Chuyện Người Không Biết

Chương 33



Tiêu Thanh Dương không có gì không yên tâm cả, tính tình Thanh Thử anh rất rõ ràng. Một năm đầu tiên, cô khép mình lại, cho dù ai khuyên cũng không có chút tác dụng nào, cuối cùng vẫn do chính cô tự mình thoát ra, nói muốn tới thành phố C học đại học, người nhà họ Tiêu liền sắp xếp. Nếu đã có thể tự mình thoát ra, anh không sợ cô sẽ làm ra những chuyện cực đoan.

"Được, tôi chờ cậu." Anh cười khổ một cái, cúp điện thoại.

Hi vọng Trình Mực Lăng thật sự có thể đi vào cõi lòng Thanh Thử.

Toàn bộ hai ngày liên tiếp Trình Mực Lăng đều bận rộn chuyện ở công ty, dự án khai thác phát triển Lão Nhai, Trình Mực Dương kiên quyết không đồng ý thay đổi kế hoạch lúc trước, hai bên đều không chịu nhượng bộ lẫn nhau.

Trong lúc nhất thời bầu không khí trên dưới tập đoàn lâm vào ngưng trệ.

Bất ngờ nhất là vào chính lúc này chính phủ đã ban bố một điều luật về kiết thiết văn hóa thành thị, Lão Nhai bị liệt vào trong đó.

Trận cạnh tranh này người thắng cuối cùng là Trình Mực Lăng, cũng làm cho mọi người hiểu, ai mới là người thừa kế tương lai của Trình thị.

Trình Mực Lăng đem toàn bộ sự kiện này từ đầu tới cuối khai báo với ông cụ. Ông cụ thản nhiên uống trà ngon Trình Mực Lăng vừa mới pha, "Trà không tệ."

Trình Mực Lăng cười cười.

Ông cụ vuốt vuốt ly trà, đột nhiên hỏi,"Nghe nói cháu có một người bạn gái? Cô bé làm nghề gì?"

Anh cũng không tin ông cụ không biết."Bây giờ đang làm ở tòa soạn ạ."

"Tòa soạn nào?"

Trình Mực Lăng bật cười, "Tòa soạn cháu mở."

Ông cụ nhíu mày, "Ông biết ngay lúc trước mở cái tòa soạn gì gì đó, thì ra là có mục đích khác. Ông Lục của cháu là một người thương yêu cháu gái như vậy, ông ấy vẫn luôn đặt hy vọng vào cháu. Giờ ông chả còn mặt mũi nào đi gặp người ta nữa."

Trình Mực Lăng thấy ly trà của ông đã cạn, bèn rót thêm."Ông nội, bên chú Lục cháu đã tới, ừhm —— bọn họ cũng không lượng thứ cho cháu lắm."

"Cháu bảo người ta làm sao mà lượng thứ cho cháu được chứ?" Ông cụ nhìn anh chằm chằm, "Lục Nam là một cô gái xinh đẹp như vậy, cháu còn không nhìn trúng nữa. Người đó dung mạo thế nào? Xinh đẹp hơn Lục Nam sao?"

Trình Mực Lăng tỏ vẻ thản nhiên nói, "Cũng coi là vậy đi, dù sao ở trong mắt cháu thì xinh đẹp hơn."

"Có ảnh không?" Ông cụ đã nghe nói chuyện hai người cùng đi Tây Tạng rồi.

Trình Mực Lăng không chút để ý, "Để cháu tìm trong điện thoại di động xem nào, không biết có sót trong này tấm nào không." Lấy điện thoại di động ra, mở photo album.

Ông ngoái sang, Trình Mực Lăng bật màn hình lên, "Cái này sao? Chưa ra hình dáng gì cả!"

Trình Mực Lăng nói trầm trầm, "Đây là thư ký ở tòa soạn của cháu." Anh tìm xuống dưới, "Đây, tấm này ——"

Đây là anh và Thanh Thử chụp ở Lâm Chi, lúc ấy, cuối cùng anh cũng đến gần bên cạnh cô. Anh nghĩ một khắc kia Thanh Thử hẳn đã buông xuống rồi.

Ông cụ lấy mất di động, nheo mắt lại nhìn một cách nghiêm túc, "Da thật trắng, lỗ mũi rất đẹp mắt, ông thấy có hơi giống nữ chính trong phim Hàn."

Trình Mực Lăng đoạt lấy điện thoại di động, “Thế thôi ạ."

Ông cụ nhìn anh, còn muốn nhìn ảnh thêm chút nữa. Trình Mực Lăng đã nhét điện thoại di động vào trong túi.

Ông cụ hừ lạnh một tiếng, "Có vài người ăn ảnh, ảnh chụp nhìn rất đẹp. Lúc nào đó đưa người tới đây, ông nhìn một chút xem có được như trong ảnh không."

Trình Mực Lăng cong khóe miệng lên, "Để cháu hỏi cô ấy xem cô ấy có thời gian không đã."

