CMN Đời Đại Học

Chương 8: Lâu ngày mới có chung một cảm nhận



Hà Huy ngày hôm sau liền trở về, công việc quấn thân, có thể rút ra một ngày đã là không dễ dàng gì. Giữa trưa, chỉ còn lại hai anh em Thiệu gia ngồi ở tiệm cơm.

“Ca,” Thiệu Dịch Thanh nhìn chằm chằm Thiệu Dịch Vĩ: “Anh cùng anh Hà Huy xảy ra chuyện gì đúng không?”

“Làm sao vậy?”

“Em cảm thấy không thích hợp, trước kia, lúc ấy, anh Hà Huy ở bên cạnh anh, anh liền thực vui vẻ nha, hiện tại……”

“Hiện tại lão phu lão thê, mới mẻ qua rồi, sẽ không còn vui vẻ như vậy.”

“Anh đến một điểm tươi cười đều không có!”

“Cả ngày trưng ra bộ mặt tươi cười, kia không phải cùng phật Di Lặc  giống nhau sao.”

“Anh Hà Huy cũng có cái gì đó không đúng, cùng một quả dưa chuột héo……”

Người phục vụ đi lại: “Xin hỏi hai vị cần gì không ạ?”

Đang hỏi thì đột nhiên bị gián đoạn, khiến Thiệu Dịch Thanh phi thường khó chịu, nàng giống như đang đuổi ruồi bọ, phất  phất tay: “Đi nhanh đi! Không phát hiện chúng ta đang nói chuyện sao! Ngu ngốc!”

Thiệu Dịch Vĩ nhìn chằm chằm em gái mình: “Em gái, ngươi nói ta như thế nào lại không thích nữ nhân?”

“Ai biết được.” Nghĩ nghĩ, lại hảo tâm bổ sung một câu: “Này cũng không thể trách anh,hắn là do trời sinh đi.”

“Nga.” Thiệu Dịch Vĩ một bộ dáng như bừng tỉnh: “Ta còn tưởng từ nhỏ đến lướn bị ngươi dọa liền thành như vậy.”

Ba ngày sau, Thiệu Dịch Thanh mang theo một bụng hoài nghi rời khỏi. Thiếu đi một con chim sẻ ríu rít, ngoài dự đoán lại khiến cho Thiệu Dịch Vĩ cảm thấy thoải mái không ít, hoặc là phiền, hoặc là trống rỗng, hoặc là cả hai đi. Hắn không nghĩ tới việc trở về trường, đơn giản liền đi dạo phố, nghe nói nữ sinh khi cảm thấy phiền lòng liền đi dạo phố, không thoải mái liền đi mua đồ, Thiệu Dịch Vĩ càng đi dạo càng bi ai, nghĩ đến đời này  cùng nữ nhân không có duyên.

Đi dạo một hồi liền tới tối, từ xa đã thấy trước tủ kính pha lê có một người đang đứng, hết sức chuyên chú chơi di động.

Thiệu Dịch Vĩ cười cười, đi qua chào hỏi: “Diệp Hoài, cậu đi quảng cáo sao?”

Diệp Hoài ngẩng đầu: “Di, anh làm gì ở đây?”

Một nữ nhân nhỏ nhắn từ bên trong chạy ra: “Honey, anh cảm thấy màu xám đẹp hay là màu này đẹp?”

Diệp Hoài nhìn lướt qua đôi giày màu vàng trên chân của cô gái đó nói, “Màu xám.”

“Này…… Em còn cảm thấy cái này……” Nàng đột nhiên phát hiện Thiệu Dịch Vĩ bên cạnh: “Nha là bạn học của anh sao!” Nhiệt tình vươn tay: “Xin chào! Tôi là Loan Địch.”

Diệp Hoài nói: ” Thiệu Dịch Vĩ.”

Thiệu Dịch Vĩ vội vàng cùng nàng bắt tay: “Xin chào, xin chào.”

Hàn huyên vài câu, vợ chồng son tiếp tục đi dạo. Loan Địch nói: “Bạn học của anh lớn lên thật đẹp trai nha, thật giống như……”

Diệp Hoài một bên chơi trò chơi một bên tiếp lời: “Anh cũng cảm thấy hắn quen mắt.”

“Trần Hiểu Đông!”

“Nha!” Diệp Hoài gật đầu, “Chính là hắn!”

Loan Địch quay đầu nhìn Diệp Hoài,  trên mặt cậu còn mang theo một loại thực hờ hững ngây thơ, đơn thuần đến không thể tưởng tượng.

“Bất quá em vẫn là thích anh nhất.” Nhìn bốn bề vắng lặng, nàng ở trên mặt cậu hôn một cái.

Diệp Hoài quay đầu đối hắn cười cười.

Thiệu Dịch Vĩ quay đầu lại vừa lúc thấy loại hình ảnh này, nháy mắt hắn nghĩ đến một từ, đáng yêu a. Không nhịn được mà cong cong khóe miệng.

* * * * * *

Qua tháng 11, trường học dần đi vào quỹ đạo, bắt đầu xuống tay từ các khía cạnh. Sinh viên năm nhất, buổi sáng 7 giờ phải đi học ở phòng học Tiếng Anh, thầy giám thị sẽ kiểm tra độ chuyên cần, sức khỏe và kí túc xá.

Diệp Hoài bởi vì quá trình thức dậy buổi sáng phức tạp hơn so với mọi người, liền chỉnh đồng hồ điện thoại reo lúc 5 giờ, nhưng đột nhiên sửa lại, đồng hồ sinh học liền không kịp thích ứng, lúc 5 giờ,  Diệp Hoài theo thường lệ ngủ đến vui vẻ, chuông báo thức di động căn bản không làm gì được cậu.

