Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa

Chương 17: Giờ thứ sáu – Phòng hồ sơ tầng ba



Lộ Hà cuống quít cúi người tìm Tôn Chính, nói:“Có thể là do phản ứng xấu gây ra …… Loại sự tình này tôi cũng nghe nói qua, ‘Nó’ thực thể hóa .”

Tôn Chính nghiêng mặt đi, biểu tình vẫn như cũ rất là thống khổ , há miệng, hỏi:“…… Có ý gì? Vật vừa rồi là gì vậy hả?”

Lộ Hà lắc đầu:“Tôi cũng không biết. Trong truyền thuyết có rất nhiều quỷ sẽ biến thành bộ dáng của mình trước khi chết, nếu như giải thích một cách khoa học thì quỷ phát ra sóng điện rất mạnh, một khi sinh ra cộng minh hoặc xung đột với sóng điện của vật chủ, có khả năng làm cho con người sinh ra phản ứng khác nhau.”

Tôn Chính có chút khó khăn nâng khóe miệng:“Nga? Phải vậy không?”

Biết được cậu hơn nửa phần đã bắt đầu tiếp nhận chuyện này, nhưng trong lòng vẫn còn nghi vấn lo âu.

“Vậy theo anh nói……” Ngừng một lúc lâu, Tôn Chính lại mở miệng , cau mày “Ở bệnh viện tư nhân này có ai đó đang đi trên hành lang…… Bước đi , ách, sau đó ngã chết?”

“Cái này……” Lộ Hà hình như cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, nhưng không có manh mối, ai chết rồi lại đi lấy tư thế kỳ lạ này đi tới đi lui trong bệnh viện , chẳng lẽ không phải là bóng trắng trong nhà xác , bóng đen trong phòng giải phẫu sao ?

Vật nọ kéo theo một dãy máu thật dài cứ chiếm lấy đầu óc của hắn, hắn cứ cảm nhận được gì đó nhưng không thể nói rõ được .

Tôn Chính đỡ hơn được một chút, thở nhẹ một hơi, rốt cục có thể chậm rãi đứng lên. Xoa xoa ngực có chút đau đớn, cảm thấy Lộ Hà trong bóng đêm đưa tay ra trước mặt cậu, bất đắc dĩ nắm lấy kéo hắn dậy.

“Tốt lắm, hiện tại chúng ta nên làm gì ?” Tôn Chính kéo Lộ Hà hỏi.

“Tìm tư liệu của Lưu Quần Phương .” Lộ Hà lại mở đèn pin, trong phòng liền truyền đến một ánh sáng mỏng manh “Nếu có thêm một cái đèn pin thì chúng ta có thể chia ra tìm rồi.”

Ánh sáng đèn pin đảo qua căn phòng hồ sơ, ở chính giữa là một loạt giá sách , mặt trên là những tư liệu được sắp xếp ngay ngắn , dựa theo loại hình khác nhau mà phân biệt, có thiết bị hồ sơ, hợp đồng hồ sơ , bên ba mặt tường là mấy ngăn tủ đã bị khóa, trong ánh đèn trên đó phủ toàn là bụi , ở trong không khí nhẹ bay.

Chiếu sang bên phải có một cánh cửa nhỏ , cửa đang mở ra , bên trong là một mảnh đen tuyền .

“Bên kia chắc là văn phòng phụ , chúng ta sang bên đó tìm .”

Hai người tạm thời quên đi sợ hãi đang rình rập bên ngoài , lại giống như tìm được một chút hi vọng, cùng nhau nâng bước đi đến văn phòng kia .

Vừa bước vào phòng, hai người đã bị đống văn kiện loạt thất bát tao dưới đất dọa , giống như từng có cuồng phong thổi vào mọi thứ lộn xộn cả lên , có vài cái bị bay đến trống rỗng , hỗn độn nằm lung tung, quả thật không biết là ai đã gây ra.

“Chẳng lẽ không có ai đến đây sắp xếp lại tư liệu ?” Tôn Chính một bên hỏi, một bên cẩn thận giúp đỡ Lộ Hà, dìu hắn đến trước ghế ngồi xuống .

