Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Chương 4: Sai dịch đại nhân ứng tuyển huấn luyện viên võ thuật



Sau khi được tin Thượng Quan Cảnh Lăng có thể đến ứng tuyển chức huấn luyênviên dạy võ từ chỗ Tả Mạc Phong, tôi gần như cả buổi tối không ngủ, cứ ngồi ởhành lang chép sách toán cho tới khi trời sáng. Lúc đi học buồn ngủ lắm nhưngcũng vẫn cố gắng chép. Tôi phải nhẫn, nhẫn, nhẫn. Vì đùi gà nướng KFC và cuộcsống tươi đẹp thời trung học của tôi, tôi phải bỏ công sức ra! Ai bảo con hồ lyxấu xa Tả Mạc Phong buông ra câu: “Cô có thể không chép, vậy thì anh họ cô cũngkhông đủ tư cách đi phỏng vấn!” chứ.

“Tiểu Ngư, cẩn thận đấy, cô giáo đang nhìn bạn đấy!” Cô bạn ngồi trước tôi -Tiếu Tiếu quay lại cảnh báo tôi, tiện tay đưa cho tôi quyển vở bài tập: “Tớ lạichép cho bạn thêm một lần nữa rồi đấy, bây giờ không dám chép nữa đâu, lần saugiúp bạn chép nữa, thì nhớ đừng quên việc bạn đã hứa với tớ nhé!”

“Biết rồi không quên đâu!” Tôi nói nhỏ: “Mau quay lên đi, cô giáo đang nhìnbạn đấy!”

Nghe tôi nói như vậy, Tiếu Tiếu lè lưỡi, quay lên và không dám quay đầu lạinữa.

Hôm qua, sau khi đưa Thượng Quan Cảnh Lăng về nhà khách, tôi lập tức trở vềphòng mình, cầu cứu Tiếu Tiếu chép sách giúp. Sau khi tôi hứa sẽ hẹn Thượng QuanCảnh Lăng và bạn ấy đi ăn, bạn ấy không ngần ngại đồng ý chép giúp tôi, lại còncho tôi vay hai trăm tệ nữa. Mỹ nam kế, mỹ nam kế hoá ra lại hữu dụng như vậyđối với một cô gái Myan­mar. Đúng là “thục nữ không qua được ải mỹ nam!”

Thật may là hai trăm tệ đó đã giúp tôi giải quyết được tình hình cấp báchtrước mắt. Nếu không thì Thượng Quan Cảnh Lăng đã bị tống cổ ra khỏi nhà kháchrồi. Để “thần Tài tương lai” của tôi ngủ ở ngoài đường cũng không được tốt cholắm, mặc dù bây giờ anh ta vẫn đang tiêu tiền của tôi.

Ôi, số tôi khổ quá, vì hạnh phúc tương lai, tôi phải bỏ công sức ra trước.Thượng Quan Cảnh Lăng ơi là Thượng Quan Cảnh Lăng, anh có biết vì công việc nàycủa anh, mà Lâm Tiểu Ngư tôi phải khổ chiến thế này đây! Chép cả một đêm đấy,được rồi, bây giờ thì xem chiến tích thôi!

Tối qua Tiếu Tiếu giúp tôi chép một lần nữa, cộng thêm vừa rồi chép xong mộtlần nữa, cộng thêm tôi chép được hai lần. Trời ơi! Sao lại chưa được một nửa thếnày? Hu hu hu, sáng mai phải đưa Thượng Quan Cảnh Lăng đi phỏng vấn rồi!

Tôi đau khổ “múa bút”, ước gì biến thành Quan Âm nghìn tay để có thể cầm mộtnghìn cây bút một lúc.

Có lẽ do quá tập trung chép nên ngay cả chuông báo hết giờ tôi cũng khôngnghe thấy. Tôi ngẩng lên, vừa định vươn vai thì phát hiện ra rằng các bạn nữ đãvây chặt lấy tôi từ lúc nào không biết. Ngoài các bạn nữ trong lớp tôi thì còncó cả các bạn lớp khác nữa, họ nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy mong đợi.

“Oái… các bạn làm gì vậy?” Tôi ngẩn người hai giây, hết sức cảnh giác đám nữsinh trước mặt, thực sự là không hiểu bọn họ định làm gì?

“Hả? Tiểu Ngư? Bạn không nghe chúng tớ vừa nói gì à?”

“Đúng thế, vừa rồi chúng tớ nói chuyện với bạn mà.”

Đám đông xung quanh tôi mồm năm miệng mười tranh nhau nói.

Chẳng có ai quy định là tôi phải nghe mọi người nói. Hơn nữa, từ sau khi biếttôi là “bạn gái” của Tả Mạc Phong thì ngoài Tiếu Tiếu ra, còn lại tất cả nhữngbạn nữ khác trong trường đều “vạch rõ ranh giới” với tôi. “Lòng người đễ thayđổi” tôi đã lĩnh hội được điều này

“Cái này, Tiểu Ngư, họ muốn hỏi bạn về chuyện của Thượng Quan Cảnh Lăng!”Tiếu Tiếu tốt bụng hỏi giúp đám đông ấy. “Nhưng mà vừa rồi bạn ngủ gật trênbàn.”

Hả? Gì cơ? Tôi lại ngủ gật á? Tôi cúi xuống nhìn, đúng thật là trên vở bàitập lại ướt đẫm một khoảng rộng - Ôi, tôi lại chảy nước miếng rồi, thật là xấuhổ quá. Tôi nhanh chóng thu vở bài tập lại.

Có người không đợi được nữa, bước lên phía trước, nôn nóng hỏi: “Tiểu Ngư,mau nói cho tớ biết, anh chàng đẹp trai hôm qua là ai vậy?”

“Đúng thế, anh ấy có sở thích gì? Anh ấy thích ăn gì?”

“Nghe nói anh ấy là anh họ của bạn, có thật không? Anh ấy có bạn gáichưa?

Trời ạ, không phải đấy chứ! Mặc dù tôi biết là con gái rất thích người đẹptrai, cao to, thoải mái, dịu dàng như Thượng Quan Cảnh Lăng, nhưng mà không đếnmức “hot” thế này chứ? Không phải bây giờ đang chuộng những anh chàng xấu xa tànbạo sao? Giống như cái tên Tả Mạc Phong ấy, lúc nào cũng ra vẻ “kiêu căng ngạomạn, coi trời bằng vung”. Xem ra tôi lại lạc hậu rồi!

Nhưng mà, hi hi, mọi người muốn biết chuyện Thượng Quan Cảnh Lăng thếnày…

Tôi dựa vào ghế, vươn vai thư giãn, cố làm ra vẻ kiêu kỳ không nói.

Tiếu Tiếu chắp hai tay trước ngực vô cùng thành khẩn nhìn tôi và nói: “TiểuNgư, cậu nói cho bọn họ biết đi mà. Vả lại, người ta cũng rất muốn biếtnữa.”

Ha ha ha… Tính tò mò có thể giết chết một con mèo, càng không nói cho họbiết, họ càng muốn biết và như thế thì mục đích của tôi càng dễ đạt

“Tiểu Ngư tốt bụng, bạn nói đi mà…” Các bạn nữ khác thi nhau lên tiếng.

“Không phải là tớ không muốn nói cho các bạn biết, mà là… tớ rất bận, tớ bịhội trưởng phạt, phải chép sách toán, còn phải chép rất nhiều đây này, thảmquá!” Vẻ mặt tôi đau khổ, tôi xua xua tay, “Các bạn mau đi đi, đợi tớ chép xongtớ sẽ nói cho các bạn được không?”

“Hả? Hội trưởng phạt bạn chép sách toán à? Bạn là bạn gái anh ấy mà!” Tất cảmọi người đều trố mắt nhìn tôi, lúc ấy, ánh mắt họ ngoài sự ngạc nhiên còn đầysự đồng cảm nữa!

“Hội trưởng đại nhân chí công vô tư, nhưng ngay cả đến bạn gái mình cũngkhông nể mặt, như vậy có phải là không có tình người không?”

“Xem ra, là bạn gái của hội trưởng đại nhân khổ hơn nhiều so với làm bạn gáicủa người bình thường.”

