Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa

Chương 28: Giờ thứ mười – Phòng xét nghiệm tầng hai



Lộ Hà đè cậu lại :“Không cần gấp , chắc nónằm ở phía sau. Ở đằng sau bọn họ sẽ để lại một đoạn nói cho chúng ta biết cuốnbăng kế tiếp nằm ở đâu .”

“Như vậy……” Nhân lúc máy còn chưa phát ,Tôn Chính đưa ra nghi vẫn nghẹn ở trong lòng “Câu nói đó của anh hai anh có ýgì ?”

Lộ Hà ngẩn ra, mới phản ứng lại là TônChính đang nói về câu kia “Chắclà nó đang tìm đứa bé ấy để vui chơi đi “

Hắn giật giật môi, muốn nói gì đó nhưngtrong miệng lại chua xót , nói không nên lời .

“Anh sao vậy ?” Lần đầu tiên thấy vẻ mặtnày của Lộ Hà , Tôn Chính càng tò mò hơn.

“Nếu…… Tôi đoán không sai” Lộ Hà nói nhấnmáy cassette dừng lại “Nguyên bản gia đình của Cao Nhạc Thiên , hình nhưlà sinh đôi .”

“Sinh, sinh đôi ?”

“Nhập huyệt , khẳng định không phải CaoNhạc Thiên.” Lộ Hà trịnh trọng nói “Trong máy cassette này , chúng ta cũng đãnghe được tiếng của đứa bé đó , nhưng sau đó bọn họ còn nhận được ảnhchụp của Cao Nhạc Thiên , nói cách khác, nhập huyệt …… Là một đứa bé khác. Về phần con ma nhỏ hút khí gì đó , đương nhiên đều do Nghiêm Y Sinh nói bậybạ .”

Cho nên, tiếng bước chân chạy trên hànhlang , hay tiếng rên rỉ bên ngoài cánh cửa , dấu chân trên cửa sổ hay núp ởdưỡi bàn gãi chân Nghiêm Ương …… Đều cùng một đứa bé làm ra.

Ba năm trước đây, người cùng Cao NhạcThiên đến bệnh viện , trừ bỏ ông của nó , còn có một người em sinh đôi .

Cho nên, khi nghe đến y tá kia nói về CaoNhạc Thiên, hắn mới cảm thấy có điểm là lạ.

Ông nó nắm tay nó dắt ra, đứa bé còncười với cô ấy nói ‘Chào chị y tá ạ!’

Một đứa nhỏ nhu thuận lễ phép lại xinh đẹp, vốn không phải Cao Nhạc Thiên. Khi ông nó lăng xuống cầu thang ngã chết ,trong nháy mắt đó nó liền nhập huyệt . Y tá tận mắt chứng kiến nó biến mất, lạilầm xem nó và Cao Nhạc Thiên như một người .

“Vậy Cao Nhạc Thiên thì sao? Hằng nămnó đều đến bệnh viện ? Mẹ nó đâu? Tại sao một chút cũng không đề cập đến ? Cũngkhông hỏi gì về đứa bé này?”

Lộ Hà lắc lắc đầu, nói:“Chắc có lẽ bịPTSD* ? Hoặc bị mất trí nhớ ? Chuyện xảy ra năm đó , ai cũng không rõ , cô ấycó lẽ đã hỏi qua , nhưng rốt cuộc tìm không thấy . Lại không thể nhắc đến đứanhỏ này , nhà bọn họ vừa mất đi một ông lão và đứa con , thật sự đáng thương .”

*PTSD : Rối loạn stress sau chấn thươnghay Hội chứng chấn thương tâm lý (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder-PTSD) là một rối loạn tâm lý, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt saukhi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đókhi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua cácbiến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc/và thể chất nhưthiên tai, chiến tranh, bạo hành, tai nạn

“Khó trách cô ấy lại nuông chiều Cao NhạcThiên như vậy ……”

“Ít nhất là đứa nhỏ đó còn sống,” Lộ Hàchỉ đầu của mình “Ở sâu trong đầu của nó …… hằng năm như có ai đang gọi tênnó……”

Tìm nó để vui chơi .

