Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa

Chương 14: Giờ thứ năm – Hành lang tầng bốn



“Cậu xem , tôi biết phía sau chuyện này còn nhiều bí ẩn.” Lộ Hà vẻ mặt đã có định liệu trước, quay đầu phát hiện Tôn Chính vì bị nghẹn mà mặt đỏ bừng.

“Chúng ta thật sự giống như đang bị thiêu sống ……” Tôn Chính xấu hổ che miệng đứng thẳng dậy .

Lộ Hà nghĩ rằng cậu còn không chịu đối mặt với sự thật đến khi nào, một bên lấy tay ôm miệng mũi, nói:“Cậu có nghĩ tới hay không, khi Lưu Quần Phương nghe được tiếng trẻ con , đứa bé ấy còn sống.”

“Cái gì?!” Tôn Chính kêu lên, lại đột nhiên dừng một chút, lập tức nói “Đương nhiên là còn sống, bằng không còn có thể là cái gì?”

Lộ Hà nhịn cười, đem cuốn sổ lật lại vài tờ, để ngay trước mặt Tôn Chính đang ho không ngừng “Ngay từ đầu chúng ta đã bị những y tá này lừa dối , ngược lại đem những chuyện đơn giản trở nên phức tạp.”

Tôn Chính ngẩng đầu lên nhìn hắn, giống như đang chờ đáp án.

Lộ Hà rầu rĩ thanh âm từ khe hở lộ ra, tiếp tục nói:“Giả thiết như vầy đi ngày xưa có một cô gái từ dưới quê lên thành phố, chuyện gì cũng không biết cả ngày bị người ta cười nhạo, hận không thể nào quên đi xuất thân của mình, che dấu thân phận, làm bộ như một người thành phố chân thực .”

Tôn Chính gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục.

“Nhưng mà cô gái này ở quê đã kết hôn sinh con chồng ở nhà trồng trọt còn mình thì lên đây công tác, đứa nhỏ để cho bà ngoại nuôi dưỡng. Cô gái này tựa hồ đã quyết tâm làm lại cuộc đời, một thời gian dài cũng không liên hệ với gia đình, kết quả chồng mình bệnh chết cũng không biết mẫu thân lại không người thân thích, mang theo cháu ngoại trèo non vượt suối đến thành phố nương tựa nữ nhi.”

Tôn Chính hiểu được ý của hắn, nói:“Cho nên, bác gái ôm một đứa nhỏ Lí Đình gặp chính là mẹ của cô gái ấy?”

Lộ Hà cười khổ lắc đầu:“Sau khi gặp … chỉ sợ không còn là bản thân nữa … là cái gì tôi cũng không biết.”

Tôn Chính nhướng mi, giống như đang đợi hắn đưa ra một giải thích hợp lý.

Lộ Hà dời ánh mắt ho một tiếng quay lại đề tài:“Tóm lại, cô gái này khi gặp mẹ và con của mình liền sợ hãi. Cô ta khổ tâm đắp nặn hình tượng nếu như hai người này xuất hiện thì hình tượng ấy sẽ bị phá hoại, cô ta sẽ là đối tượng lần nữa bị chế nhạo. Hơn nữa công việc của cô ta ở đây chỉ là một công nhân vệ sinh, còn có chỗ nào để giấu mẹ và con của mình đâu, vì thế cô ta an bài cho mẹ và con trốn ở trong bệnh viện .”

Tôn Chính mở to hai mắt như bừng tỉnh đại ngộ:“Anh là nói cô ấy gạt người khác, đưa mẹ và con của mình tới Khoa Đông Y tầng bốn ngủ sao? Không, khi đó vẫn là phòng khám nội khoa, nói cách khác là còn có giường dùng để chuẩn đoán và kiểm nghiệm bệnh nhân .”

Lộ Hà cho một ánh mắt đồng ý, lại tiếp tục nói:“Phòng khám nội khoa lầu bốn có thể dùng để nghỉ chân , mẹ và đứa con buổi tối có thể đến nhà vệ sinh nữ tắm rửa. Nhưng cô gái này vô cùng ham mê hư vinh cả ngày đều lo sợ phập phồng, bởi vì ở bệnh viện bắt đầu truyền ra tin đồn ở nhà vệ sinh nữ tầng bốn có tiếng trẻ em khóc……”

“Cho nên nói, lúc trước khi nhà vệ sinh nữ có tiếng nước là vì do mẹ và đứa nhỏ đang tắm hoặc là giặt quần áo, nếu như vậy buổi tối nghe thấy tiếng trẻ con khóc cũng thực bình thường bởi vì con của cô ấy đang ở đây” Tôn Chính nói tiếp.

