Chuyện Tình Vịnh Cedar 7: Vì Em Yêu Anh

Chương 11



“Olivia! Đó là con gái”, Grace Harding như hét lên qua điện thoại di động.

“Kelly sinh con à?”, Ollvia như thể vẫn còn buồn ngủ. Nhưng rồi chị tỉnh ngay và cũng vui mừng hệt như Grace. Thật tuyệt khi có một người bạn thân như Olivia. Grace có thể gọi cho chị bất kể ngày đêm, chia sẻ cả tin vui lẫn tin buồn. Olivia sẽ luôn biết phải nói gì trong bất cứ trường hợp nào.

“Mình xin lỗi đã làm cậu thức giấc”. Grace liếc nhìn đồng hồ, đã mười một giờ. Những giọt nước mắt sung sướng chảy dài trên gò má chị. “Lúc chín giờ Kelly gọi cho mình nói rằng nó trở dạ. Mình đến đúng lúc để đón bé Emma Grace bé bỏng chào đời”.

“Emma Grace”, Olivia chậm rãi nhắc lại. “Cái tên đáng yêu quá”.

“Nó rất khỏe”. Grace liến thoắng. “Nó có đôi mắt xanh nhất, to nhất và...”, “Gặp mình ở quán Pancake Palace nhé”, Olivia vừa cười vừa nói. “Chúng ta cùng ăn mừng”.

Goldie sẽ mang cho họ cà phê thay cho sâm-banh, và chắc chị cũng sẽ mang cho mỗi người một cái bánh kem dừa nữa.

Đã nhiều năm nay Olivia và Grace cùng theo lớp thể dục thẩm mỹ vào tối thứ tư hàng tuần, sau đó là ăn bánh dừa và uống cà phê. Bánh và cà phê để bù lại lúc họ đổ mồ hôi vì nhảy lên nhảy xuống liên hồi theo các bài tập.

Quan trọng hơn cả, tối thứ tư là thời gian để họ gặp nhau.

Mặc dù họ mới gặp nhau tối hôm trước, nhưng được chia sẻ khoảnh khắc này với Olivia quả là một ý kiến không tồi. Olivia luôn là người bạn thân nhất đời của Grace từ thời còn đi học.

“Nửa tiếng nữa mình sẽ có mặt”, Grace bảo Olivia. Dù sao chị cũng cảm thấy lúc này không thể lái xe về nhà và cố đi ngủ được. Có phải ngày nào cũng có cháu ngoại ra đời đâu. Sau Đó, chị gọi cho Cliff chị nhớ là anh đang ở trại ngựa nên để lại lời nhắn. Rồi chị gọi cho Maryellen dù biết là có thể con gái mình cũng đã biết tin mừng này. Sau Đó, chị lái xe từ nhà hộ sinh ở Silverdale về vịnh Cedar.

Tim Grace như nhảy lên vì vui sướng khi chị lái xe chỗ đường vòng ven vịnh. Ánh đèn của thị trấn quê hương chào đón chị và chị mỉm cười khi đi ngang qua thư viện và xuống phố Habour để tới Pancake Palace. Đây là nơi hẹn gặp của chị và Olivia từ thời còn đi học.

Thật buồn cười, những buổi chiều như thế dường như chẳng kéo dài được bao lâu. Tuy cả hai người đã lên chức bà, nhưng sâu thẳm trong họ vẫn là những cô nữ sinh thời xưa, cái thời mà họ luôn kể cho nhau nghe những câu chuyện bí mật và bàn tán về bạn bè của mình.

Từ hối ấy đến nay, quán Pancake Palace vẫn chẳng thay đổi gì mấy. Thực đơn vẫn y như vậy, chỉ có giá là tăng lên. Các gian phòng trong nhà hàng đã được sửa sang lại đôi lần nhưng sàn nhà vẫn là lớp gạch nhựa vinyl màu đỏ y như hồi họ còn trẻ.

Xe của Olivia đang ở bãi đỗ và Grace có thể nhìn thấy bạn mình qua cửa sổ của nhà hàng. Chị đang ngồi trong khoang của họ, nơi Grace từng thì thầm kể về bí mật của mình từ khi còn là nữ sinh năm cuối Olivia là người duy nhất biết Grace có thai khi họ tốt nghiệp. Tới khi Dan bảo sẽ cưới chị, Grace mới dám nói với bố mẹ. Và chỉ tới khi đó, cái tin này mới được công bố cho cả nhà.

“Trông cậu quá trẻ để lên chức bà đấy”, Olivia nói khi Grace ngồi vào chỗ đối diện.