Đứa bé biến mất ở hành lang tầng ba , mờmịt bất lực kêu ông ơi , ở hành lang chỉ có bóng tối và sợ hãi chạy qua chạylại , tìm không thấy đường ra . Đứa bé kéo tay cậu ở tầng ba , có lẽ, cũng chỉmuốn tìm một người cùng nó vui đùa mà thôi…… Một mình ở bệnh viện này , ngàyngày đêm đêm, vượt qua như thế nào ? Sợ hãi? Cô độc? Cầu thang , hành lang, cửasổ, hay chỉ là tàn ảnh sau khi nhập huyệt ? Bây giờ , nó đang tránh ở góc nàođâu ?

Còn đứa bé khác thì sao ? Nằm ở trêngiường, ăn đồ ăn vặt, xem phim hoạt hình .Có biết ở cửa phòng khám ngoại khoa ,em của nó vẫn đang chờ nó , chờ nó đến chơi chung với mình ……

“Anh hai nguyên lai anh cũng biết a .” LộHà cảm khái một câu.

Lộ Hà nhìn trần nhà hôn ám, nhưng mà biếtlàm sao được đây , cho dù là Lộ Hiểu Vân, cũng không có cách để cứu đứa bé ấyra.

Hắn quay đầu nhìn Tôn Chính, có lẽ rấtnhiều chuyện dù có miễn cưỡng , kết quả đều giống nhay .

Vậy bọn họ thì sao ?

Mỗi khi cởi bỏ được một cậu chuyện , bọnhọ không tự giác đều lâm vào trầm mặc.

Sau lưng mỗi câu chuyện , cõ lẽ bọn họ đềutheo bản năng nhìn thấy bóng dáng của mình . Rồi mình cũng sẽ giống như nhữngngười đó , vĩnh viễn phải ở đây, biến mất không còn gì cả , rồi nhiều năm sau ,ngẫu nhiên sẽ có người thấy được tàn ảnh của mình , hoảng sợ một phen.

“Chúng ta……” Tôn Chính dừng một chút mởmiệng,“Nghe băng tiếp đi.”

Cậu bấm vào nút phát .

Lộ Hà dựa vào thật sự rất gần, hắn nhìnsườn mặt Tôn Chính , không hề dời mắt , xung quanh đều là bóng đêm bắt đầu rụcrịch . Nếu có một ngày, khuông mặt này đây , sẽ bị bóng đêm cắn nuốt toàn bộ ,rồi biến thành những vật đó…… Hắn có thể làm gì được cho cậu đây ?

Thế nhưng trong lòng bắt đầu khẩn trươngvà bối rối .

Máy cassette khởi động dần dần truyền raâm thanh .

Sau một chuỗi tiếng anh , một tiếng khácphát ra.

Một giọng nói nằm ngoài dự đoán của haingười . Lộ Hà và Tôn Chính đều sửng sốt.

Là tiếng của con gái còn trẻ , rõ ràng,ngay cả tạp âm cũng rất nhỏ .

“Lộ Hiểu Vân, Nghiêm Ương, cuốn băngthứ hai là do tôi lấy đi. Bên trong đó có rất nhiều thứ rất quan trọng đối vớitôi. Cám ơn cậu vì chuyện của tôi mà đến điều tra trên căn phòng tầng bốn đó .Nhưng tôi cũng không muốn để hai người mạo hiểm. Tôi nghe băng của hai ngườixong , tôi cũng biết bệnh viện này thật sự có vấn đề . Xin hãy gửi lời đến ôngnội của tôi con xin lỗi .”

Tôn Chính và Lộ Hà nhìn nhau, đồng thờihiểu được là Lưu Quần Phương.