“Mà buổi tối hôm nay, Lưu Quần Phương đi lên nhà vệ sinh lầu bốn, liền nghe được tiếng trẻ con cười ( Trong QT ghi là khóc nhưng mà chương trước Lưu Quần Phương nghe được là tiếng cười nên tớ mạo muội sửa lại ), sợ tới mức trở về phòng y tá, cũng đồng thời dọa đến cô gái kia, cho nên đêm đó cô ta phản ứng còn lớn hơn Lưu Quần Phương.”

“Chờ một chút” Tôn Chính đánh gãy lời nói Lộ Hà “Biết đâu Lưu Quần Phương sau đêm đó đã phát hiện ra chân tướng, nhưng lại không có viết vào bên trong?”

“Cậu nói chuyện của cô ta sao?” Lộ Hà liếc cậu một cái cười cười “Một người như vậy không đáng để ai nói dối dùm cô ta cả! Vào nửa đêm mẹ của cô ta không cẩn thận đụng vào đồ điện gì đó, mạch bị chập điện dẫn đến cháy , phụ nữ ngoan độc này nghĩ như vậy sẽ xong hết mọi chuyện, nhẫn tâm đem cửa khóa lại, khiến cho mẹ mình và con ruột của mình chết cháy bên trong!”

Tôn Chính cau mày nghe hắn nói xong , nghi ngờ hỏi:“Anh như thế nào liền xác định cô ấy đem mẹ và con mình nhốt ở bên trong vậy thi thể đứa nhỏ ở đâu? Cô ta vì sao lại biến mất?”

Lộ Hà nhìn chung quanh một vòng, mang theo ngữ khí thập phần chân thật đáng tin nói với Tôn Chính :“Chúng ta bị nhốt ở trong này, chính là chứng cớ tốt nhất.”

“Anh thật sự cảm thấy Trần Quyên cố ý khóa cửa nhốt bọn họ bên trong sao?” Tôn Chính vẫn có chút nghi vấn.

“Đúng vậy. Trần Quyên vốn không có học thức lại ham hư vinh nên dễ đánh mất chính mình, tâm của người phụ nữ có thể độc ác đến mức đất kinh thiên động .” Mặt Lộ Hà tựa hồ cũng bị lửa làm cho nóng đến đỏ bừng .

“Chẳng lẽ có thể độc ác đến mức giết cả mẹ và con ruột của mình?” Tôn Chính tranh luận “Cho dù cô ấy có đánh mất chính mình, nhưng chẳng lẽ anh không tin lòng của người khác luôn hướng thiện?”

Lộ Hà giơ lên khóe miệng:“Cho dù cô ta chưa từng có ý nghĩ như vậy, nhưng thời điểm phát sinh ra đại hỏa trong một giây nào đó cô ta cũng sẽ sinh ra tà niệm ……”

Tôn Chính không có tiếp tục vì Trần Quyên biện luận, chỉ nhìn Lộ Hà liếc mắt một cái, giống như hỏi có phải không?

Lộ Hà không dừng vẫn giải thích:“Về phần đứa nhỏ và cô gái kia…… Tôi nghĩ, đại khái cũng là nhập huyệt đi. Mà thi thể được đem ra chính là mẹ của cô ta . Bị giam trong huyệt, vĩnh viễn đối mặt với hắc ám, mãi mãi không thể thoát ra được, chính là trừng phạt tốt nhất.”

Tôn Chính đột nhiên đối với câu nói “Vĩnh viễn sống trong hắc ám, mãi mãi không thể thoát ra” làm cho sợ hãi. Cậu thủy chung vẫn không ý thức được tỉnh cảnh của mình bây giờ, chính mình cũng sẽ có một ngày mãi mãi không thoát ra được, ở trong hoàn cảnh cực nóng , tâm bỗng nhiên chợt lạnh, kinh ngạc nhìn Lộ Hà hỏi:“Bị nhốt ở chỗ này đều là người đáng bị trừng phạt sao?”

