Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa

Chương 51: Kết thúc



Bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa , lạiđổi chủ .

Diện tích ước chừng khoảng 500m2, bao gồm3 khu nhà, ở giữa là một tòa nhà sáu tầng, bề ngoài được ốp các loại đá lưuhành vào những năm 90, nhưng trông rất cũ kĩ; phía sau nhà chính có hai khu nhànăm tầng song song, khu bên phải dành cho nội khoa mới vừa được tu sửa, bêntrái là khu ngoại khoa màu hồng nhạt.

Hoàng Tuần nâng mắt kình , đi vào bệnhviện. Hắn ngạo mạn nhìn toàn bộ tầng một.

Cũ kỹ, ánh sáng kém, quá u ám.

Nhưng mà thích hợp với hắn. Bệnh việt nàycó không ít chuyện quái dị có thể khai quật.

Hắn đi đến chỗ đăng ký, một bà y tá đangbận rộn làm gì đó.

“Cho hỏi văn phòng viện trưởng ở tầngmấy?” Hắn đắc ý lấy thẻ phóng viên ra.

Bà y tá ngẩng đầu liếc hắn một cái:“ Tầngnăm, thang máy nằm ở bên trái.”

Hắn gật đầu, cất bước đi về phía thangmáy.

Hộ sĩ ở phía sau nói thầm một câu:“Bệnhviện đã bán còn phỏng vấn viện trưởng làm cái gì, chùi mông chắc.”

Thang máy đại khái cũng đã nhiều năm tusửa, tương đối cũ kỹ. Bên ngoài phủ một tầng nước sơn màu xanh ngà, nhiều nơiđã bong ra từng mảng , lộ ra lớp kim loại bên trong. Phím ấn ít nhiều bị lờnđi, nhiều người ấn vậy , lớp nhựa bọc bên ngoài đã muốn vỡ vụn, đều bị lõmxuống ở giữa. Hoàng Tuần dùng lực ấn liên tục rốt cuộc mũi tên cũng hướng lêntrên, may mà màn hình vẫn còn tốt..

Thang máy dừng ở lầu một, quả nhiên rất cũ, cửa từ từ mở, hướng hai bên tách ra.

Trong thang máy là hai nam nhân trẻ tuổingẩng đầu nhìn hắn một cái , lại tiếp tục nói chuyện.

Hoàng Tuần bước vào đánh giá xung quanh , namnhân bên trái trắng nõn , nhìn như thư sinh. Người bên phải đeo mắt kính , cườiđến khoa trương .

Khi nói chuyện , người có vẻ giống thưsinh kia vẻ mặt rất nghiêm nghị, người khác nhìn cũng không muốn đến gần.

“Thang máy này vẫn còn hư sao , cứ hở chútlà chạy lên tầng 6, ha ha ha.” Nam nhân đeo mắt kính cười nói.

“Từ khi tên kia lên thang máy tìm anh haianh , nó cứ luôn bị như vậy .” Thư sinh nghiêm chỉnh nói.

Hoàng Tuần dùng dư quang kỳ quái nhìn bọnhọ . Lời hai người nói làm cho người ta có chút mơ hồ .

“Anh ta chỉ biết làm xằng bậy.” Nam nhânkia lại có chút bất mãn .

“Xằng bậy? Anh mới là người xằng bậy nhấtđó,” Phản chiếu từ thang máy cho thấy thư sinh kia hung hăng trừng mắt ngườiđeo mắt kính “Lúc anh ở 315a dám gạt em lần nữa?! Sao anh dám làm chuyện khôngthể nào xảy ra chứ ?!”

“Ha ha!” Nam nhân mắt kính vỗ tay cười lớn, Hoàng Tuần bị hoảng sợ, may mắn hắn luôn trấn định , bảo trì phong độ trướcmặt hai người.

“Bởi vì lúc ấy anh đột nhiên nhớ đến mộtchuyện rất quan trọng,”Nam nhân đeo mắt kính bỗng nhiên nghiêm túc“Một chuyệnanh cảm thấy rất mâu thuẫn.”

“Chuyện gì?”

“Em nhớ thời khi chúng ta mở máy cassettekhông ? 03:03:00 ngày 20 tháng 1 năm 2002.”

“Ân, thì sao?”

“Nhưng em thử tính đi , Lưu Quần Phươngmất tích vào khoảng tháng 6 năm 2001, bọn họ qua hai tháng sau mới đến phòngxét nghiệm, Nghiêm Ương nói mình đang ở vào ngày 24 tháng 8 năm 2001 , Nhưng làngươi tính một chút, lưu quần phương mất tích đại khái là ở 01 năm 6 tháng, màbọn họ là qua đại khái 2 cái nhiều tháng đi xét nghiệm thất, Nghiêm Ương chínhmình nói là ở 2001 năm 8 nguyệt 24 ngày, nhưng hai cuộn băng cuối cùng……”

“Thời gian không đúng?”

“Chính là vấn đề này, em xem, năm 2002 aiđã đụng đến máy cassette? Hơn nữa, dựa vào tình huống cuối cùng , cuộn băngcuối cùng và máy cassette phải ở trong căn phòng đó, ai đã đem cuộn thứ nhân bỏvào máy cassette, bỏ vào trong cái hộp đó?”

“Ý anh là …… sau chuyện Lưu Tần chấm dứt,có người đã đem tất cả để vào chỗ cũ , là chờ chúng ta đến ?”

Lộ Hiểu Vân, hay là Nghiêm Ương?

Hay cả hai người?

Nhưng một người trở thành ‘Nó’ , một ngườikhông bao giờ trở lại bệnh viện , sao có khả năng làm chuyện này ?

Trừ phi……

“Đinh!”

Thang máy đột nhiên đinh một tiếng.

Hoàng Tuần ngẩng đầu nhìn, thâm kêu khôngổn! Hắn vừa vào thang máy đã bị hai người này hấp dẫn , quên không nhấn nút ,còn ngồi theo bọn họ đến tầng sáu.

Rất dọa người!

Hắn đành phải ưỡn ngực làm bộ như không cóviệc gì đi ra ngoài.

Mới vừa đi ra thang máy, xa xa hắn nhìnthấy hai người dựa vào bên cửa sổ , như đang nhìn gì đó .

Thật kỳ quái , nhìn hai người này sao thấyquen quen.

Sau đó , một người trong bọn họ quay đầu ,nhìn thoáng về phía này!

Người kia đeo một đôi mắt kính , trên mặtvẫn là nụ cười khoa trương, mơ hồ nghe thấy hắn hỏi nam nhân thư sinh bên cạnh,:“Vậy em nói xem , bây giờ chúng ta là gì ?”

Đây là –

Trái tim Hoàng Tuần đập thật nhanh , hắnxoay người nhìn về phía sau.

Không có một ai.

Hai nam nhân trẻ tuổi đứng ở nơi đó nóichuyện , thật giống như chừa từng xuất hiện qua.

– chính văn hoàn –