“Không giống a……” Ánh sáng đèn pin trong tay Lộ Hà chiếu qua đống văn kiên kia “Cậu xem thời gian trên đó đi ,đều là năm 2000 .”

“Năm 2000 ?” Tôn Chính ngồi xổm xuống , nhặt lên mấy văn kiện ấy, phía dưới quả nhiên đều viết năm 2000, cái này giống như là hồ sơ đánh giá thành tích công nhân bình thường thôi , cũng không có gì đặc biệt .

Lộ Hà ở bên kia không thể động chân , chỉ có thể động tay, kéo mấy ngăn tủ ra, tìm thử xem có đèn pin nào dùng được không .

“Vậy là có ai đó đang tìm tư liệu đúng không ?” Tôn Chính lật vài tờ để xem, toàn là lý lịch của nhân viên , bởi vì bị làm cho lộn xộn lên nên cũng không biết cụ thể nói về phương diện nào.

“A! Thật tốt quá!” Bên kia Lộ Hà phát ra một tiếng hoan hô, duỗi tay đưa cho Tôn Chính một cái đèn pin khác , lại không biết từ đâu lấy ra một cái bánh bao, hỏi “Đói không ? Muốn ăn không?”

Tôn Chính nhận đèn pin, có chút do dự nhìn cái bánh bao kia :“Còn ăn được à?”

“Sao không ăn được!” Lộ Hà đã muốn cắn một miếng “Dù sao tôi cũng đã đói bụng lắm rồi.”

“Tôi không đói.” Tôn Chính bởi vì chuyện lúc này vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại , cầm đèn pin, có chút bất an chiếu lên văn kiện “Tôi cảm thấy có điểm kỳ quái, bệnh viện không phải sẽ cố định sắp xếp lại tài liệu hay sao ? Vì lý do gì hôm nay lại có nhiều hồ sơ bị lục lọi như thế?”

“Ngô…… tôi hông iết [ không biết ] a……” Lộ Hà miệng ngậm bánh bao, giọng nói mơ hồ không rõ , vừa mới quay đầu, đã bị một tờ giấy bị vật nặng đè lên hấp dẫn .

Mà Tôn Chính giống như đối với đống tư liệu sinh ra hứng thú lớn, bắt đầu ngồi thu thập lại, dựa theo số mà sắp xếp .

“Anh xem này , Lộ Hà, bên trong tư liệu này có rất nhiều nhân viên tạm rời cương vị hoặc đã nghĩ , tư liệu của Lưu Quần Phương anh nghĩ có ở trong đây hay không ?”

Nửa ngày cũng không có nghe Lộ Hà trả lời, Tôn Chính nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Lộ Hà đang nhìn chằm chằm hai tờ giấy mỏng manh trong tay, không hề chuyển mắt, thần sắc thập phần nghiêm túc, chuyên chú đến quên mất mình đang ở hoàn cảnh nào.

Tôn Chính đi qua , nhìn phong bì để trên bàn đã bị phủ đầy bụi .

“Lưu Quần Phương ”

Cậu kinh ngạc chuyển mắt sang phong thư trên tay Lộ Hà.

Chữ trên thư, bởi vì đã lâu lại không được bao bọc tốt, rất nhiều chỗ đã bị ướt, chữ đều bị nhòe đi.

Cậu đi ra phía sau Lộ Hà, muốn xem nội dung bên trong, xưng hô mở đầu cũng làm cho cậu giật mình .

“Cháu gái Quần Phương :

Thật vui khi nhận được thư của con.

Ông đã rời khỏi đó thật lâu, cũng đã dần dần rời xa mấy thứ kia . Nhưng lại không nghĩ đến con sẽ hỏi ông mấy vấn đề này .

