Chuyện Người Không Biết

Chương 26



Lúc tan sở, Thanh Thử đi cùng đồng nghiệp ra khỏi tòa cao ốc. Ngày mai sẽ là thứ bảy, vào lúc này tinh thần mọi người có vẻ phấn chấn.

Chu Mật dự định ngày mai đi cắt tóc, rủ Thanh Thử đi cùng.

Thanh Thử cũng định cắt tóc ngắn đi một chút.

Chu Mật giới thiệu một tiệm tóc cô cảm thấy rất được, Thanh Thử quyết định đi cùng anh ta một chuyến, dù sao tóc cô cũng không cần tạo kiểu.

Chu Mật đột nhiên huýt sáo một hơi,"Ây, quả là xe đẹp."

Thanh Thử theo lời bèn nhìn sang, nói như Chu Mật, mấy đời nữa cô cũng không mua nổi chiếc xe như vậy.

"Ai, thật muốn sờ thử một cái." Chu Mật cảm khái, "Đời này mua không nổi."

Thanh Thử khẽ mỉm cười, khóe miệng vừa hé mở thì cửa xe đột nhiên mở ra, bước chân cô thoáng dừng lại.

Lục Kiều đứng bên cửa xe, áo sơ mi trắng quần đen, một dáng vẻ tác phong nhanh nhẹn, anh ta nhìn Thanh Thử."Tiêu tiểu thư, thật là khéo, chúng ta lại gặp nhau."

Chu Mật kích động kéo cánh tay Thanh Thử.

Thanh Thử chỉ lễ phép chào hỏi một tiếng.

Lục Kiều nhìn hai người, "Tôi vừa mới tan sở, hai vị muốn đi đâu?"

"Không dám làm phiền Lục tiên sinh, hiện giờ chỗ này giao thông không được thuận tiện, tôi và đồng nghiệp ngồi tàu điện ngầm về trước." Thanh Thử nói xong gật đầu một cái, lôi kéo Chu Mật đi về phía trước.

Lục Kiều dõi theo bóng lưng cô, bất chợt cười một tiếng, sờ mũi một cái rồi lên xe.

Chu Mật một đường trầm mặc, chờ Thanh Thử chủ động giải thích. Nhưng cho đến tận lúc hai người phải tách ra, Thanh Thử cũng không có ý muốn giải thích.

"Bạn học Tiêu, cô có thấy là cô nên nói gì đó hay không?"

Thanh Thử mím môi một cái, "Vậy thì hẹn anh chiều này hai giờ đi cắt tóc."

Chu Mật muốn té xỉu rồi, hỏi thẳng vào vấn đề, "Cô và Lục Kiều đã có chuyện gì xảy ra à?"

"Tôi va phải em gái anh ta, mới gặp nhau có một lần thôi." Thanh Thử không tỏ vẻ gì, nói.

Chu Mật vừa nghe liền bắt đầu to não (từ này trong convert là “não bổ” mình cũng không hiểu lắm nên để là “to não”), "Không tệ không tệ."

Thanh Thử không để ý anh ta, giơ tay vẫy tắc xi, "Tôi về đây, chiều gặp."

Chu Mật còn đang đứng đó sững sờ, đã thấy cô mở cửa xe, "Thanh Thử, cô bỏ chạy thật là nhanh."

Buổi chiều hôm sau, Thanh Thử cùng Chu Mật tới một của hiệu cắt tóc ở trung tâm thương mại ở tầng 16 của tòa nhà. Thanh Thử có lúc thật bội phục Chu Mật, thế mà có thể mò ra.

"Trước kia đi chạy tin tức tôi quen được một thợ trang điểm ở đây, nhưng mà về sau tôi cũng ít tới."

Sau khi đi vào, Thanh Thử mới phát hiện cửa hiệu cắt tóc này ngay cả một cái tên tiệm cũng không có, không gian rất rộng rãi, lại không có nhiều người. Nhìn các thiết bị được lắp đặt ở đây một cái, so với những cửa hiệu cắt tóc khác, chỗ này có chút khác biệt.

"Anh Chu, anh chắc chắn nơi này là cửa hiệu cắt tóc sao?"

Chu Mật cười hắc hắc, "Dĩ nhiên, chỉ là nơi này cũng không phải chỉ đơn thuần có mỗi cắt tóc. Nói không chừng lát nữa cô có thể gặp được một ngôi sao lớn."

Lúc này, một cô gái đi ra, "Chu Đại Ký Giả ——" cô gái mặc T-shirt trắng, quần Jean ngắn, một đôi chân vừa nhỏ vừa dài, đoạt tầm mắt người ta.

