Chuyện Tình Vịnh Cedar 1: Đâu Phải Vì Yêu

Chương 7



Grace đã thức trắng đêm với nỗi hoang mang lấn át hết tâm trí. Olivia đã ở bên chị đến tận nửa đêm và cuối cùng thiếp đi trên ghế sô-pha vì quá mệt. Grace để cho bạn ngủ. Không một lời an ủi nào của Olivia đủ sức trấn an chị. Họ không thể làm được gì để giải quyết vấn đề. Họ chẳng nghĩ được điều gì cả.

Sáu rưỡi sáng, ngay khi ánh sáng đầu tiên của buổi ban mai hiện lên phía chân trời, Olivia đã tỉnh giấc. Ngồi bật dậy, chị chớp mắt nhìn quanh.

"Cậu có tin gì không?". Chị hỏi, hai tay ôm lấy mặt.

Grace lắc đầu. Chị pha một ấm cà-phê có lẽ để tìm sự bình tình và tỉnh táo hơn là vì hương vị cà-phê đơn thuần. Tớ nghĩ đã đến lúc gọi cho Troy Davis, Olivia nói một cách điềm tĩnh. Đã gần một ngày rồi còn gì? Grace gật đầu, và rót hai tách cà-phê một cách vô thức. Chị đứng trong bếp, uống tách cà-phê của mình trong khi Olivia gọi điện đến văn phòng Cảnh sát trưởng. Đầu óc Grace rối tung và không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Suốt đêm thức trắng chỉ càng khiến chị lo lắng hơn. Trong đầu chị bây giờ tràn ngập những ý nghĩ sợ hãi và ám ảnh với những câu hỏi về Dan. Anh có thể ở đâu điều gì đã xảy ra, vì lý do gì mà Dan không về nhà.

"Bảy giờ mới đến ca trực của Troy". Olivia giải thích sau cuộc nói chuyện, "Chúng ta có nên đến đó không nhỉ?".

"Không, tớ đã gặp Lowell Price và anh ấy nói Troy sẽ đến đó. Anh ấy biết Dan và muốn giải quyết việc này với tư cách cá nhân thôi".

Grace cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. "Tớ có nên gọi cho bọn trẻ không?". Suốt đêm thao thức đã khiến chị không còn đủ minh mẫn để quyết định được bất cứ việc gì. Olivia nhấn mạnh câu trả lời của mình. "Tại sao cậu không chờ cho đến khi nói chuyện với Troy?".

"Thôi được". Chị không muốn các con lo lắng, nhưng chúng cần được biết cha chúng đã biến mất. Lạy Chúa, anh ta có thể ở đâu được cơ chứ? Suốt bao năm chung sống với nhau, Dan chưa bao giờ cư xử như vậy cả. Chắc chắn có điều gì không ổn rồi. Cậu có thể nghĩ ra thêm được Dan đang ở đâu không?

Grace đã nghĩ đến khả năng Dan ngoại tình, nhưng chị thấy khó nói thành lời. "Không lâu trước khi Kelly cho biết con bé đã có thai, Dan đã.” Chị không biết làm thế nào để diễn tả tiếp và cố nén để không bật khóc. "Tớ nghĩ Dan đã có một người phụ nữ khác".

"Dan á? Không thể! Anh ta không phải tuýp người đó." Olivla lắc đầu. "Dan không thế đâu." Chị nhắc lại. Không thể.

Grace cũng thấy khó tin chuyện ấy. Nhưng ý nghĩ đó cứ dai dẳng bám lấy tâm trí của chị. "Từ lâu rồi, tớ đã thấy cuộc hôn nhân của mình có vấn đề, gần như là... như là có gì đó đã thay đổi trong Dan. Anh ấy không còn như xưa". Chị nói rành mạch từng từ như muốn chứng minh sự thay đổi của người chồng. Chị biết anh luôn bồn chồn thao thức không yên. Anh đã trở nên trầm tư suốt ba mươi năm qua, kể từ trở về từ cuộc chiến Việt Nam, nhưng càng ngày tâm trạng của anh càng trở nên tồi tệ đen mức cực đoan. Mỗi khi chị cố giúp Dan thoát ra khỏi tình trạng đó để anh có thể tin tưởng vợ hơn. Dan đều tìm cách khước từ mọi nỗ lực của chị. Điều đó khiến Grace nghi ngờ rằng anh đã có ai để tâm tình, một ai đó để anh dồn hết tình yêu thương. Lần duy nhất anh trở lại đúng bản chất con người anh là khi họ được nghe tin vui của Kelly. Sau thời gian đó, mọi việc đã trở nên tươi sáng hơn trong khoảnh khắc. Còn bây giờ… "Dan không phải là kiểu đàn ông lừa gạt như vậy". Olivia nói với giọng tự tin.