Còn nhớ lúc nhỏ con không thích công việc của ông, cũng không cũng ông gần gũi. Đại khái, con cũng giống rất nhiều người, cảm thấy ông chỉ biết giả thần giả quỷ hù dọa người ta . Ông sẽ không giải thích , cũng không biết giải thích ra sao với con . Bởi vì rất nhiều chuyện, trừ bỏ chính mình là chứng kiến , không ai thấy , sẽ không tin tưởng, có đôi khi cũng sẽ hoài nghi chính mình . Từ ngày đầu đi theo con đường này , gia gia cũng biết sẽ bị như vậy. Trong tất cả thời gian , chúng ta thường chiến đấu một mình , gặp rất nhiều nguy hiểm, có rất nhiều người hi sinh , cũng có rất nhiều người cứ như vậy phế bỏ cả đời , nhưng bình thường mọi người đều gặp phải chuyện ngoài ý muốn, mất tích hoặc chờ xử lý vấn đề . Lúc trước gia gia tham gia có quen được hai tiền bối, một người ở gần Giang Tây [ con có nhớ lần ông đi Giang Tây thật lâu, không có đến sinh nhật mười tuổi của con chứ ?] mất tích , còn có một người lúc này đang ở bệnh viện tâm thần .

……

……

Ông đã khuyên con , con đã quên sao? Công việc của con là do mẹ con giới thiệu, còn nhớ con lần đầu tiên cầm tiền lương trở về, cao hứng phấn chấn . Thật có lỗi, gia gia khi đó tạt cho con một gáo nước lạnh. Ông nói con trên người âm khí trầm trọng, gặp phải hung thần, chỗ đó không thể tiếp tục ở lại, kêu con mau từ chức, đổi công việc. Kết quả tết âm lịch lần đó, con không đến nhà gia gia ăn tất niên. Nghe mẹ con miêu tả qua bệnh viện Đồng Hoa kia, ông thực xác định, con không nên làm việc ở đó. Con còn nhớ ở thành phố phía nam có một lò gạch bị bỏ hoang sao ? Lúc trước con hỏi ông, dì Trương nhà bên cạnh mất tích ở đâu? Ông chỉ vào lò gạch kia , nói dì ấy ở đó , thế mà con về nói cho mẹ , liền bị mẹ đánh một trận. Ở mỗi một nơi trong thành thị, đều có một địa phương tụ tập bọn chúng, những tội ác được sinh ra sẽ chảy về nơi đó, tẩm bổ cho “Nó”. Có rất nhiều người không cẩn thận lạc vào , cứ như vậy bị nó nuốt chửng , vĩnh viễn bị chôn vùi.

Công việc của gia gia, chính là cứu những người còn có cơ hội thoát ra.

……

……

Con không cần vội, cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ. Gia gia đã phái một người đến giúp đỡ con. Đại khái qua vài ngày hắn sẽ đến. Hắn tên Lộ Hiểu Vân, năm nay 25 tuổi, dáng người cao gầy, đến lúc đó cũng phiền con hỗ trợ an bài một chút.

……

……

Gia gia cùng nó đấu nhiều như vậy năm, hiện tại mới biết được, gia gia sai lầm rồi.

……

Lưu Mục Nhiên

Ngày 10 tháng 4 năm 2001”

Lộ Hà xem xong, tựa hồ cũng quên Tôn Chính tồn tại , thì thào :“…… Anh hai…… rốt cục cũng có tin tức của anh……”

“Cái gì?!” Tôn Chính há to miệng,“Anh nói cái gì?”

Lộ Hà thế này mới chú ý tới tồn tại của cậu, giật mình, tay giấu đi tờ giấy kia, nói:“Lộ Hiểu Vân chính là anh của tôi.”

“Anh, anh hai anh ?” Tôn Chính không phản ứng kịp “Anh hai anh tại sao lại có quan hệ với ông của Lưu Quần Phương?”

Lộ Hà nhưng không có trực tiếp trả lời vấn đề của cậu ,trên mặt mang theo một ít sùng bái nói:“Anh tôi là chuyên nghiệp , tôi chỉ là một tên vô danh thôi, cái gì cũng không biết…… Hiện tại, cuối cùng tôi cũng tìm được tin tức của anh ấy .”

“Anh hai của anh, giống ông của cô ấy…… biết được chuyện này?”