“Đúng thế, đúng thế, thật may là tớ không phải là bạn gái của anh ta, TiểuNgư thật đáng thương.”

“Hội trưởng đại nhân thật quá đáng, Tiểu Ngư, bạn đừng sợ, chúng tớ có nhiềungười như thế này, mỗi người sẽ giúp bạn chép một lần, ngày hôm nay trước khitan học nhất định sẽ xong!” Một bạn nữ khẳng khái nó.Vừa nói dứt câu, các bạnkhác đồng thanh nói thêm vào.

Cảm động ghê, trong lúc hoạn nạn lại nhận được sự giúp đỡ của mọi người. Mặcdù điều này rất hợp với ý tôi nhưng tôi vẫn cố ý làm ra vẻ ủ ê nói: “Làm sao màthế được? Đây là việc của tớ mà, không thể làm phiền đến mọi người được.”

“Thật ra Tiểu Ngư nhất định phải chép mười lần sách toán, bởi vì hội trưởngnói rằng, nếu không chép xong, thì sẽ không chohọ bạn ấy, chính là anh chàng đẹptrai ngày hôm qua đến ứng tuyển huấn luyện viên dạy võ thuật.”

Tiếu Tiếu đứng dậy nói.

Như một viên đá làm nổi lên hàng ngàn lớp sóng, các bạn nữ khác nghe thấy vậybàn tán xôn xao.

“Hả? Sao có thể như thế được? Thật quá đáng! Nhưng tớ nghĩ… nhất định là dohội trưởng đại nhân ghen! Nếu bạn trai tớ bỗng nhiên có một cô em gái họ xinhđẹp thì tớ cũng sẽ ghen tỵ.”

“Ừ, hội trưởng đại nhân làm như vậy cũng có lý do của anh ấy! Chẳng qua làquá quan tâm đến Tiểu Ngư thôi.”

Xem ra hình ảnh của Tả Mạc Phong trong mắt các bạn nữ thật kiên cố, họ đều cốgắng bào chữa cho hắn ta.

“Nhưng nói như vậy, anh họ của Tiểu Ngư nếu ứng tuyển thành công thì có thểđược ở lại trường chúng ta rồi? Quá được!” Một bạn nữ khác nói.

Câu nói này lại làm dấy lên một làn sóng dữ dội hơn. Xem ra chẳng bao lâu nữaThượng Quan Cảnh Lăng sẽ vượt qua cả Tả Mạc Phong!

“Nhưng Tiểu Ngư phải chép sách toán mười lần thì anh họ bạn ấy mới có cơ hộiứng tuyển.” Một bạn nữ nhắc nhở những người khác.

Đúng rồi, đây mới là vấn đề, tôi chỉ sợ bọn họ bị kích động quá nên quên mấtviệc này.

“Vậy thì bây giờ chúng ta hãy bắt đầu thôi, để sau này ngày nào cũng có thểđược nhìn thấy anh họ đẹp trai của Tiểu Ngư!”

“Đúng thế, đúng thế, Tiểu Ngư, bạn không phải từ chối nữa đâu, đây không phảilà việc của riêng bạn nữa rồi, mà là việc chung của chú tớ!”

Ha ha, tôi nhất định là sẽ không từ chối rồi. Tôi còn chưa kịp phản ứng gì,thì các bạn nữ đó đã nhanh như chớp ngồi xuống ghế, bắt đầu chép bài.

“Hóa ra lại có nhiều người thích Thượng Quan Cảnh Lăng đến vậy!” Tiếu Tiếuthất vọng nói nhỏ.

Biết lòng bạn ấy đang nghĩ gì, tôi cười giả tạo, ghé vào tai bạn ấy nói:“Nhưng tớ chỉ đồng ý với bạn thôi, hẹn bạn và anh ấy cùng ăn cơm.”

“Ha ha, đúng, đúng, sao tớ lại có thể quên cái này được chứ.”

Nói xong Tiếu Tiếu lại tươi cười hớn hở.

“Vậy bây giờ tớ đi tìm anh họ tớ, nói cho anh ấy biết một vài nội dung chínhcủa cuộc phỏng vấn, bạn nhớ tập hợp lại bài các bạn ấy chép cho tớ nhé!” Tôinói.

“Không sao, bạn cứ yên tâm đi!” Tiếu Tiếu nháy nháy mắt, gật đầu một cáchnghiêm túc.

Tôi lập tức đeo cặp, hôn gió Tiếu Tiếu một cái, đắc ý đi ra khỏi lớp.

2.

Trời ạ! Tôi không nhầm chỗ đấy chứ? Tôi dụi dụi mắt, không sai mà, chính là“4035” mà! Là phòng của Thượng Quan Cảnh Lăng mà! Nhưng trong phòng trống rỗng.Thượng Quan Cảnh Lăng sao lại không có ở trong phòng thế này? Đáng ghét, lẽ nàolại không nghe lời tôi nói, lại trốn ra ngoài rồi? Cái anh chàng này thật phiềnphức!

Tôi giậm giậm chân, tức lộn ruột, đang định chuẩn bị quay người đi tìm anh tathì đột nhiên…

Trước mặt bỗng có cái gì đó lóe qua, một đầu người “roạt” một cái chặn trướcmặt tôi. Mắt đầu người ấy lại ở bên dưới, miệng ở bên trên, thè cái lưỡi dài,chẳng có cổ gì cả, nhìn tiếp xuống dưới, chẳng thấy có người gì cả…

“A… ma!” Tôi kinh hãi hét ầm lên, co rúm người lại, đến cái lông tơ trênngười tôi cũng run lên cầm cập. Trên đời này tôi sợ nhất là ma, đặc biệt là matreo cổ.

Đầu người ấy thò hai tay ra ấn chặt vai tôi, đồng thời mở miệng: “Tiểu Ngư cônương, cô sao vậy?”

Sao cái giọng nghe quen thế nhỉ, là Thượng Quan Cảnh Lăng! Tôi ngẩng đầu lên,nhìn thấy cả người anh ta đang treo ngược lên, hai chân cứ như có lực từ ấy, gắnchặt lên trần nhà…

“Anh, anh, anh xuống ngay đây cho tôi!” Anh ta liền thu lưỡi lại, tôi vuốtvuốt ngực, tôi tức tối nhìn anh ta: “Anh không có việc gì làm hay sao mà lạitreo nguời như vậy hả? Lại còn làm cái bộ dạng như ma treo cổ thế... định dọachết tôi đấy hả?”

Thượng Quan Cảnh Lăng nhanh nhẹn lộn một vòng, tiếp đất một cách vững vàng,đôi mắt sáng nhìn tôi một cách tội nghiệp: “Xin lỗi, tại hạ không cố ý!”

“Ôi, không sao, không sao.” Tôi xua xua tay, nhìn đôi mắt anh ta, mềm lòng đimột chút, ngọn lửa tức giận bao trùm khắp phòng bỗng chốc tan biến: “Ăn đi, tôimua cho anh một cái đùi gà và một cái bánh ham­burg­er đây!”

“Đa tạ!” Thượng Quan Cảnh Lăng thấy tôi không giận nữa, liền tỏ ra rấtvui.

“Nhưng mà, anh treo người lên đó làm gì vậy?”

“Tại hạ đang luyện công! Sư phụ nói, một ngày không luyện tập, sẽ không thạopháp công, nghĩ lại thì tại hạ đã mấy ngày không luyện công rồi!” Thượng QuanCảnh Lăng tự trách mình.

“Võ công của môn phái các anh là phải treo lên trần nhà để ngủ à?” Thật khôngthể hiểu được tại sao cổ nhân lại có kiểu luyện công kì lạ như vậy. Thực sự làcòn kì lạ hơn cả việc Tiểu Long Nữ ngủ trên dây thừng.

Thượng Quan Cảnh Lăng cười thẹn thùng, giải thích: “Sư phụ nói, ngày nào cũnglàm như vậy, kết hợp với tập thở, sẽ rất có lợi cho việc tăng cường cônglực.”

“Sư phụ nói, sư phụ nói... anh nghe lời sư phụ nhỉ?”

