Chuyện Người Không Biết

Chương 2



Chiếc áo sơ mi ấy, Trình Mực Lăng vốn cũng không cần Thanh Thử đền.

Sau đó, hai người ngồi trong quán cà phê, Trình Mực Lăng chậm rãi nói, “Buổi tối đó rất xin lỗi, nghe nói điện thoại của em bị vỡ, tôi có quen với bạn em, đưa di động cho cậu ấy đi sửa, chi phí tôi sẽ lo.”

Lúc anh cười lên rất đẹp.

Thanh Thử thầm nghĩ để ông chủ lớn phải đền thế nào được, lần tới phát nhiều tiền nhuận bút hơn một chút, hoặc tài trợ chuyến du lịch của mình cũng được. Có điều, đấy là cô nói thầm trong lòng.

Cô cười cười, “Chỉ là tai nạn thôi mà, với lại điện thoại di động của em vẫn có thể dùng tiếp.”

Trong quán đang phát một tình khúc dương cầm nhẹ nhàng, Thanh Thử mua sách xong thường đến đây uống cà phê.

Trình Mực Lăng nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt anh liếc từ khuôn mặt cô sang cuốn sách cô mang theo, mấy cuốn vừa dày vừa nặng là về Tây Tạng, “Chuẩn bị đi Tây Tạng du lịch sao?”

Thanh Thử gật đầu một cái.

“Khi nào đi?”

“Khoảng trung tuần tháng bảy.”

“Theo nhóm?” Anh thuận miệng hỏi.

“Không.” Thanh Thử trả lời, “Chưa biết nữa” Mấy ngày trước cô vừa đổi một cái ống kính, giờ tiền bạc đang eo hẹp. Năm trước, cô làm thêm ở tòa soạn của Chu Mật, năm nay Chu Mật định ăn máng khác, cô thì vẫn chưa tìm được chỗ mới.

Mặc dù thân là một người viết bản thảo, cô lại chưa bao giờ viết bản thảo vì tiền nhuận bút, cho dù Chu Mật khóc lóc nài nỷ cũng không.

Như câu nói: Có tiền chưa chắc đã mua được.

Chu Mật quen biết cô ba năm, mới biết mình kỳ thực không hiểu Tiêu Thanh Thử.

Trình Mực Lăng sờ sờ chóp mũi, “Một cô gái đi du lịch một mình, em không sợ nguy hiểm sao?”

“Không sợ.” Ánh mắt Thanh Thử sáng ngời, có một loại kiên trì, Trình Mực Lăng hơi ngẩn ra.

“Khó trách Chu Mật hết sức đề cử em với tôi, Thanh Thử ___” Anh gọi tên cô bằng một loại âm thanh dịu dàng như nước làm trái tim cô rung lên, “Tôi đã xem bản thảo trước đây của em, phong cách của em rất hợp với Đồ Trung, không biết em có hứng thú gia nhập công ty tôi không?”

Thanh Thử cầm cái muỗng nhẹ nhàng khuấy cà phê, che giấu sự luống cuống của mình, trong lòng thì suy nghĩ làm sao cự tuyệt đề nghị của Trình Mực Lăng.

Lúc này, điện thoại di động của cô reo lên. “Xin lỗi, em đi nhận điện thoại___” Cô nhìn tên hiện trên màn hình.

“Anh__” Cô đứng lên đi về phía hành lang.

Tiêu Thanh Dương hỏi, “Sắp nghỉ hè chưa, ba mẹ rất nhớ em, năm nay về đây nhé?”

Thanh Thử trầm mặc một chút, “Chắc là không. Anh biết mà, ý định năm nay đi Tây Tạng của em đã có từ lâu rồi. Chắc là em đợi cuối năm sum họp với mọi người thôi.”

Tiêu Thanh Dương ở đầu dây bên kia thở dài một hơi, giọng trầm trầm, “Tháng chín chắc anh về nước một chuyến. Có gì thì gọi điện cho anh, đừng chạy lung tung. Đừng có mà giống lần trước, ngay cả mặt em anh cũng chẳng gặp được.”

“Biết rồi, em nhất định đợi đại giá của anh!” Biết là anh trai sắp sửa càm ràm, cô nhanh chóng nói bận rồi cúp máy, cô lẳng lặng đứng một lát rồi mới về lại chỗ ngồi.

Ánh mắt Trình Mực Lăng rơi vào di động của cô, vết rạn trên màn hình rất rõ, mặt anh nhanh chóng khẽ nhăn lên.

“Tôi có một người bạn, nếu em có thời gian, tôi đưa em đi đổi màn hình.” Im lặng một chút, anh tiếp, “Trách nhiệm của tôi, tôi sẽ đảm đương.”

Thanh Thử hơi ngạc nhiên, “Trình tổng, không cần đâu, đây chỉ là một tai nạn mà thôi.”

