Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Chương 15: Dụng tâm lý giải



“Áo Lôi Đức, sẽ như thế nào?” Giản Nguyệt rụt lui thân mình, khẩn trương hỏi.

Một hồi lâu sau, Áo Lôi Đức mới mở miệng.

” Giết chết.” Thanh âm lạnh như băng từ miệng Áo Lôi Đức truyền ra, trong mắt phiếm hàn quang, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm và lãnh khốc.

Cảm giác không có chút độ ấm làm cho Giản Nguyệt run lẩy bẩy, hắn sợ hãi, nhìn thấy Áo Lôi Đức như vậy, hắn thật sự kinh hoảng. Lời nói lạnh lùng, gương mặt không có biểu tình, một áp lực cường đại từ người Áo Lôi Đức tản ra, Giản Nguyệt cảm thấy khó có thể hô hấp.

Chỉ cần ánh mắt chạm vào người Áo Lôi Đức, Giản Nguyệt đã cảm thấy toàn thân đều lạnh như băng. Áo Lôi Đức dù sao cũng là Huyết tộc, bọn họ căn bản là không giống với người thường, có năng lực dị thường, có cuộc sống lặng thầm, bí mật. Trước kia Giản Nguyệt không có lưu ý đến loại sự tình này, bởi vì Áo Lôi Đức chưa từng ở trước mặt hắn biểu lộ ra ánh mắt cũng như gương mặt lạnh lùng đến vậy.

Thân thể Giản Nguyệt hơi hơi run rẩy, đôi môi cắn chặt đến trắng bệch, trong lòng bàn tay dính đầy mồ hôi.

Áo Lôi Đức thu liễm lại biểu tình lạnh như băng vừa rồi, ngầm bình tĩnh hô hấp. Hắn cũng không muốn ở trước mặt Giản Nguyệt biểu hiện như thế. Nhưng mà, khi hắn nghĩ đến bọn loài người đáng giận kia, nghĩ đến những hành động độc ác, bỉ ổi mà họ đã từng làm đối với Huyết tộc, liền nhịn không được cảm thấy phẫn nộ.

” Thật có lỗi, bởi vì vừa rồi ta chợt nghĩ đến một số việc trong quá khứ.” Áo Lôi Đức thùy hạ mi mắt, thật ôn nhu lên tiếng, giương tay định sờ vào mái tóc nâu ngăn ngắn của Giản Nguyệt.

Thế nhưng, khi bàn tay Áo Lôi Đức mới vừa đến gần, bất giác Giản Nguyệt lui về sau từng bước, hắn cúi đầu không dám ngước nhìn Áo Lôi Đức, bởi vậy hắn không nhìn thấy trong mắt Áo Lôi Đức hiện lên bi thương cùng tịch mịch.

Áo Lôi Đức trầm mặc chăm chú nhìn Giản Nguyệt, trong mắt tràn đầy thần sắc phức tạp. Sau một lúc, hắn liền xoay người rời đi. Hắn biết, vào giờ phút này, Giản Nguyệt không muốn ở cùng hắn.

Ngay lúc Áo Lôi Đức vừa rời khỏi phòng khách, Giản Nguyệt quỵ xuống ngồi bệt trên mặt đất, hai chân run lẩy bẩy không còn chút sức lực. Mã Toa bất chợt vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Giản Nguyệt, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

Ngày hôm sau, Giản Nguyệt từ sáng sớm đã rời giường, ngay cả bữa sáng cũng không có ăn liền rời cổ bảo đến trường. Tới trường, chỉ nhìn thấy vài người ở trong phòng học. Giản Nguyệt lẳng lặng ngồi ở vị trí của mình, mà bên cạnh, Từ Diệp Minh đang xem kịch bản nhìn thấy Giản Nguyệt từ lúc vào lớp đến giờ cứ im lặng cảm thấy một tia mất tự nhiên.

Bình thường Giản Nguyệt đều cho người ta cảm giác hoạt bát hiếu động, mỗi lần nhìn thấy hắn là luôn gặp nụ cười tươi rói trên môi, mà cái nụ cười xán lạn kia làm cho Từ Diệp Minh cảm thấy tâm tình thư sướng. Thế nhưng, hôm nay Giản Nguyệt chẳng những không có tươi cười, mà còn mang vẻ mặt bất an, thậm chí là bộ dáng phiền muộn.

” Giản Nguyệt, làm sao vậy?” Từ Diệp Minh buông kịch bản trong tay, nhìn nhìn Giản Nguyệt đang cúi đầu, lên tiếng hỏi.