"Liệu trong số chúng ta có ai dám khẳng định là có thể hiểu hết được chồng mình?". Grace khẽ hỏi. Chị không muốn tàn nhẫn nhưng Olivia đã có một bài học quá cay đắng trong chuyện này. Rõ ràng Stan đã gặp người vợ hiện thời của anh ta trong khi đi làm ở Seattle. Grace không hề nghĩ anh ta lại có một mối ràng buộc tình cảm với Marge, nên chị đã bỏ ngoài tai hết mọi chuyện sau cái chết của Jordan và đã lên tiếng bênh vực Stan. Mối quan hệ của anh với Marge là lòng thương nhiều hơn là dục vọng. Đó là lý do duy nhất giải thích tại sao anh ta kết hôn nhanh đến vậy, Olivia không trả lời câu hỏi ngay lập tức. Cầm chiếc cốc, chị tiến lại gần sô-pha. “Điều gì khiến cậu nghĩ rằng Dan có ai khác?”

Grace không tìm ra bằng chứng nào cụ thể. "Đó là theo cảm tính của tớ nhiều hơn".

Olivia nhún vai. "Hãy nghĩ lại sáu tháng trước xem, anh ta có tự nhiên quan tâm đặc biệt đến ngoại hình của mình, có thường tham dự hội họp vào những giờ đặc biệt trong ngày hay đi buổi tối không?”

Đầu óc Grace trống rỗng, “Ôi... tớ không quan tâm đến mấy thứ ấy.”

Olivia hỏi. “Có phải cậu nói anh ta đi săn hồi mùa thu năm ngoái không nhỉ?”

Grace gật đầu. Dan đã mặc bộ đồ thể thao sau một thời gian dài không động đến. Chị cảm thấy vui hơn khi anh tỏ ra yêu thích một hoạt động gì đó thay vì chỉ chúi mặt vào tivi. Anh bỏ đi trong một buổi chiều thứ sáu cuối tháng Mười và trở về vào tối chủ nhật. Anh đã nói một cách hào hứng về những lần lang thang trong rừng, và cứ liến thoắng kể hết chuyện nọ đến chuyện kia.

"Anh ta đi một mình à?". Olivia hỏi.

Dan không hề nhắc đến một ai khác, nhưng lúc ấy Grace không mảy may cho rằng điều đó bất thường. Dan ít bạn bè và thường thích làm việc một mình hơn.

"Anh ta có mua trò chơi nào về nhà không?".

"Không". Nhưng chi tiết này cũng có chút đáng chú ý vì đã hàng năm nay anh không hề đi săn. Đặt tách cà-phê xuống, Grace nhíu mày, nhớ lại ngày cuối tuần đó. “Cậu có cho rằng Đan đi cùng ai không?”

Olivia nhìn chằm chằm vào mặt chị. “Tớ không biết, nhưng sâu trong thâm tâm tớ nghĩ cậu có nghĩ thế đấy.”

Có lẽ đúng. Ngày cuối tuần tự do đó thật tuyệt với với Grace. Chị đã dành cả hai ngày với Maryerren và Kelly, ba mẹ con cùng mua sắm tại một cửa hàng thời trang nhỏ ở Oregon. Đó là ngày cuối tuần của mẹ và con gái đầu tiên của họ và họ hi vọng việc này sẽ được lặp lại hàng năm. "Anh ta có vẻ... hạnh phúc", Grace ậm ừ. Tâm trạng Dan hiếm khi vui vẻ như vậy, điều đó khiến chị thấy bất thường. Chị không tin được người đàn ông đó có thế bước ra từ chiếc giường của một người phụ nữ khác và trở về ngôi nhà với vợ mình, mà không hề cảm thấy cắn rứt lương tâm. Chị không thể chấp nhận chồng mình có thể làm việc đó, nhưng… Bên ngoài vọng vào tiếng ôtô, Olivia liếc nhìn qua cửa sổ phòng khách.

Troy kìa.

Grace đã mở cửa và đứng gần ngọn đèn khi Cảnh sát trưởng Davis đi tới.

“Cảm ơn anh vì đã đến,” Grace nói như biết ơn vì anh đã quyết định tự mình giải quyết vụ này.

Troy bỏ mũ khi bước vào nhà và gật đầu nhìn về phía Olivia "Tôi không biết gọi cho ai nữa". Olivia giải thích.

"Chị đã làm đúng đấy", Troy là một người đàn ông đẹp trai, học trước họ hai khoá ở trường và là người có trái tim nhân ái nhất vịnh Cedar. Anh phục vụ trong lực lượng vũ trang kể từ sau khi tốt nghiệp, sau đó làm việc tại văn phòng Cảnh sát trưởng. Trong suốt ba mươi tám năm qua, anh đã góp sức vào việc giữ gìn an ninh cho cộng đồng và được tiến cử thành Cảnh sát trưởng mười năm về trước. Mọi người đều yêu quý và tin tưởng Troy.

Grace mời Davis cứ tự nhiên như ở nhà và anh đã chọn ngồi vào ghế của Dan. Anh cầm sẵn sổ và bút.

"Tôi cho rằng anh đang định lập hồ sơ về người mất tích". Olivia nói.

"Xin anh cố gắng giúp tôi". Grace nghẹn ngào trong cổ họng.

