Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa

Chương 6: Giờ thứ ba – Thang máy tầng bốn



Là thang máy!

Thang máy?

“Lạch cạch.”

Cửa thang máy khép lại.

“Lạch cạch.”

Đụng phải vật gì đó , vật đó có chút mềmmại.

“Lạch cạch.”

Cửa thang máy lại tự động mở ra rồi đónglại.

“Lạch cạch.”

Đóng lại rồi một lần nữa chạm phải vậtkia……

“Lạch cạch.”

Cứ như thế mở ra rồi đóng lại.

Tôn Chính trong đầu nhớ lại tiếng “Đinh”lần đó.

Thang máy dừng ở tầng bốn.

Vậy cái gì kẹt trong thang máy?

Tôn Chính thấy Lộ Hà đang nắm chặt taymình.

Tin tôi.

Lão Mao nói lão Trương nghe được thang máy“Đinh” một tiếng.

Lão Mao đứng trước thang máy tìm được mộtnhúm tóc.

Lão Trương xuống lầu , lão Mao lên lầutuần tra.

Lộ Hà kéo Tôn Chính đang đứng đó xuốnglầu, Tôn Chính giữ chặt Lộ Hà gầm nhẹ:“Không được.”

Lộp cộp.

Cửa thang máy vẫn còn đang đóng mở , khônggian tối tăm đột nhiên xuất hiện một âm thanh khác.

Là tiếng bước chân.

Từng bước một, rất chậm nhưng rất hữu lực,đang dừng ở cửa cầu thang.

Cả hai dưới chân như bị dính keo , sợ hãiđến mức chân tay mềm nhũn.

Trương Bỉnh tuần tra dưới lầu đi lên vẻmặt đầy mệt mỏi , bước đi loạng choạng trong khi không có đèn pin .

Từng bước một lên lầu.

“Trương – Lão Trương ông ta lên đây!” TônChính hoảng sợ hô lên.

Trong nháy mắt trực giác chiến thắng lýtrí.

“Bên này!” Lộ Hà kéo Tôn Chính, xoay ngườiliền hướng hành lang tầng bốn chạy đi .

Không thể đi thang máy, cũng không thể bịngười dưới lầu đuổi theo.

Lộ Hà nhanh chóng mở đèn pin, trong khoảnhkhắc đèn sáng lên, Tôn Chính liền nhắm chặt mắt.

Trong vài giây mở hoặc tắt đèn pin, thờiđiểm đó phải tập trung hai trăm phần trăm.

Không thể dừng lại!

Tiếng bước chân dừng ở bậc cuối cùng, vangvọng cả tầng bốn.

Tôn Chính cảm thấy một cỗ lạnh lẽo từtrong lòng tản ra.

“Ở trong này, khoa Đông Y ,châm cứu mát xa!” Bên cạnh Lộ Hà kích động kêu to , một cước đá văng cánh cửamàu vàng cũ kỹ kia.

Ánh sáng đèn pin rọi qua dòng chữ : KhoaĐông y, châm cứu mát xa.

Bởi vì trong đây có bản đồ huyệt vị cơ thểcon người và những phương thuốc đông y nên tương đối an toàn.

Mùi vị thảo dược xộc thẳng vào mũi.

Tôn Chính xoay người đem cửa đóng lại ,một trận gió lạnh lẽo lướt qua mặt.

Hình như an toàn rồi …

Không…… Không……

Có chỗ không đúng.

Phòng an toàn ở tầng bốn là tiêm vác xinvà khoa đông y.

Ở trên bản đồ…… Là nằm bên phải thang máy.

Nhưng bọn họ đi hướng bên trái …… Hơn nữatrăm phần trăm xác định bọn họ không hề đi qua thang máy nào cả.

Nhưng trên cửa rõ ràng viết khoa Đông Y –châm cứu mát xa.

Sai ở chỗ nào?

Chẳng lẽ cậu nhớ lầm ?

“Chính…… Chính……” Lộ Hà ở sau người cẩnthận gọi cậu.

“Tôi không sao.” Tôn Chính xoay người lại,thần sắc đã khôi phục trấn định“Vừa rồi sao lại như vậy? Thang máy cùng thanglầu đều con mẹ nó bị gì thế ?!”

“Chính” Lộ Hà nhẹ nhàng đi tới, tay khoátlên vai cậu,“Chỉ có trời mới biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, nơi đây từđầu tới đuôi chỗ nào cũng không thích hợp .”

“Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảyra…… Tại sao lại có tiếng Lão Trương đi lên lầu , làm sao ……” Tôn Chính khi nóichuyện ngực có chút phập phồng,“Nếu như…… là người khác thì sao ? Nói khôngchừng chúng ta có thể cùng anh ta thoát ra ngoài……”

“Không có khả năng đó , Chính, cậu cũngbiết nơi này chỉ còn lại chúng ta .”

“Lộ Hà…… anh biết không, kỳ thật…… kỳ thậttôi đã nghe qua truyền thuyết về Lệ quỷ” Tôn Chính ngẩng đầu nhìn thẳng vào LộHà,“Nhưng tôi không tin , trên thế giới này không hề tồn tại ma quỷ.”

“Tôi biết cậu không tin, Chính.” Lộ Hà lộra nụ cười có chút ảm đạm “Nói cho tôi biết cậu đã nghe qua những gì đi ?”

“Những người bị chết oan hay do gặp tainạn bất ngờ — kỳ thật nó cũng giống như lão Mao đã nói , cạo trọc đầu , dùngvãi đen bịt chặt hai mắt bằng không sẽ thi biến, còn có ……”

“Cạo trọc đầu, dùng vải đen bịt hai mắt ?Là để phòng ngừa thi biến? Nhưng thi biến trên thực tế là do vật thể ở tronghoàn cảnh không có không khí kích thích mà sinh ra phản ứng ……”

“Cho nên — cho nên mới phải dùng một miếngvàng ròng dùng tóc quấn quanh nhét vào miệng .”

Lộ Hà ánh mắt lập tức trừng lớn , hai taynắm vai Tôn Chính , nhìn chăm chú vào cậu.

“Thật chứ?”

“Ân.” Tôn Chính gật đầu.

“Thì ra là thế…… Tôi đã sớm cảm thấy…… Đãsớm cảm thấy……” Lộ Hà lộ ra nụ cười ý vị thâm trường