CMN Đời Đại Học

Chương 15: Đêm giáng sinh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tối 24 tháng 12, đêm Bình An.

Học hành bận rộn, lễ hội lại sắp đi qua. Trong kí túc xá 519 không khí hạnh phúc lan tỏa, Lưu Vĩnh Duệ cùng mấy học trưởng trong hệ không muốn học hành ra ngoài ăn cơm; Cao Phong hào khí tận trời mà mời toàn bộ nữ giới trong ban đi ăn — mọi người đều biết, toàn ban chỉ có hai nữ sinh, ý tứ hẳn đã rõ ràng; Giả Lượng da mặt dày đi theo cọ cơm.

Thiệu Dịch Vĩ gọi Đỗ Phi: “Đại ca, hôm nay có sắp xếp gì không?”

Đầu bên kia ngượng ngùng xoắn xít nửa ngày: “Nói ra ngươi đừng có chê cười ta, khụ khụ, ta đi xem mắt.”

“A ~? Xem mắt nha! Nam nữ?”

“Mẹ nó, ngươi không cần ngạc nhiên như vậy! Nếu là xem mắt nam nhân! Ta liền vui sướng mà đón nhận!”

“…… Không phải……xuất quỹ rồi sao?”

“Xuất quỹ là xuất quỹ,” đầu kia một bộ khóc tang thương: “Con mẹ nó còn phải trị liệu a!”

Thiệu Dịch Vĩ đối với di động sững sờ, kia…… Giờ làm gì để qua cái buổi tối cô đơn tịch mịch này?

Trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm: ” Tối nay anh bận gì không?”

Thiệu Dịch Vĩ ngẩng đầu lên: “Di, Diệp Hoài cậu như thế nào còn ở đây?”

“Tôi mời anh đi ăn cơm.”

“Bạn gái cậu đâu?”

“Cãi nhau.”

“Cái gì?!” Thiệu Dịch Vĩ lập tức biến thành bà tám, tạch tạch bò đến trên giường Diệp Hoài thần thần bí bí ngồi dựa gần vào cậu: “Sao lại cãi nhau?”

“Không có gì. Qua hai ngày nữa thì tốt rồi. Dù sao cũng không ai bồi, hai chúng ta đi ăn cơm đi.”

…… Nguyên lai lại là người dự bị. Cũng không tệ lắm. Thiệu Dịch Vĩ làm vẻ thụ sủng nhược kinh: “Được thôi!”

Thời điểm ra đến cửa, thiếu chút nữa đụng phải một người, Thiệu Dịch Vĩ ngẩng đầu: “Là anh a!”

Hà Huy nhìn hắn: “Em muốn ra ngoài?”

“Cũng không hẳn, chỉ là xuống kia ăn một bữa cơm, đầu năm nay cũng có chút bận rộn nha.” Quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên: “Đúng không, Diệp Hoài?”

Diệp Hoài đang buộc dây giày, liếc mắt người vừa tới một cái, không phản ứng.

Hà Huy giấu không được vẻ cô đơn trong mắt, “Nga, vậy hai người đi chơi đi.”

“Không sao, nếu không mang anh đi cùng cũng được?”

“Không cần,” Hà Huy cười cười, “Tôi còn có chút việc, chính là,” anh ta nhấp miệng một chút, “Tiện đường nên lại đây nhìn xem.”

Khóa cửa, bọn họ đi về hướng ngược lại. Thiệu Dịch Vĩ nhịn không được quay đầu nhìn liếc mắt một cái, lại lập tức cưỡng chế chính mình xoay lại.

Hắn sợ, Hà Huy quay đầu lại.

Chạy qua vài chỗ, cuối cùng cũng tìm được vị trí ngồi, Diệp Hoài cầm lấy thực đơn không chút khách khí: “Bít tết tiêu đen, hai phần, Spaghetti bolognese,pizza thịt bò, salad hoa quả…… Chỗ các cậu có hay không cái gì thịt nướng BBQ? Điểm tâm ngọt? Đồ uống?”

Phục vụ luống cuống tay chân.

Thiệu Dịch Vĩ đầy mặt hắc tuyến: “Kiềm chế chút đi, Diệp Hoài.”

“Không thành vấn đề, cơm Tây không đủ no.”

Thiệu Dịch Vĩ nhìn trời, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc chung quanh.

Phục vụ trong chốc lát lại chạy tới: “Tiên sinh, hai vị có thể đổi sang bàn bốn người bên kia được không?”

“Không cần,” Thiệu Dịch Vĩ giải thích: “Chỉ có hai người.”

“…… Tôi biết,” phục vụ cũng hắc tuyến: “Chính là, đồ ăn hai vị gọi cái bàn này không đủ chỗ để.”