"Nói cho tôi những gì chị biết đi". Anh nhẹ nhàng nói.

Grace kể tất cả những gì chị nghĩ ra được, cho dù những điều dó khiến trái tim chị tan vỡ. Chị kể về cuộc đi săn và mối nghi ngờ chồng có người phụ nữ khác.

"Chị nghĩ là Dan có người phụ nữ khác à?"

Grace khoát tay vẻ chào thua.

"Mọi người thường nói thế nào nhỉ? Vợ luôn là người biết cuối cùng". Chị càng khẳng định giả thiết của mình thì cảm thấy sự thật càng dần hiện rõ. Chị tự nhủ Dan không làm thế với mình, với các con. Chị đã tin như vậy. Nhưng chị cảm nhận được có chuyện gì đó không ổn và nó đã manh nha từ lâu lắm rồi.

"Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?", Grace hỏi khi bản ghi chép đã xong.

Troy liếc nhìn Olivia và quay lại chị. "Thật ra, chẳng có gì cả"

"Không có gì?". Grace thảng thốt.

"Tôi đã kiểm tra cả hai bệnh viện trong khu vực, nhưng không ở đâu ghi nhận có người bệnh tên Dan hay một ca không xác định danh tính nào cả".

"Anh ta đã bị bắt phải không?".

"Không". Troy khẳng định. "Anh ta không ở chỗ tôi cũng như sở cảnh sát của bang." Nói cách khác không ai biết gì về Dan hay đoán được anh ta đã đi đâu. "Theo như những gì tôi vừa biết thì anh ta không có dấu hiệu ngoại tình".

Grace gật đầu. Chị đã đi quanh ngôi nhà hàng chục lần đêm hôm đó, tìm kiếm từ những manh mối nhỏ nhất hầu suy đoán Dan có thể đi đâu. Chị đã lục tung túi, quần áo, mọi thứ của anh. "Thế nên anh giả thiết Dan đã cố tình biến mất". Troy nói bình tĩnh.

Bối rối, Grace nhìn sang bạn. "Troy vừa nói gì vậy". Olivia nói. "Có phải một người trưởng thành chạy trốn thì không phạm tội phải không?"

"Người ta chạy trốn khi muốn bỏ rơi gia đình mình. Rất tiếc đó lại là điều thường gặp. Và đúng việc này không phải là hành động phạm tội".

"Nếu đây là một trường hợp tương tự". Grace ngắt lời, "thì Dan đã phải mang theo thứ gì đó, anh có nghĩ thế không? Tất cả những gì anh ta có chỉ là bộ quần áo đang mặc trên người".

"Tôi nghĩ chi tiết đó không nói lên điều gì". Troy tiếp tục.

"Không nói lên điều gì?". Grace nhắc lại. "Thật lố bịch! Chồng tôi đã mất tích và cảnh sát chẳng làm gì để giúp tôi tìm anh ấy".

Troy thấy chị đang nhìn mình chằm chằm. "Tôi xin lỗi, Grace, nhưng đó là pháp luật. Nếu ai đó nhìn thấy anh ấy, tôi sẽ cho chị biết".

"Cảm ơn vì những thứ không đâu ấy". Grace lẩm bẩm và khoanh tay lại trước ngực. Chị rất bực mình, đồng thời cũng cảm thấy bối rối và bất ổn mà không biết phải giải toả bằng cách nào. Chợt Grace nghe tiếng cánh cửa đóng lại phía sau. Sau đó, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra trên đời này, chồng chị bước vào phòng khách. "Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Anh hỏi, hẳn là rất ngạc nhiên khi thấy Olivia và Troy cùng ở trong nhà mình.

"Dan!", Grace như thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh vẫn khoẻ, chị bật khóc. "Ôi, Dan. Lạy chúa tôi, anh đã ở đâu vậy? Em đã gần như mất trí vì lo lắng".

Anh phớt lờ. “Có vấn đề gì phải không Troy?” Giọng anh đanh lại.

"Không". Vì Cảnh sát trưởng đứng lên, xé tờ báo cáo ra khỏi sổ và gấp làm đôi. Anh đưa nó cho Grace và đi thẳng ra cửa không một lời từ biệt.

"Có lẽ tớ nên chuẩn bị cho phiên toà sắp tới", Olivia nói. Chị đưa mắt lườm Dan và nhanh chóng rời đi.

“Em đã gọi Troy à?” Dan nói ngay khi chỉ còn hai người. Anh gầm lên với chị như thể Grace đã làm việc gì sai trái.

"Anh đã ở đâu?", Grace lại bật khóc, chị không thể kìm nén cơn tức giận cùng nước mắt đang tuôn trào. “Anh không biết là anh đã khiến em sợ hãi thế nào đâu?”

"Việc quái gì cô phải lo lắng rằng tôi đang ở đâu".

"Cái quái là gì". Chị hét lên. “Anh là chồng của tôi.”

Dan bình tĩnh trả lời bằng một giọng tàn nhẫn, "Tôi không chấp nhận nổi cuộc hôn nhân như cái cùm trên cổ thế này". Grace sững sờ, chị không thể kìm chế được bản thân nữa.

