Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 7: Hộ vệ phủ Khai Phong (7)



“Là Mộ Dung Trường Tình.” Trì Long nhướng mày lặp lại một lần.

Nghê Diệp Tâm nuốt một ngụm nước bọt, bạch y mỹ nhân thoáng cái đã trở thành Giáo chủ Ma giáo, chuyện này thật là cẩu huyết. Mình đã gọi hắn là “Thiếu hiệp” không dưới mười lần! Ngay cả “Đại hiệp” cũng gọi không ít! Chẳng trách mỗi lần như vậy Mộ Dung Trường Tình đều dùng ánh mắt quái dị nhìn mình.

Nhưng định lực của Nghê Diệp Tâm thật mạnh mẽ, chỉ kinh ngạc trong chốc lát, lại đi lấy một thùng nước khác, trong đầu không tự chủ mà bổ não (ảo tưởng).

Ví dụ như mình và Mộ Dung Trường Tình là chính tà tương ái tương sát (yêu nhau lắm cắn nhau đau, đại loại thế), hay là tưởng tượng ra các soái ca Ma giáo (==”).

Bổ não xong, Nghê Diệp Tâm lập tức hết buồn ngủ, tinh thần vô cùng sảng khoái.

Nghê Diệp Tâm nói: “Thời gian không còn sớm, đi gọi Triệu Duẫn, chúng ta mau đến Tần gia.”

Trì Long: “Ta đi gọi ngay.”

Bởi vì hôm nay Nghê Diệp Tâm phải điều tra án mạng nên nhiệm vụ đưa Bao đại nhân vào triều liền giao cho người khác, Nghê Diệp Tâm mang theo Trì Long và Triệu Duẫn nhanh chóng đến Tần gia, dù sao sau khi vụ án Tần gia kết thúc, bọn họ còn phải đi xử lý những vụ án khác.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình chỉ trong chớp mắt liền trở thành nhân vật chạm vào là nóng bỏng tay.

Lúc ba người đi đến Tần gia liền thấy Tần gia náo loạn, bên trong hậu viện đã lộn xộn không chịu nổi. Vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng chó sủa dồn dập, sau đó là tiếng trẻ con khóc, tuyệt đối là vị Tần tiểu thiếu gia kia đang khóc.

Quản gia đang trách mắng một gia đinh, nói đến văng cả nước miếng, phối hợp với cái bụng béo của hắn, tay chống nạnh, đặc biệt giống tư thế của một địa chủ.

Gia đinh kia không dám cãi lại, chỉ có thể im lặng cúi đầu nghe chửi.

Nghê Diệp Tâm vừa mang người bước vào, quản gia liếc mắt một cái đã nhìn thấy, ngưng chửi mắng, nói: “Mấy vị đại nhân, các ngài đến sớm như vậy, không biết đã dùng bữa sáng hay chưa?”

Nghê Diệp Tâm không trả lời hắn, chỉ hỏi: “Đang xảy ra chuyện gì?”

“Cũng không phải là chuyện gì lớn.” Quản gia trở mặt còn nhanh hơn sách, cúi đầu cười nói: “Trong sân của Đại thiếu gia có nuôi vài con chó, mấy ngày nay lơ là không để ý, có một con chó lớn thoát khỏi dây thừng, chạy khắp nơi cắn người, làm nhiều người bị thương, ngay cả Đại thiếu gia cũng bị cắn.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Cắn người?”

“Đúng vậy.” Quản gia nói: “Đại nhân, bây giờ tiểu nhân phải đi ra ngoài xem xét cửa hàng, mong đại nhân không để ý tiểu nhân thất lễ.”

“Không có việc gì, ngươi cứ đi đi, ta tùy tiện đi xem xét chung quanh một lát.” Nghê Diệp Tâm nói.

Quản gia giả vờ cười khách khí, mang người đi ra đại môn, tựa hồ thực sự muốn đi kiểm tra cửa hàng.

Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm bóng lưng quản gia nửa ngày, Triệu Duẫn bước tới hỏi: “Nghê đại nhân, có gì bất thường sao?”

“Không có gì, chúng ta đi tìm Chu thị thôi.”

Nghe nói Chu thị điên điên khùng khùng, còn có người nói trước đây nàng giết chết thê tử chính thất của Tần lão gia, bị lão gia nhốt lại nhiều năm, ghi hận trong lòng mà giết người cũng là điều có thể hiểu được.

Bọn họ nhanh chóng đi tới hậu viện, vừa vào liền thấy hai khu tiểu viện song song, tiểu viện bên trái hoa thơm chim hót, tiểu viện bên phải lại vô cùng tiêu điều.

Nghê Diệp Tâm: “Không cần phải hỏi, bên trái nhất định là Trương thị, còn bên phải là Chu thị.”

Trì Long nói: “Nơi này nhìn như một quỷ ốc (nhà ma) vậy, thật là đáng thương.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Đi vào xem thử.”

Nghê Diệp Tâm mới vừa nói xong, bỗng nhiên cửa viện bên trái bị đẩy ra, một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp chậm rãi bước ra, nhìn thấy bọn họ lập tức chào hỏi: “Các vị đại nhân.”

Người bước ra chính là Trương thị, quả thực là tuổi trẻ xinh đẹp, yểu điệu thục nữ, rất nhiều nam nhân thích loại người như vậy, có thể khiến tâm bọn họ sinh ra ý muốn bảo hộ, làm cho họ cảm thấy mình thật cao to vĩ đại.

Trương thị mặc một bộ đồ tang trắng thuần, tay cầm khăn bước đến, nói: “Mấy vị đại nhân đến đây có việc gì?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Tra án. Chúng ta muốn gặp Chu thị.”

Trương thị vừa nghe thấy liền hốt hoảng, vội vàng nói: “Đại nhân, việc này không được, Chu tỷ tỷ… Gần đây tình trạng Chu tỷ tỷ không được tốt, rất dễ kích động, ta sợ đại nhân… Chu tỷ tỷ làm kinh động đến đại nhân.”

Nghê Diệp Tâm hỏi: “Tại sao lại không tốt? Ngươi nói cho ta nghe một chút.”

Trương thị cười nhẹ gật đầu nói: “Ta vào phủ muộn, không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau khi Chu tỷ tỷ vào ở trong tiểu viện này, người khác không cho phép nàng đi ra. Tình huống của Chu tỷ tỷ lúc tốt lúc xấu, có lúc thì giống nguời bình thường, có lúc thì… Khiến người khác phải hoảng sợ, điên điên khùng khùng, nói những câu kì lạ, hơn nữa khi phát điên lại đi cắn người, nhiều hạ nhân hầu hạ nàng đều bị cắn.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói: “Thì ra là như vậy.”

Nghê Diệp Tâm lại hỏi: “À đúng rồi, ta có một vài vấn đề, không biết có nên hỏi hay không.”

“Đại nhân cứ nói đi, đừng ngại.” Trương thị nói.

“Là thế này.” Nghê Diệp Tâm nói: “Ta nghe thấy một vài tin đồn, nói rằng quan hệ giữa phu nhân ngài và Tần thiếu gia có chút ám muội?”

Trương thị vừa nghe xong, khuôn mặt tươi cười cứng đờ, giận dữ nói: “Là ai nói xấu ta? Là quản gia nói đúng không?”

Nghê Diệp Tâm nhíu mày, có chút tò mò làm sao Trương thị lại đoán đúng như vậy.