“Ách? Không có việc gì, chỉ là ngủ không tốt.” Giản Nguyệt bị thanh âm thình lình vang lên làm cho hoảng sợ, sau đó khi nhìn thấy Từ Diệp Minh liền hồi phục lại ngay, trả lời câu hỏi của hắn.

” Sắc mặt của ngươi nhìn không tốt lắm, muốn đến phòng y tế nghỉ ngơi một chút hay không?” Từ Diệp Minh mặt nhăn mày nhíu, biểu hiện miễn cưỡng của Giản Nguyệt thật không giống như là ngủ không tốt. Nhưng nếu Giản Nguyệt đã không muốn nói, hắn cũng không ép hỏi.

” Không có việc gì. Đúng rồi, ngươi diễn vai gì trong vở kịch?” Giản Nguyệt nói sang chuyện khác, hắn không muốn nhớ lại chuyện đêm qua, khi nhìn thấy cuốn kịch bản Từ Diệp Minh đặt ở trên bàn liền hỏi.

” Ngươi không biết sao?” Từ Diệp Minh bất đắc dĩ hỏi, nhìn thấy Giản Nguyệt lắc đầu thì thở dài một hơi.” Ta với ngươi giống nhau đều là diễn viên chính, ngươi là cô gái kia, còn ta diễn vai quỷ hút máu.”

” Ngươi cũng là diễn viên a?! Chúng ta đây sẽ cùng nhau diễn xuất.” Giản Nguyệt khi nghe Từ Diệp Minh đề cập đến quỷ hút máu thì ngừng lại một chút, sau đó hơi có chút bất an hưởng ứng lại Từ Diệp Minh.

Giản Nguyệt đối với vẻ mặt hung ác tối hôm qua của Áo Lôi Đức vẫn cảm thấy thật kinh hoảng, hắn lắc lắc đầu, phải mau quên đi bộ dáng ấy của Áo Lôi Đức thôi.

Một ngày học trên lớp lại qua đi, Giản Nguyệt ngồi ở phòng trực chờ đợi buổi luyện tập bắt đầu. Hắn cúi đầu, nhìn thấy cái cà mên trong ba lô. Đó là cà mên mà bình thường Áo Lôi Đức vẫn chuẩn bị cho hắn, rõ ràng hắn đã rời khỏi cổ bảo sớm như vậy, vậy mà Áo Lôi Đức còn thức sớm hơn so với hắn, đem cà mên đã làm tốt bỏ vào ba lô.

Hôm nay cà mên so với bình thường được chuẩn bị nhiều hơn, nhưng mà, nếu tính đến việc Giản Nguyệt không có ăn bữa sáng, thì khối lượng đồ ăn nhiều thế này chắc chắn sẽ không thừa. Hơn nữa, mỗi một món được chuẩn bị trong cà mên đều là những thứ mà hắn thích ăn nhất.

Giản Nguyệt cảm thấy có chút áy náy, ngày hôm qua hắn không lễ phép đối đãi Áo Lôi Đức như vậy, thế mà Áo Lôi Đức vẫn vì hắn làm cơm trưa, là do hắn hơi quá đáng. Rõ ràng biết Áo Lôi Đức lãnh khốc không phải đối với hắn, nhưng lại vẫn không thể tự chủ mà cảm thấy sợ hãi.

” Tiểu Nguyệt, phải bắt đầu rồi.” Susan vỗ vỗ bả vai Giản Nguyệt, lớn tiếng nói. Nàng cũng nhìn ra Giản Nguyệt có điểm dị thường, thế nhưng nếu hắn không nói ra, thì nàng cũng không mạnh mẽ bắt hắn phải trả lời. Susan tin tưởng, Giản Nguyệt có thể đưa ra quyết định chính xác của riêng mình, nàng chỉ cần xuất hiện đúng thời điểm mà Giản Nguyệt cần là tốt rồi.

” A… đã biết.” Bị Susan ngắt ngang dòng suy nghĩ, Giản Nguyệt giật mình đứng lên, cầm kịch bản đi đến vị trí chuẩn bị.

Bắt đầu luyện tập các học viên đều có thể cầm kịch bản để xem, nhìn qua mọi người đối với ca vũ kịch này đều thật dụng tâm, đều làm theo chỉ thị của Susan. Chỉ có Giản Nguyệt là cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không có chút tinh thần, cứ hay quên động tác.