Ông cụ đặt ly trà xuống, “Dùng dùng dằng dằng, khoản này anh cháu mạnh hơn cháu nhiều, Miểu Miểu cũng năm tuổi rồi, cháu thì sao? Cháu nói một chút xem lúc nào thì chuẩn bị sinh cho ông thằng cháu trai đây?"

Trình Mực Lăng vuốt ve trán, "Rất nhanh thôi ạ."

Rốt cuộc ông cụ cũng cười, "Pha trà đi!"

Trình Mực Lăng trằn trọc trở mình cả đêm. Ngày hôm sau, sau một buổi họp kéo dài tới tận trưa, cả người anh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Trợ lý Trương cũng phát hiện ra, "Trình tổng, ngài thấy không thoải mái sao?"

Trình Mực Lăng xua xua tay, "Giúp tôi rót ly nước." Uống một viên thuốc, anh nghỉ ngơi một chút, sau đó bàn giao công việc cho thư ký Trương.

Buổi tối hôm đó, anh lái xe lên đường đi Ô Trấn.

Mà lúc này, Thanh Thử đang ngồi trong một quầy rượu ở Ô Trấn. Ông chủ đưa thực đơn, cô tùy ý chọn một ly cocktail.

Lúc cô đi vào, ca sĩ của quán rượu vừa mới vừa hát xong một ca khúc, cô ngồi mười lăm phút rồi, vẫn không có động tĩnh. Thanh Thử xuống khỏi ghế ngồi, chuẩn bị ra ngoài đi dạo một chút.

Lúc này có một cô gái lảo đảo đi lên, cô ta một phát giật lấy Microphone, "Để tôi hát cho ——"

Bước chân Thanh Thử ngừng lại một chút.

Người chơi nhạc cụ của quán rượu có hơi lúng túng.

Cô gái lại nói một câu, "Chơi bài 《 hạnh phúc có xa lắm không 》đi."

Âm nhạc chậm rãi cất lên.

Tiếng hát của cô gái rất êm tai, một ca khúc khiến người trong quán rượu đều dừng lại nhìn sang. Cô nhắm hai mắt hát lên:

Ngày đã qua lại xé một tờ lịch

Chúng ta nhớ lại khi mới vừa quen biết

Em không nhớ nổi năm ngoái cũng thời gian này

. . . . . .

Gương mặt ai vô tâm vô phế nói tám chuyện cùng em

Gương mặt ai cùng em vượt qua đêm dài

Bài hát vừa dứt, quầy rượu lập tức sôi nổi."Hát một bài nữa, một bài nữa đi."

Cô gái bật cười khanh khách.

Thanh Thử nhìn cô ta, không biết tại sao nhưng cô cảm thấy trên người cô gái lộ ra bất đắc dĩ và sầu não. Bài hát vừa rồi, thật ra là bài hát cô rất ưa thích.

"Tôi phải kết hôn, các vị chúc phúc tôi đi." Cô gái hô lên.

Không khí hiện trường càng thêm sôi trào.

Lúc Thanh Thử đi ra khỏi quầy rượu, thấy cô gái được một người con trai đỡ, người con trai rất gầy, giọng nói êm ái, "Tại sao lại uống nhiều vậy? Vốn em đâu có biết uống rượu?"

Cô gái tựa đầu lên vai anh ta, "Em muốn uống..., uống say sẽ không suy nghĩ nhiều quá."

Trong đêm tối, Thanh Thử thấy chân mày người con trai nhíu lại thật chặt, "Nếu như kết hôn không vui, vậy thì đừng cưới nữa."

Hình như cô gái đã say, không nói gì nữa.

Thanh Thử đứng im ở đó, người con trai phát hiện ánh mắt cô, chuyển mắt nhìn sang.

Thanh Thử lúng túng giật giật khóe miệng, xoay người đi về hướng khách sạn.

Bóng đêm Ô Trấn làm cho người ta say mê chìm đắm trong đó, hai bên bờ sông ánh đèn sáng chói, còn chói mắt hơn cả ánh sao. Dòng sông xa xôi, thuyền bè chậm rãi xuôi dòng.

Tất cả như tranh vẽ, thời gian như ngừng lại.

Thanh Thử bước trên con đường sáng ngời trở về khách sạn, đột nhiên nhìn thấy Lục Kiều, trong lúc nhất thời không tìm được từ ngữ để hình dung tâm trạng của cô.

Lục Kiều một thân tây trang, đứng ở khách sạn này, không hợp chút nào.

"Để tôi nhìn một chút coi, người cướp đi Trình Mực Lăng trong tay em gái tôi rốt cuộc có chỗ nào hơn người?" Giọng điệu của anh ta cứng rắn.

Thanh Thử chớp chớp mắt, nhìn bóng đèn nhỏ trên đỉnh đầu anh ta, tầm mắt mơ hồ, "Lục tiên sinh đã thấy chưa?"

Lục Kiều bị cô làm cho nghẹn lời, "Không gì hơn cái này."

Thanh Thử chợt cười một tiếng, cất bước trực tiếp đi vòng qua bên cạnh anh ta, "Nếu đã thấy được anh có thể đi về rồi."