Trương thị tức giận vò nát khăn tay, nói: “Đại nhân, ngài đừng nên tin lời quản gia, quản gia này cũng không phải là người tốt gì! Cũng không biết lão gia bị cái gì, vẫn luôn tin tưởng hắn. Quản gia là một người rất gian xảo, lúc giúp đỡ lão gia chưởng quản cửa hàng đã tham ô không ít tiền bạc. Hắn ỷ vào quyền thế vững chắc trong tay, không coi ai ra gì, ngay cả Đại thiếu gia hắn cũng dám quát mắng. Lần trước lão gia bị nhiễm phong hàn, ta đi chăm sóc lão gia, lúc đang bưng thuốc đến thì bị quản gia chặn lại, hắn muốn thừa dịp lão gia bị bệnh mà cưỡng gian ta, cũng may lúc đó Đại thiếu gia đi ngang qua, nếu không… Nếu không thì trong sạch của ta đã sớm mất rồi!”

Trương thị nói tới đây, nắm khăn tay thật chặt rồi khóc đến lê hoa đái vũ*.

* Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Nghê Diệp Tâm nheo mắt lại: “Là như thế sao?”

Trương thị khóc sướt mướt nói tiếp: “Sau đó ta tìm lão gia khóc lóc kể lể, lão gia lại không tin, nói quản gia không phải là hạng người như vậy. Quản gia biết được liền hung tợn nói với ta, nếu như ta lại đem chuyện này nói cho người khác biết, hắn sẽ loan tin rằng ta và Đại thiếu gia cấu kết với nhau, hắn còn nói người khác tuyệt đối sẽ tin lời hắn, không tin tưởng ta.”

Trương thị dùng khăn bụm mặt khóc, lớp trang điểm cũng trôi đi gần hết, nghẹn ngào thút thít.

Thấy Trương thị khóc quá hăng, có nha hoàn đi từ trong viện ra, dìu Trương thị đang khóc sướt mướt vào trong viện nghỉ ngơi.

Trì Long nói: “Đại nhân, thì ra quản gia kia cũng không phải là người tốt gì, Trương thị cũng thật là tội nghiệp.”

Triệu Duẫn đứng bên cạnh, biểu tình hờ hững.

Nghê Diệp Tâm không nhịn được cười một tiếng, nói: “Trì Long, ngươi không thể nghe người khác nói gì liền tin nấy được.”

Trì Long lại mơ hồ, nói: “A? Chẳng lẽ Trương thị đang nói dối?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Nàng tuyệt đối là đang nói dối, nhưng cũng không nói dối toàn bộ, nửa thật nửa giả mới khó nhận ra nhất.”

Trì Long nói: “Nghê đại nhân, làm sao ngài biết được?”

“Không chỉ có ta nhìn ra, Triệu Duẫn cũng nhìn ra được rồi.” Nghê Diệp Tâm nói: “Chỉ có đồ ngốc là ngươi, vừa thấy người khác khóc, ngươi liền hoa mắt chóng mặt.”

“Khà khà.” Trì Long gãi gãi sau ót, nói: “Đúng vậy đúng vậy, vừa nhìn thấy Trương thị kia khóc, đầu ta đã đau nhức luôn rồi. Nghê đại nhân, rốt cuộc làm sao mà ngài biết được?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Ngươi có thấy không, con ngươi của Trương thị luôn chuyển động lúc nói chuyện với chúng ta?”

Trì Long nói: “Cái này… Ta cũng không chú ý.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Thật ra chuyển động của con ngươi cũng có quy luật, trên căn bản thì một người thuận tay phải, giống như Trương thị, lúc nói chuyện nếu như con ngươi của nàng không tự chủ mà liếc về phía trên bên trái, đó là biểu hiện của ký ức thị giác, nàng đang nhớ lại đồ vật đã từng nhìn thấy trước kia. Nếu như tròng mắt của nàng nhìn thẳng về bên trái, đó là biểu hiện của ký ức thính giác, nàng đang nhớ lại những thứ đã được nghe qua trước đây.”

Trì Long mặt nghệch ra, con ngươi không dám chuyển động lung tung, không biết nhìn nơi nào mới tốt.