"Anh bỏ đi và dành cả đêm ở một nơi quỷ quái nào đó". Chị hét lên, "rồi điềm nhiên về nhà như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Anh mong em phải giả bộ mọi việc vẫn bình thường hay sao?". Chị không thể làm như vậy. Chị là người chứ đâu phải là một vật vô tri vô giác.

"Tôi đã ở đâu và tôi đang làm gì là việc của riêng tôi". Dan đi rầm rầm vào phòng ngủ. Grace chạy theo anh.

"Anh đã đi với một phụ nữ khác, phải không?"

Trái tim chị nhói đau khi hỏi câu đó.

"Phải, Grace ạ, anh đã đi với một người".

"Đó là ai?".

Tiếng cười gằn của anh không hề có ý đùa giỡn.

"Em có quyền được biết", Grace nói.

Dan không trả lời. Anh lẳng lặng đi đến ngăn tủ thay bộ đồ mới. "Anh không có thời gian cho chuyện đó".

"Anh không có thời gian". Grace lặp lại. “Anh dám nói thế sau tất cả những việc quái quỷ anh đã gây ra sao?” Bất chợt chị nghĩ mình sẽ lăn ra ốm mất.

Dan bước huỳnh huỵch vào nhà tắm. Grace đi về hướng ngược lại và đóng sầm cửa mạnh đến mức bức ảnh tốt nghiệp của các con rơi khỏi tường. Chúng rơi xuống sàn nhà gỗ cứng, kính vỡ tan.

Sợ hãi vì những gì vừa làm. Grace bắt đầu ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của những đứa con và nghiến răng tức giận.

"Cút xuống địa ngục đi". Chị hét lên với chồng.

Cửa phòng ngủ bật mở và Dan đang đứng ở đó.

Anh nhìn chị bằng ánh mắt đăm đăm đầy khó hiểu. "Đến lúc rồi, Grace ạ. Em gọi ba lăm năm qua là gì đây?".

Hôm nay Grace không đến lớp thể dục Olivia đã biết mối quan hệ giữa bạn mình với Dan đã lung lay rất nhiều kể từ sau lần biến mất của Dan. Grace vẫn không cho chị biết về sự biến mất của Dan hay nơi anh đã đến, và Olivia cũng không cố hỏi. Nếu có thêm một người đàn bà nào khác, thì vấn đề lại dễ giải quyết. Đằng này chẳng có gì rõ ràng cả... Olivia không thể không lo lắng.

Bên cạnh đói chị còn có những mối lo ngại khác. Điều quan trọng nhất trong tâm trí Olivia bây giờ là Justine.

Con gái chị đã tránh mặt mẹ, mặc cho những nỗ lực để hàn gắn mối quan hệ của Olivia với các con. Chị mong mỏi chúng sẽ gần gũi hơn, như chị với bà Charlotte vậy. Hay là đã quá muộn rồi chăng? Chị hi vọng là không. Chị vẫn sẵn sàng dồn thêm nỗ lực để hàn gắn. Chỉ thề với lòng mình rằng dù thế nào đi nữa chị cũng sẽ không bắt đầu chủ đề về Warren Saget nữa. Olivia chỉ ước mình và Justine có thể vui vẻ lại với nhau, chỉ vậy thôi. Chị đã mời Justine ăn trưa vào thứ Bảy, và Justine đã đồng ý. Chị đã chuẩn bị một trong những thực đơn ưa thích của mẹ với món chính là sa-lát gà. Thật ra, Olivia thích đi ăn ở nhà hàng hơn, quanh đây có rất nhiều nhà hàng ngon. Tuy nhiên khi ăn trưa ở nhà, họ sẽ thấy thoải mái hơn vì không khí gần gũi và riêng tư hơn. ở nhà hàng, rất có thể họ sẽ đụng mặt người quen và không tập trung được vào câu chuyện của mình.

Justine đến rất đúng giờ. Cô bé mang theo một bó hoa thuỷ tiên màu vàng nhạt nhỏ xinh và tặng Olivia một nụ hôn hời hợt vào má khi Olivia bước ra đón.

"Con chu đáo quá". Olivia nói và đón nhận đầy thích thú. Chị tìm một chiếc lọ cắm hoa và đặt vào giữa bàn trong bếp.

"Lâu rồi mẹ con mình mới ăn với nhau đấy nhỉ.” Justine nói, vơ lấy một cái bánh mỳ que trên bàn.

"Quá lâu rồi con ạ". Olivia lấy sa-lát trong tủ lạnh và đơm ra hai đĩa rồi mang lại bàn. Một ấm nước đã được chuẩn bị sẵn để pha trà sau bữa ăn.

Cô con gái xinh đẹp ngồi đối diện với Olivia và trái tim chị đột nhiên thúc giục chị nói với con gái rằng. “Mẹ không biết phải nói yêu con bao nhiêu lần mới đủ.”

Justine nhìn mẹ như thể không biết phản ứng ra sao, rồi cô mỉm cười. “Lẽ ra phải có cả James nữa phải không mẹ?”