“Một ngày là thầy, cả đời là cha. Hơn nữa, tôi vốn là một đứa trẻ mồ côi, maycó sư phụ không ghét bỏ, lại còn dạy tôi võ công nữa.” Thượng Quan Cảnh Lăng vôcùng nghiêm túc nói, nói xong mặt bỗng sầm lại: “Tôi thật là bất hiếu, không thểở bên cạnh chăm sóc, phụng dưỡng sư phụ được, lại còn sư muội nữa, không biếtgiờ có khỏe không...” Vừa nói mắt anh ta vừa đỏ hoe.

Hả? Không được khóc, tôi sợ nhất là nhìn thấy người khác khóc, nhất là khingười đó lại là con trai. Nhưng ánh mắt của anh ta trông thật đáng thương…

Tôi căng thẳng vặn vặn tay, bối rối nói: “Anh không được như vậy, ThượngQuan, tôi nhất định sẽ giúp anh!”

“Đa tạ, Tiểu Ngư cô nương!” Thượng Quan Cảnh Lăng lại tươi cười: “Nơi đâykhác hoàn toàn với thế giới mà tôi sống. Ở đây, võ công của tôi hoàn toàn trởnên vô dụng, tôi chẳng biết cái gì cả, ngay đến bản thân mình cũng không nuôinổi. Nếu như không gặp được Tiểu Ngư cô tôi thực sự không tưởng tượng được làtôi sẽ gặp phải những chuyện gì!”

“Ôi... cái này, không cần phải nói như vậy, cái đó, cái gì nhỉ... giữa đườnggặp chuyện bất bình chẳng tha, đều là người trong gi­ang hồ cả mà, không có gì,không có gì!” Tôi lắp ba lắp bắp nói, nghe những lời thành khẩn của Thượng QuanCảnh Lăng, nghĩ lại mục đích ban đầu của mìn­hhi quyết định giúp đỡ anh ta, tôibỗng thấy thật khinh thường bản thân mình.

“Ấy, anh còn có cả sư muội? Hai người… thanh mai trúc mã à?” Tôi nhanh chóngchuyển chủ đề. Tuy câu hỏi này có vẻ hơi tọc mạch, nhưng nếu không hỏi, tôi cứthấy “canh cánh trong lòng”, mặc dù tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại như thếnữa!

“Đúng vậy, muội ấy cũng là trẻ mồ côi nhưng bây giờ muội ấy đã trở thành một“Đạo tặc” nổi tiếng gi­ang hồ!” Nói đến sư muội, vẻ mặt của Thượng Quan CảnhLăng hiện rõ vẻ sủng ái, tôi nhìn mà thấy mắt cay cay, nhưng… gì cơ? Đạotặc?

“Không nhầm đấy chứ, đạo tặc? Thế thì cô ấy là kẻ cắp, nhưng anh là sai dịchcơ mà?”

“Đúng thế, nhưng có ai quy định là sư muội của sai dịch không thể là kẻ cắp,hơn nữa sư muội tôi lại là Hiệp đạo, chuyên đi cướp của nhà giàu chia cho nhànghèo!” Tình cảm yêu quý của anh ta đối với sư muội không nói cũng rõ: “Khôngnhững sư muội là Hiệp đạo, tướng công của cô ấy cũng là Hiệp đạo, tiếng tăm cònlớn hơn cả sư muội nữa.”

Gì cơ? Sư muội có chồng rồi? Ha ha, tốt quá! Nói như vậy, nếu anh ta khôngthích sư muội, thì anh ta có thể không quay trở về, không quay trở về thì có thểở lại đây… Ít nhất tôi cũng muốn anh ta ở lại đây, ừ, có lẽ tôi muốn anh ta ởlại đây, giúp tôi kiếm tiền!

“Tôi hiểu rồi, thôi, chúng ta không nói chuyện sư muội của anh nữa… chúng tanói chuyện khác đi!” Tôi hắng giọng, “Anh biết không, tôi là một học sinh, giađình cũng không giàu có gì, nên không có nhiều tiền. Nhưng bây giờ chúng ta ngàynào cũng phải ăn, uống, ngủ, nghỉ, phòng anh mỗi ngày hết năm mươi tệ, tôi xinnói với anh là, tôi đã hết tiền rồi, tiền phòng hai ngày nay là phải đi vay bạnbè…”

“Hả? Tiểu Ngư cô nương, cô vất vả quá, sao không nói sớm với tôi? Tôi sẽ đingay, không làm liên lụy tới cô nữa.” Thượng Quan Cảnh Lăng cau mày, vẻ mặt áynáy, nói xong, liền thu dọn đồ đạc.

“Đừng, đừng... anh hãy nghe tôi nói đã.” Tôi nhanh chóng giữ anh ta: “Anh nhưthế này thì có thể đi đâu được chứ? Hơn nữa tôi đâu có đuổi anh đi. Tôi muốn bànbạc với anh một chút, chứ cứ thế này cũng không được, tôi giúp anh tìm một côngviệc, nhưng phải xem anh có muốn làm không đã!”

“Muốn, đương nhiên là muốn rồi!” Thượng Quan Cảnh Lăng không ngần ngại trảlời, nhưng vừa nói xong, ánh mắt anh ta trở nên ủ rũ, lại có chút lo lắng nữa:“Nhưng tôi có làm tốt được công việc đó không? Liệu có gây thêm phiền phức chocô không?”

“Không đâu, công việc này anh nhất định sẽ làm được, thậm chí làm rất tốt!”Tôi vỗ vỗ vai động viên anh ta: “Chính là làm huấn luyện viên dạy võ thuật chotrường chúng tôi, anh sẽ dạy võ cho các bạn học sinh!”

“Thế à? Vậy thì tốt quá, làm cái khác thì tôi không chắc chứ dạy võ công thìchẳng khó gì với tôi cả!”

Nghe thấy tôi nói thế, thần sắc anh ta bỗng tốt hẳn lên, giống như bầu trờixanh được gió thổi bay đi những đám mây u ám vậy: “Tiểu Ngư cô nương, tôi sẽkhông để cô phải chịu khổ vì tôi nữa, tôi sẽ làm cho cô thấy vui vẻ và hạnhphúc.”

Nghe lời hứa nghiêm túc ấy, tôi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Thuợng Quan CảnhLăng. Ánh mắt anh ta sáng long lanh, toát lên một cảm giác khó tả, thậm chí… mặtanh ta còn có chút đỏ ửng nữa.

Ông trời ơi, không phải anh ta muốn lấy thân mình để báo đáp tôi đấy chứ? Cáiđó... Tuy tôi không để tâm cho lắm, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạ lùng!

“Thực ra, cũng không có gì!” Tôi lúng túng nói “Anh không cần để bụng đâ

Ha ha, lạ thật, chuyển chủ đề thôi!

“Ôi… Thượng Quan, anh hãy nghe tôi nói trước đã.” Thấy anh ta định nói gì đó,tôi nhanh chóng cướp lời: “Bây giờ anh đang sống trong thời đại của chúng tôi,nhất định phải học phương thức biểu đạt ngôn ngữ và thói quen sinh hoạt củachúng tôi, nếu không, thân phận của anh sẽ bị người ta phát hiện!”

Thượng Quan Cảnh Lăng gật gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa tôi cũng không muốn gâythêm phiền phức cho cô! Nhưng tôi phải sửa thế nào?”

“Ồ, không phải lo lắng, tôi đã nghĩ kĩ rồi!” Tôi vừa nói vừa rút từ trong cặpra một tập giấy, rồi từ từ mở ra.

“Mười điều không được phép?” Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn tôi đầy nghi vấn.

Tôi gật gật đầu, ngồi xuống và nói từng điều từng điều một: “Anh nhất địnhphải thay đổi theo mười điều này. Điều thứ nhất, không được phép tự xưng là “tạihạ”, phải xưng là “anh”.”

“Điều hai, gặp con gái, không được phép xưng hô là “cô nương”, gặp con trai,không đưọc phép xưng hô là “huynh đài”. Phải gọi tên trực tiếp, hoặc gọi là “họctrò”!”

“Điều ba, trong gi­ao tiếp bình thường không được phép nói những từ vô nghĩanhư là “chi, hồ, giả, dã” phải dùng những từ ngữ có ý nghĩa như tôi nói.”