Cô ấy đã lấy đi cuốn băng thứ hai của LộHiểu Vân và Nghiêm Ương , để lại cuốn thứ nhất , cũng ghi âm một đoạn vào trongđó .

Xem ra nội dung của cuốn băng thứ hai liênquan đến khoa Đông Y.

Không biết Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương saukhi biết được sẽ phản ứng như thế nào?

“Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ tinông nội . Cũng chưa bao giờ tin trên đời này có quỷ ,tôi chỉ tin người khác sẽcó được thứ họ muốn nếu cố gắng hết sức , vì sao phải đoán trước vận mệnh củamình ? Người già rất mê tín tôi đã nghĩ như vậy . Nhưng mà tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy vì sao phải cố gắng như vậy , cuối cùng đổi lấy được gì chứ ? Người sợma quỷ lại tôn thờ thần linh , kết quả là con người đến ngay cả chínhmình cũng hãm hại . Theo phương pháp của các cậu tôi vô luận như thế nào cũngphải thử một lần , cho dù giống theo lời các cậu nhập huyệt gì đó , đừng đi tìmtôi , đây là chuyện của chính mình . Đối với ông của tôi , chuyện tôi đã kiêntrì , ông ấy cũng không bắt tôi bỏ cuộc , không phải sao?

“Chuyện của Cao Nhạc Thiên , cáccậu không cần điều tra nữa . Kỳ thật mọi người đều biết chuyện của đứa bé đó ,năm đó mẹ nó đến làm lớn chuyện , bệnh viện đã phong tỏa tin tức, sẽ không aikể sự thật cho các cậu nghe . Các cậu có nhắc đến tà môn gì đó , tôi biết cómột cái . Trong phòng xét nghiệm tầng hai có một chậu điếu lan , nghe nói làđược một người năm đó viện trưởng đã cứu về từ tử lộ , về sau bác sĩ có ca cấpcứu đều đi vào đó lấy hên , không ai dám tùy tiện di chuyển nó. Nhưng mà…… trămngàn lần cũng đừng đi buổi tối ,hãy cẩn thận.

“Thực xin lỗi, đã gạt các cậu đi xembiểu diễn đó , chờ đến khi các cậu quay về , tôi chắc đã không thể nhìn thấycác cậu nữa …… Giúp tôi nói với ông nội một tiếng : Tôi rất nhớ ông.”

Cuốn băng xoay vòng , ba một tiếng rốtcuộc cũng hết băng .

Tôn Chính đăm chiêu nói:“Này cũng đãthuyết minh , dưới tình huống của anh hai anh , Lưu Quần Phương chắc có lẽ đãnhập huyệt . Cô ấy từ cuộn băng đó có thể biết được cách để nhập huyệt , dùngbuổi biểu diễn để bọn họ đi , còn mình thì theo Lí Đình điều tra chuyện này .”

Lộ Hà gật gật đầu.

“Cho nên…… Chúng ta phải xuống tầng haiphòng xét nghiệm xem cái chậu hoa kia .” Tôn Chính nói, bàn tay theo bản năngphủ lên thủ ấn ở cổ tay .

Trong lòng cậu vẫn còn bóng ma. Lộ Hà chúý tới động tác của cậu.

Lộ Hà đột nhiên nở nụ cười, vỗ vai TônChính nói:“Được. Chúng ta xem bản đồ trước đi, chúng ta đang cách anh hai tôingày càng gần !”

Tôn Chính bị Lộ Hà vỗ thiếu chút nữa đậpmặt vào bàn , trong lòng có chút căm giận, lấy bản đồ ra.

Ánh mắt hai người đồng thời dừng trên bảnđồ , hô hấp giống như bị đình chỉ .

Trăm ngàn lần cũng đừng đi buổi tối,hãy cẩn thận .

“Khụ” Lộ Hà dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc “Chỉlà một chậu điếu lan, cho dù dưới tình huống như vậy chúng ta vẫn đi chắc khôngcó vấn đề gì lớn đâu ha …… Cho nên không cần lo lắng quá.”

