Có Ai Yêu Em Như Anh

Chương 49: Hóa ra, những chiếc váy phụ nữ cũng được sản xuất hàng loạt, mọi người đều có thể mua, bất cứ ai cũng có thể



Khi Thế Phong trở lại văn phòng, anh nghe tin Đặng Thảo Nguyên đã xin nghỉ việc. Quả nhiên là một cô gái nhanh nhẹn có hành động quyết đoán. Giám đốc nhân sự đã ký quyết định cho thôi việc, các loại giấy tờ đã giải quyết… những việc này vốn không cần sự can thiệp của Tổng giám đốc. Theo lẽ thường, nhân viên tự ý nghỉ việc phải thông báo với bên nhân sự trước tối thiểu 1 tháng, không biết Thảo Nguyên đã bịa ra nguyên nhân gì mà được giải quyết rốt rẻng như thế.

Đặng Thảo Nguyên!

Môi anh bật ra ba từ. Nhưng nó không còn ấm áp rung động lòng người như trước đây đã từng nữa, mà thay vào đó là một âm điệu chua chát xen lẫn sự chế giễu. Dạ dày lại nhâm nhẩm đau. Hóa ra anh bị đau dạ dày từ lâu mà không hề biết, lại cứ nghĩ mình khỏe mạnh lắm. Tình yêu với cô cũng vậy, tưởng là viên mãn hạnh phúc nhưng hóa ra chỉ là sự miễn cưỡng lừa dối. Anh lục ví lấy tấm hình kẹp trong ví ra, nó vốn là hình tập thể nhưng đã bị anh dùng kéo cắt đi chỉ lấy khuôn mặt của hai người, ngắm nghía một lát rồi dứt khoát xé vụn bỏ vào thùng rác. Cả số di động của cô, cả tin nhắn “không gặp không về” trong hộp thư thoại nữa, anh xóa hết. Thật là khôi hài! Không gặp không về cơ đấy. Anh trốn ông nội và đám y tá trong bệnh viện, ôm cái dạ dày đau bán sống bán chết chạy tới công viên, tìm được chỗ trồng hoa ban tím lại nhìn thấy trên ghế đá dưới gốc cây, Thảo Nguyên và Trường Giang đang ôm nhau thắm thiết. Hoa ban rơi rơi trên đầu hai người yêu nhau, tạo nên một hình ảnh thật là lãng mạn nên thơ, thật là quấn quýt sắt son y như trong phim còn anh biến thành một thằng ngốc. Cô đã dùng hình ảnh trực quan sinh động như thế mà anh không hiểu thì quả là phụ công cô nhọc lòng sắp đặt.

Thế Phong mở ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một viên thuốc giảm đau, ly thủy tinh cạn khô nước, anh lười đứng lên lấy, cuối cùng ném luôn viên thuốc vào thùng rác. Cơn đau hiện hữu khiến anh cảm thấy tỉnh táo hơn, ngẫm lại mới ngộ ra từ đầu đến giờ, anh chỉ là chủ quan một phía thích cô, rồi yêu cô, dùng mọi cách tiếp cận cô, đưa cô về gần mình mà không hề để ý phía cô nghĩ gì. Anh tỏ tình gấp gáp, cô phải giành thời gian suy nghĩ một tháng trời mới nhận lời, nhưng thực sự khi ấy, cô có thích anh hay không giờ nghĩ lại anh cũng cảm thấy mơ hồ. Ông nội anh nói Thảo Nguyên và Trường Giang yêu nhau, bảo anh tới phòng của Trường Giang sẽ rõ. Anh không tin, phóng xe như bay chạy đến, xộc thẳng vào căn phòng trước đây đã từng bắt gặp Thảo Nguyên từ trong đó đi ra. Khi cửa phòng mở, anh không thể tin vào mắt mình. Toàn bộ căn phòng la liệt tranh vẽ. Tranh gắn trên tường, tranh trên nóc tủ, tranh dựa vào giường ngủ, tranh nằm trên giá… tất cả… tất cả đều là hình ảnh của cô. Tờ tạp chí của trường Mỹ thuật để mở trên bàn có một bài báo nói về buổi triễn lãm “Memory”, trong đó nổi bật tấm ảnh minh họa Nguyên và Giang sóng vai nhau, hậu cảnh là những bức vẽ đầy màu sắc. Trong ảnh, cô mỉm cười dịu dàng, ánh mắt điềm đạm tự nhiên còn Giang thì nghiêng mặt đắm đuối nhìn sang.