Chu Mật chào hỏi cô ta, "Cô tới đây, đây là bạn tôi, Tiêu Thanh Thử. Thanh Thử, đây là Diệp Nhu, bạn tôi."

Cô gái đưa mắt nhìn Thanh Thử, cười cười, "Muốn làm kiểu tóc nào?"

Chu Mật sờ sờ tóc, "Tóc ngắn, cho cô tự do phát huy. Thanh Thử cũng cần cắt ngắn."

Diệp Nhu đưa tay sờ tóc Thanh Thử, "Tóc dài như vậy cắt đi không tiếc sao?"

Thanh Thử mỉm cười, "Dài quá cũng nặng nề, cắt đi cho tiện."

Diệp Nhu cười cười, "Ba nghìn sợi phiền muộn, cắt đi cũng tốt, kết thúc một đoạn ưu sầu." (Người ta vẫn hay nói trên đầu mỗi người có khoảng 3000 sợi tóc, đương nhiên là trừ những người bị hói hay trọc đầu :D)

Thanh Thử không nói gì nữa.

Động tác của Diệp Nhu rất nhanh, cắt tóc cho Chu Mật hết mười lăm phút. Tóc Chu Mật vốn có vẻ hơi rối bời trong nháy mắt đã ngay ngắn hơn, lão luyện lại đẹp trai. Chu Mật nhìn chính mình trong gương, "Diệp Nhu, càng ngày cô càng lợi hại, tôi không tin nổi đây là tôi nữa."

Diệp Nhu hỏi lại Thanh Thử lần nữa, "Tôi đưa kéo nhé, cắt thật à?"

Thanh Thử nhìn tóc dài đang khoác trên vai, ánh mắt khẽ hoảng hốt cụp xuống, "Cắt đi." Yêu cầu của cô không nhiều lắm, để tới vai là được.

Diệp Nhu vuốt vuốt cây kéo, "Được."

Thanh Thử xuyên thấu qua gương nhìn Diệp Nhu động kéo từng chút từng chút một, một ít tóc dài rơi xuống. Nét mặt cô dần dần mê ly, trống rỗng, không biết đang nghĩ tới cái gì.

Có người tiến vào trong cửa tiệm, "Diệp Nhu ——" có người gọi.

Thanh Thử chậm rãi hồi hồn, cô nhìn người ở sau lưng, thấy thấu hiểu câu nói, thế giới thật nhỏ.

Lục Nam cũng hơi kinh ngạc một chút, gật đầu với cô một cái. Mà đứng bên cạnh cô ta là một cô gái cao gầy động lòng người. Ánh mắt cô gái lưu chuyển trên mái tóc của cô, "Tóc dài như vậy cắt đi thật là đáng tiếc."

Diệp Nhu quay đầu lại nói một câu, "Các chị ngồi chờ một chút nhé."

Không lâu sau, Thanh Thử nhìn chính mình, cô thật có chúng không quen, đưa tay lên sờ sờ cổ, bỗng cảm thấy hơi lạnh.

Diệp Nhu túm gọn tóc cô vừa cắt buộc lại, "Giữ lại làm kỷ niệm đi."

Thanh Thử im lặng một khoảnh khắc, "Không cần đâu, cô giữ đi."

Diệp Nhu cười cười, "Được rồi, coi như là phí cắt tóc cho cô nhé."

Chu Mật tiến lên, "Thanh Thử, cô cắt tóc một cái, nhìn giống y như học sinh cấp 3 vậy."

"Không phải chứ. Cùng lắm là sinh viên đại học thôi." Cô đùa giỡn nói, ánh mắt rơi vào phía sau.

Diệp Nhu đã tới tiếp đãi hai người Lục Nam, ba người nói đùa.

Chu Mật nhìn theo ánh mắt cô, "Có quen sao?"

Thanh Thử gật đầu một cái, "Quen."

"Cô ta chính là em gái Lục Kiều, sinh viên cao học ở Havard, có điều thật kỳ lạ, bây giờ bắt đầu dấn thân vào sự nghiệp diễn xuất, người ở bên cạnh cũng là tài nữ, tên Đường Linh, cũng khá giống cô ta, cũng là làm nghệ thuật."

"Đường Linh ——" Thanh Thử thì thầm.

Sau khi trở về, Trình Mực Lăng và Tiểu Viễn thấy kiểu tóc mới của cô, trong lúc nhất thời có chút không quen.

Tiểu Viễn nói thẳng, "Cô xấu đi."

Trình Mực Lăng nhìn cô, "May mà em không cắt sạch sẽ đi." Ánh mắt anh sâu xa.

Thanh Thử gãi gãi đầu, "Mấy ngày nữa mọi người nhìn nhiều thì sẽ quen thôi."