“Trẻ hơn năm lần”, chị đã có bốn đứa cháu của riêng mình và một đứa của con gái Cliff, April. Ấy vậy mà cách đây không lâu lắm chị tùng tuyệt vọng vì tưởng rằng mình sẽ chẳng bao giờ được trở thành bà nữa. Đó là khi Maryellen ly dị và dường như không có ý định đi bước nữa. Kelly thì muốn có con, nhưng lại không thể thụ thai được. Giờ thì cả hai đứa con gái của Grace đều đã làm mẹ, mỗi đứa đều có một con trai và một con gái - đó là nguồn hạnh phúc khiến Grace không khỏi xúc động mỗi khi nghĩ tới.

“Kể cho mình nghe mọi chuyện về Emma Grace đi Olivia hỏi đầy nôn nóng.

“Nó là một bé gái rất xinh”, Grace bắt đầu miêu tả tóc vàng, mắt xanh, và khuôn mặt đỏ dừ”. Chị mỉm cười nhớ lại cảm giác lúc ôm Emma vào lòng. “Nó cũng có lá phổi rất khỏe”.

Goldie, bà phục vụ yêu thích của họ đang tiến đến bàn, một tay bưng cà phê và tay kia cầm cái khay - trên đó có hai cái bánh kem dừa.

“Hôm qua không thấy cô ở đây?”, bà vừa để dĩa xuống vừa hỏi. “Và cô đến muộn, mọi khi cô hay đến lúc chín giờ mười lăm”.

“Tôi lại được làm bà”, Grace tự hào thông báo.

“Chúc mừng!”. Goldie rót cà phê cho hai người. “Bánh đây, các cô gái”. Rồi bà vội vàng vào phục vụ một vị khách khác.

“Kelly thế nào?”, Olivia vừa với cái dĩa vừa hỏi.

“Tuyệt. Vui sướng lắm”.

“Đó chính xác là trạng thái của cậu khi cậu có Maryellen và Kelly”.

“Và cũng giống như khi cậu có Justine và Jordan”, Grace nhắc bạn, và sau này là James”.

Nỗi buồn ánh lên trong mắt Olivia khi nhắc đến Jordan, đứa con đã mất của mình.

“Được rồi”, một lát sau chị nói. “Giờ đây cả Drake và Emma đều đã xuất hiện, đến lúc rồi đấy”.

“Đến lúc làm gì?”.

“Đến lúc...”, Olivia chỉ cái dĩa vào Grace “.. . đến lúc để lên kế hoạch cho tiệc cưới của cậu”.

Ngay lập tức Grace cảm thấy mình có lỗi vì đã sao nhãng việc này. Chị quá bận bịu với các cháu của mình và lo lắng về việc sinh đứa cháu vừa rồi nên cứ khất lần tiệc cưới. “Đã nhiều tháng trôi qua rồi, và mình không nghĩ...”.

“Đừng có vớ vẩn”, Olivia ngắt lời bạn. “Cả gia đình cậu cần ăn mừng. Tất cả các cháu của cậu đều mạnh khỏe và hạnh phúc. Và cậu lấy một người đàn ông tuyệt vời, người yêu cậu sâu sắc”. Chợt nhận ra mình đã quên không hỏi thăm Cliff, Olivia ngồi thẳng dậy và nhìn quanh. “Nói về Cliff...”.

“Anh ấy ở nhà, hay chính xác hơn là ở trại ngựa. Sunshine sắp đẻ, vì thế cả Cal và Vicki cùng ở đó với anh ấy. Đây là lần đầu tiên của Sunshine và Cliff muốn chắc chắn là mọi chuyện đều suôn sẻ”.

Olivia mỉm cười. “Đêm của sự chào đời...”.

Grace gật đầu xúc động. Sau khi nhấp một ngụm cà phê, chị đổi chủ đề.

“Chúng ta đều biết Cliff đang làm gì đúng không? Thế còn chồng cậu?”.

“Jack đang say sưa ngáy. Điện thoại cũng chẳng làm anh ấy tỉnh giấc”.

Olivia lắc đầu.

“Người đẹp ngủ trong rừng của cậu đấy”, Grace nói đùa.

“Khoan đã, chúng ta đang lẫn lộn các câu chuyện với nhau rồi”. Olivia cười.

“Tất cả những gì mình biết là cả hai chúng ta đều hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Cho dù là hạnh phúc đó kéo dài được bao lâu chị nói thêm, và Grace biết bạn mình đang nghĩ về cơn đau tim của Jack hai năm hước.

Grace chỉ hy vọng Jack sửa được thói quen thích ăn đồ chứa nhiều cholesterol. Điều mà chị thích nhất ở Jack Griffin là anh rất hài hước và rất yêu quý bạn bè. Jack và Olivia là hai người không hợp nhau nhất mà chị có thể tượng ra, ấy vậy mà... họ lại rất hợp nhau.