Hoàn toàn cũng không có sức thuyết phục.Tôn Chính nghĩ.

“Nhưng mà” Tôn Chính nhìn về phía Lộ Hà“Lầu hai có rất nhiều vật này nọ , không phải nó rất nguy hiểm sao?”

Giống như tầng ba này vậy.

“Chúng ta còn có lựa chọn khác sao?” Lộ Hàcười khổ hỏi.

Tôn Chính cũng vậy cậu kéo Lộ Hà, tức giậnnói:“Đi thôi.”

Lộ Hà không chút do dự đến gần . Tôn Chínhsức nặng của hắn ép tới choáng , nhưng không có chú ý đến trong nháy mắt kia LộHà nhìn mình bằng thần sắc ảm đạm .

Nóng ……

Lộ Hà nhẹ nhàng kéo khóe miệng.

Cậu dùng tay kéo ống quần xuống . Một taynhét máy cassette vào trong người, một tay sao mở đèn pin, nói:“Đi thôi!”

Tôn Chính đỡ hắn chậm rãi đi đến cửa , haingười cực kỳ ăn ý một người đóng đèn pin, một người mở cửa.

Không khí ngoài cửa dũng mãnh xông vào ,Tôn Chính cước bộ phóng thật nhanh, Lộ Hà cũng đồng thời mở đèn pin. Ánh sángđập vào mắt , hai người dựa vào trí nhớ đi tới gần cầu thang.

Tôn Chính cảm giác được sức nặng trênngười mình , rất nặng, nhưng cũng thực đáng tin cậy.

Đến khi thích ứng được ánh sáng , haingười chạy tới đầu cầu thang .

Tôn Chính từng bước bước xuống , toàn bộbệnh viện đều tẫm trong bóng tối im lặng , ngay cả tiếng bước chân của Lão Maovà Lão Trương lúc trước , cũng hoàn toàn biến mất .

“Đối với Lưu Quần Phương mà nói…… Sự kiệnđó quan trọng đến vậy sao ?” Cậu đột nhiên hỏi “Chẳng lẽ cô ấy không sợ hãi ?”

Lộ Hà ngẩn ra.

“Anh đâu , Lộ Hà?” Tôn Chính quay sang, nởnụ cười “Tôi cũng chưa thấy qua anh sợ hãi bao giờ.”

Lộ Hà không nói gì, cánh tay khoát lên vaiTôn Chính nắm chặt lại .

Tôn Chính cũng không mong chờ câu trả lời,giống như vừa rồi chỉ là mình lầm bầm lầu bầu, cậu nương theo ánh sáng Lộ Hàchiếu , dọc theo cầu thang chậm rãi đi xuống phía dưới.

Trên cầu thang ánh sáng màu vàng nhạtchiếu xuống bậc thang trắng .

Màu sắc duy nhất của thế giới này , giốngnhư người đang ở cạnh mình đây , một nhịp tim còn lại trên thế giới này vẫn đập.

“Kỳ thật……” Lộ Hà đột nhiên mở miệng ,biểu tình đều bị bao phủ ở trong bóng tối,“Có một chuyện , con người thườngthường sẽ trở nên rất trọng yếu . Nếu, cậu đột nhiên ý thức được một người rấtquan trọng , sẽ bắt đầu cảm thấy sợ hãi ……”

Hắn ngừng một chút, âm thanh rất nhỏ nhưngrõ ràng đang nói chuyện, Tôn Chính lại cảm thấy kia tiếng nói kia thực nhanhbắt lấy mình , giống cánh tay Lộ Hà đang nắm chặt vai cậu.

Còn có độ ấm.

“Đồng dạng là thích một người, Lưu QuầnPhương kỳ thật rất sợ hãi,” Lộ Hà nói xong, ánh mắt nhìn Tôn Chính, có chútsáng sáng ,“Tôi so với cô ấy càng sợ hãi hơn , Tôn Chính.”