“Điều bốn, lúc đi không được nhảy hay lộn nhào!”

“Điều năm, không được dùng khinh công để bay lên mái nhà hay đi trên bờtường.”

“Điều sáu, không được để tóc dài, phải cắt tóc thường xuyên.”

“Điều bảy, bình thường ra đường, không được phép mang kiếm, không được phépmặc trang phục của sai dịch, phải mặc quần áo bình thường như chúng tôi.”

“Điều tám, nếu không được phép của tôi hoặc không có tôi đi cùng, bình thườngkhông được phép ra khỏi cổng trường, phạm vi hoạt động chỉ hạn chế bên trongtrường mà thôi.”

“Điều chín, không được tự do nói chuyện với người lạ, và không được phép nóithân thế thật của anh với người khác trừ tôi ra! Hết!”

“Không phải là mười điều sao? Sao mới có chín điều?” Thượng Quan Cảnh Lăng mùmờ hỏi tôi.

“À, mười điều, điều thứ mười, không được treo người lên trần nhà ngủ!” Tôichớp chớp mắt, ha ha, cuối cùng thì cũng nghĩ ra điều thứ mười rồi, tối qua vừachép sách vừa nghĩ, hết cả buổi tối mà không ra.

Thượng Quan Cảnh Lăng nghiêm túc nghe tôi nói, nghe xong gật gật đồng: “Côyên tâm, Tiểu Ngư, tôi nhất định sẽ cố gắng thay đổi. Nhưng, nếu mọi người hỏithân thế của tôi, tôi lại không thể nói sự thật, vậy tôi phải nói thế nào mớiđược?”

“Tôi nói với mọi người anh là anh họ tôi, hồi nhỏ bố mẹ qua đời do tai nạnxe, vì thế anh được đưa đi học võ công, bây giờ mới trở về. Anh cứ nói với mọingười anh là anh họ tôi là được rồi!” Tôi dặn dò anh ta một cách nghiêm túc.

Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn tôi với ánh mắt kì dị: “Em họ à? Cũng được! Vậybao giờ tôi có thể đi dạy võ công cho người ta?”

“Ngày mai tôi đưa anh đi phỏng vấn, nếu trả lời tốt thì mới được!”

“Phỏng vấn?” Anh ta gãi gãi đầu, lại không hiểu rồi.

“Ôi… Nghĩa là anh phải đi gặp ông chủ của anh, lúc đó ông chủ sẽ đưa ra câuhỏi để kiểm tra, đánh giá anh, ví dụ như bảo anh thể hiện một chút võ công chẳnghạn. Nếu người ta thấy anh tốt, sẽ cho anh làm công việc đó!” Tôi ra sức giảithích.

“Nếu họ không hài lòng về tôi, thì tôi sẽ không được làm việc đó, đúngkhông?” Thượng Quan Cảnh Lăng có chút căng thẳng và buồn rầu.

Tôi vỗ vỗ vai anh ta, an ủi: “Anh phải có chút tự tin vào mình chứ, tôi tinlà anh nhất định sẽ làm được!” Nói xong, tôi lại hắng hắng cổ họng, day dayhuyệt thái dương, lén nhìn anh ta: “Vẫn còn, vẫn còn một việc nữa...”

“Việc gì nữa?”

“Nếu anh được làm công việc đó, anh sẽ có mức lương rất hậu hĩnh, thứ màngười phong kiến các anh gọi là bổng lộc ấy...!” Tôi cố ho ho vài tiếng, lénnhìn anh ta, anh ta đang rất nghiêm túc nghe tôi nói, vậy là tôi liền bạo gannói tiếp: “Dù sao thì anh cũng chẳng có việc gì tiêu đến, những thứ anh cần, tôiđều mua giúp anh, cho nên...”

“Cho nên, tôi nghĩ là bổng lộc nên gi­ao cho Tiểu Ngư cô bảo quản giúp, tôichẳng hiểu gì cả, sợ lại gặp rắc rối!” Thượng Quan Cảnh Lăng vô cùng hiểu ý nóitiếp lời tôi. Ha ha, đúng là trẻ con dễ bảo! Cái anh chàng này càng ngày cànghiểu ý tôi.

“Vậy cứ như thế nhé, anh không được nuốt lời đâu đấy!” Tôi cười tít cả mắt,rồi lại nghiêm túc nói “Ngày mai tôi đưa anh đi phỏng vấn, nếu họ có hỏi anh,anh nhất định phải trả lời như tôi đã nói nhé!”

“Ừ, Tiểu Ngư, tôi sẽ không làm cô thất vọng đâu!” Thượng Quan Cảnh Lăng chớpchớp mắt nhìn tôi một cách dịu dàng và ấm áp

Trời ạ! Thật không chịu nổi, sao lại “phóng điện” rồi? Tình cảm của anh tacũng là một đạo tặc giống như sư muội anh ta, chỉ có điều anh ta là “kẻ đánh cắptrái tim”!

“Vậy tôi không làm phiền anh nữa, tối nay ngủ ngon nhé, sáng mai tôi đến gọianh!” Để đề phòng bản thân bị chìm đắm trong sự dịu dàng ấm áp đó, tôi nói xonglập tức rời khỏi phòng anh ta!

3.

Ngày hôm sau, các bạn nữ đứng chật cứng bên ngoài văn phòng Câu lạc bộ võthuật của trường, cũng có rất nhiều bạn nam hiếu kì đến xem. Cửa phòng mở rộng,bên trong bên ngoài đều chật cứng người, nhưng mọi người đều đứng rất trật tự,chứ không hỗn loạn như ngày hôm trước.

Từ chiều ngày hôm qua, sau khi nghe tin Thượng Quan Cảnh Lăng sẽ đến ứngtuyển chức huấn luyện viên dạy võ thuật thì đã có người đến đây chọn chỗ trước,mà thực ra là chỉ muốn nhìn Thượng Quan Cảnh Lăng một cái!

Cũng không trách được, mọi người nhìn vẻ lạnh lùng của Tả Mạc Phong nhiềurồi, bây giờ bỗng xuất hiện một anh chàng đẹp trai vô cùng dịu dàng, ấm áp,đương nhiên là sẽ có một “cơn cuồng phong” nổi lên rồi. Mà lúc đầu ai bảo tôi làtrường này rất nhiều anh chàng đẹp trai nhỉ? Tôi đến trường này lâu như vậy rồi,một ngôi trường lớn nhưng cũng chẳng thấy có mấy ai đẹp trai, nhưng mỹ nhân thìnhiều vô kể! Mà cũng có thể là vừa mới đến tôi đã gặp ngay hai anh chàng đẹptrai Tả Mạc Phong và Thượng Quan Cảnh Lăng rồi nên nhìn những người khác khôngthấy lọt mắt nữa. Tôi không khỏi than trách cho tiền đồ của mình, hai anh chàngđẹp trai này thực sự khiến cho thị giác tôi mệt mỏi, nhìn những người khác chẳngthấy ai bằng. Thực ra A Ngũ và Đại Lực cũng được coi là hình tượng đẹp tronglòng tôi rồi. Cho nên, không thể ngày nào cũng nhìn “trai đẹp” được, nhìn nhiềusẽ không thể điều chỉnh được con mắt thẩm mỹ xuống thấp hơn một chút.

“Ủng hộ Thượng Quan, ủng hộ Thượng Quan!”

“Thượng Quan cố lên, Thượng Quan cố lên!” thấy tôi và Thượng Quan Cảnh Lăngcùng đi đến, tất cả các bọn nữ đều tránh đường, lại còn ra sức hô khẩu hiệunữa.

Sức mạnh của người hâm mộ thật là vô hạn. Tôi liền cười và chào những ngườihâm mộ cuồng nhiệt của Thượng Quan Cảnh Lăng.

“Anh căng thẳng gì vậy?” Thấy Thượng Quan Cảnh Lăng mặt đỏ tía tai, tôi liềnhỏi nhỏ.

“Thế này giống như là Hoàng thượng giá lâm vậy, tự dưng tôi thấy căng thẳng!”Thượng Quan Cảnh Lăng toát mồ hôi đáp lại tôi.