“Chọn một ngày để tổ chức tiệc cưới đi”, Olivia giục. “Và mình sẽ giúp cậu hết sức”.

Grace gật đầu. Olivia nói đúng; đã đến lúc làm đám cưới. Họ sẽ không bao giờ chọn được ngày phù hợp hoàn toàn với tất cả mọi người. Vì thế họ đã cưới nhau trong một cuộc hội thảo của thư viện mà Grace tham dự ở San Francisco.

Cả hai người đều có cuộc sống bận rộn và lũ trẻ cũng vậy. Nhưng khi đó thay vì lựa chọn lịch cho phù hợp với tất cả mọi người, họ đã cùng nhau chạy trốn để làm đám cưới. Đó là một quyết định rất đúng đắn và Grace không hề hối tiếc.

Tuy nhiên, chị không nhận ra là những người khác đã rất buồn vì không được tham dự đám cưới của chị và Cliff. Đến cả Olivia cũng cảm thấy bị tổn thương. Cliff và Grace không có ý gạt mọi người ra, nhưng tất cả những gì họ muốn chỉ là được cùng chung sống cuộc sống vợ chồng. Bây giờ, một tiệc cưới sẽ cho phép gia đình và bạn bè cùng chung vui với tình yêu sâu sắc của họ.

“Hai tháng nữa tính từ bây giờ có được không? Mình sẽ bàn lại với Cliff và báo cho cậu”. Grace cắn miếng bánh đầu tiên. Dừa là món yêu thích của chị, dù có lẽ từ góc độ sức khỏe, nó lại là một lựa chọn không tốt. Tuy nhiên, nếu kết hợp dừa với bánh thì nó lại trở thành một lựa chọn rất hợp lý.

Olivia đặt dĩa xuống và lấy tay xoay xoay cái cốc của mình. Chị nhìn vào cốc cà phê. “Mình nghĩ cậu nên biết. Will đang ở thị trấn này. Tối nay mẹ mình vừa bảo mình”.

Tim Grace như chùng xuống và đập một cách bất thường. “Ôi!”.

“Sáng nay anh ta vừa đến chào mẹ và dượng Ben”.

“Được rồi”. Đây không phải là câu trả lời thông minh nhất nhưng Grace chẳng biết phải nói gì nữa.

“Anh ta đang ở đâu?”. Cuối cùng chị lẩm bẩm.

“Cho đến lúc này thì đang ở với mẹ mình và dượng Ben”. Olivia nhìn xuống mặt bàn. “Rõ ràng là anh ấy có ý định tìm kiếm một căn hộ”.

“Cậu... cậu không có ý là anh ta định thuê căn nhà của mình đang cho thuê đấy chứ?”.

Olivia nhìn Grace. “Không hề. Ý cậu là căn nhà đó vẫn đang để trống à?”.

Căn nhà giống như một gánh nặng đè lên Grace. Cặp vợ chồng hải quân trẻ, Ian và Cecilia Randall đã thuê nó và trả tiền hàng tháng, nhưng họ sẽ phải chuyển đi ngay khi nhận được lệnh chuyển đến Sandiego. Căn nhà đó sẽ để trống trong vòng hai tháng rưỡi. Đại lý cho thuê đã nói với chị rằng khi con tàu George Washington rời khỏi cảng, sẽ có rất nhiều nhà như nhà của chị cho thuê.

“May quá, anh ấy không định thuê nhà của cậu”.

Grace đẩy chiếc bánh ra, sự ngon miệng biến mất.

“Nếu Will biết có căn nhà của mình...”, chị không nói hết câu.

“Mình sẽ không bảo anh ấy”. Olivia trấn tĩnh Grace. “Và mình chắc chắn là mẹ mình cũng sẽ không nói”.

Grace đặt khuỷu tay lên bàn. “Nỗi sợ hãi lớn nhất của mình, là Will sẽ gây ra phiền toái cho mình và anh cliff”. Chị thú nhận.

“Mình cũng công nhận thế, Olivia nói. “Nhưng mẹ mình lại không nghĩ vậy”.

“Bà sẽ nói với Will về chuyện đó à?”. Bà Charlotte là người không bao giờ né tránh dù là một chủ đề không mấy dễ chịu. Grace cảm ơn trí tuệ của bà. Chị cũng thấy biết ơn bà vì đã đối diện với con trai mình và từng phản đối ý muốn trở về vịnh Cedar của anh ta.