Điện thoại réo liên hồi, tuy nhiên, anh không còn đủ sức mà để ý đến nó. Cơn đau dữ dội, bỏng rát trong cơ thể đã đánh úp anh, khiến cho anh gần như lịm đi trong khối không gian mà những gương mặt Thảo Nguyên từ các bức tranh hiện ra không thôi nhìn chằm chằm vào anh. Giang gọi xe cấp cứu đưa anh vào bệnh viện. Rồi ông nội anh đến. Lúc đó anh đã hơi tỉnh, chợt nghe tiếng ông phía ngoài nói những lời khó hiểu:

- Hạnh phúc là phải tranh đấu mới có được.

Lúc ông đi vào, tay cầm điện thoại di động của anh, trong đó có hàng chục cuộc gọi nhỡ của Thảo Nguyên và dòng tin nhắn: “Em đang đợi anh ở công viên trung tâm, chỗ có hàng cây ban tím, không gặp không về.”

***

Giám đốc điều hành Quốc Vinh ngồi phịch xuống ghế sô-pha, cất giọng than thở:

- Ai bảo làm lãnh đạo là sướng, tôi đấm cho thằng đó ngay một đấm. Anh “dính” rồi, không biết bao giờ đến lượt tôi đây.

Anh ta đang nhắc đến cái dạ dày bị viêm cấp của Phong. Bây giờ, có cuộc gặp gỡ, tiệc tùng ngoài giờ hành chính nào, Vinh đều phải đại diện đi thay phần của Tổng giám đốc đang thời kỳ dưỡng bệnh không được đụng đến một giọt rượu. Phong nhìn anh ta cười:

- Với khả năng uống như hũ chìm của anh thì ngày đó cũng đến nhanh thôi.

- Đừng có cười nhạo tôi. Tôi làm vậy cũng chính là bán mạng cho cái công ty này, cho ông anh, cho anh. Tôi muốn tiền bồi thường độc hại…

- Được thôi. Nghe anh nói vậy thì chắc là tôi lại phải mang cái chai Lessence mới mua ở cuộc đấu giá từ thiện đem cho người khác mất rồi!

- Tổng giám đốc, anh… Vậy thông tin nghe từ giám đốc Thái tối hôm qua tôi lại phải mang đi kể cho người khác nghe thôi.

Hai người nói đùa, nói kháy nhau như vậy thường xuyên, nhưng cuối cùng Thế Phong cũng đứng dậy, lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc hộp nhung màu xanh thẫm, đặt lên trên bàn. Quốc Vinh hớn hở mở ra, vừa ngắm nghía chai pha lê đựng thứ chất lỏng vàng óng vừa cười nói:

- Tối hôm qua cùng Ngọc Thái gặp đối tác, anh ta bảo nhân viên Chi nhánh 1 kháo nhau Đặng Thảo Nguyên đã chuyển đến thành phố Đ làm việc rồi. Anh ta còn hỏi tôi tổng giám đốc đang âm mưu chuyện gì, tại sao lại phải giấu người đẹp ở một nơi xa xôi như thế? Câu hỏi cũng làm tôi tò mò quá đi mất. – Quốc Vinh hài lòng đặt lại chai rượu vào hộp nhung, hỉ hả hỏi. – Lý do là gì vậy, tôi biết được không?

Không khí đang bình thường trong phòng dường như bị giảm xuống mấy chục độ, nhưng giọng của người đối diện vẫn thản nhiên như không:

- Sau này đừng nói đùa như thế nữa. Cô ta là em dâu tương lai của tôi đấy!

- Hả! – Mắt Quốc Vinh trợn tròn lên. – Em dâu tương lai? Tức là Thảo Nguyên với Trường Giang…? Loạn! Loạn rồi! Thảo nào mà Trường Giang lại nhậm chức Giám đốc chi nhánh ở thành phố Đ. Hóa ra là thế! Thế mà chúng tôi cứ tưởng anh với…

- Hiểu rồi thì xin mời anh ra ngoài! Tôi còn có việc.

