Chuyện Tình Cổ Tích (Anh À! Đừng Trốn Nữa Vì Em Yêu Anh)

Chương 32: Tôi xin lỗi



Tại phòng của Kei và Bin, cả 2 cũng đang tranh thủ sửa sang quần áo đôi chút. Hôm nay Bin chọn 1 chiếc áo len sọc ngang trắng xanh đi cùng với chiếc quần bò nâu vàng, trông anh thật mạnh mẽ. Còn Kei chọn cho mình chiếc áo Pull trắng và khoác ngoài là chiếc áo khoác màu xanh. Trông kei thật trẻ trung và năng động

Cong phía bên phòng còn lại Bo vẫn đang thực hiện nhiệm vụ của mình. Hôm nay anh sẽ măc chiếc áo sơmi xanh rêu cùng chiếc quần jean xám.Anh vừa chuẩn bị đồ vừa hỏi Ken

-mày giận pu thật hả, không định đi với tụi tao luôn sao?

-Giận gì mày ơi, tao thấy khó chịu chút thôi. Tao sẽ đi với mọi nhưng tao không muôn con nhóc đó được tha dễ dàng như vậy, mày giúp tao nha.- Ken nhìn Bo bằng gương mặt gian gian

-mày lại định bày trò gì nữa hả. Mặt mày gian quá.Mà tao phải giúp mày sao đây- Bo nhìn thằng bạn mà phì cười

-Thì lát mày cứ việc xuống trước đi rồi nói tao mệt nên không muốn đi. Mày làm sao cho Pu tưởng tao giận Pu thật đó. Tao biết mà làm được mà.- Ken nài nỉ Bo

Bo nhìn Ken xong chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Quả thật đó giờ anh biết Ken đôi lúc cũng trẻ con nhưng không gnờ từ khi gặp Pu tính trẻ con đó càng ngày càng bộc lộ. Nhưng cũng phải nói nhờ vậy mà anh có 1 mùa GS thật đáng nhớ.

Đến giờ hẹn tất cả mọi người đều tập trung tại phòng khách. Pu lướt nhìn 1 lượt nhưng không thấy Ken đâu bèn lên tiếng hỏi:

-Ông bán dao không đi thật hả anh Bo.

Bin và Kei đang khó hiểu với câu nói của Pu thì Bo lên tiếng nói:

-Nó nói nó hơi mệt nên không muốn đi. Lần này anh không giúp được em rồi. Thằng Ken nó giận thật rồi.

-Người gì đâu trẻ con vậy. Ai biểu anh ta không chịu dậy làm chi. Mọi người ra ngoài đón chị Min với bắt taxi nha. Em sẽ ra liền. –Pu vừa nói vừa quay mặt đi về phía phòng Ken và gõ cửa

Nghe tiếng gõ cửa Ken biết là ai vì Bo chẳng bao giờ gõ cửa như vậy cả.Thế nhưng anh không muốn mở cửa ngay vì muốn trừng phạt cô bé này nên cứ nằm im.

Pu cũng không chịu thua anh chàng ương bướng này, Ken càng nằm im thì Pu cáng gõ cửa mạnh hơn, đến nỗi tay cô bắt đầu đỏ lên.

Cuối cùng Ken cũng không thể nào chịu nỗi sự làm phiền của cô bé tinh nghịch này nên anh đành mở cửa ra mà mắng cô xối xả

-Nè cô muốn gì nữa đây. Cô lì gì mà lì dữ vậy. Bo không nói với cô là tui không đi sao. Sao cứ ở đây mà làm phền người khác hoài vậy? Cô rảnh lắm hả. Không lấy tui ra làm hề cô chịu không nổi hả?

-Anh làm gì dữ vậy. tại anh Bo nói anh hơi mệt nên tui muốn lên coi anh ra sao thui. Thời gian này mà bệnh nặng là mệt lắm đó. Tui xin lỗi vì trò đùa hơi quá của tui lúc nãy. Nhưng anh nghĩ đi tui gọi cửa mà 2 người không ai chịu dậy hết thì làm sao. - Pu trưng gương mặt hối lỗi và lo lắng nhìn Ken.