Nghê Diệp Tâm nói tiếp: “Trên lý thuyết, lúc nãy nàng đang kể về việc mà nàng đã từng trải qua, đó là việc đã xảy ra trước đây, lúc đó con ngươi của nàng hẳn phải chuyển động theo quy luật này. Nhưng nàng không có, đôi mắt của Trương thị liên tục chuyển động không ngừng, rất nhiều lần vô ý nhìn qua bên phải. Một người hay nhìn về phía trên bên phải, đó là cấu tạo thị giác, nhìn về bên phải là cấu tạo thính giác. Cấu tạo thị giác cùng cấu tạo thính giác nói đơn giản chính là đang biện minh, lảng tránh về việc đã xảy ra, ngươi nghĩ xem độ tin cậy trong lời nói của nàng là bao nhiêu? Thú vị hơn là, con ngươi của nàng có lúc còn nhìn về phía dưới bên trái.”

“Phía dưới bên trái đại biểu cho cái gì?” Trì Long hỏi.

Nghê Diệp Tâm nói: “Độc thoại, tự mình đối thoại với nội tâm của mình. Có thể nàng đang thuyết phục chính mình tin tưởng  những lời nàng nói, chỉ khi nàng tin tưởng lời mình đã nói thì người khác mới có thể tin tưởng nàng.”

Trì Long lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, bỗng nhiên cười nói: “Cũng may đôi mắt của Trương thị rất lớn, nếu là mắt nhỏ thì thật khó quan sát.”

Đang phân tích vụ án rất tốt, Trì Long bỗng nhiên ngắt lời, Triệu Duẫn không nhịn được liếc hắn một cái, cau mày nói: “Theo ý của Nghê đại nhân, chỉ sợ Trương thị vẫn còn dấu diếm rất nhiều thứ, nàng có thể là hung thủ giết chết Tần lão gia.”

Nghê Diệp Tâm lắc đầu, nói: “Đúng là nàng dấu diếm rất nhiều điều, nhưng có phải là hung thủ hay không còn chưa biết được.”

Nghê Diệp Tâm vỗ tay một cái, nói: “Nhưng mà Trương thị quả thật là một người thông minh. Các ngươi không phát hiện ra cũng bình thường, lúc nãy bởi vì ta vẫn luôn quan sát đôi mắt của nàng mới nhìn thấy, nàng còn cố ý lấy khăn tay che kín mặt, làm cho ta không thấy được cái gì.”

“Khà khà.” Trì Long cười ngây ngô một tiếng, nói: “Nói không chừng là do Trương thị bị Nghê đại nhân nhìn đến xấu hổ.”

Nghê Diệp Tâm nhíu mày, nói: “Cũng có thể là vậy, dù sao ta cũng là một nam nhân cao lớn anh tuấn bất phàm phong lưu lỗi lạc, người gặp người thích cũng không có gì kì lạ.”

Triệu Duẫn: “…”

Nghê Diệp Tâm vừa nghĩ tới người gặp người thích, bỗng nhiên nhớ đến vị Mộ Dung thiếu hiệp kia…

Nghê Diệp Tâm không nhịn được thở dài, tại sao bạch y mỹ nhân đối với mình luôn là bộ dáng thâm thù đại hận như thế?

Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ vai Triệu Duẫn, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, Triệu Duẫn, lúc trước ngươi đi lại trên giang hồ, hẳn là biết rất nhiều thứ.”

“Nghê đại nhân muốn hỏi việc gì?” Triệu Duẫn nói.

Nghê Diệp Tâm nói: “Ừm… Bỗng nhiên có chút tò mò, ngươi có biết Mộ Dung Trường Tình không?”

“Tất nhiên là biết.” Triệu Duẫn nói: “Chỉ sợ trên giang hồ không ai không biết Giáo chủ Ma giáo Mộ Dung Trường Tình.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Vậy ta hỏi một chút, hắn chưa kết hôn nạp thê đúng không?”

Triệu Duẫn sững sờ, còn tưởng rằng Nghê đại nhân muốn hỏi vấn đề gì lớn lao, nói: “… Chưa từng nghe qua.”

“Vậy thì tốt.” Nghê Diệp Tâm khoa trương thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ta đoán cũng không có.”