“Ngốc bây giờ anh chính là Hoàng thượng của họ, họ đang chào mừng anh đấy,anh cười với họ chút đi, ngoan!”

“Tôi là Hoàng thượng? Tiểu Ngư, cô không được ăn nói lung tung, tội này cóthể bị chém đầu đấy!” Thượng Quan Cảnh Lăng sợ hãi định bịt miệng tôi lại.

Tôi quay đầu tránh được, dở khóc dở cười nhìn anh ta, chẳng thèm nói gì, kéoanh ta đi vào phòng của Câu lạc bộ võ thuật.

Chúng tôi vừa bước vảo cửa thì những ánh mắt nóng bỏng từ bốn phía ngay lậptức hướng đến, đương nhiên là hướng đến Thượng Quan rồi.

Thật khinh khủng, trên đời này lại có những sinh vật có thể phát ra sóng điệntừ mạnh đến như vậy.

Trong phòng của Câu lạc bộ võ thuật có một khoảng trống rất rộng, xung quanhkhoảng trống đó có rất nhiều người, họ đứng xem một cách rất trật tự; giữakhoảng trống đó là bàn của ban giám khảo, trên đó có khoảng sáu người, có bangười tôi đã biết. Một là Tả Mạc Phong, hai là thầy hiệu trưởng, ba là trưởngban Ban thể thao của hội học sinh, tên là gì thì tôi quên mất rồi. Còn ba ngườikia thì vừa lại lại vừa quen, trong đó có một phụ nữ khoảng trên ba mươi tuổi,ăn mặc, trang điểm trông rất quý phái và rất phong cách.

Nghe nói đợt tuyển huấn luyện viên dạy võ thuật lần này rất nghiêm túc, côngkhai và công bằng, nhìn không khí như thế này cũng đã thấy là rất nghiêm túcrồi. Thượng Quan Cảnh Lăng, anh tuyệt đối không được làm tôi thất vọng nhé! Tôichắp hai tay trước ngực, cầu khấn Ngọc Hoàng Đại đế, Quan Âm Bồ Tát và Thượng Đếthì mới thấy yên lòng hơn một chút.

Buổi phỏng vấn vẫn chưa chính thức bắt đầu, tôi kéo tay Thượng Quan Cảnh Lăngtìm một chỗ trống cạnh đó để đứng, những bạn gái bên cạnh bắt đầu xôn xao bàntán.

“Để chuẩn bị cho cuộc thi võ thuật của các Câu lạc bộ võ thuật trong toànthành phố, trường Phổ thông trung học Phác Thiện tổ chức ứng tuyển một huấnluyện viên võ thuật có tài đức nhất, và hôm nay sẽ tổ chức phỏng vấn công khaitại đây!” Chúng tôi vừa yên vị thì lời của thầy hiệu trưởng vang lên.

“Trước tiên, tôi xin giới thiệu với toàn thể mọi người, tham gia buổi phỏngvấn này, chúng tôi rất hân hạnh có sự tham gia của bà Bạch Lam - phu nhân củachủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn họ Tả, cổ đông lớn nhất của trường chúngta!”

Trong lời giới thiệu hùng hồn của hiệu trường, người phụ nữ cao quý đó đứngdậy, cúi đầu, nở nụ cười chào mọi người.

Đợi đã... phu nhân của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn họ Tả? Thế, thế làmẹ của Tả Mạc Phong à? Trời ạ, sao mẹ hắn ta lại trà đẹp thế chứ? Chẳng giốngmột người phụ nữ đã có con chút nào cả!

Cả hội trường bổng vang lên những lời cảm thán như trong suy nghĩ của tôi,rất nhiều bạn nữ cũng há hốc miệng như tôi, miệng há to đến mức có thể nhét đượccả hai quả trứng vịt vào đó!

Sau khi Tả phu nhân ngồi xuống, thầy hiệu trưởng nói tiếp: “Và bây giờ buổiphỏng vấn chính thức bắt đầu. Xin mọi người nghe cho rõ, phỏng vấn sẽ có bavòng. Vòng một là thi viết! Xin mời mười người đến ứng tuyển đi lên phía trướcđể nhận câu hỏi của chúng tôi. Sau mười phút sẽ thu bài.

Hả? Mười phút sau? Ôi trời ơi, không biết Thượng Quan Cảnh Lăng có biết đọcchữ giản thể không.

“Nhanh đi lấy câu hỏi đi, nhanh lên!” Tôi kịp nghĩ ngợi, vội vã đẩy ThượngQuan Cảnh Lăng đi lên.

Nhận câu hỏi xong, Thượng Quan Cảnh Lăng quay lại nhìn tôi với ánh mắt khônghiểu và lo lắng. Tôi bịt mắt lại không dám nhìn anh ta nữa. Ôi! Nhất định là mộtchữ anh ta cũng không hiểu rồi! Hỏng hết rồi!

Mười phút sau, Thượng Quan Cảnh Lăng mặt mày ủ rũ bước xuống, câu đầu tiênlà: “Xin lỗi, Tiểu Ngư, anh…”

“Không sao, không sao, vẫn còn hai vòng nữa!” Tôi vội vàng an ủi anh ta,cũng tự an ủi chính mình: Chỉ cần hai vòng sau thể hiện thật tốt thì nhất địnhsẽ có cơ hội.

Nhưng, hình như tôi có cảm giác có ánh mắt nào đó đang hướng về phía tôi. Tôingẩng đầu lên nhìn ngược nhìn xuôi, bỗng phát hiện ra là Tả Mạc Phong đang nhìntôi và Thượng Quan Cảnh Lăng với ánh mắt kì lạ. Những người khác ở bàn giám khảothì đang truyền tay nhau đọc câu trả lời.

Tôi vội vàng cúi xuống không dám nhìn hắn ta, không ết là Thượng Quan CảnhLăng viết những gì trong câu trả lời, nhưng thế nào đi nữa thì cũng không phảilà một bài thi tốt nên Tả Mạc Phong mới nhìn chúng tôi với ánh mắt như vậy. Thậtlà mất mặt quá, một hiệp nữ anh minh như tôi mà lại có một ông anh họ ngốcnghếch thế chứ… Hu hu hu!

“Chúng tôi đã xem xong mười bài thi viết rồi. Thực ra tất cả các bài chỉ cómột câu hỏi như nhau, nhưng những người ứng tuyển lại đưa ra chín câu trả lờikhông giống nhau và còn có một bài để giấy trắng!” Giọng nói hùng hồn của thầyhiệu trưởng vang lên, nhưng khi nghe đến chữ “để giấy trắng” thì tôi ngay lậptức có một dự cảm không vui, không hay...

Qủa nhiên là như vậy, thầy hiệu trưởng dừng một lúc rồi nói tiếp: “Mời ngườiđể giấy trắng bước lên phía trước!”

Thuợng Quan Cảnh Lăng nhìn tôi. Tôi day day huyệt thái dương, gật gật đầu,anh ta cúi đầu và bước lên... Sau đó, cả hội trường bắt đầu xôn xao.

Thượng Quan Cảnh Lăng lung túng đứng ở khoảng trống trước mặt bàn giám khảo,bị từng người nhìn chằm chằm, giống như con tinh tinh trong sở thú vậy! Tôi bịtmắt lại, không dám nhìn anh ta thêm nữa.

“Chúc mừng anh, anh là người duy nhất được điểm tối đa trong vòng một này!”Câu nói của thầy hiệu trưởng khiến cả phòng ồ lên.

Điểm tối đa? Có nhầm không vậy? Để giấy trắng cũng được điểm tối đa?

Có phải là tôi nằm mơ không vậy?

“Câu hỏi trên bài thi, thực ra là một câu hỏi để kiểm tra phẩm chất của ngườiứng tuyển. Bản thân câu hỏi đó là sai rồi, không thể có thật được, càng khôngnói đến việc trả lời nhưng ngoài… anh tên là gì nhỉ?” Thầy hiệu trưởng ThượngQuan Cảnh Lăng.

“Thượng Quan Cảnh Lăng!” Thượng Quan Cảnh Lăng thận trọng trả lời.