Một người gọi Thanh Thử, một người gọi Trình tổng.

Trình Mực Lăng yên lặng một khoảng ngắn, như là đang suy nghĩ điều gì.

Có điều, đến cuối cùng thì điện thoại cũng không sửa được, vì Trình Mực Lăng bị một cuộc điện thoại gọi về.

Thanh Thử ngồi một mình ở quán cà phê một lát, không lâu, lại có một cuộc điện thoại gọi đến, “Thanh Thử, tôi xin cô, viết bản thảo đi, phải đến nửa năm cô không viết bản thảo rồi.”

“Chờ tôi đi Tây Tạng về hẵng nói.” Thanh Thử trả lời.

Vừa nghe cô nói xong, người kia rốt cuộc thở phảo nhẹ nhõm. Thanh Thử đồng ý sẽ có bản thảo rồi.

Ai đó nói, con người khi còn sống đều nên trải qua hai chuyện: một là đi du lịch, một là tình yêu phấn đấu đến quên mình. Trong trưởng hợp của Tiêu Thanh Thử, vế đầu tiên có hơi không thực, vế sau cũng không gặp gỡ đúng người.

******

Mấy ngày sau, Thanh Thử đi xem hòm thư nhà mình, thấy có sáu bảy tấm bưu thiếp. Cô xem từng cái một___

“Thanh Thử, thảo nguyên rất đẹp. ___.Nhạc Diễn”

“Mình đã xuất phát, Thanh Thử, cậu ở nơi nào?___ Tô Tô.”

Những người này đều là bạn bè cô quen được trong lúc đi du lịch, mọi người cho nhau địa chỉ, ba năm qua vẫn liên lạc thông qua bưu thiếp. Loại duyên phận như thế này thực sự là có thể ngộ mà không thể cầu.

Thanh Thử xem hết một lượt, thấy có một tờ hẳn không phải là gửi cho cô.

Tên người nhận___ Mực Lăng?! Cô giật mình, chẳng lẽ là anh?

Nhìn lại địa chỉ, phòng 602, là tầng trên.

Thanh Thử cầm cả vào trong nhà, cất đồ xong rồi lên lầu gõ cửa phòng anh nhưng không có ai mở. Chợt nhớ, hôm nay là ngày phải đi làm mà.

Nửa tháng rồi Thanh Thử không về, tốn mất ba giờ cô mới dọn dẹp xong trong ngoài căn hộ. Đến tận bảy giờ mới xong xuôi.

Không còn hơi sức gì nữa rồi, trong tủ lạnh vẫn còn bột mì dư lại từ lần trước, cô định sẽ làm một tô mỳ trứng gà cho thêm chao tương Lão Kiền Mụ nữa.

Nước sôi lăn tăn, vừa định đập trứng gà vào thì điện thoại di động đổ chuông inh ỏi. Thanh Thử nhận máy, “Thanh Thử, tớ sống mệt mỏi quá rồi___”

Trong nháy mắt tế bào toàn thân Thanh Thử đều lạnh lẽo, “Viêm Viêm, cậu đang ở đâu?”

“Ha ha, ở ngay trên lầu thôi.”

Thanh Thử nóng nảy, dép cũng không kịp đổi, “Viêm Viêm, tớ đến với cậu ngay đây.” Nghe giọng cô ấy, Thanh Thử cảm giác có chỗ không đúng.

Vào thang máy, cúp điện thoại, gương mặt cô nóng nảy chờ thang máy qua từng tầng một. Cửa vừa mở, cô phi luôn ra ngoài, suýt nữa va vào người đang muốn vào thang máy.

“Thanh Thử ___”

Thanh Thử không nghĩ đến thật là anh, nhưng mà hiện tại cô không định nói chuyện với anh, “Xin lỗi, em có việc gấp.” Vừa dứt lời, cô bước nhanh đi.

Trình Mực Lăng sải bước theo sau.

Thanh Thử muốn lên tầng 16, tầng cao nhất. Cô vừa cố gọi vào điện thoại của Viêm Viêm, vừa chờ thang máy. Viêm Viêm không nhận điện thoại, lúc này Trình Mực Lăng cũng đuổi đến.

“Xảy ra chuyện gì?” con ngươi anh khóa chặt trên người cô, sâu trong đáy mắt ẩn chứa một điều gì đó không nói thành lời.

“Bạn em xảy ra chút chuyện.” Thanh Thử không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn chăm chăm con số trên thang máy.

Lúc này thang máy rất hữu dụng, mỗi giây chậm trễ đều là một sự dày vò.

Cuối cùng cũng đến tầng cao nhất, Thanh Thử vừa mới đi ra khỏi thang máy, tay cô liền bị kéo lại, “Tôi ở ngay đây, có chuyện gì thì gọi tôi”. Tay anh có nhiệt độ ấm áp, cảm giác như có một dòng nước ấm trên người cô.