Không thể đúng hơn được nữa. Tuy nhiên, Olivia vẫn hỏi. “Ý con là gì?”

"Con biết đó là một cú sốc, nó đã đột ngột quyết định kết hôn như vậy, mà gia đình thậm chí không biết và không có mặt ở đó.”

"Không có gì phải băn khoăn về em trai con cũng như những gì chúng ta đã làm". Olivia bỗng cảm thấy cáu với Justine và chính bản thân mình. Lẽ ra chị không nên cảm thấy quá khó khăn trong việc bày tỏ tình yêu thương với các con như vậy.

"Kìa mẹ, đừng bắt đầu như thế".

"Bắt đầu gì cơ?".

"Mẹ lo lắng khi thấy con và Warren...".

"Mẹ cũng chẳng lo lắng về bạn trai của con đâu".

Con gái chị cười lớn. “Bạn trai ư? Mẹ làm như con mới mười sáu vậy.”

"Justine". Olivia nói, cố gắng kiềm chế cơn giận. "Như mẹ đã nói, không phải vấn đề về em trai con, bạn trai con, hoặc công việc của con hay bất cứ thứ gì cả. Mẹ là mẹ của con, và mẹ chỉ muốn mẹ con ta có thể trò chuyện, chia sẻ với nhau những vui buồn và mẹ hy vọng con cũng mong như vậy. Mẹ thấy... mẹ không biết, những ngày gần đây chúng ta giống như là những người xa lạ vậy. Khoảng cách. Mẹ không biết tại sao lại như vậy, nhưng mẹ không thích thế. Mẹ yêu con".

Nếu Justine trợn tròn mắt nhìn lại, Olivia thề rằng chị sẽ... ôi, chị không biết mình đang làm gì nữa. Cáu giận, có thể. Bộ mặt của Justine không bộc lộ sự khinh bỉ hay chỉ trích; ngược lại Justine có vẻ ngạc nhiên và khó nói nên lời.

Chị ngồi ngây ra và sau một lúc, chị bắt gặp ánh nhìn trìu mến của Olivia và nhỏ nhẹ. “Con cũng rất yêu mẹ, mẹ ạ.” Olivia nuốt nỗi nghẹn ngào trong cổ họng và cầm dĩa lên. Mong muốn cuối cùng của chị là có thể gần gũi con gái hơn.

"Mẹ có muốn nói thêm về chuyện này nữa không?” Justine hỏi. Olivia không chắc lắm. Chị nhanh chóng nhớ lại một loạt các chủ đề và dừng lại ở bài viết trên tờ báo hôm thứ tư. Không muốn đề cập đến chủ đề có thể dẫn câu chuyện quay về mối quan hệ giữa con gái mình và Warren Saget, chị hờ hững.

“Năm nay con họp lớp kỷ niệm mười năm phải không?”

Justine đặt dĩa xuống thở dài. "Vâng, đúng ạ". Mười năm ư? Thật khó tin được.

“Con sẽ tham gia, chắc chắn thế rồi phải không?” Olivia hỏi. Và chị ngạc nhiên khi thấy con gái mình ngập ngừng. Thật ra thì con cũng không chắc lắm.

"Sao lại không?” Nhưng Olivia không cần câu trả lời của con. Đi cùng Warren, một người đàn ông đáng tuổi cha chú có thể khiến con bé xấu hổ. Hơn nữa, rất có thể Warren đơn giản là sẽ từ chối.

"Có lẽ con phải đi một mình. Thật tệ là con vẫn còn độc thân mà chẳng có cuộc hẹn hò nào hết. Con không biết lòng tự trọng của mình có thể chịu đựng được điều đó hay không".

"Con còn mấy đứa bạn chưa có gia đình sẽ có mặt ở đó mà".

"Con nghĩ vậy", Justine nói với vẻ không chắc chắn.

Việc này có thể giúp cô con gái sáng mắt ra. Olivia hy vọng rằng nếu Justine gặp gỡ bạn bè hồi trung học thì nó sẽ nhận thấy Warren đã đối xử hoàn toàn bất công với mình như thế nào.

"Trong tuần này còn có một cuộc họp lớp nữa", Justine nói.

Olivia nhớ rằng con gái mình từng là cán bộ của lớp. Chắc chắn con bé sẽ phải tham gia lên kế hoạch họp lớp. Vì Justine là quản lý của ngân hàng địa phương nên ban tổ chức họp lớp có thể sẽ cần đến chuyên môn tài chính của cô.

"Con sẽ giúp lớp chứ?". Olivia thúc ép.

Justine thở dài. “Có thể,” con gái chị nói với giọng cam chịu. Rồi Justine chợt tươi tỉnh hơn. “Mẹ còn nhớ Julie Wyatt và Annie Willoughby không? Mấy năm rồi con không gặp hai người đó mặc dù họ sống ngay tại vịnh Cedar này".

Olivia nhớ rõ cả hai gia đình ấy.

"Seth Gunderson cũng sống trong thị trấn", Justine lẩm bẩm.