Trình Mực Lăng đưa tay vuốt vuốt tóc cô, "Không sao, thật ra trông cũng đẹp mà."

Tiểu Viễn ngước đầu, "Cháu thích cô để tóc dài."

Trình Mực Lăng cười cười.

Buổi tối, Thanh Thử nằm mơ. Trong mơ, cô trở lại hồi mười bảy mười tám tuổi. Sau giữa trưa, ánh mặt trời nóng bỏng, mấy học sinh ngồi ở dưới tàng cây, nói chuyện phiếm. Cảnh trong mơ thay đổi rất nhanh, chuyển sang hình ảnh của một người khác, mưa dầm liên tục, hai học sinh nữ đứng trong nghĩa trang.

Một âm thanh quanh quẩn ở bên tai cô.

"Nếu không phải tại cô, Nguyên Lê sẽ vẫn còn ở bên cạnh chúng ta."

Thanh Thử bừng tỉnh, cả người đã ướt mồ hôi. Sau đó, cô không thấy buồn ngủ nữa. Mở Laptop ra, tìm kiếm bộ phim 《 Thiến Thiến công chúa 》, cô đã xem bộ phim này không biết bao nhiêu lần, dường như cô còn thuộc cả lời thoại nữa.

Đến khi trời hửng sáng thì cô mới thấy hơi buồn ngủ.

Khi Trình Mực Lăng tới, cô còn đang ngủ.

Tiểu Viễn ăn sáng xong, ở phòng khách nói, "Cô lười quá, để cháu đi gọi cô."

Trình Mực Lăng ngăn cậu bé lại, "Tối hôm qua cô cháu ngủ không ngon, để cho cô ngủ thêm một lát đi.”

Tiểu Viễn nhìn anh, nghiễm nhiên trở thành hóa thân của Tiêu Thanh Dương, nói một cách ông cụ non, "Dượng không thể quá nuông chiều cô!"

Trình Mực Lăng không khỏi bật cười, "Chờ cháu lớn lên rồi sẽ hiểu. Được rồi, chúng ta xuống sân đá bóng đi."

Thanh Thử tỉnh lại, đứng ở ban công, thấy Trình Mực Lăng đang đá bóng với Tiểu Viễn, trên mặt Tiểu Viễn tràn đầy nụ cười. Cô xoay người trở về phòng.

Thứ hai, rất nhiều người có hội chứng ngày thứ hai, đồng nghiệp ở chỗ làm cũng có. Mọi người đang mong đợi mình có thể được phái ra ngoài trong chủ đề kế tiếp.

Buổi sáng Thanh Thử cũng có chút trạng thái mất hồn, đồng nghiệp có phát biểu cảm tưởng với mái tóc mới của cô, nhìn chung cũng không tệ lắm.

Nhưng mà vẫn là câu nói kia đúng, người đã đẹp, cho dù đầu trọc cũng vẫn đẹp.

Khi Đường Linh đến tìm cô thì mọi người đang nghỉ trưa, lúc Thanh Thử đi ra ngoài không có ai để ý tới.

Quán trà thanh nhã phảng phất hương trà dịu dàng.

Hai người ngồi mặt đối mặt. Đường Linh ăn mặc thoải mái, cô ta nâng ly trà tử sa lên nhấp một ngụm, "Đã lâu không gặp."

Thanh Thử không mở miệng.

Đường Linh tựa lưng vào ghế sofa, "Thanh Thử, cô không thay đổi chút nào cả, trừ việc để tóc ngắn."

Thanh Thử hơi cong môi một cái, “Biết làm sao được, cũng đã năm năm trôi qua rồi, nhất định là có sự thay đổi."

Đường Linh giật mình lặng yên trong chốc lát, "Tôi có xem qua văn chương cô viết, không nghĩ tới bây giờ cô đang làm ở gần đây." Giọng nói của cô ta có chút bừng tỉnh.

Thanh Thử vuốt ve ly trà, "Tôi cũng không ngờ bây giờ cô lại tham gia vào giới diễn xuất."

Không khí hơi ngưng trệ.

Đường Linh mở miệng lần nữa, "Bây giờ cô thế nào?"

Thanh Thử hiểu Đường Linh muốn hỏi chuyện gì, "Bạn trai của tôi rất tốt."

Ánh mắt Đường Linh trầm xuống một cái, "Vậy chúc mừng cô. Hôm đó gặp cô đi cắt tóc, tôi đã đoán được. Hôm nào đó ra ngoài tụ tập nhé, cũng nhiều năm chúng ta không gặp rồi."

Đáy mắt Thanh Thử trào lên một tia trào phúng, "Được."

Thật ra thì, cô và Đường Linh là bạn rất thân, chẳng qua là đã từng.