“Nhưng ngoài Thượng Quan Cảnh Lăng ra, những người khác đều cố gắng để đưa ramột câu trả lời!” Thầy hiệu trưởng mỉm cười, gật đầu nhìn Thượng Quan CảnhLăng.

Ha ha ha... lại còn có tình huống này nữa! Thật là buồn cười chết mất! ThượngQuan Cảnh Lăng đúng là trong cái rủi lại có cái may. Đúng là “người tốt thì gặpmay”, người thật thà nhất định sẽ được báo đáp! Quá tuyệt! Lòng tôi đang ủ rũbỗng trở nên vui phơi phới!

4.

“Mời Thượng Quan Cảnh Lăng trở về vị trí của mình, bây giờ chúng tôi bắt đầutiến hành vòng thứ hai! Mời những người được đọc tên đứng lên phía trước, chúngtôi sẽ căn cứ vào hồ sơ của người gửi để đưa ra một câu hỏi.”

Ôi... lại hỏi câu hỏi, phiền quá đi mất! Hồ sơ của Thượng Quan Cảnh Lăng làtôi điền lung tung vào, ngay cả đến số chứng minh thư tôi cũng lấy số chứng minhthư của bố tôi, không bị phát hiện ra đấy chứ? Ngọc Hoàng Đại đế, Quan Âm BồTát, Thượng Đế ơi, xin các ngài phù hộ cho chúng con!

“Tiểu Ngư, lát nữa đứng lên anh sẽ phải nói gì?” Thượng Quan Cảnh Lăng căngthẳng nhìn tôi hỏi.

“Thư giãn một chút anh căn cứ theo tình hình rồi trả lời. Vòng trước anhđược điểm tối đa, vòng này anh không được điểm cũng không sao!” Tôi vỗ vỗ vaicủa Thượng Quan Cảnh Lăng an ủi anh ta: “Nhưng vừa rồi rốt cuộc câu hỏi là gìvậy?”

Thượng Quan Cảnh Lăng chau mày, đỏ mặt nhìn tôi: “Trên đó vẽ một bức tranh,một bức tranh sơn thủy, trong đó có một con chim ở trên một cành cây, nhưng conchim đó còn to hơn cả ngọn núi, rồi ở dưới viết một dòng chữ, anh khôngbiết…”

“Đó là cho mọi người thưởng thức và nhận xét một bức tranh.” Bỗng nhiên, mộtgiọng nói lạnh như băng chen vào. Tôi quay đầu lại, hóa ra là Tả Mạc Phong khôngbiết từ bàn giám khảo đi xuống đây từ lúc nào.

Oái, không nhầm đấy chứ! Phỏng vấn huấn luyện viên dạy võ, sao lại cho ngườita thưởng thức và nhận xét tranh? Chẳng hiểu là chủ ý của ai nghĩ ra nữa!

“Tôi muốn nói là, tưởng anh sao mà có thể thông minh đến thế, để giấy trắngkhông viết gì, hóa ra là “chó ngáp phải ruồi”.” Tả Mạc Phong cười mỉa mai, rồilại quay đầu nhìn tôi, hạ giọng nói: “Nếu... Tôi nói là nếu, lát nữa mẹ tôi hỏicô cái gì, thì cô nhất định phải trả lời cho cẩn thận đây!” Hình như hắn ta đoánđược ý nghĩ vừa rồi của tôi, bổ sung thêm một câu: “Thưởng thức và nhận xéttranh là câu hỏi của tôi đây!”

Hả? Tả Mạc Phong ra câu hỏi? Đúng là biến thái, chỉ có kẻ biến thái mới nghĩra câu hỏi biến thái như vậy!

Nhưng, đợi đã, hắn ta vừa nói gì? Mẹ hắn ta hỏi tôi? Sao mẹ hắn ta lại hỏitôi chứ?

Nhưng tôi chưa kịp phản ứng gì Tả Mạc Phong đã nhanh như chớp trở về chỗngồi. Sao mà nhanh thế chứ, đúng là siêu nhân!

Rất nhanh, các giám khảo đã gọi đến tên của Thượng Quan Cảnh Lăng. ThượngQuan Cảnh Lăng chỉnh lại bộ trang phục thể thao trên người mình, trịnh trọngbước lên trên. Đây đã là vòng thứ hai, bộ dạng căng thẳng của anh ta đã bớt hơnnhiều so với lúc trước rồi!

Tôi dùng tay ra hiệu “cố lên” với anh ta, sau đó im lặng nghe câ hỏi của bangiám khảo.

Vì đây là vòng Thượng Quan Cảnh Lăng trả lời câu hỏi, nên các bạn nữ khônglầm rầm nói chuyện nữa, mà tập trung toàn bộ tinh thần hướng nhìn anh ta. Trongnháy mắt cả căn phòng im phăng phắc, thậm chí đến một cái kim rơi xuống đất cũngcó thể nghe thấy rõ.

Xem ra, thầy hiệu trưởng có vẻ “kết” Thượng Quan Cảnh Lăng! Thầy hiệu trưởngcười tít mắt nhìn Thượng Quan Cảnh Lăng điềm đạm nói: “Thượng Quan Cảnh Lăng,chúng tôi muốn hỏi em họ anh một câu!” Thầy hiệu trưởng chưa nói hết câu, mẹ củaTả Mạc Phong đã ngắt lời, dịu dàng cười và nói, rồi nhìn thầy hiệu trưởng vớiánh mắt xin lỗi, thầy hiệu trưởng lập tức hiểu ý, gật gật đầu.

“Vèo, vèo, vèo” - Toàn bộ ánh mắt trong phòng lại đổ dồn về phía tôi.

Hả? Hỏi tôi thật á! Nhưng phỏng vấn Thượng Quan Cảnh Lăng cơ mà, tại sao lạihỏi tôi? Không phải là tên Tả Mạc Phong lừa cả mẹ hắn ta, bảo tôi là bạn gái hắnta đấy chứ? Mà cho dù là có như vậy đi nữa, thì cũng là việc gia đình, có cầnthiết phải hỏi một cách chính thức, nghiêm túc và công khai ở một nơi như thếnày không?

Tỏi miễn cưỡng bước lên phía trước bàn giám khảo, đứng song với Thượng QuanCảnh Lăng.

“Cháu nghĩ anh họ cháu là một người như thế nào?” Thấy tôi đứng yên vị rồi,Tả phu nhân bắt đầu hỏi tôi, tôi cứ nghĩ là cô ấy hỏi Tả Mạc Phong là người thếnào, không ngờ rằng lại hỏi Thượng Quan Cảnh Lăng là người như thế nào.

Cái đó còn phải hỏi, đương nhiên là rất tốt rất tốt rồi. Tôi nghiêm túc trảlời: “Anh họ cháu rất chân thật, chăm chỉ, tận tâm và tận lực, võ công cũng rấttốt, anh ấy rất xứng đáng với vị trí huấn luyện viên võ thuật của trường Trunghọc phổ thông Phác Thiện

Tả phu nhân mỉm cười, gật gật đầu... Ôi! Một nụ cuời đẹp đến mê hồn, quảnhiên là đại mỹ nhân, thảo nào mà Tả Mạc Phong lại khôi ngô tuấn tú đến vậy,đúng là không thể xem thường yếu tố di truyền được.

“Thế còn hội trưởng Tả Mạc Phong của các cháu thì sao?” Đang ngất ngây thưởngthức nụ cười của Tả phu nhân thì cô ấy lại hỏi tiếp.

Ôi! Cái này còn phải hỏi sao, cái tên Tả Mạc Phong ấy vừa hung dữ lại vừa bấtlịch sự… Nhưng nhìn ánh mắt cánh cáo như muốn giết nguời của hắn ta đang liếc vềphía tôi, tôi đành nuốt câu định nói xuống, chuyển thành: “Anh ấy cũng rất tốt!Nhưng tính khí có vẻ không tốt lắm...” Nói đến đây, tôi không dám nói tiếp nữa.Xong đời rồi, tôi vẫn không nhịn được thói nói xấu Tả Mạc Phong, hắn ta nhấtđịnh sẽ xé xác tôi ra. Mẹ anh ta cũng sẽ không vui, sau đó thì công việc củaThượng Quan Cảnh Lăng sẽ tan biến như bong bóng xà phòng!