Thiệu Dịch Vĩ khi điện thoại rung lên liền tỉnh, buồn bực nhìn thẳng phía đối diện, mắt mong chờ Diệp Hoài mở mắt, tắt chuông báo thức của cậu.

Người thứ hai, thứ ba, phía dưới cũng bị làm tỉnh, bắt đầu xoay người bất mãn,  nửa ngủ nửa tỉnh kêu rên, biểu đạt sự bất mãn.

Nhưng mà Diệp Hoài trên giường vẫn như cũ không có động tĩnh.

Thiệu Dịch Vĩ vì thế nhỏ giọng gọi: “Diệp Hoài! Diệp Hoài!”

Cũng vô dụng.

Hắn rốt cuộc nhịn không được bò xuống giường, lại bò đến  trên giường Diệp Hoài, dùng tay lay cậu dậy: “Uy! Diệp Hoài!” Diệp Hoài rốt cuộc bị lay đến tỉnh, thấy Thiệu Dịch Vĩ quần áo xộc xệch ngồi xổm trên giường cậu, liền hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Lại còn mấy giờ, cậu mau tắt điện thoại, toàn ký túc xá đều bị cậu đánh thức.”

“Nga.” Diệp Hoài từ  trong ổ chăn che kín mít đưa ra một cánh tay, bắt đầu khắp nơi sờ tìm. Cuối cùng tìm thấy điện thoại ở dưới gối đầu, thật sự làm Thiệu Dịch Vĩ choáng rồi.

Suốt một ngày ba người khác trong kí túc xá đều oán giận này là bạo hành giấc ngủ của người khác mà, nhưng mọi người vừa mới quen biết, để tập thể sống hào thuận, phê bình không thể quá lộ liễu, liền ngấm ngầm ám chỉ. Cụ thể như sau:

Cao Phong trào dâng đối với Giả Lượng: “Cậu xem mắt tôi! Xem mắt của tôi!”

Giả Lượng sát vào cẩn thận quan sát: “Nha —  hai quầng thâm thật lớn!”

“Phải không, tôi mới vừa soi gương còn tưởng rằng ai dán trên mắt tôi cặp mắt của gấu trúc!”

“Này, vậy nhìn thử mắt tôi xem.”

“Oa! Tôi còn buồn bực cậu sao lại mang cái kính râm này!”

“Ai, nghỉ ngơi không tốt chứ sao, tôi vốn là người  bị nháo tỉnh sẽ không ngủ lại được, thật thống khổ!”

“Aizzz — thật giống nhau nha……”

Lưu Vĩnh Duệ đang viết nhật kí lớp chen vào nói: “Tôi còn thảm hại hơn, hôm nay đi gặp lão sư hai mắt liền dính thành một đoàn, kết quả liền bị mắng, nói tôi không tôn trọng giáo sư. Tôi nếu như ngủ đủ thì có thể như vậy sao, thật là oan uổng mà……”

Hai người kia liền trăm miệng một lời: “Oan! Quá oan uổng mà!”

Thiệu Dịch Vĩ mắt lạnh nhìn ba kẻ dở hơi, đáng thương, bọn họ một chút cũng không ý thức được, biểu diễn của chính mình căn bản là vô ích. Diệp Hoài người này, nói dễ nghe một chút chính là không màng thế sự, nói trắng ra chính là siêu cấp không ánh mắt, tựa như hiện tại, đại gia người ta đang ngồi ở bàn an tường mà ăn bánh kem.

Tới buổi tối, Thiệu Dịch Vĩ đành phải tự thân xuất mã: “Diệp Hoài, cậu đặt chuông báo thức sao?”

Diệp hoài ở mức 05: 00 ấn xác nhận: “Ân.”

“Đừng đặt đồng hồ, tôi ngày mai 5 giờ gọi cậu dậy.”

“Không cần không cần, rất bất tiện.” Nói xong chui vào trong ổ chăn lại bắt đầu ngủ.

Thiệu Dịch Vĩ bất đắc dĩ  bĩu môi, này chính là bậc thầy nha.

Ngày hôm sau, khi điện thoại Diệp Hoài vừa kêu tiếng đầu tiên, Thiệu Dịch Vĩ liền một mạch xuống giường, hoả tốc nhảy lên giường Diệp Hoài lay  tỉnh cậu: “Tắt điện thoại!”

Diệp Hoài ngây thơ mờ mịt đưa ra một bàn tay.

“Dưới gối.”

Diệp Hoài luồn tay dưới gối lấy điện thoại ra, tắt đi.

Thiệu Dịch Vĩ thăm dò đi xem, thật may ba người kia vẫn còn ngủ. Thở phào một hơi, chuẩn bị xuống giường, lại ngại bò lên bò xuống quá phiền toái, dứt khoát thả người nhảy qua.

Diệp Hoài còn ở trạng thái nửa thanh tỉnh, nhìn chằm chằm Thiệu Dịch Vĩ đi xa dáng người mạnh mẽ, trong đầu toát ra một từ: Thiên ngoại phi tiên?

Buổi tối khi đi ngủ Thiệu Dịch Vĩ nhận được tin nhắn: Diệp Hoài: “Anh ngày mai buổi sáng mấy giờ rời giường”.

Ong ~~~~~~: “Tôi 5 giờ gọi cậu dậy.”

Ong ~~~ ong ~~~: “Tôi  không chừng sẽ hơi náo loạn nhưng nhất định phải nhớ rõ nha”.

Ong ~~~~~~: “Không thành vấn đề @@.”