Thế Phong ngắt lời, sau đó quay mặt vào màn hình vi tính, một tay bấm điện thoại nội bộ nhắn thư ký mang công văn lên. Lúc Thế Phong phê duyệt xong, ngẩng lên bắt gặp Linh Chi đang ngắm nghía con lân chặn giấy màu xanh biếc đặt ở góc bàn với ánh mắt trầm trồ, anh tiện tay nhấc lên đặt trên đám công văn, đưa cả cho cô và bảo:

- Em thích thì cầm lấy mà dùng!

Những ngày tiếp đó, công việc bận rộn cuốn anh đi, mấy chuyến công tác gác lại sau khi nằm viện được thực hiện. Thân thể tuy bận rộn, nhưng sáng tối, ngày đêm thanh thản trôi qua, đến khi kết thúc hành trình lên máy bay trở về nhà, anh cảm thấy thời gian dường như đã qua rất lâu. Thất tình đối với anh hóa ra cũng chẳng có gì to tát hay đau khổ vật vã như người ta vẫn thường miêu tả. Cứ ăn ngủ đều đặn thế khiến cho anh đâm nghi ngờ chẳng lẽ do tình yêu của mình chưa đủ sâu đậm, không như Trường Giang phải đằng đẵng dai dẳng thương nhớ suốt mấy năm trời. Không yêu nhau nữa thì thôi, làm gì mà phải xoắn xuýt lên. Phiền chết đi được! Huống hồ, gái đẹp trên đời này không thiếu!

Đang ngả người trên ghế, đột nhiên tài xế phanh gấp khiến anh bị đẩy tới suýt nữa đâm vào lưng ghế phía trước. Tài xế vì quá bất ngờ nên không để ý mình đang chở ai, giận dữ quát lên một cách bản năng:

- Con dở này muốn tự tử à, tự nhiên xông ra mũi xe!

May mà tốc độ xe cũng vừa phải nên kịp dừng đúng lúc không đụng vào nạn nhân, Thế Phong định ngồi yên trên xe để mặc tài xế xuống giải quyết nhưng khi vừa nhìn thấy một thân váy màu xanh nằm nghiêng trên mặt đường phía trước đầu xe, tim anh bỗng thắt lại, vội vã mở cửa xe lao ra ngoài.

- Thảo Nguyên!

Phong vừa hét vừa chạy tới, lúc đỡ đầu cô dậy, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, anh bất giác thở ra nhẹ nhõm. Không phải cô ấy! Nhưng chiếc váy màu thiên thanh này giống hệt chiếc váy cô mặc vào buổi sáng hôm đó, giữa nền trời xanh biếc và hai hàng cây tươi tốt bên đường, cô gái trông duyên dáng hệt như một con chim xanh. Tay chạm vào lớp vải mềm mại, chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như có một hơi ấm vốn đã ở bên anh từ lâu lắm rồi, tuy mơ hồ nhưng lại có thể dễ dàng nhận biết. Phong cúi nhìn người con gái trong lòng, mái tóc đen thẳng mượt, đôi mi rất dài phủ xuống che hết mí mắt dưới, gương mặt trắng bệch yếu đuối khiến người ta không khỏi xót thương. Anh bảo tài xế đỡ cô lên xe, chở tới bệnh viện.

Về sau, anh biết được tên cô là Vũ Thị Trà. Cũng về sau này, anh mới biết được, lần bị xe đâm đó là do Trà đồng ý đi “du lịch” với một ông khách vốn si mê cô ở bar Blue để đổi lấy 50 triệu đồng làm phẫu thuật tim cho mẹ, nhưng đến phút cuối cùng lại đổi ý vì không cam lòng, chạy trốn ra khỏi khách sạn. Tuy nhiên, đó là những chuyện về sau. Còn hôm đó, anh chỉ biết chiếc váy màu xanh này không phải của cô ấy. Hóa ra, những chiếc váy phụ nữ cũng được sản xuất hàng loạt, mọi người đều có thể mua, bất cứ ai cũng có thể mặc. Một chiếc váy trang nhã xinh đẹp như vậy nhưng rốt cuộc chằng phải là một thứ đồ vật độc nhất vô nhị trên thế gian.