Nhìn gương mặt đó của Pu tim Ken khẽ dâng lên cảm giác ấm áp. Anh không hiểu sao dù cho cô gái này có chọ anh giận đến đâu có làm gì đi chăng nữa anh cũng không thể giận quá lâu được. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt mè nheo của cô thì bao nhiêu lỗi lầm anh đều quên cả. Dù đã không còn giận cô nhưng anh vẫn thích chọc cô lắm

-Tui không sao đâu, tui cũng không rãnh mà giận cô đâu. Rồi bây giờ cô có thể đi.

Pu nghe Ken nói gương mặt liền tươi trở lại, nụ cười lại nở trên môi cô.Nhưng chợt nhớ tới nhiệm vụ của mình Pu lại nhìn Ken lí nhí nói

-Anh hết giận tui rồi vậy giờ anh đi chơi Noel chung với mọi người nha.

-thế hồi chiều có người nói không muốn tui đi chung mà. – Ken bắt bẻ Pu.

Pu tức lắm định mắng ken nhưng Pu biết bây giờ mình đang trong tư thế người có lỗi nên Pu đành ngậm bồ hòn làm ngọt

-Thì đó là lúc chiều, bây giờ là tối mà. Anh đi chơi chung đi, sau này bận rộn muốn có thời gian đi chung cũng không có đâu.Với lại tui cũng có rủ người anh thích đi chung đó. Đi đi nha.

Ken nghe Pu nói thì phải phì cười vì nhớ đến câu nói lỡ miệng của mình. Trong lòng anh có chút khó tả. Pu nói vậy lẽ nào Pu cũng rất quan tâm tới câu nói của anh. Nếu vậy thì Pu đã chú ý đến anh rồi. Không nói gì Ken rất vui bèn nắm tay bá đạo Pu kéo đi.

-Á …đau. Pu khẽ rên lên và rút tay lại.

Ken nhìn Pu rồi nhìn xuống cánh tay Pu thì thấy bàn tay Pu đang ửng đỏ.Ken đưa anh mắt khó hiểu nhìn Pu nhưng anh cũng đã kịp hiểu lý do. Có lẽ do lúc nãy đập cửa mạnh quá nên tay Pu mới ra thế này. Trong lòng anh cảm thấy có lỗi và xót xa vô cùng. Ken nhìn Pu và nhẹ nhàng nói

-Lần sau chỉ cần gõ cửa nhẹ và kêu tên anh là được biết chưa. Em ngốc lắm, cứ gõ cửa mà không kêu thì anh với Bo biết em muốn gặp ai mà ra gặp.

Pu cảm thấy có chút ngọt ngào dâng trong lòng. Cô mỉm cười rồi khẽ gật gật chiếc đầu nhỏ của mình. Sau đó bước đi theo Ken

Nãy giờ vì mãi mê nói chuỵên nên Pu không để ý giờ nhìn lại Pu mới thấy hình như cô bị lừa.

Rõ ràng là tên Ken này muốn chọc cô thôi. Tỏ vẻ giận dỗi chỉ để cô xuống nước mà chứ Ken đã diện sẵn đồ rồi còn gì. Khẽ gõ nhẹ đầu trách mình sao ngốc quá đến nỗi dễ bị lừa thế này nhưng Pu phải gật đầu công nhận hôm nay Ken mặc đồ rất đẹp. Anh diện 1 chiếc áo dài tay với 1 đường kẻ đỏ ngang và tay áo thì được anh xăn nhẹ đến khuỷu tay phối cùng chiếc quần jean xanh biển nhạt, trông anh tuy giản dị nhưng vẫn nổi bật.

Hành động đó không qua được ánh mắt của ai kia. Anh khẽ cúi người xuống thì thầm vào tai Pu;

-Em thông minh vậy mà bây giờ mới nhận ra là hơi chậm đó cô bé. Mình huề nha.

Pu cảm thấy rất ngại vì hành động đó của Ken. Mặt cô cứ đỏ ửng lên. Nhưng chỉ là 1 giây tháong qua thôi. Trong đầu Pu lại hiện lên kế hoạch báo thù. Ngước mặt lên nhìn Ken khẽ vẫy tay để anh cúi người xuống. Pu cũng làm gương mặt ngại ngùng nói khẽ vào tai Ken. Nhưng khi thấy anh chuẩn bị nghe thì Pu lại tăng âm lượng lớn dần đến mức hết cỡ: “ Tên bán dao, anh là đò đáng ghét, xem anh làm gì được tui” – Nói xong Pu nhanh chóng bỏ chạy về phía mọi người để Ken vẫn còn ngẩn ngơ với lỗ tai “tổn thương” của mình.