Chung quanh là mấy cặp đôi yêu nhau, chính giữa đại sảnh là cây thông Noel, trên vách tường còn treo mấy cái đèn nhỏ màu sắc rực rỡ. Không khí náo nhiệt khiến trong lòng Diệp Hoài có chút trống rỗng, cậu đột nhiên sâu kín mà nói: “Trước kia, lễ Giáng Sinh.”

“Cái gì?”

“Trước kia vẫn không hề biết lễ Giáng Sinh, đến khi lên cao trung, có bạn gái, cô ấy rất thích náo nhiệt, mỗi lần đi ra ngoài chơi đều phải kêu rất nhiều người, nhưng đêm Bình An đều chỉ có hai người chúng tôi.”

“Suy nghĩ chút đi!” Thiệu Dịch Vĩ đem điện thoại đưa qua: “Gọi điện thoại kêu cô ấy tới đây, hai vợ chồng cãi nhau, qua bồi một cái không phải là xong rồi sao, còn giả bộ sinh khí cái gì a.”

Diệp Hoài ngồi thẳng, lại dừng lại.

“Đừng biệt nữu nữa, nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu!”

Diệp Hoài nhìn di động của hắn liếc mắt một cái: “Di động để ở ký túc xá.”

“Dùng của tôi đi!”

“Không nhớ số điện thoại.”

Rất nhanh, Diệp Hoài liền đem Loan Địch hoàn toàn vứt sanh một bên — đồ ăn được đưa lên. Thiệu Dịch Vĩ chưa từng gặp qua người nào đối với đồ ăn có chấp niệm mãnh liệt như thế, lúc này nếu đem tiền mặt cùng mỹ nhân đặt ở trước mặt Diệp Hoài, phỏng chừng cậu cũng có thể làm như không có.

Nhà hàng đột nhiên tối đen.

Khách nhân bắt đầu chi oa gọi loạn, ồn ào, thổi huýt sáo.

Người quản lí tiền sảnh hét lớn: “Phi thường xin lỗi! Thỉnh các vị không cần kinh hoảng! Chỉ là sự cố mạch điện trục trặc! Thợ điện của chúng tôi đã bắt đầu sửa gấp! Lập tức có thể khôi phục bình thường!”

Duỗi tay không thấy năm ngón, Thiệu Dịch Vĩ hỏi: “Diệp Hoài, cậu đang làm gì vậy?”

“Ăn cơm.” Miệng đang nhét một thứ gì đó phát ra thanh âm.

“…… Có thể thấy rõ sao?”

“Không sai biệt lắm.”

Năm phút sau nhà hàng sáng trở lại, hắn phát hiện, nửa đĩa thịt bò trước mặt Diệp Hoài còn sót lại trước khi mất điện, giờ đã trống không.

Thiệu Dịch Vĩ cảm thấy thời điểm ăn Diệp Hoài vui vẻ vô cùng. Thực thần kỳ, khi cậu ăn cái gì cũng đều là một bộ dáng háo hức, không cần dao nĩa, mà sử một đôi đũa xuất thần nhập hóa, một miếng rồi lại một miếng phi thưỡng nhã nhặn bỏ vào miệng. Cho nên đại đa số thời gian chỉ nhìn cậu, bất tri bất giác, đồ ăn trên bàn rất nhanh không còn một miếng.

Người đến người đi, không sai biệt lắm đổi đến lần thứ ba, bọn họ bên này cơ hồ quét sạch sẽ. Diệp Hoài tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào non nửa khối bò bít tết trước mặt Thiệu Dịch Vĩ: “Anh như thế nào không ăn?”

“Ăn không vô.”

“Kia để tôi ăn giúp cho.”

“…… Được.”

Cuối cùng cũng ra khỏi nhà hàng, Diệp Hoài nói: “Phải về thôi, căng chết rồi.”

“Thực đáng tiếc,” Thiệu Dịch Vĩ tặc lưỡi rồi thở dài: “Hiện tại lên xe buýt, cậu chịu khó một tí.”

Trở lại trường học là nửa giờ sau, Diệp Hoài thuộc loại người không thích nói nhiều, ngẫu nhiên toát ra được một câu chính là “Căng chết tôi”. Tới trước cửa một hiệu thuốc lớn, Thiệu Dịch Vĩ dừng lại, vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn chằm chằm bụng Diệp Hoài: “Không được, Diệp Hoài, tôi thấy vẫn nên tặng quà Giáng Sinh cho cậu.”

“Hả?”

Hắn chạy hướng về phía hiệu thuốc: “Tôi đi mua cho cậu một hộp thuốc tiêu hóa dạ dày Jiangzhong.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

chapter content



Bít tết tiêu đen

chapter content



Pizza thịt bò

chapter content



Spaghetti bolognese

chapter content



Thuốc dạ dày anh Vĩ mua cho anh Hoài