Hu hu hu, mặt tôi lúc này nóng bừng bùng, như vừa làm một việc trái với lươngtâm vậy. Rõ thật là, sao Tả phu nhân lại hỏi câu như vậy chứ? Đó là con trai cô,chứ có phải con trai cháu đâu!

Nhưng hình như cô ấy có vẻ rất hài lòng với câu trả lời và sự thể hiện củatôi. Tả phu nhân gật gật đầu tỏ ý tán thành, còn Tả Mạc Phong lại thở ra một hơidài.

“Cháu là người rất thẳng thắn, cô nghĩ cháu cũng nhận xét rất thật về anh họcháu.” Cuối cùng Tả phu nhân cũng nhìn tôi và Thượng Quan Cảnh Lăng đi về chỗvới ánh mắt thân thiện. Ha ha, như thế có nghĩ là chúng tôi lại qua cửa ải thứhai một cách nhẹ nhàng rồi? Cả tôi và Thượng Quan Cảnh Lăng không dám tin làthật, cấu cấu tay nhau, thấy là rất đau, xem ra không phải là mơ rồi.

“Tiểu Ngư, cảm ơn em đã nói những lời tốt đẹp về anh!” Thượng Quan Cảnh Lăngcảm ơn tôi.

“Ngốc, hai chúng ta đang trên cùng một chiếc thuyền mà, nói câu đó với em làmgì?” Tôi không giấu được sự đắc ý: “Xem ra vị trí này không thể không thuộc vềchúng ta rồi?”

Ha ha ha, tâm trạng tôi bây giờ thực sự rất tốt, chúng tôi chỉ còn cách thànhcông có một bước nữa thôi! Có vẻ như Ngọc Hoàng Đại đế, Quan Âm Bồ Tát và ThượngĐế nghe thấy lời cầu khẩn chân thành của tôi nên mới giúp tôi như vậy!

5.

“Tiếp theo là vòng ba của cuộc phỏng vấn, kiểm tra võ công!”

Ha ha, tôi đoán không sai, vòng cuối cùng là vòng kiểm tra võ công. Tôi rấttin tưởng vào võ công của Thượng Quan Cảnh Lăng. Võ công “Mèo ba chân” hiện đạilàm sao mà có thể bằng được với sai dịch đại nhân thời xưa chứ? Hơn nữa anh talại xuất thân từ phái Võ Đang!

Lòng tôi như nở hoa, suýt chút nữa thì hét lên.

Tiếp theo, mười người ứng tuyển sẽ bốc thăm mã số của mình, sau đó hai đấuvới hai, trong thời gi­an ngắn nhất phải đánh ngã được đối phương để giành chiếnthắng, năm người thắng lần một lại bốc thăm mã số tiếp, vẫn là hai đấu với hai,nhưng sẽ có thêm võ sư do chúng tôi cử đến để đánh cùng, người nào thắng sẽ đấutiếp để chọn ra người xuất sắc nhất!

Ở vòng một, đối thủ của Thượng Quan Cảnh Lăng là một vận động viên tự do,trông tướng mạo rất hung dữ, nhưng lại vô dụng. Thượng Quan Cảnh Lăng mới biểudiễn vài động tác đá chân đẹp mắt, chưa dùng gì đến mấy chiêu quyền của mình thìanh ta đã ngã lăn ra đất rồi.

Sau đó các bạn nữ bắt đầu reo hò ầm ỹ, đến tôi cũng đứng ngây ra nhìn. Khôngngờ là bình thườThượng Quan Cảnh Lăng có vẻ ngố ngố, nhưng lúc đánh võ sao màđẹp trai thế. Mái tóc dài chưa kịp cắt ngắn của anh ta buộc gọn gàng đằng saulưng, có vài sợi tóc nghịch ngợm vương trên trán, cứ mỗi lần anh ta ngẩng đầulên, những sợi tóc đó lay động, vô cùng tự nhiên và phóng khoáng.

Các bạn nữ còn đồng thanh hô: “Thượng Quan, cố lên! Thượng Quan, cố lên!”Thực sự là vô cùng cảm động!

Khi anh chàng vận động viên tự do đáng thương kia bị đánh ngã, tôi nhảy cẫnglên và hô thật to: “Oa, Thượng Quan quá giỏi!”

Ở vòng đấu thứ hai, đối thủ của Thượng Quan Cảnh Lăng là một cô gái trong bộtrang phục màu đỏ. Cô gái đó biết võ taek­won­do, cũng có chút danh tiếng tronggiới taek­won­do của thành phố. Hi hi, thế thì đã sao chứ? Tôi dám khẳng định,chỉ trong năm phút là Thượng Quan Cảnh Lăng có thể hạ gục cô ta.

Vừa nghe tiếng còi của trọng tài, cô gái đó lập tức tiến lên phía trước mộtbước nhỏ, rồi giơ chân phải lên, đá nghiêng một cái, nhằm chính giữa ngực củaThượng Quan Cảnh Lăng. Cô ta vừa giơ chân lên đá đồng thời cũng hô to một tiếng:“Ya!”, âm thanh vang dội và đầy khiêu khích.

Thượng Quan Cảnh Lăng rõ ràng là không kịp đỡ, loạng choạng lùi về phía sauvài bước, vẫn may là không bị ngã xuống đất. Tim tôi như nhảy ra khỏi lồngngực.

Không nóng vội, không nóng vội, vừa rồi chẳng qua là Thượng Quan Cảnh Lăngnhường cô ta một chiêu mà thôi, tiếp theo sẽ là tấn công quyết liệt. Tôi vỗ vỗngực tự an ủi chính mình.

Nhưng, màn tiếp theo khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Cô gái mặc trang phục màu đỏ đó liên tục tấn công, Thượng Quan Cảnh Lăng lùilại phía sau né tránh, cô gái đó đá cao một cái, Thượng Quan Cảnh Lăng lại cúingười tránh - cô gái đó liên tiếp tấn công, xuất chiêu rất hiểm, giống như mộtcon dã thú vậy, tiếng hô của cô ta vang dội khiến người khác phải e ngại. CònThượng Quan Cảnh Lăng chẳng khác gì một chú thỏ nhỏ, cứ né tránh, không hề đánhtrả, có lúc tránh không kịp bị cô ta đá trúng, má trái bị sưng lên rất to,giốngy như một cái bánh sủi cảo màu đỏ vậy!

Trời ạ, anh ta đang làm cái gì vậy? Không phải là “thương hoa tiếc ngọc” đấychứ? Mà cô gái đó có phải là quá xinh đẹp gì đâu!

Các bạn gái đứng xung quanh bắt đầu xôn xao, tim ai cũng đang nhỏ máu – đươngnhiên là xót xa cho Thượng Quan Cảnh Lăng vì bị thương rồi. Khuôn mặt khôi ngôtuấn tú như vậy mà bị người ta đánh như một con heo, thật là quá thảm. Nhưng tôidám khẳng định, kết thúc buổi ứng tuyển,cô gái như một con dã thú đó sẽ còn thêthảm hơn, bởi vì cô ta sẽ bị nước bọt của những người hâm mộ cuồng nhiệt củaThượng Quan Cảnh Lăng nhấn chìm!

Mặc dù Thượng Quan Cảnh Lăng chưa bị cô ta đánh gục, nhưng nếu cứ tiếp tục bịtấn công như vậy thì cũng chẳng còn cách nào cả! Anh ta hoàn toàn ở thế bị động.Làm thế nào bây giờ? Anh ta nhất định phải dành được công việc này...

Nghĩ đến đây, tôi bất chấp tất cả, xông lên giữa khoảng trống đó và hô to:“Dừng lại! Dừng lại!”

Trọng tài nhìn những nhân vật chủ chốt ở phía ban giám kháo, khẽ gật đầu.Tôi nhanh chóng kéo Thượng Quan Cảnh Lăng sang một bên.

“Ngu ngốc, sao anh không đánh trả hả? Anh đừng có nói với tôi là anh khôngđánh lại được cô ta nhé!” Tôi bực bội nói với anh ta.