Olivia nhớ Seth vì cậu ta là bạn thân của Jordan. Lúc con trai chị bị tai nạn thì cậu ta đang đi câu cá với bố ở tận Alaska. Olivia không bao giờ quên bức thư mà cậu bé mười ba tuổi đã viết cho chị và Stan khi cậu biết tin về cái chết của Jordan. Chỉ có vài dòng ngắn ngủi bày tỏ lòng thương tiếc và sự chia buồn nhưng nó đã làm chị xúc động đến tận tâm can.

"Mẹ luôn mến Seth,” Olivia trầm ngâm nói. "Dù có như thế nào đi nữa mẹ vẫn luôn quý cậu ấy".

Justine nhún vai. “Con không chắc lắm. Con biết mùa hè nào anh ta cũng đi câu cá tận Alaska, điều đó có nghĩa là anh ta sẽ không ở nhà để họp lớp đâu.”

Điều đó khiến Olivia thấy buồn. Nếu chị phải tự tay chọn chồng cho con gái mình thì chị sẽ chọn một người như Seth.

"Ôi không, mẹ dừng thế chứ". Justine lắc lắc ngón tay. “Con có thể thấy điều mẹ đang âm mưu trong đầu đấy. Mẹ muốn ghép con với Seth chứ gì, nhưng con không quan tâm đâu.”

"Với Seth thì sao nào?".

"À, trước hết là anh ta chẳng có đầu óc gì cả.

"Ôi Justine, điều đó đâu có đúng".

"Anh ta chỉ quan tâm đến thể thao thôi".

"À, đúng thế, cậu ta đã rất giỏi thể thao". Seth từng là ngôi sao bóng đá và bóng rổ trong suốt bốn năm trung học.

"Mẹ đã tâng bốc anh ta quá đấy. Anh ta chỉ là một ngư dân thôi".

Olivia nhíu mày; chị không dạy con gái mình trở thành một kẻ hợm hĩnh.

“Cậu ta là một người lao động cần cù, Justine ạ, và điều đó chẳng có gì là không đáng quý hết.”

"Ngược với Warren đúng không?”

"Không!". Olivia không muốn bị lôi vào cuộc tranh luận đó. “Chúng ta đang nói về Seth cơ mà.”

"Mẹ, anh ta sống trên thuyền đậu ở bến. Con thích Seth, đừng hiểu nhầm ý con, nhưng anh ta là một gã ngốc to xác. Kể từ khi tốt nghiệp con - vẫn chưa hề nói chuyện với anh ta và con ngờ rằng chúng con không có bất cứ điểm chung nào ngay từ hồi học trung học".

Olivia thầm thở dài. “Con yêu, mẹ không có ý nói rằng Seth là người phù hợp với con.” Chà, có chứ, chị đã có ý như vậy nhưng khó lòng thừa nhận điều đó với con gái. "Một ngày nào đó con sẽ tìm thấy người ấy và thực tế là con đã thấy rồi đó thôi".

Chị buộc phải nghiến răng khi nói ra điều này. Nếu Justine nhất định cưới Warren thì Olivia sẽ phải cố gắng mà chào đón anh ta vào gia đình này.

Justine nhìn đi chỗ khác. “Lúc đầu khi James gọi điện báo cho con rằng cậu ấy sẽ cưới Selina - và cô ấy đã có bầu - thì con thấy nhẹ cả người.”

"Nhẹ người à?". Sao lại nhẹ người nhỉ?

"Điều đó khiến con không còn thấy áp lực nữa. Con biết mẹ muốn có cháu. Con cũng muốn mẹ có cháu". Justine ngồi thẳng dậy và nhìn vào mắt Olivia. “Nhưng thật không may là mẹ sẽ không có đứa cháu nào từ con đâu.”

"Justine".

"Mẹ, làm ơn hãy nghe con chỉ một lần này thôi. Con chưa từng có ý định lấy chồng hay có con cái. Con biết mẹ quan tâm đến quan hệ của con với Warren nhưng mẹ không cần lo sợ đâu. Anh ấy đối xử với con rất tốt và phần lớn thời gian con thích ở bên anh ấy, nhưng con không xác định là sẽ có một mối quan hệ nghiêm túc với anh ấy".

"Con không muốn cưới à?".

Justine lắc đầu. “Con biết con khiến mẹ thất vọng và con xin lỗi nhưng làm ơn hãy chấp nhận rằng con không quan tâm đến việc làm vợ hay làm mẹ.”

Olivia để những lời nói đó ngấm vào trong tim. Chị gật đầu.

"Trước đây mẹ đã nói rồi và mẹ nghiêm túc đấy. Mẹ yêu con Justine ạ, mẹ yêu con không phải vì việc con làm, mà vì chính con người của con".

Justine chớp mắt ngăn những giọt lệ và cúi đầu che giấu cảm xúc của mình trước Olivia nhưng đã quá muộn. Chị đã nhìn thấy.

“Cám ơn mẹ”. Rồi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, họ tiếp tục ăn món sa-lát.

