Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chương 35: Ngươi muốn chết ta không ngăn cản ngươi



Tần Mục Ca vừa nói xong, thị vệ bên cạnh đã đem giấy bút qua.

Tần Mục Ca cũng không nói thêm cái gì, cầm đi tới cái bàn cũ nát, chữ như rồng bay phượng múa viết xuống đơn thuốc trong trí nhớ của mình, sau đó giao cho Phủ Cầm.

Phủ Cầm đi tới lấy vừa nhìn, không khỏi rất bất ngờ nói: "Tiểu thư, chữ của người khác với lúc trước, có lực hơn so với lúc trước, d-đ-l-q-đ luyện thành từ lúc nào, sao ta một chút cũng không biết?"

Tần Mục Ca dừng lại một hồi, thản nhiên nói: "Luyện cái gì? Viết vội vàng -- ngươi nhanh đi làm đi."

Hiên Viên Triệt ở bên cạnh ra hiệu cho Phủ Cầm mang đơn thuốc qua.

"Hạt bo bo*? Phương thuốc của ngươi thế nhưng lại có hạt bo bo bên trong? Loại hạt này ở đây chúng ta cũng ít khi thấy, ngươi chắc chắn nó sẽ có tác dụng?" Đáy mắt Hiên Viên Triệt càng phát ra không kiên nhẫn và khinh thường.

*Hạt bo bo: còn gọi là Ý Dĩ hoặc Cườm Thảo có tác dụng trị bệnh xem ở đây: http://www.caythuocnam.info/ngu-coc-tri ... -benh.html

"Ta nói rồi, ta sẽ gánh chịu bất cứ hậu quả nào, đại tướng quân còn phải truy đến tận gốc sao?" Tần Mục Ca duyên dáng yêu kiều,di-ễ-n-đà-n-lê-qu-ý-đô-n không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Hiên Viên Triệt, "Nếu ta mà chết, đoán chừng ngươi cũng sảng khoái chút chứ? Vậy cũng là gián tiếp loại trừ ta, cớ sao mà không làm đây?"

Hiên VIên Triệt ném phương thuốc đến tay Phủ Cầm, , khóe miệng bĩu một cái, gằn từng chữ: "Ngươi muốn chết ta không ngăn cản ngươi, chỉ là, ngươi cũng không cần lấy tâm tiểu nhân đo bụng quân tử! Bản tướng quân luôn luôn công tư rõ ràng -- chúng ta đi!"

Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài, ra cửa nghe được hắn ra lệnh: "Phong tỏa ngôi nhà này, không cho phép ra vào, chuẩn bị cho bọn họ đồ dùng cần thiết, kỳ hạn là hai ngày!"

Bọn hắn vừa đi, trong sân nhất thời yên tĩnh không ít, bệnh nhân kia thỉnh thoảng khổ sở kêu lên mấy tiếng, nhưng đáy mắt đều là cảm kích với Tần Mục Ca.

Tần Mục Ca nhìn lướt qua sân, xoay người nhìn nam tử trẻ tuổi hỏi: "Thời gian gần đây, trong nhà có tình huống khác thường nào không?"

Lúc này nam tử và mẫu thân của mình càng thêm cảm kích, gặp Tần Mục Ca hỏi, lập tức nhìn quanh sân, sau đó chỉ vào chuồng nói: "Nhà ta có con ngựa mấy ngày nay cũng bị bệnh, giống như cũng rất nặng, mấy ngày nay phụ thân bị bệnh, chúng ta cũng không chú ý tới nó..."

Tần Mục Ca vừa nghe xong, mày liễu nhăn lại, lập tức vào chuồng.

Vừa vào, nàng lập tức cảm thấy có hơi của bệnh dịch đập vào mặt!

Con ngựa kia đã nằm trên mặt đất không dậy nổi, kinh khủng nhất là đôi mắt giống như vết máu, đỏ rực!

"Bệnh truyền nhiễm của ngựa! Phụ thân của ngươi bị ngựa lây bệnh!" Tần Mục Ca lập tức ra phán đoán!

"Bệnh truyền nhiễm của ngựa?" Nam tử nghi ngờ nhìn Tần Mục Ca một cái, nhìn qua mẫu thân của mình, "Ngựa cũng có bệnh dịch? Hình như chưa từng nghe qua..."

Nữ nhân kia cùng tràn đầy bất ngờ, thử thăm dò Tần Mục Ca nói: "Tại sao dân phụ chưa nghe qua loại bệnh này? Như thế nào mà tiểu thư đoán được?"

Tần Mục Ca trực tiếp chỉ vào mắt của con ngựa kia nói: "Anh mắt kia đã chứng minh, rất nhiều người nhìn tưởng là bệnh đau mắt, thực ra thì không phải, bệnh truyền nhiễm của ngựa khó gặp vô cùng, nhưng một khi phát sinh tính lây bệnh rất mạnh..."

Nàng nói xong, trong lòng kinh ngạc và nghi ngờ so với mẫu tử kia càng sâu hơn.

Chữ của mình khác với trước, biết cái gì đều là trước kia không biết -- rốt cuộc mình là ai?

"Tiểu thư, bệnh của cha ta có thể chữa khỏi không?" Nam tử không nhịn được hỏi một câu, vốn là chuyện tuyệt vọng, hiện tại bởi vì thấy ánh mắt kiên định của Tần Mục Ca mà không biết vì sao lại sinh ra ỷ lại và tin tưởng.