“Nam nhi không đấu đá với nữ giới, anh chưa bao giờ ra tay với phụ nữ cả!”Thượng Quan Cảnh Lăng lau vết máu trên khóe miệng, trịnh trọng nói, đôi mắt thâmquầng của anh ta vẫn ánh lên vẻ cương nghị: “Đây là nguyên của anh.”

“Ôi, dễ thương thế!”

“Đây là nguyên tắc của anh” - Đây mới thực sự là một người đàn ông thựcthụ!”

“Thượng Quan em yêu anh, mãi mãi yêu anh!”

Tôi chưa kịp nói gì thì những bạn gái đúng bên cạnh nghe thấy câu nói đó củaThượng Quan Cảnh Lăng liền gào lên, lớp sóng nọ tiếp nối lớp sóng kia, cảm giácnhư muốn trào dâng lên tận trên nóc nhà.

Tôi day day huyệt thái dương, đau đầu nghĩ cách giải quyết. Đương nhiên làtôi cũng bị tinh thần đại nghĩa đó làm cảm động, nhưng chưa mê muội đến mức đểanh ta bị thua trong cuộc thi này. Vài ngày ăn uống cùng anh ta, tính cách củaanh ta thế nào tôi đã hiểu rất rõ rồi. Anh ta rất chính trực, tính cách dịudàng, nhưng vấn đề nguyên tắc của anh ta thì anh ta tuyệt đối không phá bỏ haynhượng bộ. Mà nguyên tắc của anh ta, nói ra thì cũng khá là nhiều, ví dụ như làmiếng ngọc bội đó này, sư phụ của anh ta này, sư muội của anh ta này... Ôi! Đauhết cả đầu!

Ấy, sư muội? Không phải sư muội của anh ta cũng là phụ nữ sao? Tôi không tinlúc sư phụ anh ta luyện võ cho họ, họ lại chưa bao giờ đấu với nhau!

“Thế sư muội của anh thì sao? Sư muội anh cũng là phụ nữ mà, anh chưa bao giờđấu với chị ấy à?”

“Sư muội thì khác, lúc đó là bọn anh luyện võ!”

“Vậy thì anh cũng cứ coi cô gái kia là sư muội của anh đi, coi cuộc thi đấunày là một cuộc luyện võ bình thường là được mà!”

“Không được…”

“Anh cho em lí do đi!”

Thượng Quan Cảnh Lăng cau mày, một lúc lâu sau mới nói: “Cô ấy không đẹp nhưsư muội anh! Anh không thể tưởng tượng như thế được.”

Ôi tôi ngất mất! Lí do như vậy sao! Điên mất rồi! Lúc ấy, tôi phát hiện ra làvốn từ ngữ phong phú của tôi bỗng dưng trở nên nghèo nàn ít ỏi vô cùng, tôikhông nghĩ ra được câu nào để phản bác anh ta, hướng dẫn anh ta, thuyết phục anhta!

“Nhưng chúng ta không thể thua trong cuộc thi này được!” Tôi muốn quỳ xuốngcầu xin anh ta, hu hu hu, tôi vẫn còn nợ Tiếu Tiếu hai trăm tệ đây này!

Lúc đó tiếng còi của trọng tài lại vang lên, cuộc thi lại tiếp tục.

Một giây trước khi Thượng Quan Cảnh Lăng bước lên sàn đấu, tôi kéo tay anhta, hai chân run lẩy bẩy, vô cùng oán hận nhìn anh ta và nói: “Nếu anh thuatrong cuộc thì này, em sẽ chết cho anh xem.”

Hy vọng anh ta nhìn thấy tôi như thế này sẽ mềm lòng và vứt bỏ cái nguyên tắcchết tiệt kia của mình.

“Tiểu Ngư, em không sao chứ?” Thượng Quan Cảnh Lăng lo lắng: “Em bị ốm rồisao? Anh đưa em đi đến bác sĩ nhé. Có phải là em thấy khó chịu trong ngườikhông, người em đang run lên đây này?” Nói rồi, anh ta định cõng tôi lên.

Hả? Có phải giả vờ hơi quá không? Tôi nhanh chóng đứng thẳng người, hung dữnói: “Bây giờ em không sao, nhưng nếu anh để thua trong cuộc thi này thì em sẽcó vấn đề thật đấy!”

Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn tôi khó xử, sau đó bước lên sàn đấu. Đứng đối mặtvới cô gái kia, hình như nội tâm anh ta đang đấu tranh một cách khó khăn. Anh tanghĩ một lúc lâu, bỗng lấy từ trong túi ra một dải băng, sau đó nhắm mắt lại,bịt dải băng đó lên mắt, rồi buộc chặt lại, tiếp đó là một thế quyền rất đẹp.Hành động của anh làm dậy lên tiếng la hét chói tai của đám đông, vì hành độ vừarồi thật sự là rất đẹp, giống y như phong độ của một cao thủ võ lâm trên truyềnhình vậy!

Nhưng, Thượng Quan Cảnh Lăng cố chấp sẽ vì tôi mà thay đổi nguyên tắc củariêng mình, thực sự làm tôi rất cảm động! Nghĩ đến đây, mặt tôi bỗng nóng bừnglên...

Cô giá kia hai mắt đỏ ngầu, liếc nhìn Thượng Quan Cảnh Lăng đầy vẻ coithường, sau đó hô lên một tiếng, xông về phía Thượng Quan Cảnh Lăng. Khí thếmạnh mẽ như sấm vang chớp giật. Sức tấn công của cô ta thực sự rất đáng khiếpsợ, tôi sợ đến mức nắm chặt tay lại.

Còn Thượng Quan Cảnh Lăng, chỉ thấy anh ta dang rộng hai chân bằng vai, miệngmỉm cười, hai đầu gối hơi trùng xuống. Nhìn bàn tay thép của cô gái kia đã đếntrước mặt nhưng anh ta không hề vội vã. Trong tình hình “ngàn cân treo sợi tóc”này, anh ta nghiêng người sang bên phải một chút, cũng không nhìn rõ anh ta dùngđộng tác gì mà đỡ được nắm tay của cô gái kia, rồi lại nghiêng sang trái mộtchút, cô gái kia không đứng vững, ngã lăn ra đất!

“Ôi chao, quá tuyệt!” Tôi nắm chặt tay, hô lên. Tiếng vỗ tay rầm râm vang lênkhắp căn phòng.

Cô gái kia bò dậy, giận giữ nhìn Thượng Quan Cảnh Lăng, tiếp tục tấn côngquyết liệt. Thượng Quan Cảnh Lăng tiếp chiêu cô ta một cách nhẹ nhàng, động táctư thế nhẹ như máy bay, nhanh như điện, chẳng mấy chốc đã nhìn rõ thắng bại.

“Oa, đây chính là Thái cực quyền trong truyền thuyết sao?”

“Quá tuyệt, còn đẹp hơn cả trong ti vi nữa…”

Thượng Quan Cảnh Lăng khiến cả căn phòng ngạc nhiên, mọi người lại trầm trổkhen ngợi. Những người ứng tuyển khác đứng cạnh đó cũng tròn xoe mắt nhìn bàibiểu diễn của Thượng Quan Cảnh Lăng

“Oa, Thượng Quan Cảnh Lăng trở thành huấn luyện viên dạy võ của trường chúngta một cách thuận lợi rồi!”

“Ha ha quá tuyệt vời sau này tớ có thể thường xuyên được nhìn thấy anh ấyrồi!”

“A, ngày mai tớ phải tham gia Câu lạc bộ võ thuật của trường thôi!”



Sau khi nghe thầy hiệu trưởng tuyên bố, những bạn gái đó hình như còn hưngphấn hơn cả tôi, vừa nhảy vừa hét thật to!

“Thầy Thượng Quan, chúng ta cùng đi ăn mừng nhé, chúng em biết một quán lẩurất ngon!” Một đám nữ sinh đang vây quanh đó thi nhau chạy đến chỗ của ThượngQuan Cảnh Lăng.

Này! Này! Này! Sao mọi người đi hết để mỗi mình tôi đứng đó vậy? Không phảiđấy chứ, lẽ nào người đáng vui nhất không phải là tôi sao?

Chuyện tình vượt thời gi­an