Mỗi buổi chiều khi đi làm, Cecilia nhìn qua vịnh Cedar ra xưởng đóng tàu Bremerton, nơi con tàu George Washington đang neo đậu. Đã hơn một tuần trôi qua kể từ khi đi ăn tối với Ian, cô vẫn chưa nhận được tin gì của anh. Đêm đó trước khi rời đi, Ian đã hứa sẽ liên lạc lại trước khi ra khơi. Rõ ràng là chiếc tàu hàng không mẫu hạm vẫn đang được sửa chữa.

Cecilia biết mình không có quyên cảm thấy thất vọng vì anh không gọi điện.

Anh chẳng có lý do gì để liên lạc với cô, ngoại trừ việc đưa cho cô chìa khoá xe của anh.

Bữa tối và buổi xem phim thật tuyệt vời, cả lần ân ái ấy cũng vậy. Cho đến khi anh đột ngột rời đi, Cecilia bắt đầu cảm thấy họ đã có bước đột phá trong quan hệ giữa hai người. Giờ đây cô không biết phải nghĩ thế nào nữa.

Cô hoảng sợ vì họ đã làm một việc ngốc nghếch là quan hệ mà không có bất cứ biện pháp tránh thai nào. Cứ cho là khả năng cô có bầu rất nhỏ. Tuy nhiên cô đã từng có được một bài học đắt giá. Đáng lẽ cô sẽ không mắc phải sai lầm nữa.

Nhưng rõ ràng là cô chẳng rút ra được bài học nào cho mình cả. Khi nằm trong vòng tay Ian cô cảm thấy ham muốn và yên tâm. Rất an toàn là khác. Cho đến khi anh mặc quần áo rồi chạy đi như ma đuổi, cô mới tĩnh trí lại.

Và bây giờ là sự yên lặng này đây. Cecilia không hiểu gì hết. Có lẽ Ian đang đợi cô gọi cho anh. Cô không thể nhớ chính xác họ đã nói gì trước khi anh bước ra ngoài cửa. Cô thậm chí không thế nhớ được bất cứ điều gì dù là một lời. Tất cả những gì cô có thể nhớ là lúc đó cô không muốn anh đi nhưng cũng không thể bảo anh ở 1ại.

Càng nghĩ về việc gọi điện cho anh thì ý tưởng đó càng trở nên thôi thúc.

Đến cuối ca trực đêm thứ hai, cô quyết định sẽ gọi điện cho Ian ngay sau giờ học ngày thứ ba.

Cả buổi sáng Cecilia thấy mình cứ xem đồng hồ suốt. Cô không biết lịch làm việc của Ian. Cô hy vọng anh sẽ rảnh rỗi, nhưng nếu anh không rảnh thì cô hoàn toàn có thể để lại lời nhắn cho anh.

Cô biết anh đang sống trong một căn cứ có điện thoại di động, cô đã ghi lại số điện thoại vào sổ cách đây hơn một năm rồi. Cô gọi từ một trạm điện thoại trong khuôn viên trường đại học. Điện thoại reo bốn lần và rồi cô nghe thấy giọng ghi âm của anh bảo cô để lại lời nhắn.

"Anh Ian", cô nói và lo lắng rằng mình có thể đang làm một việc sai lầm. “Em Cecilia đây. Em không nhận được tin gì từ anh và đang băn khoăn không biết có phải là anh đã thay đổi quyết định của mình về chiếc xe... cũng tốt thôi. Ý em là em không cần nó hay bất cứ thứ gì. Xe của em vẫn còn tốt. Em sẽ nói chuyện với anh sau - tức là nếu anh còn muốn nói chuyện với em.”

Những lời cuối cùng nghe hơi phòng thủ. Trước đó có vẻ như anh đã rất muốn ở bên cô, nhưng rõ ràng cô thấy là anh chỉ muốn làm tình với cô. Cô nhanh chóng gác máy và cảm thấy mình thật ngốc, cô ước mình đã không bốc đồng như vậy.

Khi cô đi làm chiều thứ tư, Cecilia đã tin rằng Ian chẳng còn gì với mình nữa. Gần sát đến giờ ăn tối và là lúc cô bận rộn nhất thì bố cô xuất hiện.

"Con có điện thoại đấy".

Tim cô đập rộn lên. “Thế ạ?” Chắc hẳn là Ian. Chẳng ai khác có ý nghĩ sẽ liên lạc với cô ở đây hết.

"Con có thể nghe điện ở quầy bar", ông nói với cô và liếc mắt dè chừng ông chủ.

Cecilia nhanh chóng gạt công việc sang một bên và vội vã đi. Hai tay cô đẫm mồ hôi, miệng cô khô khốc vì mong chờ.

"Cecilia Randall nghe đây", cô nói vào ống nghe và ngóng đợi giọng nói của Ian.

Không phải chồng cô ở đầu dây bên kia. Thay vào đó là tiếng Andrew Lackey trả lời.

"Chúng ta đã gặp nhau cách đây lâu rồi, em nhớ không?"