"Ô Trấn cũng đâu phải là nhà cô!" Đột nhiên Lục Kiều nói một cách trẻ con.

Không biết tại sao Thanh Thử đã định bước chân đi nhưng rồi lại quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc, "Lục Kiều, không nên quấn lấy tôi. Tôi và anh không thể nào đâu, còn nữa, chuyện anh và anh trai tôi hợp tác cho dù thế nào cũng chẳng liên quan tới tôi.”

Lục Kiều hít sâu một hơi, "Cô thật là không có tim không có phổi."

Thanh Thử thở ra một hơi, "Đúng, tôi chính là người như vậy."

Lục Kiều nhìn cô, "Cô cũng quá tự luyến đi, cô cho rằng tôi tới Ô Trấn là để tìm cô? Bạn tôi ở chỗ này chụp ảnh, nếu cô có hứng thú thì có thể đi tới hiện trường xem một chút?"

"Cám ơn, tôi không thấy có hứng thú đối với những chuyện như vậy." Thanh Thử lạnh lùng nói.

Lục Kiều cũng không giận, anh ta khôi phục cái giọng điệu trước sau như một, "Người kia cô cũng biết, Đường Linh, bạn học cũ của cô."

Sắc mặt Thanh Thử thoáng biến đổi, "Tôi muốn nghỉ ngơi, Lục tiên sinh, hẹn gặp lại."

Lục Kiều đi theo ngay phía sau cô. Thanh Thử tức giận, "Lục tiên sinh ——"

Lục Kiều quay mặt đi, "Tôi cũng ở chỗ này. Khách sạn này ở nơi đây cũng khá, tôi không cần phải đi tìm chỗ nữa, mời cô cứ tự nhiên." Lục Kiều mở cửa vào phòng.

Anh ta ở phòng sát vách với Thanh Thử, Thanh Thử không thể không hoài nghi sự trùng hợp này. Cô không có thiện cảm gì đối với Lục Kiều, một tên hoa hoa công tử. Dĩ nhiên, thật ra thì Lục Kiều cũng không hẳn là người như vậy. Chỉ là khi bắt đầu anh ta đã cho Thanh Thửấn tượng không tốt.

Hiệu quả cách âm của khách sạn cũng không khá lắm, tiếng đi bộ ở sát vách cũng có thể nghe được.

Lục Kiều ở sát vách ca hát tự nhiên là Thanh Thử có thể nghe được. Lục đại thiếu có lẽ là bị không khí lãng mạn ở Ô Trấn ảnh hưởng, thế mà lại hát hỏng không ngừng.

Thanh Thử cau mày, nhưng cũng không có cách nào.

Cũng may là Lục Kiều rồi cũng muốn nghỉ ngơi. Đợi đến lúc đêm khuya vắng người, Thanh Thử lấy điện thoại di động ra tùy ý nhìn. Mấy ngày naycô vẫn cố ý không nhìn tới điện thoại di động, lúc này, cô mới nhìn kỹ .

Tin nhắn của Tôn Viêm Viêm tương đối nhiều, đều hỏi cô đã đi đâu? Nếu không thì cũng là những hoạt động gầy nhất Tiểu Viễn.

Hôm nay Tôn Viêm Viêm gửi tới một tin: Thanh Thử, vị kia nhà cậu đã đi Ô Trấn rồi. Gây gổ thì gây gổ, cậu cũng đừng quá trẻ con.

Thanh Thử nhấn một hàng chữ, do dự một hồi mới gửi đi."Yên tâm, tớ sẽ xử lý tốt."

Không muốn Tôn Viêm Viêm lập tức gọi điện thoại tới đây, "Rốt cuộc cậu cũng xuất hiện, Trình Mực Lăng đã gặp cậu chưa?"

"Anh ấy chưa." Đại não Thanh Thử có chút hỗn độn, không biết nên đối mặt anh như thế nào nữa.

"Không thể nào, lúc này anh ấy phải đến rồi chứ, bảy, tám tiếng rồi mà vẫn chưa tới sao? Anh ấy biết cậu ở nơi nào mà. Đang ở đâu không biết? Thanh Thử, cậu hãy gọi điện thoại hỏi một chút đi, lái xe trong đêm tối không an toàn. Hơn nữa đâu phải cậu không biết, tớ nghe nói này mấy ngày anh ấy và anh họ cạnh tranh rất lợi hại ở Trình thị, anh ấy vẫn luôn chưa hề nghỉ ngơi. Được rồi, trước hết cứ biết vậy đã."

Thanh Thử cầm điện thoại di động, lòng bàn tay ướt mồ hôi. Qua một hồi lâu, cuối cùng cô bấm số điện thoại của anh. Cô nhìn chằm chằm màn ảnh, chân mày nhăn lại, loa điện thoại phát ra tiếng nhạc chuông của anh, nhưng không có người nhận máy.

Trong lúc bất chợt Thanh Thử cảm thấy hoảng hốt một hồi.