“Được.” Cô nói.

Bầu trời đêm đầy sao.

Tối nay gió hơi lớn, có vài gia đình ban ngày phơi ga giường trên sân thượng còn chưa thu vào, giờ đây bị gió thổi bay bay.

“Viêm Viêm ___” Thanh Thử khẽ gọi, giọng căng thẳng.

Tô Viêm Viêm ngồi trên sân thượng đung đưa đôi chân. Thanh Thử nhìn cảnh này, chỉ thấy cả người như thắt lại.

“Viêm Viêm, cậu đang ngắm sao à? Tớ ngắm với cậu nhé.”

“Thanh Thử, cậu đừng đến đây!” Viêm Viêm động động cơ thể.

Ngay lúc Thanh Thử định đến gần, cơ thể Viêm Viêm đã nghiêng ra bên ngoài, “Được, tớ không tới, tớ ở chỗ này ngắm với cậu, nghe nói hai ngày trước mới có mưa sao băng.”

Viêm Viêm chợt cười, vừa cười vừa khóc, “Thanh Thử, tớ mệt quá, mệt quá rồi___”

Thanh Thử thấy bên cạnh cô ấy có mấy vỏ chai rượu, cô chớp chớp mắt, “Viêm Viêm, mới rồi ở dưới lầu tớ thấy Trương Ký, anh ta đang tìm cậu, có vẻ rất gấp gáp, có phải là anh ta chọc cậu tức giận không?”

“Thanh Thử, cậu lừa tớ. Ha ha___ anh ấy làm sao tìm đến đây được chứ?” Viêm Viêm một tay che miệng, đôi mắt đầy nỗi buồn.

Thanh Thử tiến về phía trước.

“Cậu đừng đến đây!” Viêm Viêm đột nhiên quát lên.

“Viêm Viêm, cậu xuống đây đi!” Thanh Thử tiến lên một bước.

“Tớ không xuống.” Cô ẫy vẫn khóc, “Anh ấy không cần tớ nữa rồi, không cần nữa, anh ấy lại cùng bạn thân nhất của tớ cơ chứ, làm sao cô ta dám đối xử với tớ như thế, sao anh ấy có thể yêu cô ta___”

Viêm Viêm bi thương tự nói, “Thanh Thử, cậu là người viết truyện, cậu thấy đem truyện của tớ viết thành tiểu thuyết thì có hay không?”

Thanh Thử không dám đến quá gần, tránh kích thích cô ấy. Thoáng thấy Trình Mực Lăng đi tới từ phía sau Viêm Viêm, Trình Mực Lăng ra dấu tay với cô.

Thanh Thử nuốt nước miếng một cái, “Cậu có bao giờ nghĩ, cậu nhảy xuống rồi, ba mẹ cậu sẽ thế nào chưa? Người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, nửa đời còn lại mỗi ngày đều sống trong nỗi khổ sở nhớ nhung con gái.” Cô nhắm mắt lại, “Chết không giải quyết được chuyện gì đâu, cậu ngẫm mà xem, bao nhiêu người chết vì tai nạn ngoài kia, người thân của họ khổ sở tới mức nào.”

“Mạng sống của cậu là ba mẹ cậu ban cho, cậu không có quyền từ bỏ dễ dàng như thế. Nhảy xuống, chỉ có một kết cục là chết.” Thanh Thử từ từ vươn tay, “Đưa tay cho tớ, còn có nhiều con đường mà, chỉ cần còn sống là sẽ có hy vọng, tình yêu đâu phải duy nhất!”

“Không!” Viêm Viêm điên cuồng hét lên, nắm tay siết chặt, “ Tớ muốn anh ta phải hối hận.”

“Viêm Viêm”

Viêm Viêm vừa nhắm mắt, cơ thể đã rời khỏi chỗ đang ngồi.

Trình Mực Lăng đã nhanh chóng chạy tới, duỗi tay một cái, bắt lấy tay cô ấy rồi nắm thật chặt. Viêm Viêm dùng dằng, hai chân Thanh Thử run lên, liền chạy ngay tới vươn tay kéo một tay khác của Viêm Viêm.

“Viêm Viêm, cậu ngu xuẩn thật!”

Cơ thể Viêm Viêm lơ lửng, đung đưa trong không khí.

“Bắt được rồi!” Trình Mực Lăng trầm giọng nói.

Viêm Viêm ngước đầu nhìn hai người, lệ tràn ngập trong hai con mắt, chân cô dùng dằng.

Trình Mực Lăng và Thanh Thử hợp lực từ từ kéo cô ấy lên, cô ấy liền vô lực ngồi bệt trên mặt sân.

Thanh Thử tiến đến, “Có sao không?”