Lộ Hà sửng sốt, lập tức nói:“Đương nhiên không phải, cũng có rất nhiều là ngẫu nhiên , cậu xem ở đây đều đang diễn biến lại những chuyện đã xảy ra trước kia, những người biến mất ở bệnh viện này đi đi lại lại, lặp lại những hành động trước khi biến mất, giống như có một thế giới song song, đại đa số sẽ không phát hiện, chỉ có khí tràng đột nhiên thay đổi, ở một thời gian tương xứng , mới có thể gặp, cho dù đã vào huyệt, cũng không nhất định hội ngộ những sự kiện đã phát sinh qua. Tựa như Lí Đình cùng Lưu Quần Phương ở bệnh viện gặp được cuộc hỏa hoạn tái hiện cũng là ngẫu nhiên .”

Tôn Chính lại tựa hồ lâm vào trầm tư, trong mắt luôn luôn cố định quang mang dần dần ảm đạm xuống.

Lộ Hà không có cách nào khác làm bộ như không nhìn thấy, nhìn nhận sự thật, liều mạng giãy dụa, cuối cùng tuyệt vọng, đây là những phản ứng thông thường của người khi lâm vào tăm tối, nếu Tôn Chính chân chính ý thức được sự thật, bắt đầu tuyệt vọng, như vậy bọn họ có khả năng sẽ không bao giờ thoát ra được. Hắn đành phải cố ý lớn tiếng ho khan hai tiếng, hấp dẫn Tôn Chính chú ý, sau đó hết sức đề cao âm lượng, nói:“Nhưng mà sự kiện tái hiện lần đó của các cô ấy khiến cho chúng ta có cơ hội thoát ra.”

Tôn Chính ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt đã muốn nóng đến đỏ bừng, Lộ Hà từ trên người cậu có thể thấy được trạng thái chật vật của mình bây giờ, cũng không tiếp tục chần chừ thập phần tinh lực nói:“Chúng ta còn có cơ hội. Cậu xem ghi chép này: Bọn họ đến lầu bốn, Mã Ngọc vào nhà vệ sinh nữ vẫn không có đi ra. Người lúc sau đi ra , không phải Mã Ngọc mà là tái diễn sự kiện đêm đó .”

……

Tí tách, tí tách.

Giống như có ai đó cả người ướt sủng đi về phía chúng tôi.

……

Trẻ con đang cười.

Trước mặt toàn là bóng tối, tiếng nước tí tách, còn có âm thanh khanh khách của con nít.

……

“Cậu xem, lúc này là bác gái ấy tắm rửa xong, mang theo đứa nhỏ từ nhà vệ sinh đi ra, đứa nhỏ khả năng bị bác gái chọc cười ,cho nên cười khanh khách.” Nói xong, Lộ Hà ngữ khí an ủi nhìn Tôn Chính,“Giải thích như vậy cậu cảm thấy có khủng bố hay không?”

Tôn Chính trừng mắt liếc hắn một cái:“Chỉ có anh mới cảm thấy chuyện này khủng bố!”

Lộ Hà bất đắc dĩ đấm đấm vai , lại tiếp tục lật xem ghi chép.

Nhưng rốt cục âm thanh nhỏ dần , tiếng tí tách càng đi sâu vào trong hành lang yếu dần đi .

Lạch cạch .

Là tiếng mở cửa.

“Lúc này hẳn là bác ấy mang đứa nhỏ đi vào phòng khám nội khoa, cũng là khoa Đông Y sau này.”

Bên kia cầu thang giống như có người đi lên , lộp cộp .

Tiếng bước chân càng lúc càng lớn đã gần đến tầng bốn.

“Là Trần Quyên!” Chị Quần Phương lập tức kêu lên.

“Trần Quyên cũng đi theo lên lầu, nhưng Lưu Quần Phương thực mẫn cảm, chỉ cần nghe một chút liền nhận ra tiếng bước chân của Trần Quyên, người biến mất lâu như vậy mà con nhớ rõ như thế.” Lộ Hà gằn từng tiếng phân tích .