"Dĩ nhiên rồi. Anh Ian đâu ạ?". Có thể anh lại bị thuyên chuyển rồi, Hải quân vẫn thường thế, chẳng có quy tắc nào hết - ít nhất là theo quan điểm của cô.

"Nghe này, anh nghĩ em nên biết, Ian đang nằm viện".

Cô thở dốc. “Có chuyện gì thế?”

"Không có gì nghiêm trọng quá đâu. “Anh ấy bị ngã và trẹo lưng thôi mà. Anh ấy cũng bị va vào dầu và bị chấn thương. Các bác sỹ đang theo dõi".

"Chuyện đó xảy ra lúc nào vậy?".

"Sáng hôm qua".

"Ôi".

"Không có gì phải lo lắng đâu. Anh chỉ nghĩ là em mưốn biết thôi".

"Vâng, cám ơn anh".

Ngay sau khi kết thúc cuộc đàm thoại, Cecilia bước tới chỗ Bobby. “Ian bị thương… con đến bệnh viện đây. Bố tìm ai làm nốt chỗ việc của con nhé?”

"Chắc chắn rồi. Con cứ đi đi, bố sẽ ‘canh miếu’ cho". Bobby nói với kiểu đùa đặe trưng của mình.

Cô mỉm cười biết ơn và vội vàng ôm lấy ông. "Cám ơn bố". Cô rơm rớm nước mắt.

"Này, đừng thế chứ. Nào, cho bố gửi lời hỏi thăm Ian và cho bố biết con có cần gì không nhé".

"Vâng", cô đáp và vội lấy áo khoác và ví tiền.

Đoạn đường tới bệnh viện Hải quân Bremerton có vẻ như dài vô tận. Chiếc xe của cô xả ra một đám khói dày khi cô đánh xe vào bãi đậu rộng rãi bên ngoài bệnh viện. Cô nhanh chóng biết mình cần đi đâu Cecilia nín thở lao vào thang máy. Khi xác định được phòng của Ian, cô dừng lại trong hành lang một lát, đủ lâu để lấy một tay vuốt mái tóc và hít một hơi thật sâu. Rồi cô gõ cửa.

Không có ai trả lời nên cô mở cửa bước vào. Khi vừa nhìn thấy chồng, Cecilia không thể thốt lên vì bàng hoàng. Andrew đã khiến cô tin rằng Ian chỉ bị ngã nhẹ, rằng lý do duy nhất anh phải nằm viện chỉ là để nghỉ ngơi. Chỉ một cái liếc nhìn cũng đủ nói cho cô biết những vết thương của anh tệ hơn cô nghĩ rất nhiều Ian nhấc cái đầu quấn đầy băng lên và khi nhìn thấy cô, anh rên rỉ.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?", cô hỏi và bước hẳn vào phòng.

"Em làm gì ở đây thế?", anh gặng hỏi như thế không bao giờ còn muốn nhìn thấy cô nữa.

"Em, em… Andrew đã gọi cho em, và...".

Anh cau mày khó chịu; không nghi ngờ gì nữa, anh đang rất đau đớn, cô nghĩ vậy. Một bên mặt anh sưng phồng và thâm tím. Mắt trái của anh hoàn toàn sưng húp và tay trái của anh quấn kín băng.

“Anh chàng nhỏ bé kia có bị làm sao không?” Cecilia hy vọng cách đùa hơi quá của mình sẽ làm Ian thấy thư giãn.

Anh phớt lờ câu đùa ấy.

"Anh Ian... có chuyện gì thế?"

"Anh không yêu cầu em đến đây", anh trở nên cộc cằn.

"Em biết. Em đến vì em muốn chắc rằng anh ổn". Cô không nhắc tới chuyện mình đã mạo hiểm bỏ bê cả công việc của mình khi làm thế này. Bố cô đã nói ông sẽ che giấu cho cô nhưng lúc vội cô đã không nói chuyện với ông chủ của mình và đã bỏ đi mà không xin phép.

"Em thấy đấy, anh không ổn mấy, vậy nên bây giờ em có thể về được rồi".

Lời nói của anh khiến cô nhói đau. "Như thế không hay lắm".

"Nếu em không hiểu thì chính xác là anh không muốn gặp em".

"Được thôi", cô thầm thì và lùi một bước.

"Đi đi", anh gần như quát lên. “Ra khỏi đây.”

Cô chớp mắt, Ian đã nói với cô theo cách này khiến cô đau đớn không thể chịu được. “Nếu đó là điều anh muốn, vậy thì….”

"Đi đi", anh hét lên và chỉ tay ra phía cửa.

Cecilia quay gót chạy ra khỏi phòng. Nếu anh không muốn có sự quan tâm của cô hoặc... hoặc tình yêu của cô thì việc đó với cô cũng ổn thôi.

"Cecilia!", Ian gọi với theo nhưng cô kiên quyết phớt lờ anh. Cô lao vội tới thang máy và giận dữ nhấn nút thật mạnh. Rốt cuộc thì có lẽ đã đến lúc gặp luật sư. Cô không chấp nhận sống cùng một người đàn ông đối xử tồi tệ với mình như vậy.