“Có thể nói như thế. Năm 01 anh ấy đột nhiên nói muốn đi công tác xa, thu dọn đồ đạc liền rời đi , mấy tháng trước còn có thể thu được tin tức, báo bình an hay gì đó, nhưng đến năm 02 thì không có tin tức nào nữa, bởi vì trước kia từng có tình huống như vậy, chúng tôi từ đầu không quá để ý. Nhưng qua thật lâu, một chút tin tức cũng không có, chúng tôi không biết anh ấy đi đâu , bắt đầu sốt ruột đi tìm. Tìm đến nhiều năm như vậy……”

“Nhưng mà không phải anh nói rằng cậu của anh mời đến , cho nên mới đến sao……” Tôn Chính đột nhiên mở to hai mắt nhìn “Anh gạt tôi?! Anh căn bản không phải là người nhà của ông chủ gì cả , anh tới đây là tìm anh hai ?”

Lộ Hà lộ ra một cái biểu tình không thể nề hà :“Nhưng tôi quả thật có đến gặp viện trưởng hỏi thăm tin tức của anh hai, cậu xem, tháng trước tôi đột nhiên nhận được địa chỉ này…… Cũng không biết là ai gửi đến……”

Hắn vừa nói vừa lục lọi bên trong quần áo:“Lúc nãy tại căn phòng kia , tôi cứ nghĩ mình đã chết, tôi còn muốn đưa cái này cho cậu……”

Tôn Chính giận dữ ngắt lời của hắn, chìa khóa hắn vừa lấy ra một nữa liền rớt xuống:“Cho nên từ đầu anh đã có mục đích ? Gạt tôi đi theo anh tìm kiếm? Như vậy chúng ta gặp phải cái địa phương quái quỷ này cũng đã nằm trong dự tính của anh?”

Lộ Hà cười khổ cúi xuống nhặt chìa khóa lên, nói:“Không phải. Tôi cũng không nghĩ tới.”

Tôn Chính hung hăng theo dõi hắn, ôm ngực không nói lời nào.

Lộ Hà áy náy nhìn Tôn Chính, không biết nói gì cho tốt, trầm mặc một lúc lâu, lại ngơ ngác đưa qua cái bánh bao trong tay

“Nè…… cậu vẫn nên ăn chút gì đi……”

Tôn Chính liếc hắn một cái, xoay người liền đi ra ngoài.

“Từ từ , Chính , cậu muốn đi đâu?!” Lộ Hà quá sợ hãi, lại không đứng lên được, giữ chặt Tôn Chính.

“Tôi không thể đi theo con đường của anh, tôi muốn tự mình tìm đường đi.” Tôn Chính một bên lớn tiếng nói xong, một bên đi tới cửa.

Cậu vừa đi tới cửa, đột nhiên cảm thấy dưới chân dính dính , cúi đầu lấy đèn pin chiếu xuống –

“Chờ đã! Cậu đã quên vật ngoài kia hay sao?!!” Lộ Hà sốt ruột kêu lên “Cậu ……”

Lộ Hà từ xa nhìn cậu, trong nháy mắt cảm thấy hô hấp đều dừng lại, miệng muốn gọi tên Tôn Chính , lại không có cách nào khác phát ra âm thanh .

Hắn thấy một bãi máu từ cửa phòng hồ sơ chậm rãi , chậm rãi tiến vào.

Sàn sạt, sàn sạt.

Tôn Chính sắc mặt trắng bệch cúi đầu, ánh mắt chăm chú vào dưới chân. Mà cánh cửa trước mắt cậu, không ai đụng đến , lại nhẹ nhàng, giống như có một trận gió thổi qua , tự nó mở ra .

Sàn sạt, sàn sạt.

Tôn Chính nhìn vết máu đỏ sậm kia, nồng đậm ở trong bóng đêm tran lan, tràn ngập toàn bộ tầm mắt.

Sau đó cậu cảm thấy một luồng gió thổi đến, cậu cầm đèn pin chiếu về phía trước.

Một đôi mắt , đang nhìn cậu .

“Chính!!!!!!!”

Lộ Hà mạnh đứng lên, lại ngã xuống.

Hắn cố gắng đi về phía trước vài bước, ngẩng đầu lên.

Không có Tôn Chính. Không có ai cả.

Cửa phòng hồ sơ vẫn đóng .

Dưới sàn cũng không có máu.

Tôn Chính không thấy . Chỉ có một mình hắn