“Mẹ bảo mình là Will nói rằng anh ta không có ý quấy rầy cậu”.

Grace hy vọng rằng điều đó đúng. Ngay cả sau khi chị đã chấm dứt quan hệ, Will vẫn cố liên lạc với chị, để bao biện cho những lời nói dối của mình và tiếp tục những lời dối trá mới. Vì Will, chị đã từng suýt mất Cliff, chị không thể mạo hiểm một lần nữa.

“Cliff có biết không?”. Olivia hỏi như thể đọc được suy nghĩ của bạn.

“Mình định nói với anh ấy, nhưng vẫn chưa dám nói”.

“Grace!”.

“Chúng mình đang rất hạnh phúc và mình không muốn có chuyện gì đó làm hỏng nó”.

“Mình biết Cliff, anh ấy sẽ buồn hơn nhiều nếu biết Will đang sống ở vịnh Cedar mà cậu lại không nói với anh ấy”.

“Mình sẽ nói, mình hứa đấy”. Ngay khi về nhà, chị sẽ làm việc đó. Việc này hết sức quan trọng. Chị sẽ không để một kẻ xảo trá và đáng khinh như Will Jeferson làm hỏng cuộc hôn nhân của mình.

Họ uống xong cà phê và đứng dậy đi về, để lại tiền boa nhiều hơn mọi khi cho Goldie. Khi bước ra phía cửa, Olivia ôm lấy Grace. “Chúc mừng cậu lên chức bà”.

“Cảm ơn cậu, bạn thân mến của mình”.

Olivia ngáp. “Bây giờ chúng mình về đi ngủ thôi. Sáng mai mình phải làm việc”.

“Mình cũng vậy”. Grace không biết liệu mình có ngủ được không, bởi ngày hôm nay chị có đến hai sự kiện quan trọng.

Trước hết là tin vui khi Emma Grace chào đời, và bây giờ là cái tin đáng buồn về Will Jefferson. Cách đây vài tuần Olivia đã cảnh báo chị, nhưng Grace không tin Will lại làm thế thật. Chị không tin là anh ta lại đám làm thế. Khi chị lái xe vào sân thì ánh đèn trong trại ngựa đã tắt. Grace đoán Cliff đang ở trong nhà. Chị hy vọng là anh vẫn chưa đi ngủ.

“Em phải không, Grace?”, anh vừa nói vừa đi ra đón Grace. Con chó lũn cũn theo sau anh.

“Em đây”. Chị dừng lại âu yếm Buttercup rồi ngả vào vòng tay của chồng mình. Ôm nhau một lúc lâu chị hỏi anh, “Con Sunshine thế nào rồi?”.

“Tuyệt vời. Nó sinh một con ngựa đực rất đẹp, và bây giờ nó khỏe rồi. Kelly thế nào?”.

“Con bé sinh một đứa con gái rất xinh xắn và bây giờ cũng khỏe rồi”.

Anh cười rúc rích và lại ôm lấy Grace. “Emma Grace bé bỏng - không thể có cái tên nào đẹp hơn thế”.

Grace mỉm cười. “Olivia và em đã ăn mừng bằng bánh và cà phê ở Pancake Palace”.

“Em đã nhắn tin nói thế mà”.

“Olivia cứ khăng khăng là chúng ta phải chọn một ngày tổ chức tiệc cưới, vì thế em gợi ý là giữa tháng Mười. Anh thấy thể có được không?”

“Chắc chắn là được rồi, chỉ cần đó là điều em muốn thôi”.

Chị gật đầu. “Em muốn cả thế giới này biết rằng em có người chồng tốt nhất trên thế giới”.

Cliff hôn lên đỉnh đầu Grace. “Anh là người may mắn”.

“Anh nghĩ vậy à?”. Dù cố gắng đến mấy, Grace vẫn không thể kiềm chế một cái ngáp.

Ôm eo chị, Cliff dìu vợ vào phòng ngủ. “Chắc em phải mệt lắm rồi”.

“Em tưởng em sẽ không thể ngủ được nhưng...”.

Cliff cũng ngáp. “Anh cũng cảm thấy thế. Thôi nào em yêu, chúng mình đi ngủ thôi”.

Grace nhận ra lúc này mình nên nói với anh. Nhưng vì họ đang có quá nhiều niềm vui nên chị lại quyết định không nói. Không phải là bây giờ, có thể là sáng mai, ngay lúc này, cả hai đều đang quá mệt. Và hạnh phúc nữa chứ. Thật là sai lầm khi phá vỡ một buổi tối như thế này bằng cái tin về Will Jefferson.

Chị chi có thể cầu mong là Cliff không biết chuyện đó qua bất kỳ một ai khác.