” Học viên Giản Nguyệt, đến bên này một chút.” Chủ nhiệm lớp Vương Chỉ Mẫn ngoắc tay bảo Giản Nguyệt đến bên cạnh. Khi bọn họ bắt đầu luyện tập không lâu, Vương Chỉ Mẫn liền an vị ở bên cạnh nhìn bọn họ luyện tập. Nhìn thấy tình trạng của Giản Nguyệt, nàng cho rằng phải hảo hảo tìm hiểu một chút vẫn tốt hơn.

” Thưa cô, xin hỏi có chuyện gì?” Giản Nguyệt hướng Vương Chỉ Mẫn gật gật đầu, đến ngồi bên cạnh Vương Chỉ Mẫn.

” Giản Nguyệt, để cho ta xưng hô với ngươi như vậy đi. Ngươi là do thân thể không thoải mái hay là đang gặp chuyện gì phiền toái? Nếu đúng thế, ta có lẽ có thể trợ giúp ngươi.” Vương Chỉ Mẫn vẻ mặt nhiệt thành nhìn Giản Nguyệt, nàng hy vọng mỗi học viên của nàng đều có thể mang trên môi nụ cười xinh đẹp nhất.

Trong mắt Vương Chỉ Mẫn, Giản Nguyệt là một học trò thật nhu thuận hoạt bát, đi học chuyên tâm, hơn nữa còn mang lại một cảm giác thân thiết. Nàng biết các học viên khác trong lớp đều phi thường thích học cùng hắn, cái này đại khái có thể nói chính là nhờ vào mị lực của Giản Nguyệt.

” Thưa cô, ta không có chuyện gì, cám ơn cô đã quan tâm.” Giản Nguyệt lễ phép gật đầu nói tạ ơn, Susan từng nói qua đối mặt với cô giáo phải có lễ, cho dù là bản thân không muốn đến gần. Hiện tại Giản Nguyệt đang bị cảm xúc bủa vây chiếm hết tâm trí, nhưng hắn vẫn không quên phải kính trọng và lễ phép.

” Là gia đình có vấn đề sao? Nói ra, ta có lẽ có thể trợ giúp ngươi.” Vương Chỉ Mẫn tiếp tục gợi ý, nàng cho rằng để làm một giáo viên tốt, phải có trách nhiệm hiểu biết mỗi một học viên, giúp đỡ bọn họ giải quyết khó khăn.

” À… cũng gần giống như vậy.” Giản Nguyệt mân miệng, nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của Vương Chỉ Mẫn, hắn cảm thấy thỉnh giáo nàng một chút cũng tốt. Dù sao có ý kiến của nhiều người, còn hơn là chính mình cứ miên man suy nghĩ.

” Chính là người trong nhà… đột nhiên trở nên rất lạnh khốc, bình thường hắn không phải như thế.” Giản Nguyệt do dự một chút, sau đó liền nhẹ giọng nói, hắn cũng không có phát hiện chính mình đã muốn đem Áo Lôi Đức trở thành người nhà.

” Có lẽ là người nhà của ngươi gặp phải khó khăn trong công việc, bởi vậy mới tâm tình không tốt.” Vương Chỉ Mẫn ý đồ an ủi Giản Nguyệt.

” Ách… đại khái không phải như thế.” Giản Nguyệt ngừng lại một chút, lắc lắc đầu.

” Vậy ngươi có biết người nhà của ngươi vì cái gì mà sinh khí không? Nếu không biết, ngươi nên đi hảo hảo tìm hiểu một chút.” Vương Chỉ Mẫn tọa thẳng thân mình.” Mỗi người đều có những chuyện nói không nên lời, nhưng đôi khi, chúng ta lại vô tâm không tìm hiểu rõ ràng, cứ thế mà gây ra những hiểu lầm.”

Giản Nguyệt nghe xong lời Vương Chỉ Mẫn vừa nói, cúi đầu nghĩ nghĩ, có lẽ, hắn nên lắng nghe Áo Lôi Đức giải thích. Khi đó, Áo Lôi Đức cũng muốn lên tiếng giải thích, nhưng hắn lại vô tâm không muốn nghe, càng làm thương tổn Áo Lôi Đức.

” Cám ơn cô.” Giản Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, sau khi hướng Vương Chỉ Mẫn nói lời cảm tạ liền cầm lấy ba lô, chạy ra phòng học.

” Tiểu Nguyệt, ngươi đi đâu a?! Luyện tập còn không có hoàn đâu!” Tiếng kêu của Susan vang dậy phía sau lưng Giản Nguyệt, thế nhưng Giản Nguyệt không để ý đến, hắn đang muốn nhìn thấy Áo Lôi Đức càng nhanh càng tốt.