Tôn Chính há mồm thở dốc:“Sau đó, sau đó liền bén lửa, sau đó … sau đó Lưu Quần Phương nghe tiếng Trần Quyên khóc…… Hô…… Không được, chúng ta phải nhanh ra ngoài, tôi thật sự cảm thấy lửa đã nóng đến chân , Lộ Hà……”

Lộ Hà cũng bị sặc , một bên lớn tiếng ho khan , một bên lấy tay di động trên mặt giấy, sau đó đứng ở mấy chữ cuối cùng.

Gương mặt trẻ con cháy đen thui , dấu tay……

Cô ấy đang khóc……

Gõ cửa……

Mẹ …… Đứa con…… Trần Quyên……

Cửa đột nhiên bị cô ấy đẩy ra, một cỗ nhiệt nóng rực từ cửa truyền đến.

Tôn Chính ánh mắt lập tức sáng lên , giống như nhìn thấy ánh sáng mặt trời .

“Lưu Quần Phương! Tuy rằng hỏa hoạn đêm đó cửa bị khóa, nhưng lần sau Lưu Quần Phương đã đẩy cửa ra!! Cô ấy đi vào!!”

Lộ Hà dùng sức gật đầu, một tay túm cánh tay Tôn Chính, đứng lên. Vừa đứng lên, đã bị nghẹt đến choáng đầu hoa mắt.

Hai người đành phải ngồi xuống mặt đất, liếc nhau, cảm thấy vừa buồn cười lại sốt ruột.

Tôn Chính trong đại não nói cho mình biết rằng mình đang làm chuyện điên cuồng nhất mình chưa bao giờ làm: Ở một nơi không nhìn thấy bị lửa thiêu đốt .

Nếu cậu có thể bảo trì lý trí lúc trước cùng tinh thần phán xét, cậu nhất định sẽ kiên trì ở trong này, nhìn xem đám cháy mặc danh kỳ diệu này có liên hệ với hỏa hoạn lần đó hay không.

Nhưng bản năng cùng với người bên cạnh dùng tư thế chật vật kéo cậu đi về phía cửa.

“Chỉ cần…… đợi cho Lưu Quần Phương đẩy cửa ra…… Chúng ta có thể đi ra ngoài!” Lộ Hà bị nghẹt đến không phát ra âm thanh, liều mạng làm khẩu hình nói với cậu.

Tôn Chính gật đầu, không cần xem khẩu hình cậu cũng có thể hiểu được.

Nhưng cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó dừng lại.

Lộ Hà quay đầu kỳ quái liếc cậu một cái.

Tôn Chính gian nan phát ra tiếng:“Như vậy, khi mở cửa…… Chúng ta sẽ thấy cái gì?”

Là Lưu Quần Phương đẩy cửa vào sao?

Lộ Hà ngẩn ra, lập tức làm khẩu hình:“Cái gì cũng không thấy…… cậu nhắm mắt lại…… lao ra đi.”

Tôn Chính cắn cắn môi dưới, tiếp tục đi theo Lộ Hà đi tới cạnh cửa, trong lòng lại có chút do dự.

Cậu cũng không rõ rốt cuộc mình đang sợ cái gì.

Con người đối với những thứ không rõ luôn luôn sợ hãi.

Còn kém một chút liền đến cạnh cửa, đột nhiên nghe được tiếng lạch cạch, một trận gió nhẹ mát lạnh từ đối diện truyền đến.

Lộ Hà biểu tình đọng ở trên mặt, hắn túm mạnh lấy Tôn Chính đang đứng phía trước.

Tôn Chính hoảng hốt còn không chưa kịp đứng thẳng thân mình , lảo đảo , chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra .

“Nhắm mắt!” Một bàn tay che khuất ánh mắt của cậu, cậu còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến một cỗ lực mạnh mẽ dùng sức đem cậu đẩy ra ngoài, sau đó cánh tay kia lại buông lỏng ra.

Cửa đã mở, cậu nhắm mặt nghiêng ngã lảo đảo bị đẩy ra ngoài.

Trong nháy mắt đó một luồng khí lạnh lẽo xuyên thấu cơ thể lan khắp toàn thân .

Giống như bị co rút bình thường , khiến cậu xém chút nữa té ngã .

Phía sau truyền đến một tiếng phịch.

Cậu liền phản ứng, chống tường xoay người lại.

Cậu ngây ngẩn cả người, sợ đến không nhúc nhích nổi.

Cửa đã đóng lại nhưng Lộ Hà vẫn còn ở bên trong.