhưng trong lòng gã đã sớm bị doạ một trận. Nam nhân trước mắt này thật sự rất có khí thế, làm cho gã cảm thấy áp lực.

Áo Lôi Đức đánh giá Chung Hán Văn một chút, không để ý đến cánh tay vươn tới của gã. Y cho rằng y không cần phải … cùng nhân loại không quan hệ khác trao đổi, vì thế liền kéo lấy tay Giản Nguyệt, trở lại xe.

” Chờ một chút, Áo Lôi Đức. A! Ngươi làm sao vậy?” Giản Nguyệt đối với hành động không lễ phép này của Áo Lôi Đức cảm thấy bất mãn, nói như thế nào Chung Hán Văn cũng đã trợ giúp hắn. Nói đúng hơn một chút, nếu không có Chung Hán Văn, bọn họ cũng sẽ không gặp, tại sao y có thể không lễ phép như vậy.

Thế nhưng, Áo Lôi Đức không có nghe thấy lời của Giản Nguyệt, không có biểu tình gì đem Giản Nguyệt đẩy mạnh vào trong xe, lúc này Giản Nguyệt cảm giác được Áo Lôi Đức bất mãn, liền nhanh chóng đối Chung Hán Văn nói lời từ biệt, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở trên xe.

” Tại sao lại tức giận?” Giản Nguyệt cẩn thận hỏi. Hắn không biết Áo Lôi Đức vì chuyện gì mà tức giận, giống như từ lúc y vừa đến cũng đã có điểm không bình thường.

Nhưng mà, thẳng đến khi bọn họ trở lại cổ bảo, Áo Lôi Đức đều không có nói chuyện. Giản Nguyệt cảm thấy bị thương tổn, hắn căn bản không biết Áo Lôi Đức đang tức giận cái gì, nhưng mà y lại tuyệt không để ý tới hắn. Nếu hắn làm sai, dù sao cũng phải cho hắn biết mình phạm vào sai lầm gì chứ.

Hắn chạy hướng Áo Lôi Đức đang muốn lên lầu, từ phía sau gắt gao ôm lấy y, khuôn mặt nho nhỏ chôn vào trong tấm lưng rộng của y, không cho y rời đi.

” Áo Lôi Đức, là ta làm cho ngươi tức giận sao?” Thanh âm Giản Nguyệt hơi hơi phát run, nhắm mắt lại, một giọt lệ từ bên má rơi xuống.

” Không phải.” Áo Lôi Đức thở dài, y xoay người lại ôm Giản Nguyệt. ” Là ta đang giận chính mình. Chỉ cần nhìn thấy có người khác tiếp cận ngươi, liền nhịn không được mà tức giận.”

Giản Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy bất an trong mắt Áo Lôi Đức. Hắn không thể tưởng được Áo Lôi Đức cũng sẽ bất an, cũng có loại cảm giác này. Thế nhưng, nghe được y giải thích, tâm tình thương tâm vừa rồi đều biến mất, trong lòng tràn đầy cảm giác vui sướng.

Áo Lôi Đức nhẹ nhàng hôn lên mấy giọt lệ nơi khoé mắt Giản Nguyệt, Giản Nguyệt nở một nụ cười thản nhiên. Nhìn thấy nụ cười của Giản Nguyệt, trong mắt Áo Lôi Đức cũng trở nên nhu hoà.