Viêm Viêm lặng thinh không nói gì, không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng. Sắc mặt Thanh Thử xám trắng, cô chợt giơ tay hung hăng cho Tôn Viêm một cái tát, “Người chết để lại cho người sống bao nhiêu khổ sở, cậu từng nghĩ đến chưa?”

Trình Mực Lăng nhìn Thanh Thử, vẻ ẩn nhẫn và khắc chế của cô làm sắc mặt Trình Mực Lăng trầm xuống.

Ba người im lặng đợi trên sân thượng.

Hồi lâu, Thanh Thử mới nói với Trình Mực Lăng, “Cảm ơn anh.”

Trình Mực Lăng gật đầu một cái, “Đi xử lý vết thương trước.”

Thanh Thử đỡ Viêm Viêm xuống lầu.

“Tôi đi lấy xe.” Trình Mực Lăng nói.

Dọc đường im lặng, Thanh Thử nhìn anh, ánh mắt hơi hoảng hốt vì phát hiện trên tay anh có một vệt máu, “Anh bị thương?”

“Không sao đâu.” Lúc kéo Viêm Viêm lên tay anh đã bị cào rách.

Đến bệnh viện, sau một phen kiểm tra, bác sĩ cho Viêm Viêm truyền một chai nước, cô ấy liền ngủ yên.

Thanh Thử đi ra khỏi phòng bệnh, chắc vì đang là buổi tối, hành lang bệnh viện có vẻ vắng lạnh. Trình Mực Lăng dựa lưng vào vách tường, vẻ mặt lạnh nhạt, bóng anh kéo dài trên nền đất, Thanh Thử biết anh đứng đây đã lâu.

Trình Mực Lăng thấy cô đi ra bèn tiến đến gần cô, Thanh Thử nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, hít một hơi sâu, “Trình tổng, hôm nay thực rất cảm ơn anh.” Sự mệt mỏi của cô chẳng thể che giấu nổi.

Trình Mực Lăng cười thông cảm, “Cô ấy thế nào rồi?”

“Vừa ngủ rồi.”

Ánh mắt của Trình Mực Lăng chuyển qua cổ tay cô, “Để bác sĩ khám cổ tay em một chút đi.”

Thanh Thử kinh ngạc, không biết sao anh nhìn ra được. Hai người cùng đi xử lý vết thương trên tay, Thanh Thử nghĩ chuyện tối nay thật y như một bộ phim.

Cô giật giật cổ tay, bác sĩ nói tay cô hơi bị trật, trong vòng một tuần không được xách vật nặng, chú ý nghỉ ngơi, còn dán lên trên mấy miếng thuốc dán.

Vết thương của Trình Mực Lăng được trừ độc bằng cồn I -ốt, Thanh Thử áy náy nói, “Trình tổng, thật là ngại quá, đã làm cho anh bị thương rồi.”

“Em đâu phải nhân viên của tôi, không cần gọi tôi là Trình tổng đâu, gọi tên tôi là được.” Ánh mắt anh nhìn cô trong suốt.

Thanh Thử khẽ mỉm cười, nói thật lòng: “Trình sư huynh, em nghĩ nếu gọi anh bằng tên thì không được lễ phép lắm.”

Trình Mực Lăng yên lặng nhìn cô, ôn hòa nói: “Tùy em vậy.”

Chỉ lát sau, ba mẹ Viêm Viêm chạy tới, Thanh Thử giải thích tình huống, rằng Viêm Viêm thi trượt nên uống ít rượu. Ba mẹ Viêm Viêm đều là người đàng hoàng, không nghĩ ngợi nhiều, vừa tức vừa đau lòng.

“Thanh Thử, các cháu mau về nghỉ đi, hôm nào đó đến nhà bác ăn cơm, bác sẽ tự mình xuống bếp.”

Thanh Thử gật đầu một cái rồi đi về cùng Trình Mực Lăng.

******

Trình Mực Lăng dừng xe, hai người cùng nhau đi xuống, vào trong thang máy, Thanh Thử nhấn tầng 5, Trình Mực Lăng nhấn tầng 6.

Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, thang máy mở ra.

“Em về trước nhé.” Thanh Thử ngước mắt nhìn anh nói.

“Nghỉ ngơi cho tốt.” Trình Mực Lăng gật đầu.

Phòng bếp trông giống lúc trước, nhưng mà hình như cũng không hẳn là giống.

Thanh Thử đứng trên ban công, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào. Cô nắm bưu thiếp trong tay, mất hồn nhìn về phương xa.

Buổi tối, Thanh Thử có một giấc mơ.

Trong bóng đêm, cô không nhìn rõ bất cứ một thứ gì, có một bóng người quen thuộc đứng bên cửa sổ nơi ngược sáng, cô muốn nói chuyện nhưng không làm sao cất tiếng được.